Chờ Văn Tự được cắt chỉ, tay cử động được, chân đi lại được, là rất lâu sau đó.
Trong thời gian không đi lại được, Lý Quần Thanh rảnh rỗi sẽ đẩy cậu đi phơi nắng, rõ ràng Văn Tự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cậu nghiêng đầu nhìn thấy Lý Quần Thanh yên lặng ở bên cạnh, cậu lại cảm thấy tất cả đều không cần nói nữa.
Bố mẹ Lý Quần Thanh từng đến thăm cậu, Văn Tự nằm trên giường lúng túng không biết làm gì, cậu cứ cho rằng cậu ngủ, bố mẹ Lý Quần Thanh đứng sẽ không phù hợp, tay Lý Quần Thanh đặt lên vai cậu, vỗ nhè nhẹ, như an ủi.
Thức ăn đặt ngoài đến, Lý Quần Thanh định xuống lấy, mẹ Lý giơ tay cầm tay Văn Tự nói: “Trước giờ bác đều không can thiệp vào đời sống tình cảm của Thanh Thanh, nó thích thì hai bác cũng thích, hai bác chẳng có gì để nói, bác gái chỉ có một yêu cầu với cháu, đối xử tốt với Thanh Thanh, con người nó ứng xử rất lãnh đạm, rất nhiều người chỉ ưng ý ngoại hình và tài năng của nó, tình yêu trước giờ đều là yêu con người, bất kể nó tốt hay xấu đều yêu mới đúng.”
“Cháu sẽ làm vậy,” Văn Tự không biết nên miêu tả mình yêu Lý Quần Thanh nhường nào với bố mẹ của anh, yêu nhiều quá, rối rắm hỗn loạn, cậu đã không thể chỉ dùng vỏn vẹn vài câu mà nói rõ ràng được, cậu chỉ lặp lại lời hứa với ánh mắt kiên định, “Cháu sẽ làm vậy.”
Trước giờ mối quan hệ của Văn Tự với gia đình đều là lúc nóng lúc lạnh, trong thời gian cậu nằm viện, chỉ có Lâm Tú Á nhớ đến con trai mình, từng đến thăm, thăm thì đau lòng, bảo muốn bù đắp cho cậu, rồi lại chuyển tiền cho Văn Tự, rơi vài giọt lệ trước giường cậu, ngồi cùng cậu hai tiếng đồng hồ thì đi về. Lần này Văn Tự về nhà, bố cậu không nói gì cả, chỉ bảo cậu đừng làm kẻ khốn nạn nữa. Làm thông gia với nhà Lý Quần Thanh, đây cũng chẳng phải chuyện xấu gì.
Văn Tự hỏi Lý Quần Thanh phải làm gì với đồ chơi chim hồng hạc trong nhà, Lý Quần Thanh bảo cậu nhét vào xe, mang đến trại trẻ mồ côi. Đi đi về về liên tiếp mấy chuyến xe mới mang hết, Lý Quần Thanh thấy đám trẻ con đó tội nghiệp, lại quyên góp một khoản tiền lớn tặng trại trẻ mồ côi.
Văn Tự ngồi bên cạnh nhìn Lý Quần Thanh ký hợp đồng, cậu nhét thẻ của mình vào tay anh, lén lút bảo anh quyên góp thêm. Văn Tự đã chuyển phần lớn tài sản của mình cho Lý Quần Thanh, anh tưởng cậu nộp hết rồi, kết quả Văn Tự vẫn còn nữa.
Ký hợp đồng xong, anh hỏi sao Văn Tự vẫn còn tiền. Văn Tự giơ tay khoác cánh tay Lý Quần Thanh, đong đưa: “Em phải giữ lại ít tiền mua hoa tặng anh, em không tiêu bừa bãi đâu, em hứa đấy.”
Lý Quần Thanh ngồi vào ghế phụ, ôm con chim hồng hạc hói đầu bị Văn Tự sờ nhiều mất cả màu lông trên đầu vào lòng, nói: “Làm gì có thằng đàn ông nào nhận hoa hằng ngày.”
“Chỉ cần người yêu của người đó bằng lòng tặng hằng ngày, thì người đó sẽ được nhận hoa hằng ngày thôi.” Bàn tay trước giờ xoa chim hồng hạc của Văn Tự chuyển sang cổ Lý Quần Thanh, đưa sang trái, cậu không chỉ được sờ, mà còn được hôn công khai, “Nhận hoa không vui sao?”
“…” Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự, chủ động ghé tới môi cậu hôn phát nữa, Văn Tự nhìn khoé mắt cong cong của anh mà thấy tim đập thình thịch, anh nói, “Vui chứ, hoa đẹp biết bao.”
“Anh cũng đẹp.” Văn Tự không kìm được lòng mình, há miệng sấn tới, cậu đã quen với việc khen Lý Quần Thanh, cậu nghĩ toàn bộ từ ngữ tốt đẹp trên thế giới này đều nên dùng vào Lý Quần Thanh, trong mắt cậu, Lý Quần Thanh mãi mãi hoàn hảo không tỳ vết.
Chớm thu, họ lên đường đi ngắm chim hồng hạc cùng nhau.
Văn Tự chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chim hồng hạc thật như thế, giống y như Lý Quần Thanh nói, thành bầy, từng mảng màu hồng diễm lệ nhìn rất thích mắt, trời xanh nước biếc một màu, đám mây từ trên trời rơi xuống, biến thành kẹo bông màu hồng phấn.
Lý Quần Thanh lấy dụng cụ vẽ ra, ngồi khoanh chân bên cạnh nghiêm túc vẽ chim hồng hạc, lau sậy vàng rực đong đưa bên cạnh anh, làm tôn lên sự dịu dàng hiền hoà của anh. Tầm mắt của Văn Tự từ chim hồng hạc quay về Lý Quần Thanh, hình ảnh lý tưởng quá đỗi, cậu hơi ngơ ngẩn. Thế là cậu từ từ xích lại gần Lý Quần Thanh, ghé sát khuôn mặt của người đang vẽ rất nghiêm túc hôn một phát, cậu dựa vào anh, chỉ vào tranh nói: “Anh có thể vẽ hai ta ở đây được không?”
Lý Quần Thanh nói thẳng thừng: “Anh không biết vẽ người.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Có gì khó đâu, anh vẽ chim hồng hạc đẹp thế này, vẽ người cũng không thành vấn đề, vẽ đi mà,” Văn Tự cầu xin, “Anh vẽ sẽ có ý nghĩa lưu niệm, chúng ta có thể đóng khung nó, treo trong nhà kết hôn của chúng ta.”
“Nhà kết hôn gì cơ?” Lý Quần Thanh giả vờ không biết, tay anh bắt đầu phác hoạ hình dáng mặt người.
“Chúng ta phải kết hôn, kết hôn thì phải mua nhà, ngôi nhà đó chính là nhà kết hôn.”
Lý Quần Thanh lắc đầu thở dài: “Anh có nhà em cũng có nhà, còn mua nữa à?”
“Cái đó khác! Em thấy người khác kết hôn đều phải mua nhà mới, ưu đãi tốt, mua đi mà, được không?”
“Được được được, mua là xong chứ gì.” Lý Quần Thanh nhìn hai người trên tranh, hít một hơi khí lạnh, anh nhìn sang Văn Tự, không chắc chắn lắm, “Em chắc chắn em muốn đóng khung cái này treo trong nhà kết hôn của chúng ta?”
Văn Tự ngoảnh đầu nhìn tranh, chim hồng hạc trong tranh vẫn sống động như mọi khi, hai người đó thì bị vẽ thảm không nỡ nhìn, bảo là vẽ trừu tượng thì có thể nhìn ra họ trông như thế nào, bảo là vẽ tả thực thì làm gì có người nào tỉ lệ thân hình khuôn mặt dị dạng như vậy?
“Treo chứ, sao không treo?” Văn Tự bấm bụng khen ngợi, “Lần đầu tiên anh vẽ mà đã vẽ đẹp thế này, giỏi quá. Không hổ là vợ xinh đẹp của em.”
“Không cho gọi anh là vợ.” Lý Quần Thanh cứ thấy lấn cấn mãi.
Văn Tự giơ tay ôm eo Lý Quần Thanh, ghé sát cổ anh hôn một phát, cặp mắt sáng lấp lánh, cậu gọi: “Vợ ơi, cho em gọi được không?”
Lý Quần Thanh bất lực nhắm mắt, nói: “… Cất đuôi của em vào.”
“Em không có đuôi.”
“Thế cất cái vẻ chó con đáng thương của em đi.”
Văn Tự vươn tay chạm vào mặt Lý Quần Thanh, cười xấu xa: “Thế em sẽ biến thành sói xám đấy.”
Chẳng chờ Lý Quần Thanh phản ứng, Văn Tự đã trở mình đè anh xuống đất, cậu vươn tay bảo vệ gáy anh, nụ hôn không chờ đợi nổi đã đáp xuống, Lý Quần Thanh giơ tay kéo áo Văn Tự, trong lúc hôn môi anh nói: “Chỗ này là ngoài trời…”
“Em chỉ hôn anh thôi, không làm gì cả.” Văn Tự cứ thích nhìn Lý Quần Thanh xấu hổ, vừa thấy thế này là cậu lại muốn chơi xấu, cậu thúc háng vào anh, “Anh muốn em làm gì à?”
“Em thế này nữa thì anh giận đấy.”
Văn Tự kiềm chế hơn, nhưng vẫn trêu Lý Quần Thanh: “Thế em gọi anh là vợ, anh đáp lời em, em sẽ không nghịch nữa.”
Lý Quần Thanh nhìn ánh mắt mong mỏi của Văn Tự, nói khẽ: “… Ừm.”
Văn Tự vui vẻ ra mặt, ngọt ngào gọi: “Vợ ơi.”
“Ừm.” Lý Quần Thanh nhắm mắt, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Vợ ngoan.”
“Ừm.”
“Vợ xinh.”
“… Em xong chưa hả!” Lý Quần Thanh nổi cáu, túm phắt cổ áo Văn Tự, tức đỏ cả mặt.
Văn Tự khom người, dịu dàng hôn môi Lý Quần Thanh, lại gọi: “Vợ xinh.”
Lý Quần Thanh nghĩ mình đã dung túng cậu quá mức rồi, trong tình huống anh không cho phép mà Văn Tự còn to gan thế này. Nhưng giờ Văn Tự dịu dàng như nước, anh không tránh khỏi lạc lối trong mắt cậu, anh lại nhắm mắt, hùa theo cậu.
Văn Tự hôn đủ rồi, ôm chặt Lý Quần Thanh tỏ tình: “Em yêu anh.”
Chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy Lý Quần Thanh nói: “Anh cũng yêu em.”
Câu em yêu anh của Văn Tự không còn phải rơi xuống trong câm lặng nữa, từ nay về sau mỗi tiếng yêu của cậu đều sẽ nhận được lời đáp, giống như mùa xuân tới, hoa đào sẽ nở, tất cả đều sẽ có kết quả tốt đẹp.