Bàn tay kháng cự của Lý Quần Thanh cuối cùng bị Văn Tự tóm chặt trước ngực, ấn lên lồng ngực căng tràn khoẻ khoắn của cậu, Lý Quần Thanh cảm nhận được trái tim đó đập cuồng nhiệt, lôi kéo trái tim anh, cũng dưới ánh nắng ấy, hương hoa này tràn trề sức sống.
“Tôi… tôi không muốn.” Lý Quần Thanh chột dạ, anh ngăn cản chiếc lưỡi muốn tách môi răng anh của Văn Tự kịp thời, nói, “Tại thấy cậu chà đạp hoa của người ta, tôi mới làm.”
Văn Tự nghiêng người dựa vào mép bàn, ngoẹo đầu nhìn Lý Quần Thanh chùi môi, cậu lại sấn tới cố tình thơm lên gương mặt ửng hồng của anh: “Ừm ừm, anh nói đúng hết.”
“… Đừng chạm vào tôi.” Lý Quần Thanh lại lau mặt, đi tới bàn ăn ngồi xuống, anh nhìn người còn dựa ở đó, tươi cười rạng rỡ, nhìn anh mà không biết đang mơ mộng điều gì, nói, “Lại đây ăn đi.”
Văn Tự chỉ chờ câu này của anh, nghe thấy bèn rảo bước đi tới ngồi xuống, nhìn dấu hôn trên cổ Lý Quần Thanh, cậu ăn ngon miệng hẳn, chỉ thiếu điều ăn luôn cả phần của Lý Quần Thanh.
Nếu Lý Quần Thanh ở đây cùng cậu mãi mãi được thì tốt quá. Cậu ăn xong trước, bèn chắp tay ra sau lưng, càng ngắm Lý Quần Thanh mà chẳng kiêng dè gì, đến mức anh ngước mắt nhìn cậu, cậu sờ mũi nói: “Nếu em cắt đứt quan hệ với gia đình, biến thành một kẻ vô gia cư, anh có nhận nuôi em không?”
“Giờ cậu có việc làm, không đến mức đấy đâu.”
“Thế nếu năng lực của bố em mạnh đến mức phá cả công việc của em thì sao? Lúc đó em sẽ biến thành một con rối gỗ không có chốn về, không có tự do, đành phải kết hôn với Dung Già Lan mất.”
Bàn tay đang ăn cơm của Lý Quần Thanh dừng lại, anh nhìn ánh mắt nghiêm túc của Văn Tự, nuốt cơm trong miệng, nói: “Trước đây không phải cậu bảo họ đến thì cậu sẽ quẳng họ xuống biển sao? Sao giờ lại nhát gan thế?”
Văn Tự thở dài, tỏ vẻ bị tổn thương: “Em chỉ đang giả sử thôi, nhưng anh hoàn toàn lạnh như băng, chẳng biết linh hoạt gì cả.”
“Thế tôi nên làm gì?” Lý Quần Thanh nổi hứng, anh muốn xem thử Văn Tự có thể chém gió cỡ nào.
Văn Tự muốn hút thuốc lá, nhưng cậu chỉ dám nghịch bật lửa không ngừng dưới gầm bàn, cậu nhìn Lý Quần Thanh, tỏ vẻ nghiêm nghị bắt chước giọng điệu của anh: “Tôi tạm thời thương cậu, nuôi cậu vài hôm.”
“Thế à?” Lý Quần Thanh rất buồn cười, giọng điệu đó bị cậu nói thành ra méo mó vô cùng.
“Còn nữa còn nữa,” Văn Tự hắng giọng, bắt chước tiếp, “Ai nhận nuôi cậu? Vứt cậu trong phòng khoá lại là xong, liên quan gì đến tôi.”
“Việc này thì tôi không nghĩ đến được đâu.” Lý Quần Thanh bật cười.
Văn Tự còn chưa bắt chước đủ, lại nói rất nhiều, có điều bắt chước mãi, mắt cậu bèn cay xè. Cậu hiểu rõ Lý Quần Thanh như lòng bàn tay, ngay cả việc Lý Quần Thanh sẽ không yêu cậu, cậu cũng biết rõ rành rành, rõ ràng tỉnh táo như thế, cậu vẫn liên tục lừa dối bản thân, chỉ mềm lòng với cậu thôi cũng được, chỉ cần bằng lòng ở cùng cậu thôi đã là tốt lắm rồi.
Lý Quần Thanh nghỉ ngơi hai ngày rồi dẫn Văn Tự liên lạc với nhân viên công tác của Cục Bảo vệ Động vật bản địa, cùng vào rừng khảo sát tình hình của động vật hoang dã. Hàng ngày leo núi lội nước, Văn Tự không cảm thấy mệt, nhưng cậu cứ nghĩ Lý Quần Thanh sẽ mệt, cho tới khi một tuần liền như vậy trôi qua, thấy Lý Quần Thanh vẫn hăng hái, cậu mới biết mình toàn lo chuyện không đâu.
Văn Tự rất muốn biết khi nào Lý Quần Thanh sẽ đi, lại sợ anh đi mất, cậu phải trốn đi tạm thời, không thể về được. Nhưng cậu không dám hỏi, cậu thực sự rất sợ Lý Quần Thanh sẽ nói, ngày mai. Cậu chưa bao giờ sợ ngày mai tồi tệ sẽ đến, có điều ngày mai không được gặp Lý Quần Thanh, cậu không chịu nổi.
Lúc mới đến, Lý Quần Thanh cũng hiểu biết tương đối về Nam Xuân, nhưng đến thật rồi, có rất nhiều động vật có thể quan sát và ghi chép. Bên Hiệp hội có việc gì sẽ gửi thẳng tài liệu cho anh xử lý, anh chẳng có gì phải lo lắng, có điều anh nhận được một cuộc điện thoại, bảo phải chuẩn bị bầu chọn hội trưởng Hiệp hội, Lý Quần Thanh là người tranh cử, phải quay về.
Lý Quần Thanh chưa kể cho Văn Tự, anh gọi điện cho bố mình, hỏi dạo này có phải nhà họ Văn định hợp tác với họ hay không. Bố anh nói phải. Lý Quần Thanh đi ra đứng sau cây, nhìn người đang ngồi xổm trước lều, ghi chép dữ liệu, anh nói: “Bố, nhờ bố giúp con một việc.”
Lý Quần Thanh gọi điện thoại xong, nhẹ nhàng đi tới chỗ Văn Tự, khom lưng nhìn cậu viết số liệu, viết xong rồi, giờ Văn Tự đang chần chừ viết tên Lý Quần Thanh.
“Sao? Cậu muốn cái tên này à?” Đọc Full Tại Truyện Full
“Gọi xong rồi à?” Văn Tự đặt giấy nháp xuống dưới, đứng dậy giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
“Ừm.” Lý Quần Thanh cầm lấy số liệu, vừa đọc vừa vô tình nói, “Ngày mai tôi phải về rồi.”
Văn Tự vừa vui vẻ thì mất sạch, chỉ còn lại khuôn mặt sầm sì: “Phải đi nhanh thế à?”
“Đến gần một tháng rồi, phải về thôi.” Lý Quần Thanh cất đồ vào ba lô, nói, “Thu dọn đồ đạc rồi đi thôi.”
“…”
Văn Tự buông thõng cánh tay, giơ lên định kéo tay Lý Quần Thanh rồi rụt về, cậu quay lưng lại nói, “Mọi người đi đi, lát nữa em đến.”
Lý Quần Thanh ừm một tiếng, thu dọn càng nhanh hơn. Thu dọn toàn bộ xong xuôi, Lý Quần Thanh đi theo họ một quãng thì dừng lại, anh bảo họ đi trước, rồi quay lại tìm Văn Tự.
Cậu vẫn ở đó chưa đi, ngồi xổm tại chỗ không biết đang làm gì. Lý Quần Thanh lại gần từng bước một, mới phát hiện ra Văn Tự đang hút thuốc lá. Hút thuốc trong rừng, đúng là phần tử tội phạm!
Anh giằng mất thuốc lá của Văn Tự, dập tắt bằng chân trên tảng đá, sẵng giọng nói: “Không được hút thuốc lá trong rừng, cậu không biết à? Giáo viên tiểu học chưa dạy à?”
Văn Tự vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm vừa rồi, cậu ngơ ngác ngửa đầu nhìn Lý Quần Thanh, một giọt lệ rơi ra từ vành mắt đỏ hoe. Vốn không muốn khóc, nhưng Lý Quần Thanh quát cậu, cậu lại làm sai, lại khiến Lý Quần Thanh chán ghét.
Lý Quần Thanh không nhìn thấy nước mắt của Văn Tự, chỉ liên tục xác nhận đầu lọc đã bị dập tắt chưa, miệng vẫn đang nói: “Ngần ấy tuổi rồi, toàn làm việc vi phạm pháp luật, làm người khác đau đầu.”
Cuối cùng Lý Quần Thanh cũng nhìn Văn Tự, cậu đã đứng cách anh rõ xa.
“Làm gì đấy?” Lý Quần Thanh nghiêm mặt hỏi cậu.
Văn Tự nói: “Anh ghét thuốc lá. Giờ em hôi lắm, đứng đây thôi.”
“…” Lý Quần Thanh tức không có chỗ xả, “Đây không phải vấn đề. Vấn đề nghiêm trọng nhất của cậu bây giờ là hút thuốc lá trong rừng!”
“Xin lỗi, lần sau em sẽ không làm thế nữa. Lần này là tại đầu chập mạch.” Văn Tự nhận lỗi ngay tức khắc.
Lý Quần Thanh chẳng có gì để nói, anh quay người: “Đi thôi, xuống núi.”
“Lý Quần Thanh.” Văn Tự bất động, Lý Quần Thanh nhìn về phía cậu, cậu mới nói, “Kể từ giờ em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”
“Không cần nhớ.”
Lý Quần Thanh quay đầu, nói nhanh, “Cậu có thể về cùng tôi.”
“Hả?” Văn Tự đi tới sau Lý Quần Thanh, hỏi.
Lý Quần Thanh im lặng chốc lát, ngay khi Văn Tự nghi ngờ mình bị ảo thính, anh nói: “Cậu có thể về cùng tôi, không ai ép cậu kết hôn hết. Có điều người mà bên nhà họ Dung cử tới, cậu phải tự giải quyết.”