Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 49




Không dám.

Đương nhiên là cậu không bao giờ dám làm thế nữa.

“Em sẽ không giống như trước kia nữa.” Văn Tự nhặt thuốc, đặt vào tay Lý Quần Thanh, nắm chặt, “Trần Minh Uẩn vừa chu đáo vừa dịu dàng, anh thích anh ta không có gì lạ. Đổi thành em, em cũng sẽ thích anh ta, ai lại thích một tên vô dụng chẳng nên cơm cháo gì chứ?”

Lý Quần Thanh vốn đã siết nắm đấm, định táng cho Văn Tự nom không kìm nổi tính nết một cú, nhưng Văn Tự bỗng chốc ỉu xìu khiến anh cảm thấy mình có phần bắt nạt người khác, anh cũng không muốn nói thêm những lời vô dụng, bèn cầm thuốc đi mất.

Văn Tự đứng đó rất lâu, sau đó quay người đi ra ngoài theo, nhìn Lý Quần Thanh ngồi đó nói chuyện với Trần Minh Uẩn, cậu cũng lại gần ngồi kế bên. Cậu sẽ không ngăn cản Lý Quần Thanh thích Trần Minh Uẩn, nhưng chưa đến lúc họ công khai đến với nhau, cậu cũng sẽ không bỏ cuộc trước.

Lý Quần Thanh vốn là kiểu người thích phớt lờ người khác lúc giận dữ, Văn Tự cũng coi như biết rõ, không quấn lấy anh nữa, yên lặng nán lại bên cạnh Lý Quần Thanh, thấy ống quần của anh sắp bén lửa, cậu giơ tay kéo ra sau, cứ thế gục đầu nhìn ngọn lửa bập bùng.

Trần Minh Uẩn phát hiện ra điểm khác lạ, không muốn giải thích giúp Văn Tự, ai lại cho tình địch cơ hội tiến thêm một bước chứ? Hôm nay hắn dậy từ sớm cũng là vì muốn đi làm sớm, dường như hắn bắt đầu đọ sức với Văn Tự, chứng minh ai yêu Lý Quần Thanh nhiều hơn.

“Không bôi thuốc, mặt cậu cũng khỏi giữ nữa.”

Văn Tự ấm áp quá, hơi buồn ngủ, nghe thấy Lý Quần Thanh nói vậy, cậu lập tức ưỡn thẳng người, nói: “Em quên mất.”

Lý Quần Thanh đưa thuốc cho cậu, rồi ngoảnh đầu xem cảnh mà máy quay quay được cùng Trần Minh Uẩn. Văn Tự bóp thuốc bôi lên mặt, nhưng không bôi đến chỗ bị thương vì lạnh, cậu kêu một tiếng, Lý Quần Thanh và Trần Minh Uẩn đều ngoái đầu nhìn cậu.

“Em không nhìn thấy mà bôi.” Văn Tự nghĩ giờ chắc chắn mặt mình nhìn rất hài hước, cậu giơ tay chùi bừa trên mặt.

Lý Quần Thanh nhìn thuốc Văn Tự đặt vào tay mình, anh không nói gì nữa, nguôi giận rồi, anh bèn chịu để ý đến người ta.

Ở gần thế này, Lý Quần Thanh mặt không thay đổi, chỉ có tâm tư Văn Tự không thuần khiết, ngọn lửa bên trong cháy ra đến ngoài, gương mặt vốn ửng đỏ vì lạnh càng đỏ hơn.

Chuyến quan sát kết thúc, Trần Minh Uẩn tạm thời không về theo, hắn phải về nơi làm việc của mình báo cáo nhiệm vụ. Văn Tự vừa hay tin này, chủ động đi thu dọn đồ đạc giúp Trần Minh Uẩn, dọn nhanh hơn bất cứ việc gì. Ngày thứ hai về nước trúng ngay đợt team building (xây dựng tập thể), Văn Tự vốn ham chơi, trò chơi team building chẳng ai làm khó được cậu. Trò cuối cùng cậu chạm trán Lý Quần Thanh, cậu không muốn làm anh mất mặt, vậy nên định thua anh, nhưng vừa nghe người thắng có thể yêu cầu người thua làm bất cứ việc gì, Văn Tự lập tức trỗi dậy tinh thần.

Ban đầu Lý Quần Thanh không thích chơi lắm, cũng toàn thua cuộc, mấy năm nay cũng coi như đã thành thạo, chơi cũng rất giỏi. Sau vài ván, Văn Tự thắng hiểm. Lý Quần Thanh căng thẳng, anh rất sợ Văn Tự làm bừa, nhìn cậu tươi tỉnh ra mặt, anh cứ cảm thấy cậu không có ý tốt.

Văn Tự thấy có mặt Lý Quần Thanh mới trổ hết tài năng, giờ có cơ hội ở chung với anh, cậu không bảo người khác mình muốn làm gì, mặc kệ Lý Quần Thanh có đồng ý hay không, cậu kéo anh đi ra ngoài.

Lý Quần Thanh đứng im tại chỗ bất động, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Lát nữa đi anh sẽ biết.” Văn Tự nói, kéo Lý Quần Thanh đi tiếp.

Lý Quần Thanh dán sát vào tường, không hỏi rõ thì anh không đi: “Cậu không nói, tôi không đi theo cậu đâu.”

“Nói thì chẳng còn bất ngờ nữa.” Văn Tự cũng đứng sát tường, ngoẹo đầu nhìn Lý Quần Thanh, cười nói: “Chuyên gia Lý, anh đừng quên đấy, anh là người thua. Lẽ nào vì đây chỉ là một trò chơi nho nhỏ, nên anh không chịu tuân thủ quy tắc trò chơi?”

“…”

Lý Quần Thanh đứng thẳng đi tiếp, ai sợ ai chứ. Anh nghĩ vậy.

Đến khi nhìn thấy chiếc xe máy phân khối lớn màu đen cắm đầy hoa hồng màu hồng phấn đã có phần héo úa, Lý Quần Thanh vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi. Trước giờ anh thích yên tĩnh, ngồi xe phân khối lớn với Văn Tự, trái tim anh sẽ không đình công đột ngột đấy chứ?

“Mọi khi em rất ít khi nằm mơ.”

Văn Tự lấy mũ bảo hiểm ra, đội lên đầu giùm Lý Quần Thanh, cậu vuốt ve mũ bảo hiểm, tràn trề vui sướng nhìn Lý Quần Thanh và nói, “Nhưng mấy năm sau này em từng mơ thấy anh rất nhiều, đều là mơ thấy anh ngồi đằng sau xe phân khối lớn của em, cùng em đuổi theo gió, cùng nhìn cây biến thành bức màn màu xanh, trong thế giới siêu tốc mọi thứ đều là ảo mộng, chúng rất đẹp, anh cũng rất đẹp.”

Lý Quần Thanh kéo kính mũ xuống, chắn mất cặp mắt tỏ ra yêu thích quá mức của Văn Tự, thờ ơ nói: “… Tôi đi lần đầu, cậu lái chậm thôi.”

“Em sẽ cố gắng.”

Văn Tự đội mũ bảo hiểm, dựng thẳng xe phân khối lớn, cậu ngoái đầu nhìn Lý Quần Thanh, ra hiệu cho anh ngồi lên. Lý Quần Thanh vịn vai Văn Tự trèo lên xe, nhưng tay chống ra sau, Văn Tự nhìn anh, cười: “Ôm eo em mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”

“Cậu lái chậm thôi là được.” Lý Quần Thanh bướng bỉnh vịn đằng sau, không nghe cậu khuyên nhủ.

Văn Tự cười khẩy: “Em đưa anh đi phóng xe, không phải dẫn anh đi dạo. Chuyên gia Lý, là tại anh không nghe lời khuyên đấy.”

Ý đồ của cậu rất rõ ràng, sự bướng bỉnh của Lý Quần Thanh không duy trì được mấy phút, xông xáo trong làn xe cộ khiến anh nhát chết đi được. Anh thoả hiệp giơ tay ôm eo Văn Tự, vốn đang ngồi thẳng, nhưng thiết kế của yên xe là cong vào giữa, Lý Quần Thanh trượt xuống dưới, dán sát vào vai Văn Tự.

“Nhanh quá… cậu chậm thôi!” Lý Quần Thanh nói vào tai Văn Tự.

Văn Tự nói to trả lời: “Anh đừng nói thế! Câu này chỉ khiến em hưng phấn hơn thôi!”

Ban đầu Lý Quần Thanh còn ngây ra, sau đó nhận ra những lần nửa đêm, lần nào anh cũng nói câu này. Càng nghĩ mặt càng đen, anh mắng: “Vô liêm sỉ!”

“Ừm ừm ừm, em vô liêm sỉ em bỉ ổi!” Văn Tự thừa nhận, sau đó mắt mày ngậm cười, chuyển chủ đề, “Em thích Lý Quần Thanh nhất!”

Lý Quần Thanh còn chưa thoát ra khỏi nỗi xấu hổ vừa rồi, anh vẫn bực dọc nói: “Im mồm!” Đọc Full Tại Truyện Full

Trái tim Văn Tự sắp bay bổng, cậu ngoảnh đầu dán sát vào mũ bảo hiểm của Lý Quần Thanh, hỏi: “Không được nói thích à?”

“Nhìn đằng trước đi đừng nhìn tôi!” Lý Quần Thanh quay thẳng đầu Văn Tự, giơ tay giữ cổ cậu, không cho cậu nhúc nhích nữa.

Nhiệt độ truyền tới từ đầu ngón tay của Lý Quần Thanh khiến tâm trạng cậu vui sướng tột cùng, cậu huýt sáo, tiếp tục tăng tốc.

Phía trước là một con đường hẻo lánh trải đầy hoa cánh bướm, hoa hai bên đường mặc sức đong đưa, gió thổi hoa cũng rung rinh, Lý Quần Thanh không nhìn rõ màu hoa, tím đỏ trắng hoà lẫn vào nhau, biến thành gam màu mập mờ vô cùng.

Buổi tối Văn Tự đưa anh về nhà, Lý Quần Thanh xuống xe mà chân run run, anh cởi mũ bảo hiểm, vẫn bực tức trả mũ cho Văn Tự, quay người đi thẳng vào thang máy.

“Lý Quần Thanh!” Văn Tự vẫn rất hưng phấn, to tiếng gọi anh.

Lý Quần Thanh giật mình bởi tiếng gọi của cậu, anh quay người nhìn Văn Tự, nói: “Tôi nghe thấy, tôi không bị điếc.”

Văn Tự vuốt tóc, mái tóc màu đen tôn lên nước da trắng nõn của cậu, gò má ửng đỏ vì hưng phấn, cậu đi về phía Lý Quần Thanh, anh vừa định hỏi cậu muốn làm gì, Văn Tự ghé sát tai anh, nói khẽ: “Lý Quần Thanh, hôm nay em cũng rất thích anh.”

“… Cậu nói rồi.” Lý Quần Thanh nghe thấy rõ ràng tim mình lỡ một nhịp, nhưng vẻ mặt anh vẫn như thường, không hề thay đổi.

Văn Tự bám theo sau Lý Quần Thanh, hỏi: “Thế ngày mai em có thể nói lần nữa được không?”

“Cậu là máy phát lại à? Ngày nào cũng phải nói.”

“Yêu đầy quá rồi, em bị phình căng.” Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh bước vào thang máy, cậu cũng muốn vào theo, thấy ánh mắt anh lia tới, cậu ngoan ngoãn đứng bên ngoài, vịn cửa thang máy nói tiếp, “Nói ra mới đựng được thêm chút nữa, đựng thật đầy, để dành hết tình yêu cho anh. Được rồi, chúc ngủ ngon, Lý Quần Thanh.”

Lý Quần Thanh nhìn bàn tay Văn Tự vẫn lưu luyến không rời, anh nói: “Bỏ tay cậu ra.”

“Em hỏi câu cuối cùng.”

Thấy sắc mặt Văn Tự nghiêm nghị hơn lúc nãy, Lý Quần Thanh gật đầu, cho cậu hỏi.

“Anh biết Hồng Đậu nghĩa là gì không?”

“…”

Lý Quần Thanh không định trả lời câu hỏi này, hễ ai từng đọc sách đều biết, Văn Tự khăng khăng hỏi bằng được. Anh bước tới cửa thang máy, bỏ tay Văn Tự ra, phớt lờ ánh mắt chờ đợi đáp án đến đỏ hoe của cậu, bấm nút đóng cửa.

Chó con đáng thương.

Trong giây cuối cùng thang máy khép cửa, dường như Lý Quần Thanh đã nhìn thấy lệ trong mắt Văn Tự.

Tình yêu của cậu ta quá nguy hiểm, rõ ràng mày đã từng chịu khổ rồi mà đúng không. Lý Quần Thanh sờ vào trái tim mình, cảnh cáo bản thân, nhịp tim đập loạn lúc nãy là giả, cùng lắm chỉ là di chứng để lại sau khi phóng xe mà thôi. Đừng hồ đồ nữa Lý Quần Thanh.