Chìm Trong Say Đắm

Chương 35




Editor: Gấu Gầy

59

Chờ đến khi Tô Mặc nhận ra mục đích thực sự của Đinh Cạnh Nguyên, muốn đóng cửa lại thì đã muộn. Cửa vừa hé mở một khe hở, hắn đã dùng sức chen vào trong.

Đây là một bài học đau đớn mang tính lịch sử đối với Tô Mặc: Kẻ biến thái không nói lý lẽ, đương nhiên cũng sẽ không giữ chữ tín.

Đinh Cạnh Nguyên như hổ đói vồ mồi, đè Tô Mặc vào tường, ghì chặt lấy anh, nghiêng đầu định hôn.

"Cậu vô lại!! Vô lại!!" Tô Mặc tức giận hét lên, những lời hứa hẹn của Đinh Cạnh Nguyên đều là chó má, Tô Mặc nghiêng mặt né tránh môi hắn. Đinh Cạnh Nguyên một tay nắm chặt cổ tay Tô Mặc, khóa ra sau lưng, một chân chen vào giữa hai chân anh, dựa vào lợi thế chiều cao, ghì chặt anh vào tường, đuổi theo mặt anh. Hắn vốn định hung hăng hôn xuống, dù sao dùng vũ lực thì Tô Mặc chắc chắn không thể chống lại hắn, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tô Mặc lúc này, hàng mi ướt đẫm, sắp bị hắn chọc cho khóc, cuối cùng hắn cũng động lòng trắc ẩn, dịu dàng hơn, chỉ dùng môi chạm nhẹ rồi hôn lên lúm đồng tiền của anh, hôn lên mắt anh, nhỏ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: "Xin lỗi cậu, đừng khóc mà, tôi đau lòng muốn chết... Là tôi vô lại... Ai bảo tôi thích cậu... Tôi nhớ cậu đến phát điên... Cuối cùng cậu cũng thừa nhận thích tôi rồi..."

"Vô lại... Ai thích cậu chứ?" Ngực Tô Mặc phập phồng, tức giận đến mức muốn khóc, hít hít mũi, vùng vẫy cổ tay, phản kháng một cách yếu ớt, mặt anh bắt đầu nóng bừng, Đinh Cạnh Nguyên lại bắt đầu chơi xấu, đã biến thái thì biến thái cho trót đi, nhưng hắn lại không, cứ phải vừa biến thái vừa dịu dàng nói những lời điên rồ đó. Tô Mặc sợ nhất là điều đó, trái tim anh không tự chủ được run lên. Cộng thêm việc lúc này bị hắn ôm chặt trong lòng, ghì chặt vào tường, toàn thân bị hơi thở mãnh liệt của Đinh Cạnh Nguyên bao vây, Tô Mặc sắp không thể khống chế được trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

"Vừa rồi chẳng phải cậu nói có cảm giác với tôi sao?" Đinh Cạnh Nguyên hôn mạnh lên môi Tô Mặc.

"Có cảm giác không có nghĩa là thích." Tô Mặc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, hận không thể nhổ nước bọt vào mặt hắn.

"... Cậu chính là nói thích." Đinh Cạnh Nguyên quyết định phủ nhận một cách vô lý, cuối cùng không nhịn được nữa, cúi đầu xuống ngậm lấy môi Tô Mặc. Vẫn là sự ấm áp mềm mại như trong ký ức, Đinh Cạnh Nguyên mê mẩn mút mát, liếm láp, dùng răng cắn xé, cho dù Tô Mặc có quay đầu đi đâu hắn cũng bám sát không buông tha. Bởi vì đã có bài học bị cắn lưỡi, nên hắn không dám tùy tiện đưa lưỡi vào quậy phá.

Tô Mặc vừa tức giận vừa hối hận, tại sao lại mở cửa cho tên biến thái này. Đinh Cạnh Nguyên thật quá vô lại, thật là quá đáng. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, môi bị cắn đến đau rát, đau đến mức mắt anh ướt nhòe, muốn khóc. Đinh Cạnh Nguyên một tay nắm chặt hai cổ tay anh, tay kia siết chặt cằm anh, đầu lưỡi ngang ngạnh cuối cùng cũng chui vào, ra sức càn quét. Bị hơi thở nóng bỏng của Đinh Cạnh Nguyên hun nóng như vậy, Tô Mặc từ trong ra ngoài lại bắt đầu mềm nhũn. Giữa hai chân bị cơ đùi rắn chắc của Đinh Cạnh Nguyên đỉnh vào, chỗ đó giật giật, cũng dần dần có cảm giác. Tô Mặc bị nụ hôn cuồng nhiệt làm cho hơi thở hỗn loạn, đầu óc choáng váng, đến cuối cùng, cơ thể phản bội lý trí, dần dần quên mất phản kháng. Phải làm sao đây? Tô Mặc yếu ớt tự hỏi, lo lắng đến mức khóe mắt ứa lệ.

"Đừng khóc." Đinh Cạnh Nguyên âu yếm liếm đi giọt nước mắt kia: "Bảo bối, cậu vừa khóc là tôi cực kỳ hưng phấn... Hưng phấn đến mức muốn lập tức làm cậu đến chết." Câu cuối cùng, Đinh Cạnh Nguyên ghé sát vào tai Tô Mặc, nói bằng giọng điệu hung ác, nói xong, hắn lập tức bế bổng người đang mềm nhũn trong lòng lên, vội vàng đi vào phòng ngủ.

Đinh Cạnh Nguyên đặt Tô Mặc lên giường lớn, đè lên người anh, khóa hai tay đang muốn phản kháng của anh trên đỉnh đầu, một tay nhanh chóng cởi cúc quần jean của anh, bàn tay to lớn nhanh chóng luồn vào trong, nắm lấy Tiểu Tô Tô đang gần cương cứng. Hắn bắt đầu ra sức xoa nắn, hoàn toàn không cho Tô Mặc bất kỳ thời gian nào để phân vân.

"Tôi..." Tô Mặc vừa thở hổn hển vừa nói được một chữ, Đinh Cạnh Nguyên lập tức ghé sát vào, chặn miệng anh lại. Biết anh muốn nói gì, hắn hoàn toàn không cho anh cơ hội nói chuyện. Hai chân dài kẹp chặt lấy Tô Mặc, vừa đè, vừa hôn, vừa sờ soạng, tùy ý làm càn. Máu nóng trong người Đinh Cạnh Nguyên sôi sục, phía dưới cương cứng từ lâu. Cuối cùng cũng được ngậm vào miệng, sờ vào tay, hôm nay hắn nhất định phải ăn anh vào bụng, nếu còn nhịn nữa, hắn sẽ bị liệt dương hoặc phát điên mất.

Đinh Cạnh Nguyên quá hiểu rõ sờ vào đâu sẽ khiến Tô Mặc rạo rực, ngón tay linh hoạt vuốt ve qua lại trên thứ đang cương cứng kia, đầu ngón tay ấn vào lỗ nhỏ trên đỉnh, dùng lực vừa phải ma sát, lại luồn ra sau, sờ soạng hai quả trứng đã sưng to, một tay nắm lấy, ra sức xoa, bóp, nắn, dùng đầu ngón tay lắc mạnh, lắc đến mức Tô Mặc lập tức phát ra tiếng rên rỉ đầy kiềm nén. Lấy Tiểu Tô Tô ra khỏi quần lót, Đinh Cạnh Nguyên cúi đầu nhìn, quả nhiên rất đáng yêu, giống như dáng người Tô Mặc, thon dài, thanh tú, đỏ ửng vì cơn hứng tình, đang bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, tùy ý xoa vuốt, đáng thương chảy ra dịch nhờn trong suốt.

Tô Mặc về khoản này căn bản vẫn là tờ giấy trắng, lúc tự sướng chỉ cần ra là được, làm sao có thể chịu nổi những thủ đoạn biến hóa khôn lường của Đinh Cạnh Nguyên, chưa đầy hai phút, Tô Mặc đã rùng mình thở hổn hển bắn ra. Ra quá mạnh, cao trào đến quá nhanh, nhất thời anh bắn đến mức hơi choáng váng.

Đinh Cạnh Nguyên lấy cà vạt trong túi quần tây ra, kéo eo Tô Mặc, bế anh lên, nhanh chóng trói hai cổ tay anh vào cột đầu giường, cúi đầu hôn môi anh, dịu dàng an ủi: "Bảo bối đừng giận, tôi sẽ lập tức cởi trói cho cậu."

Đinh Cạnh Nguyên xoay người chạy ra khỏi phòng, chạy vào phòng tắm, lục tung mọi nơi, cuối cùng cũng tìm được một lọ kem dưỡng da tay có chứa vaseline. Chạy về phòng, nhìn thấy Tô Mặc bị trói hai tay trên giường đang nhắm chặt mắt, im lặng rơi lệ, quần jean cởi hờ, thứ đáng yêu thanh tú kia vẫn còn hơi cương cứng, nằm trên quần lót. Dáng vẻ yếu đuối đáng thương này của Tô Mặc khiến Đinh Cạnh Nguyên lập tức sôi máu, toàn thân nóng bừng. Hắn lập tức cởi quần áo, leo lên giường. Vốn dĩ lúc nãy chỉ sợ Tô Mặc chạy mất nên mới tạm thời trói anh lại, nhưng lúc này, nhân tố biến thái trong người Đinh Cạnh Nguyên bộc phát, hắn cảm thấy Tô Mặc như vậy thật đáng yêu, hoàn toàn không muốn cởi trói cho anh nữa.

"Em yêu." Đinh Cạnh Nguyên trần truồng đè lên người anh, thoải mái đến mức muốn thở dài. Một tay cởi quần Tô Mặc, hắn nóng lòng tách hai chân trắng nõn của anh ra, thứ đáng yêu thanh tú kia và bông cúc non nớt lập tức phơi bày trước ánh mắt sáng rực của hắn.

Tô Mặc lúng túng vặn vẹo hai chân giãy giụa, nước mắt chảy ra càng nhiều. Bị Đinh Cạnh Nguyên nhìn chằm chằm như vậy, anh thật sự rất xấu hổ. Cho đến khi Đinh Cạnh Nguyên đưa ngón tay dính đầy kem dưỡng ẩm vào trong, Tô Mặc òa khóc: "Đinh Cạnh Nguyên... Tôi hận cậu đến chết..."

Dáng vẻ đáng thương dễ cưng ghê. Đinh Cạnh Nguyên vừa không ngừng khai phá, vừa cúi người xuống liếm nước mắt của Tô Mặc: "Tôi biết, miệng cậu không thừa nhận, nhưng trong lòng đã sớm thích tôi rồi."

Tô Mặc chỉ nghẹn ngào rơi lệ, không biết phản bác thế nào. Đinh Cạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào Tô Mặc, nhìn thấy anh rơi lệ, không kìm được khẽ thổ lộ: "Tô Mặc, tôi thật sự rất yêu cậu."

Thủ đoạn của Đinh Cạnh Nguyên quá cao siêu, Tô Mặc hoàn toàn không phải là đối thủ, thua non thảm hại. Hắn chỉ mới dùng ngón tay đè lên tuyến tiền liệt trêu chọc, còn chưa dùng đến thủ đoạn thực sự mà Tô Mặc đã bị móc đến mức trán nóng bừng, hai chân nóng ran, toàn thân mềm nhũn, nước mắt lưng tròng, Tiểu Tô Tô cương cứng ngóc đầu lên, chảy ra rất nhiều dịch nhầy trong suốt.

Nửa tiếng sau, Tô Mặc bị làm đến mức nằm liệt trên giường, không thể động đậy. Tuy rằng Đinh Cạnh Nguyên vẫn chưa bắn, nhưng đã thỏa mãn cơn nghiện, hắn ung dung ôm anh vào lòng hôn hít, mút đến mức hai hạt đậu nhỏ trên ngực Tô Mặc sưng tấy.

Sau đó, Đinh Cạnh Nguyên bồng anh từ trên giường xuống, bồng đến ghế sofa ở phòng khách. Trong phòng khách không bật đèn, hắn tách hai chân Tô Mặc ra, ghì vào góc ghế sofa, giập mạnh đến mức làm anh xiểng niểng.

Cuối cùng Tô Mặc phải khóc lớn cầu xin Đinh Cạnh Nguyên mau bắn.

Đinh Cạnh Nguyên rút ra, bế Tô Mặc đã mềm nhũn như bùn từ phòng khách về giường, nhưng lúc này trên "của quý" của hắn đã dính đầy dịch trắng, tuy Đinh Cạnh Nguyên rất muốn nhét vào miệng Tô Mặc, nhưng lại không nỡ làm bẩn "bé cưng" nên tạm thời đổi ý, chỉ nắm lấy hai tay Tô Mặc bọc lấy Tiểu Đinh Đinh của mình sục vội, sau đó chọc nó vào lúm đồng tiền, cuối cùng bắn lên mặt anh.

Tô Mặc đã bị làm đến mức kiệt sức, lúc này chỉ cần Đinh Cạnh Nguyên chịu buông tha cho anh thì hắn muốn làm gì cũng được.

—------

Lời Gấu Gầy: Lý do tui edit bộ này là vì muốn edit cảnh H hẳn hoi 😌

---------