Chín Cách Cầu Sủng

Chương 22




Ban công,

Trịnh Kỳ hẹp đuôi mắt, nhìn ra từng rặng xa ngoài kia, mặt trời đã dâng cao, thời khắc phải sử dụng viên đan mỗi một khắc lại thu hẹp dần, chẳng còn mấy tiếng,

Thế nhưng, anh vẫn đứng nguyên đây, nửa bước cũng chưa dời đi.

Tay nắm chặt viên nữ đan dược, lại nghĩ đến chiếc đuôi bông xù thò ra khỏi mép chăn đang say sưa ngủ trên giường.

Nhất Dương.

Lục Xám.

Nếu bắt ta phải lựa chọn, đều là thương, đều là đau.

Đã là giao hẹn rồi, nhưng giờ tại sao ta lại không làm được?!

Nực cười, ta biết, chỉ cần ta mở lời, Nhất Dương cậu nhất định sẽ nghe theo.

Nhưng, Nhất Dương.

Một lần đã nợ cậu, vì cứu Lục Xám mà ép cậu dưới thân Hắc Miêu kia chịu dày vò.

Như thế đủ hay chưa?!

Nghịch thiên sinh tử. Chống lại đạo trời sinh con ư?

Ta biết, cậu không cam tâm,

Ta cũng không cam tâm, cũng không đành lòng,

Người anh em duy nhất, sự tín nhiệm duy nhất suốt bấy nhiêu năm cuộc đời, nếu Trịnh Kỳ ta còn hèn hạ như vậy... thật không xứng.

Trên làn môi mỏng, câu lên nụ cười giễu cợt,

Ban công nhỏ, nắm tay vươn tràn, viên đan xanh thẳm trượt khỏi tay, cuốn theo gió ngoài kia....

Xoay bước.

Nhất Dương.

Ta thà đem bản thân mình gom lại giống như Khâm Thuần kia, từ bỏ tất cả mọi thứ trên đời này, cùng Lục Xám tới một nơi xa lạ.

Vẫn còn hơn là... phản bội lại anh em của chính mình.

- --------

Nhất Dương thay xong quần áo thẳng nếp, khuôn mặt một vẻ bình thản đạo mạo thường ngày, lừ cho con mèo đen trên giường một cái rồi lập tức đi tới phòng Trịnh Kỳ tìm người.

Anh" ngủ" đã ước chừng khá lâu, còn không biết công việc bừa bộn tới đâu nữa?

Bước chân vừa mới đặt lên hành lang phía ngoài dãy phòng Trịnh Kỳ đã bị một thứ gì đó rơi trúng đầu!

Viên nữ đan dược vừa chạm tới mái tóc anh, cảm nhận được thân nhiệt của " chủ thể" lập tức tan nhuyễn, thấm đẫm, làn khói xanh cuốn tỏa, vừa nóng vừa lạnh, cảm giác kỳ quái bủa vây khiến Nhất Dương " a" lên một tiếng, theo phản xạ nhìn lên trời.

Trịnh Kỳ cũng bị tiếng hét làm cho giật mình ngoái lại phía ban công.

Nhất Dương vừa thấy gương mặt của Trịnh Kỳ thò ra thì khó hiểu càng thêm khó hiểu, sờ mãi lên tóc mình lại không thấy gì nữa!

Trịnh Kỳ mặt đóng đá, tai giật giật: Cái này gọi là cơ duyên từ trên trời rơi xuống sao??!!!

- ---------

Nhất Dương vừa bước vào phòng đã lập tức hỏi ngay:

- Anh Kỳ, anh biết đúng không?!

- Rõ ràng vừa nãy có cái gì đó rơi trúng đầu em?!

- Cảm giác rất lạ!

Trịnh Kỳ khụ một tiếng trong cổ họng, cảm giác hoang đường vẫn còn chưa tan, chưa biết trả lời ra làm sao,

Bên trong kia tiếng hét thất thanh đã vang lên rầm rầm!

- Có thai rồi!

- Có thai rồi!

- Hoa đào nở rồi!

- Hai bông, ba bông, bốn bông!

- Bốn bông!!!!

Lục Xám vừa hét lên vừa cảm thán! đêm hôm qua Trịnh Kỳ vừa ôn nhu vừa dỗ dành, đâm có mỗi một tý thôi mà nở tận bốn bông!!!!!!

Nó sướng quá, quên cả mặc quần áo, tồng ngồng chạy ra, chú chim nhỏ cũng tung tăng theo chủ!

Nó nhào tới, ôm chầm lấy cả người Trịnh Kỳ cười lớn:

- Trịnh Kỳ!

- Trịnh kỳ!

- Em sẽ sinh cho anh bốn quả trứng!

- Anh thích nhái, cóc, ếch hay là muỗi???!!

Nhất Dương:???!!!!

Trịnh Kỳ:????!!!!

- ---------

Ba ngày sau,

Dù lưu luyến đến đâu, cảm thương đến thế nào thì cuối cùng nó vẫn phải trở về Xuân Đảo.

Thế nhưng nó vui lắm!

Bởi vì Hắc Miêu đã hứa sau khi trứng thai ổn định sẽ đem nó trở về đây.

Nó không hiểu chân tình là cái gì.

Nhưng mấy hôm nay mỗi khi Trịnh Kỳ hôn nó, đâm đâm nó, thật thích nha!

Còn nữa, Trịnh Kỳ không cười chê nó ngốc - đây là trọng điểm! – là trọng điểm!!!!.

Bởi lẽ suốt sáu trăm năm qua ai ai cũng vừa nhìn thấy nó là cười!

Trịnh Kỳ vậy mà lại còn ôm nó, nói nó rất đáng yêu. Còn thơm thơm nó.

Đã thế còn hứa sẽ nuôi nó ăn cà rốt cả đời – đây cũng là trọng điểm! Là trọng điểm!!!!!

Thế nên nó quyết định rồi.

Nó " mổ " lên môi Trịnh Kỳ một cái, dưới ánh cầu vồng, nó ngốc nghếch cười:

- Trịnh Kỳ!

- Chân tình em không biết,

- Nhưng em nhất định dưỡng trứng thật tốt!

Nó chỉ vào bụng mình:

- Con... con... con của chúng ta!

Trịnh Kỳ nghe một lời này, vành mắt cáu đỏ.

- Được.

- Con của chúng ta.

Cầu vồng nhạt dần, luồng gió mạnh cuốn hình bóng nó khuất đi mất.

Trịnh Kỳ còn đứng đó bao nhiêu lâu nữa, trong tay nắm chặt " túm lông" của nó để lại làm tin.

Trái tim xao động.

- -----

Trong nhà,

Hắc Miêu đang bị Nhất Dương liều mạng rượt đuổi!

- Con mèo đen thui kia!

- Tên Hắc Miêu chết bằm kia!

- Ngươi mau giải thích cho ta!. Ba bông hoa đào này là thế nào?!!!!

- Ngươi giở trò gì?!!!!!!

- Nói!!!

Hắc Miêu khó tin lại để mặc Nhất Dương bắt nạt:

- Nhất Dương,

- Nhẹ thôi nhẹ thôi!.

- Đừng chạy loạn!

- Rụng hết trứng bây giờ?!!

- Trứng của ta!. Ôi trứng của ta!

=========

Sáu tháng sau.

Xuân Đảo.

Nằm dưới gốc cây đào nhỏ, có một chú thỏ béo mầm, thân nó nặng lắm rồi, đến ngồi cũng khó khăn, thế nhưng nó vẫn miệt mài nhặt từng cọng lông rụng, mà vì mang trứng thai, nên lông nó rụng rất là nhiều.

Nhưng ai xin nó cũng không cho,

Nó chỉ tủm tỉm cười, xếp cho thật là phẳng, thật là đều, Đại Huyền còn hứa với nó sẽ dệt thành một chiếc khăn to,

Nó đã phải nghĩ mãi, Trịnh Kỳ không thích ăn cà rốt, cũng không thích gặm cỏ, thế thì nó sẽ dệt lông của mình làm thành một cái khăn. Hôm trước Hồ Ly có qua thăm nó, nói rằng dưới nhân gian kia tuyết phủ trắng xóa, lạnh lắm.

Như vậy, Trịnh Kỳ chắc chắn sẽ thích khăn của nó đúng không?!

Ngày rời khỏi nhân gian, nó thấy Trịnh Kỳ khóc.

Người ta chỉ khóc khi thật đau lòng mà thôi.

Nó cũng đau lòng lắm đây này.

Trứng thai chỉ còn ba tháng nữa sẽ sinh, thế mà Hắc Miêu đã quỳ trước cổng nhà Trưởng Lão suốt nhiều ngày trời, Trưởng Lão vẫn chưa đồng ý để hai người quay lại nhân gian.

- ---------

Nơi ở của Trưởng Lão,

Trưởng Lão vuốt chỏm râu dài, đã là lần thứ bao nhiêu khuyên khuyên nhủ nhủ nó rồi!

- Hắc Miêu, con phải hiểu rằng linh vật và phàm nhân là hai loài khác biệt, con vì một phàm nhân nhỏ bé, tình nguyện chịu hai mươi nhát kiếm Xuân xuyên người, lấy máu mở cửa cầu Vòng, đau đớn không cách nào tả xiết, có đáng hay không?!

- Còn chưa nói tới, ngươi tu vi mới chỉ có hơn một ngàn năm, rất có thể sẽ không thể nào chịu nổi!

Hắc Miêu cánh hoa đào phủ đầy vai áo, cúi dập người:

- Xin Trưởng Lão thành toàn.

Trưởng Lão thở dài một cái.

Kiếm Xuân là hình phạt tàn khốc nhất của Xuân Đảo.

Kẻ chịu kiếm đâm, mỗi một năm đến ngày đó đều phải chịu dày vò chết đi sống lại, khắc cốt ghi tâm. Từ trước tới nay chỉ có linh vật lén trốn xuống trần gian làm loạn mới đáng bị phạt.

Lục Xám vì mang trứng thai của phàm nhân, lại có công báo ân cho Xuân Đảo, nếu nói một lời miễn cưỡng tha tội, linh vật cũng chịu phục.

Nhưng Hắc Miêu nếu một mực muốn phá luật, ắt phải trải qua đủ nỗi đau này.

- Nếu ngươi đã cố chấp như vậy.

- Được.