Lý Quần Thanh vốn không định gọi cậu.
Anh đã quen giải quyết vấn đề một mình, vấn đề khó cách mấy, tốn thêm thời gian là giải quyết được. Thế là đến tận mười hai giờ mới làm xong như mọi khi.
Đây đã không còn là chuyện một hai lần nữa, Văn Tự đã đợi anh đến nửa đêm lần thứ năm rồi. Dù cho Lý Quần Thanh coi như cậu không tồn tại, trước sau cậu cũng đi theo sau anh.
Trong căn phòng tối om chỉ có chỗ làm của Văn Tự vẫn bật đèn, lần nào Lý Quần Thanh mở cửa cũng nhìn thấy cậu khẩn thiết nhìn về phía mình. Giống như trước kia, anh rời mắt, rảo bước bỏ đi.
Mở cửa xe ô tô, Lý Quần Thanh đang định ngồi vào trong, nhưng anh lại chần chừ vài giây, quay người đi về phía Văn Tự. Lý Quần Thanh lại gần cậu là chuyện mà cậu cầu mong đã lâu. Nhưng cậu lại vô thức lùi lại, cuối cùng tựa vào xe mình mới đứng vững, chờ Lý Quần Thanh đi tới trước mặt.
“Cậu là đồ ngốc à?” Lý Quần Thanh đứng cách cậu một mét, hỏi.
“Hả?” Văn Tự giả vờ không hiểu anh đang nói gì.
Lý Quần Thanh cầm điện thoại lên cho cậu xem thời gian trên màn hình: “Giờ khuya cỡ nào rồi cậu không biết à? Từ sáng đến tối tôi đều không định gọi cậu, nói cách khác, tôi không muốn cậu làm trợ lý của tôi, không muốn cho cậu lại gần tôi, cậu đừng thế nữa, hoặc là tự kiếm việc mà làm, hoặc là rời khỏi công việc mà cậu không quen thuộc này, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Anh nói xong bèn quay người định đi, Văn Tự gọi anh lại, tiến lên nửa bước, thấy ánh mắt mang ý cảnh cáo của Lý Quần Thanh, cậu lại rụt chân về, giờ mới tiếp lời: “Em đã đọc kỹ hết một lượt từ đầu đến cuối danh sách bảo vệ động vật hoang dã, cũng làm xong việc chị Hiểu Văn giao cho em rồi, hàng ngày em đều hoàn thành công việc chăm chỉ, em không lãng phí thời gian, em cũng không quên giao hẹn giữa chúng ta, anh không muốn gặp em thì không gặp, em sẽ giữ khoảng cách với anh, để anh không nhìn thấy em. Anh đi đi, chú ý an toàn.”
“Cậu đến đây…”
“Em đến đây,” Văn Tự ngắt lời anh, “Em đến đây cũng chỉ vì em thích động vật, tìm được công việc mà mình bằng lòng phấn đấu, vậy nên xin anh hãy yên tâm, làm việc cho tốt, đừng để em quấy rầy.”
Lý Quần Thanh không nhìn thấy bất cứ tâm tư nào chưa được cất giấu trong mắt Văn Tự, anh vẫn kiêu ngạo như thế, lãnh đạm trả lời: “Thế là tốt nhất.”
Nhìn theo Lý Quần Thanh lái xe đi mất, cậu mới để lộ biểu cảm bị tổn thương, ngồi vào trong ô tô, cậu nhìn đồ chơi chim hồng hạc ở ghế phụ, giơ tay chạm vào, tự độc thoại: “Vì thích anh, nên thích động vật. Không dám nói, không thể nói.”
Vì lãnh đạo gửi xuống quy tắc quản lý động vật hoang dã mới nhất, nên Hiệp hội đã tổ chức một hội nghị, so sánh với lần trước để điều chỉnh, Lý Quần Thanh chủ trì hội nghị lần này, Văn Tự ngồi ở cuối cùng, cậu nhìn Lý Quần Thanh giải thích chi tiết công việc phải làm sắp tới mà không rời mắt, hơi ngơ ngác, dường như trong một giây, cậu đã trở về thời đại học, ngồi dưới bục giảng nghe Lý Quần Thanh nói về động vật, vẻ hào hứng ấy đến giờ vẫn còn rõ nét trong đầu cậu. Bất kể lúc nào, Lý Quần Thanh chỉ cần đứng bên trên, dường như đều sẽ sáng lấp lánh, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Hội nghị kết thúc, cũng đến giờ ăn trưa. Văn Tự đợi rất lâu ở chỗ ngồi mà không đợi được Lý Quần Thanh ra khỏi văn phòng, cậu đói lả gục xuống bàn nhìn kim giây đi qua từng giây một, dỏng tai lên nghe ngóng tiếng cửa.
Không nghe thấy tiếng cửa, nhưng nghe thấy tiếng bước chân. Văn Tự ngồi dậy mừng như điên, không phải người bước từ trong ra, mà là người đi vào trong.
Nhìn thấy người đó đi thẳng vào văn phòng của Lý Quần Thanh, Văn Tự đứng dậy rảo bước tới dằng sau người đó, gọi hắn: “Làm gì đấy?”
Trần Minh Uẩn ngoái đầu lại, nhìn Văn Tự, đong đưa cơm canh trong tay: “Tôi mang đồ ăn cho Lý Quần Thanh, mẹ anh ấy bảo tôi đến thăm anh ấy.”
Văn Tự ngây ra chốc lát, sau đó mỉm cười: “Thế à, được thôi.” Đọc Full Tại Truyện Full
Trần Minh Uẩn đáp một tiếng, gõ cửa, nghe thấy Lý Quần Thanh bảo vào đi, lúc đóng cửa hắn nhìn thấy Văn Tự vẫn còn đứng ở cửa, bèn hỏi: “Cậu còn việc gì à?”
“Không.” Văn Tự lùi lại một bước, quay người bỏ đi. Cậu bỗng không thấy đói nữa, chỉ muốn ngủ một giấc.
Cứ thế đến tận tối, vẫn thấy Trần Minh Uẩn mang cơm tối đến, cậu quanh quẩn ở cửa, Trần Minh Uẩn hưng phấn không thôi vì được dùng chung bữa tối với Lý Quần Thanh, tất nhiên không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Lý Quần Thanh ăn từ đầu đến cuối, tiếng bước chân ngoài cửa chưa bao giờ ngừng. Đến khi Trần Minh Uẩn ra ngoài, âm thanh đó mới biến mất.
Tăng ca đến mười giờ tối như mọi khi, lúc Lý Quần Thanh bước ra, Văn Tự vẫn đang nằm bò trên bàn, Lý Quần Thanh liếc nhìn một cái bèn bỏ đi. Đi đến hầm gửi xe mà người đằng sau vẫn chưa đuổi theo, Lý Quần Thanh khởi động ô tô, nhìn vào gương chiếu hậu mấy giây liền, cậu vẫn chưa đi tới. Anh nhớ đến tiếng trò chuyện nghe thấy buổi trưa nay và tiếng bước chân tối nay, có thể Văn Tự vẫn chưa ăn cơm.
Quay lại toà nhà, tư thế của Văn Tự còn chưa thay đổi, vẫn nằm bò ở đó. Lý Quần Thanh đi tới cạnh cậu, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Văn Tự không trả lời anh. Lý Quần Thanh hơi sốt ruột, lại gần vỗ vai Văn Tự, lại thử gọi: “Văn Tự, nghe thấy tôi nói gì không?”
“Có…” Văn Tự giơ tay lên kéo cổ tay Lý Quần Thanh, nhọc nhằn ngẩng đầu lên nhìn anh và nói, “Đau bụng, nói cũng đau.”
“Ai bảo cậu không ăn cơm?” Lý Quần Thanh vòng ra chỗ trống, khom lưng gác tay Văn Tự lên cổ mình, ôm eo Văn Tự đỡ cậu dậy, “Chà đạp bản thân không có ích lợi gì đâu.”
Văn Tự giơ tay ôm chặt vai Lý Quần Thanh, ngoẹo đầu dụi vào cổ anh, thều thào: “Không muốn ăn, em tưởng… tưởng không sao…”
Lý Quần Thanh ngăn cản: “Tiết kiệm sức mà đi, đừng nói nữa.”
Văn Tự ngửi mùi thơm trên cổ Lý Quần Thanh, khoé môi cong cong, ừm một tiếng.
Đặt Văn Tự vào ghế phụ xong, rồi thắt dây an toàn, anh ngẩng đầu lên, Văn Tự có tật giật mình, lập tức ngoẹo đầu tỏ ra đau đớn.
Lý Quần Thanh ngồi vào ghế lái, đang định lái xe xuất phát, chiếc xe đậu bên trái họ bị người khác nạy cửa, tên trộm đó đang ăn trộm hăng, Lý Quần Thanh đấu tranh tư tưởng ba giây, lập tức xuống xe quát tên trộm.
“Ơ anh…”
Lý Quần Thanh ngoái đầu liếc nhìn cậu, nói: “Đừng nói gì, đừng xuống xe, tôi sẽ xử lý ổn thoả.”
Tên ăn trộm thấy chỉ có một người, tên đồng phạm khác ngồi trong xe lấy dao găm ra, khí thế hung hãn lại gần Lý Quần Thanh.
Văn Tự đau cũng đau thật, nhưng thấy tên kia lấy dao ra, cậu không ngồi yên được nữa. Cậu tháo dây an toàn, hít sâu vài hơi, tìm một vòng xung quanh, chỉ thấy nửa viên gạch, có ích là được, giờ không thể kén chọn.
Dù Lý Quần Thanh lợi hại cách mấy, con dao đó vẫn cứa vào cánh tay anh, kẻ bị anh đánh gục xuống đất bò dậy ghì cổ anh, Lý Quần Thanh dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng gã, nhưng gã đang câu giờ, đồng phạm của gã đã giơ dao sắp đâm vào bụng anh, tư thế nhảy bật lên đạp đã làm một lần trong đầu Lý Quần Thanh, nhưng còn chưa kịp thực hiện, gạch của Văn Tự đã nhanh hơn một bước, gã ôm đầu lùi lại.
Trong chớp mắt dường như Lý Quần Thanh đã quay lại ngày hôm đó, ngày Văn Tự cầm chậu hoa đánh Đỗ Nhiêu. Anh sợ hãi nhìn Văn Tự, chữ không trong miệng cũng như sắp chạy ra ngoài, cầu xin Văn Tự.
Văn Tự ôm bụng thở hổn hển, con dao đã gần ngay trước mắt, cậu giơ tay nắm lấy, đẩy người ra đằng sau, tỳ vào tường, Lý Quần Thanh hoàn hồn, nghiến răng đạp văng người đang ôm mình ra, Văn Tự cũng đập rơi dao găm của gã, Lý Quần Thanh vịn tường báo cảnh sát, anh muốn giúp Văn Tự cầm máu, nhưng cậu không còn sức, giờ thả tay ra cũng không có sức đánh trả, vậy nên chỉ có thể nhịn đau từ chối. Đến khi cảnh sát tới dẫn chúng đi, Văn Tự cũng đau đớn co quắp dưới đất, không nhúc nhích được.
“Đau không?” Lý Quần Thanh nhìn một lúc mới ngồi xổm xuống, lau máu trên tay Văn Tự.
Chắc là vẻ mặt anh dịu dàng quá đỗi, hoặc là cậu đau đến mức nhìn anh mơ hồ, cậu cầm tay Lý Quần Thanh, kéo đến bên môi, thổi nhẹ, rồi dè dặt hôn mu bàn tay anh: “Thổi giúp anh, vết thương của anh cũng đừng đau nữa được không?”