"Những lời anh nói còn có thể khó nghe hơn nữa được không?"
Duật Tôn cười yếu ớt, Sanh Tiêu đúng lúc trông thấy khóe miệng y cong lên, nhìn kỹ phía dưới, ẩn hiện một lúm đồng tiền nhàn nhạt, y thấy cô ngắm xuất thần, thuận miệng đùa cợt, "Em muốn nghe sao? Muốn nghe tôi sẽ nói."Mạch Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt, tay phải phủ ở phía trước cứng đờ, cô cảm thấy sức cùng lực kiệt, "Mau đưa tôi về."Cô không còn hơi sức để dây dưa cùng Duật Tôn.Trên mặt Mạch Sanh Tiêu vẫn còn nước mắt, Duật Tôn gác một tay lên tay lái, cô còn nhỏ tuổi, tính khí lại hết sức bướng bỉnh, "Tôi không hiểu nổi, Nghiêm Trạm Thanh coi trọng em ở điểm nào?"Sanh Tiêu rũ đầu, đáp lại một câu, "Vậy anh xem trọng tôi vì cái gì?""Mặt, thân thể."Mạch Sanh Tiêu không nói, quay gò má hướng ra ngoài cửa sổ."Tôi nghĩ Nghiêm Trạm Thanh cũng vừa ý em vì những cái đó thôi, thật ra thì em có thể thử xem, hiện tại hắn chưa chiếm được em, muốn ngủ với em, nhưng cũng chỉ hai ba ngày sẽ nhàm chán ngay thôi, " Duật Tôn vươn tay, ngón tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ non nớt của Sanh Tiêu , "Nằm mơ cũng đừng nghĩ hắn sẽ lấy em, đến thân thế trong sạch như Tô Nhu cũng không cần, lại đi muốn em?""Anh nói đủ chưa?" Sanh Tiêu giọng nói đã phát run, hất tay Duật Tôn ra.Hắn không hề tức giận, có lẽ là thân thể được thoải mái, tâm tình cũng trở nên rất tốt, trở lại trường học, xe còn chưa dừng hẳn, Sanh Tiêu đã vội mở cửa xe, sau đó hung hăng đóng sầm lại. Cô không thèm nhìn Duật Tôn lấy một cái, sải bước chạy ngay vào cổng trường học.Đến trước tòa nhà ký túc xá, cô mới cúi người xuống thở dốc, hai tay chống lên đầu gối, một loại đau đớn vô hạn tràn tới, xông lên đến tận tim. Sanh Tiêu nhìn nước mắt mình từng giọt, từng giọt rơi trên nền gạch lạnh như băng, mắt cô mơ hồ, lảo đảo quay trở lại túc xá.Tắm rửa qua, cô lên giường kéo chăn bọc kín người, không chừa ra một khe hở, giống như chỉ có như vậy, mới khiến cô cảm thấy an toàn. Không biết cô ngủ bao lâu, chỉ toàn cảm giác hỗn loạn, mơ hồ, dường như nghe thấy tiếng của Nghiêm Trạm Thanh. Mạch Sanh Tiêu cho là mình nằm mơ, đầu cô đau muốn nứt, vô thức hừ mấy tiếng.Chăn trên đầu bị kéo đi, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ mãnh liệt đâm vào khiến mắt cô không mở ra được, tóc Mạch Sanh Tiêu tối hôm qua tắm xong không thổi khô, lúc này bù xù che kín mặt, Nghiêm Trạm Thanh bị dáng vẻ này của cô làm cho giật mình, "Sanh Tiêu, em làm sao vậy? Điện thoại di động cũng không gọi được, có phải đã xảy ra chuyện gì không?""Sao anh lại ở đây?""Anh đi vào."Mạch Sanh Tiêu mặc đồ ngủ đơn giản, kéo lại chăn trong tay Nghiêm Trạm Thanh đắp lên người, hai đầu gối cô cong lên, đầu thiếu chút nữa liền chôn ở trên đầu gối."Rốt cuộc em bị làm sao vậy?"Hai bàn tay nắm ở góc chăn của cô trắng bệch run rẩy, Nghiêm Trạm Thanh nghiêng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy vết đỏ sậm trên cổ Mạch Sanh Tiêu, hắn lần nữa kéo cô ra khỏi chăn, "Đây là cái gì?"Sanh Tiêu theo tầm mắt của hắn, đưa tay sờ lên cổ, có chút đau, cô không khỏi cười khổ, đây nhất định là do Duật Tôn cố ý để lại, cô nhìn đáy mắt Nghiêm Trạm Thanh tràn đầy giận dữ, hai mắt mờ mịt nước, một chữ cũng không nói được."Có phải hắn lại chạm vào em không?""Anh đều nhìn thấy rồi" Mạch Sanh Tiêu cúi xuống, che kín vết hôn trên cổ đi, Duật Tôn đã đạt được mục đích, ở trong mắt Nghiêm Trạm Thanh, cô nhất định là không đáng giá một đồng."Em tại sao lại để cho hắn chạm vào?" Người đàn ông giận tím mặt, thanh âm theo mỗi góc phòng kí túc, dội vào bên trong màng nhĩ của Mạch Sanh Tiêu, cô từ đầu đến cuối cũng không nâng mí mắt, cặp mắt sưng đỏ cơ hồ chỉ còn lại một đường mảnh, lồng ngực Nghiêm Trạm Thanh giống như bị lửa đốt, hắn nhìn bộ dáng này của Sanh Tiêu, thật sự rất đau lòng, chỉ có thể dang tay đem cô ôm vào trong ngực.Cô lạnh phát run, lại đột nhiên nóng lên, mặt Mạch Sanh Tiêu tựa vào vai Nghiêm Trạm Thanh, thanh âm trong miệng, từ tiếng thút thít dần biến thành gào khóc. Tay Sanh Tiêu túm lấy hai cánh tay Nghiêm Trạm Thanh, mười ngón tay, cũng thật sâu khảm vào da thịt hắn.Bọn họ thật vất vả mới có hôm nay, hắn vứt bỏ toàn bộ quá khứ của cô, cô cũng muốn cho mình được một lần hạnh phúc, nhưng vì cái gì Duật Tôn giống như quỷ Satan, hắn nắm chặt cô, muốn ngay lúc cô vừa mới cảm thấy ngọt ngào nhất, một tay đẩy cô rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục?"Anh đi tìm hắn!""Trạm Thanh. . . . . ." Sanh Tiêu vội nắm chặt lấy cánh tay Nghiêm Trạm Thanh, đàn ông sức lực rất lớn, gần như kéo cả nửa người cô xuống giường, "Đừng đi, đừng đi."Nghiêm Trạm Thanh hai mắt đỏ ngầu, cho dù ai thấy cũng không dám chọc, Sanh Tiêu giữ tay hắn, sợ hắn kích động, lại đổi thành hai tay ôm lấy, mặt cô dán lên cánh tay của người đàn ông, giọng nói vốn đã khàn lúc này càng thêm không phát ra được một tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy âm, "Không cần. . . . . "Nghiêm Trạm Thanh ngã ngồi tại mép giường, một hồi lâu không nói ra lời."Em đã như thế này rồi, Trạm Thanh, em nói rồi, giữa chúng ta là không thể nào." Sanh Tiêu né người sang một bên, tựa vào mặt tường lạnh như băng. Cô ở giường dưới, cho nên phía bên trong bị ván giường bên trên che mất ánh sáng, nửa gương mặt cô cũng thấm vào trong bóng tối.Cô đã nỗ lực, cô cũng thử vứt bỏ tất cả, nhưng, bằng cách nào đây?Mạch Sanh Tiêu nhắm mắt lại, đột nhiên nảy sinh ra một loại tuyệt vọng chấp nhận số phận. Loại tuyệt vọng này, xuyên qua trái tim, đâm thẳng vào trong xương cốt.Cô nhìn sườn mặt tuyệt mĩ của Nghiêm Trạm Thanh, vươn tay, kéo cổ tay của người đàn ông lại, Mạch Sanh Tiêu thậm chí nghe thấy cả tiếng trái tim mình vỡ vụn, "Trạm Thanh, chúng ta coi như kết thúc đi." Lời nói vừa dứt, nước mắt lại chảy ra.Cô vội lấy tay áo lau khô khóe mắt, nhưng càng lau, nước mắt càng tràn ra. Bắt đầu từ khi nào, mình đã không chịu nổi một kích rồi hả?"Ngày hôm qua không phải anh đưa em trở về trường sao?"Sanh Tiêu vòng tay ôm chặt hai vai, vẫn không kìm chế được khẽ run, cô giống như đang nhớ lại một cơn ác mộng, cắn chặt răng mở miệng, "Sau khi anh đi, em không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện, bằng không, em liều mạng cũng muốn chạy. . . . . ."Cô càng nói càng sợ, Nghiêm Trạm Thanh cầm chăn bên cạnh chân cô lên, khoác lên vai cô, "Bằng bất cứ giá nào, anh cũng bắt hắn trả giá thật lớn!" Nói xong câu đó, hắn liền bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi ký túc xá.Sanh Tiêu vươn tay ra chỉ kịp bắt hụt, cô hướng theo bóng lưng của hắn gào thét, "Trạm Thanh, không . . . . . ."Loại người như Duật Tôn, bọn họ thật sự không thể chọc nổi.Mạch Sanh Tiêu thay xong quần áo, không kịp rửa mặt liền chạy ra khỏi túc xá, nhưng đến khi đuổi ra đến cổng trường học, cũng không nhìn thấy Nghiêm Trạm Thanh. Cô vội vàng chạy về túc xá, bấm số điện thoại của Nghiêm Trạm Thanh, nhưng hắn đã tắt máy.Duật Tôn đoán chắc Nghiêm Trạm Thanh sẽ tìm y, chỉ là không nghĩ đến, địa điểm lại là một phòng trà ưu nhã tinh xảo như vậy.Khóe miệng y nhẹ nhếch, đem Koenigseg¬gC¬CXR phóng vào chiếm hai chỗ đậu xe. Đi vào phòng trà, Nghiêm Trạm Thanh đến trước y đã ngồi vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Duật Tôn kéo ghế, nửa người trên tùy ý tựa vào thành ghế, "Có chuyện gì?"Nghiêm Trạm Thanh đi thẳng vào vấn đề, "Vì Sanh Tiêu.""Oh, " người đàn ông gật đầu một cái, "Cô ấy làm sao vậy?""Cô ấy không phải là của anh, muốn ở cùng ai, là quyền tự do của cô ấy, " Nghiêm Trạm Thanh trong mắt lộ ra tia hung hiểm, "Duật thiếu, tôi với anh biết nhau cũng không phải mới một hai ngày, tôi là hạng người gì anh cũng đã rõ, tôi khuyên anh, tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông."Cánh môi Duật Tôn vẫn nâng lên một mạt cong cong màu sáng như cũ, chỉ là trong đôi mắt như lòng hồ đen sâu không thấy đáy kia của y hắc ám đã sớm tích tụ mãnh liệt, "Cậu thật rộng lượng, đàn bà tôi đã chơi qua, vậy mà cậu lại coi như bảo vật.""Anh không phải dùng lời lẽ để kích thích tôi, cũng đừng mong dùng chuyện kia để uy hiếp cô ấy, anh cũng biết rõ thế lực của cha tôi là như thế nào, nếu muốn giải quyết vụ án này, tôi chỉ cần động một đầu ngón tay cũng đủ, Duật thiếu, tôi khuyên anh, phụ nữ trong thiên hạ còn nhiều, không đáng để phải sống chết liều mạng."Duật Tôn bình sinh hận nhất, chính là bị người uy hiếp, y nghiêng người đứng dậy, một tay đè trên mặt bàn, "Tôi cho cậu biết, cậu thích, tôi nhất định sẽ chơi, ông bố cậu chẳng qua cũng chỉ là một quan chức, nếu tôi đã muốn, thì ngay cả mạng của ông ta cũng lấy được. Về phần Mạch Sanh Tiêu. . . . . . Hừ, " Duật Tôn đứng lên, nét mặt kiệt ngạo bất tuân đầy vẻ khinh thường, "Cậu càng coi cô ta như báu vật bao nhiêu, đợi cô ta trở lại bên cạnh tôi, tôi lại càng tra tấn hành hạ cô ta bấy nhiêu.""Anh thật dám làm như vậy?""Muốn cùng tôi giỡn trò độc ác thật sự không?" Duật Tôn mắt phong híp lại, y có thể đi tới hôm nay, chính là lấy sự tàn nhẫn cùng nguy hiểm của mình đổi lấy, y không có gì phải sợ, chứ đừng nói là ông bố làm quan của Nghiêm Trạm Thanh."Sanh Tiêu sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh, cả con người và trái tim cô ấy đều đã xác định, " Nghiêm Trạm Thanh cũng đứng dậy, cánh môi phác lên một nụ cười, "Cô ấy yêu tôi, cho nên, anh hãy từ bỏ cái ý nghĩ đó đi."Dứt lời, liền xoay người rời đi.Yêu, vậy sao?Duật Tôn nặng nề ngồi trở lại, không nhìn rõ hỉ nộ trên mặt, tầm mắt y liếc về phía ngoài, cô nói yêu, hắn cũng nói yêu, vậy hãy để cho y nhìn xem, phần tình yêu này kiên cường không thể phá vỡ như thế nào, hay là, căn bản cũng không chịu nổi một kích.---------------------Tô Nhu thất vọng bỏ điện thoại di động ra khỏi tai, vẫn tắt máy. Cô ta đi một mình trên đường, xem ra, Nghiêm Trạm Thanh thực sự muốn tránh mặt cô.Sắc mặt cô ta tiều tụy, bất ngờ có người chặn đường, "Duật thiếu muốn gặp cô."Lúc Tô Nhu đi tới phòng trà, Duật Tôn đang nghiêng mặt ngó ra ngoài cửa sổ, đường cong trên khuôn mặt y lạnh nhạt vô cùng, khóe môi khẽ mím lại nâng lên, miễn cưỡng vẽ ra một đường cong không giống với vẻ ngoài âm lệ của y, hướng về phía này thoáng cười, Tô Nhu trong lòng cũng chưa cảm thấy sợ hãi, cô ta nhỏ giọng nói, "Duật thiếu"Người đàn ông quay mặt lại, hai con ngươi thâm thúy sâu hun hút ngạo nghễ nhìn chằm chằm về phía cô ta, Tô Nhu chỉ cảm thấy như tâm hồn bị túm chặt, lúc này sợ hãi trong lòng mới kịch liệt nhảy lên."Ngồi đi."Cô ta thấp thỏm ngồi xuống.Duật Tôn đang vuốt ve thứ gì đó trong tay, thấy cô nhìn mất hồn, liền đem món đồ trong tay đưa tới, "Cho cô."Là một chiếc hộp vải nhung màu đỏ, cô ả đối với món đồ này cũng không xa lạ, biết ngay là hộp đồ trang sức, "Không cần, cám ơn.""Mở ra xem một chút đã."Cô ta bất đắc dĩ phải vươn tay, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn trân châu, tạo hình rất khác biệt, đặc biệt là viên trân châu kia, to tròn bóng loáng, Tô Nhu không rõ ý đồ của y, đem cái hộp thả lại mặt bàn, "Tôi thật sự không cần."Cô không ngu ngốc tới mức chọc vào Duật Tôn.Người đàn ông vươn tay ra, bởi vì Tô Nhu ngồi quá gần, cô ả cho là Duật Tôn sẽ có hành động gì đó, cả kinh vội vàng lui về phía sau, "Duật thiếu . . . . ."Không ngờ, Duật Tôn chỉ lấy ra chiếc nhẫn kia, lúc này y còn cần Tô Nhu trợ giúp, cho nên không trực tiếp nói ra mấy lời độc địa: loại như cô, tôi không có hứng thú. Tô Nhu lúng túng đặt hai tay lên bàn, nhìn người đàn ông đem chiếc nhẫn đưa về phía cốc trà xanh trước mặt, ngón tay rung nhẹ, ngay lập tức có một ít bột màu trắng rơi xuống mặt nước trà, sau đó không đến hai giây, liền biến mất sạch sẽ.