Chín Chương Thành Thơ

Chương 22




Lời nói rơi xuống, hai bên đều trầm mặc.

Tạ Cảnh Phi rõ ràng đã ý thức được mình nói cái gì rồi, sau khi sửng sốt một lúc lâu, cậu ta mới ho nhẹ một tiếng: “Cái kia…… Lam tỷ, cái này cậu cũng đừng nói với người khác nhé.”

Dừng một chút, như là cậu ta sợ bản thân nói không đủ rõ lại bỏ thêm một câu: “Đặc biệt không thể nói với Ngộ Ngộ được nha.”

“……”

Diệp Già Lam cúp điện thoại.

Lời Tạ Cảnh Phi vẫn quanh quẩn bên tai, ngoài ý muốn trùng khít lên âu "vậy thì quá lãng mạn rồi" của Tô Cẩm Kha nói lúc trước.

Diệp Già Lam biết Đường Ngộ cắn tai bên nào, cũng biết rốt cuộc là hôn hay là cắn.

Ngày đó lúc cô tỉnh ngủ phát hiện trên vành tai có cái cái dấu hồng nhàn nhạt hồng, chỉ cho là lúc bò lên bàn ngủ trưa không cẩn thận bị vật nào cộm lên thôi, căn bản không nghĩ đến hướng này.

Tối đó sau tiết tự học buổi tối, Tô Cẩm Kha cùng cô về nhà, còn đặc biệt hỏi tai cô sao thế.

Não cô nàng hay nghĩ luyên thuyên, hơn nữa thích lãng mạn rồi là huyễn huyền hóa mọi sự việc, “Có phải bị ai cắn rồi không?”

Lúc ấy vết cắn trên tai Diệp Già Lam đã mờ đi nhiều, Tô Cẩm Kha phải dán cả người qua mới nhìn thấy được.

Diệp Già Lam duỗi tay đẩy mặt cô nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ vành tai: “Có khả năng là bị muỗi cắn đi.”

Tô Cẩm Kha trắng mắt liếc cô một cái, “Một chút tế bào lãng mạn cũng không có.”

Diệp Già Lam cười cười không nói lời nào, xé vỏ kẹo mút nhét vào trong miệng.

Vốn dĩ cô theo chủ nghĩa hiện thực, chỉ chuyên tả thực thôi mà.

Hiện tại nhìn lại, cô hình như là quá mức hiện thực mất rồi.

Vành tai trái của Diệp Già Lam lúc này giống như bị một cây kim châm vài, mất đi cảm giác hơi đau đau, lại nóng cực kì.

Cô giơ tay sờ sờ bên tai, sau đó đi toilet rửa mặt.

Đêm nay, Diệp Già Lam trằn trọc đến 12 giờ rưỡi, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

-

Thiếu nữ tuổi dậy thì có một điều tốt nhất là, mặc kệ buổi tối ngủ muộn đến mấy thì sáng hôm sau nhìn gương nhất định sẽ thấy đầy mặt vẫn là Collagen.

Da Diệp Già Lam không tệ, trừ mỗi bọng mắt có chút hơi đen đen mà thôi.

Dư Thu Hoa trực ca đêm, lúc này vẫn chưa về.

Trong nhà an an tĩnh tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng chim hót líu lo bên ngoài khu chung cư.

Diệp Già Lam trong toilet lặp đi lặp lại rửa mặt mấy lần, mãi đến khi hoàn toàn tỉnh táo, sau đó mới cắn bánh mì nướng tới trường.

Trong lớp còn có bạn học đến sớm hơn cô, vào buổi tự học tiếng Anh đã trả bài thi tiếng Anh để lại.

Lớp trọng điểm nên mấy học sinh cũng không thích ồn ào, lúc này lại thật sự quá sớm, đại đa số mọi người đều ghé lên bàn ngủ bù.

Giai đoạn năm ba cao trung rất khẩn trương, mỗi người có thể ngủ nhiều một phút đồng hồ thì nhất định sẽ ngủ nhiều thêm một phút đồng hồ.

Tối qua Diệp Già Lam ngủ không ngon, mắt còn có chút phát sáp, nhưng cô lại ngủ không yên, dứt khoát đứng dậy cùng trao đổi về bài thi ngữ văn với cán sự môn ngữ văn trong lớp

Phòng học an an tĩnh tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng lật bài thi.

Diệp Già Lam đã xem xong bảy phần bài thi.

Lúc trở lại chỗ ngồi thoáng nhìn bài thi đặt trên bàn phía sau, cô không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Bài thi không để là trang đầu nên không thấy điểm.

Nhưng trong phạm vi tầm mắt của Diệp Già Lam lại thấy rõ ràng mặt cuối cùng của bài thi, có một đề văn không làm.

Bên tai lại vang lên cái chủ nghĩ lãng mạn Tô Cẩm Kha từng nói.

Diệp Già Lam nhấp môi dưới, ngoài ý muốn cảm thấy, hình như quả thật, có một chút…… lãng mạn.

Lãng mạn đơn giản thuần túy đến mức chẳng dễ phát hiện.

Diệp Già Lam vốn dĩ cho rằng cả ngày hôm nay cô sẽ chẳng tập trung được, kết quả, cả một ngày, lực chú ý của cô đều tập trung ở trên lớp cả.

Lúc đến tiết tự học cuối cùng, Đường Ngộ ghé lên bàn ngủ mất một tiết.

Chủ nhiệm lớp không ở đây, Tạ Cảnh Phi liền ghé lên bàn, quang minh chính đại lật xem truyện tranh.

Diệp Già Lam ngồi trên bục giảng trông lớp, lúc cách thời gian tan học còn mười phút, cô ho nhẹ một tiếng.

Hai nam sinh ngồi sau hoàn toàn không phát hiện.

Diệp Già Lam nhẹ mắt, thấy sau lớp thủy tinh của cửa sau là khuôn mặt của cô chủ nhiệm, ánh mắt cô tối lại, giống như là ánh mắt tử thần ấy.

Cô lại khụ một tiếng, “Bạn học Tạ Cảnh Phi, cậu chú ý một chút đi.”

Tạ Cảnh Phi gật gật đầu, nhưng động tác trên tay vẫn như cũ không chịu dừng.

Cửa phía sau lặng yên không một tiếng động bị mở ra, chủ nhiệm lớp lẳng lặng đứng sau hai người bọn họ.

Mấy bạn học phía sau chứng kiến toàn bộ quá trình có người đã nhỏ giọng cười rộ cả lên rồi.

Bả vai Tạ Cảnh Phi bị một cây bút chọc chọc, cậu ta dịch sang bên cạnh: “Lớp trưởng, cậu đừng động tay động chân với tớ, Ngộ Ngộ……”

Cậu ta vừa quay đầu, mấy chữ “Còn đang ngủ cạnh tớ đây này” đột nhiên im bặt.

Diệp Già Lam cúi đầu thấp thấp.

Tên Tạ Cảnh Phi miệng rộng này, thiếu chút nữa là liên lụy đến cô với Đường Ngộ rồi.

Tuy rằng cho tới bây giờ, cô với Đường Ngộ vẫn rất là thanh thanh bạch bạch.

Chủ nhiệm lớp kéo lấy truyện tranh của cậu: “Bạn học Tạ Cảnh Phi, kì thi tháng em thi rất tốt đúng không?”

Tạ Cảnh Phi cảm thấy cái này rõ ràng quá mức phân biệt rồi.

Đường Ngộ ngủ ở bên cạnh thì chả làm sao còn cậu ta cứ thế là bị một trận phê bình.

Chủ nhiệm lớp:” Truyện tranh tịch thu trước, chờ chừng nào em vào top 10 của lớp thì mới trả. “Tạ Cảnh Phi “Dạ” một tiếng.

Cũng không phải quá khó khăn.

Lần này thành tích thi của cậu ta cũng chỉ kém top 10 có 34 hạng thôi mà.

“Bạn học Đường Ngộ không khỏe sao?”

Tạ Cảnh Phi gật gật đầu.

Chủ nhiệm lớp hận sắt không thành thép lại liếc nhìn Tạ Cảnh Phi một cái, rồi lại đi ra từ cửa sau.

Trong đầu Diệp Già Lam giờ đều là câu “Đường Ngộ không khỏe” kia.

Cô cắn cắn ngòi bút, có chút tâm phiền ý loạn khép sách ôn tập lại, “Bang” một tiếng, toàn bộ bạn trong lời đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại đây.

Bao gồm cả người vừa rồi còn đang ngủ, Đường Ngộ.

Bên khóe mắt anh bị trang sách làm cộm hằn thành vệt đỏ, hơi hơi nhíu mi, “Sao thế?”

Tạ Cảnh Phi nhớ tới đối xử phân biệt của cô chủ nhiệm lúc nãy liền cảm thấy buồn bực, cậu ta mưu toan muốn làm Đường Ngộ cũng không vui một lần, không có hảo ý, trả đũa nói: “Lam tỷ chắc chặn giận cậu rồi.”

Đường Ngộ liếc cậu ta một cái.

“Cả lớp chỉ có mình cậu đang ngủ thôi.”

“……”

-

Hôm nay Diệp Già Lam về nhà sớm.

Dư Thu Hoa chuẩn bị cho cô bữa khuya, là một chén mì có đập một quả trứng.

Diệp Già Lam ăn non nửa, sau đó nhanh như chớp chạy về phòng, lấy một đống thuốc từ trong từ hòm thuốc ra.

Lúc trở ra, Dư Thu Hoa nhìn cô kinh ngạc: “Đã nửa đêm, con còn định ra ngoài bán thuốc đấy à?”

Diệp Già Lam kéo túi thuốc, giọng có chút hàm hồ: “Đường Ngộ hình như không khỏe ạ.”

“Vậy con cũng không thể cứ thế lấy thuốc qua chứ?”

Không biết còn tưởng rằng con bé muốn chuyển nhà luôn đấy.

Dư Thu Hoa lại qua xem đống thuốc: “Biết không khỏe chỗ nào không?”

Diệp Già Lam lắc đầu.

Vừa rồi cô hỏi Tạ Cảnh Phi, cậu ta nói không biết.

Nhưng cậu ta lại nhắc Diệp Già Lan một câu: 【 Trong nhà Ngộ Ngộ không có thuốc đâu. 】 nên cô mới cầm nhiều thuốc như vậy chứ.

Dư Thu Hoa thở dài: “Bỏ đi, trước con cứ mang qua đi, nhiệt kế cũng mang lấy một cái.”

Diệp Già Lam gật gật đầu, cầm theo một túi thuốc đi sang gõ cửa phòng đối diện.

Gõ vài tiếng, cửa đã bị mở ra.

Đường Ngộ đứng ở bên trong cánh cửa nhìn cô.

Đèn trên hành lang đèn là cảm ứng âm thanh, vài giây không có tiếng là lập tức tối xuống ngay.

Diệp Già Lam dịch đến chỗ đèn mạnh, chủ động giải thích câu: “Tạ Cảnh Phi nói cậu không khỏe, mẹ tớ bảo tớ qua đưa thuốc cho cậu.”

Cô chỉ cần nói dối là mặt sẽ lập tức đỏ lên, may mà ánh sáng bên ngoài tối nên không thấy rõ.

Đường Ngộ biết cô sợ tối, nên lui nửa bước vào trong, “Vào rồi nói.”

Diệp Già Lam bước nhanh theo vào.

Ánh đèn bên trong sáng tỏ, Diệp Già Lam bỏ túi ra, vừa lấy thuốc vừa giải thích: “Cái này là trị cảm mạo,”

Bên trong là một đống thuốc lung tung rối loạn.

Diệp Già Lam đến cả cách dùng liều dùng đều nhớ hết cả: “Cái này là trị đau dạ dày……”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị một giọng nam đánh gãy: “Diệp Già Lam.”

Động tác trên tay Diệp Già Lam ngừng lại.

Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Đường Ngộ gọi tên đầy đủ của cô.

Đường Ngộ hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, “Hôm nay tức giận sao?”

Diệp Già Lam không biết anh là chỉ vụ gì.

Cô lắc lắc đầu, “Vì sao tớ phải tức giận cơ?”

Bởi vì anh trộm cắn tai cô à?

Diệp Già Lam theo bản năng sờ sờ bên tai, sau đó cô nâng mi, “Có phải cậu thật sự cắn……”

Ánh mắt Đường Ngộ lệch về một bên, thấy vành tai dưới tay Diệp Già Lam lại hồng lên, anh nhẹ liếm môi dưới: “Cắn.”

Hơn nữa, còn muốn cắn thêm một ngụm nữa.

Lời nói mới vừa rơi xuống, phía trên cách đó không xa đột nhiên có người khụ một tiếng, người đàn ông đang muốn xuống lầu khụ một tiếng: “Thực xin lỗi, tôi lập tức đi lên ngay đây.”