Chín Chương Thành Thơ

Chương 29




Diệp Già Lam cũng chỉ có thể nợ.

Nhưng cụ thể là nợ cái gì, đến cả cô cũng chẳng rõ. 

Đường Ngộ với Tạ Cảnh Phi không giống nhau, anh khó hầu hạ hơn nhiều, không phải chỉ một tin nhắn chúc mừng là có thể dỗ dành được.

Huống chi, cái tin nhắn kia lại là tin phát liên tiếp nên càng khiến anh thấy không vui. 

Đêm đó sau khi về phòng mình, Diệp Già Lam lăn trên giường vài vòng cũng chưa nghĩ thông nên tặng anh thứ gì, cuối cùng đành lấy điện thoại ra gửi tin nhắn xin kinh nghiệm của Tô Cẩm Kha: 【 nếu là con trai, thì nên tặng lễ vật gì thì được đây? 】

【 tặng cho ai? 】

Tô Cẩm Kha lại đi hỏi đứa con trai thân nhất là Tô Nham, vài giây sau rep lại: 【 Tô Nham nói nó muốn một đôi giày thể thao giống đôi Messi từng đi, nó bảo tớ cảm ơn cậu. 】

Diệp Già Lam: “……”

Hai chị em nhà này trình độ ảo tưởng qua không chênh lệch mấy.

Diệp Già Lam giải thích: 【 Tô Nham thì sau hãy nói, lần này người tớ tặng không phải là Tô Nham. 】

Từ trước đến nay Tô Cẩm Kha với cô đều là tâm ý tương thông, chỉ một chút đã thông suốt: 【 là người tớ đang nghĩ đến sao? 】

【 Phải. 】

Tô Cẩm Kha: 【 tớ cảm thấy vị kia y như thần tiên hạ phàm, bất kể cái gì cũng chẳng xứng với cậu ấy.... Nói cách khác, thứ người bình thường thích, cậu ấy khẳng định không thích. 】

【 Ít nói nhảm. 】

【 thế cậu đến "gãi đúng chỗ ngứa" đi a, nếu không dứt khoát tặng bản thân cho cậu ấy là được rồi? 】

Lấy kinh nghiệm thất bại.

Diệp Già Lam tắt di động.

-

Vừa qua năm mới, thời gian thư giãn đã ít lại càng thêm ít.

Mặc kệ học tốt hay dở, bị không khí kia nhiễm vào, dường như tất cả học sinh năm ba đều trong một đêm mà thu liễu lại hết, đến cả Phó Đồng cũng không giống trước kia cứ thoáng chốc lại quay đầu xem đồng hồ nữa, cô nàng bây giờ đều cặm cụi học tập, dường như đã hạ quyết tâm muốn thi cùng trường với Đường Ngộ. 

Diệp Già Lam quan sát mấy tháng, sau đó cô phát hiện ra một đạo lý.

Khiến người ta tiến bộ không nhất định là khiêm tốn.

Mẹ của thành công cũng không nhất định là thất bại.

Thứ có thể quy hai cái kia lại một chỗ, có khả năng chính là ma lực của tình yêu.

Cho dù chỉ là tình yêu đơn phương của Phó Đồng.

Cuối tháng năm phát bảng thành tích, Phó Đồng đã thăng đến 20 bậc.

Thành tích của Diệp Già Lam và Đường Ngộ vẫn ổn định.

Thứ nhất và thứ hai, từ sau kì thi năm hai lên năm ba lần đó thì vẫn chưa thay đổi gì.

Chuyện thi đại học không ai dám coi thường cả.

Mấy ngày này thời gian lại trôi càng nhanh, Diệp Già Lam không dám đặt quá nhiều tâm tư vào mấy việc vô bổ, cô mỗi ngày trừ học tập thì chính là nghỉ ngơi, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với Đường Ngộ.

Cho dù trong lòng cô biết rõ, từ sau khi Đường Ngộ ôm cô vào buổi tối ngày mùng một hôm ấy thì tất thảy mọi việc đều đã thay đổi cả rồi. 

Thay đổi một cách vô tri vô giác, nhưng lại thực sự đã thay đổi rồi.

Có khả năng không được bao lâu nữa, cái sự thay đổi về lượng này tích lũy tới một mức nào đấy nhất định, sẽ có sự thay đổi về chất*.

(*Chị ơi chị học tự nhiên mà sao chị lại đá qua GDCD thế này?)

Nhưng mà Diệp Già Lam cũng chả nghĩ xa như thế.

Cô từng hy vọng khoảng thời gian này qua nhanh một chút, lại cũng hy vọng mấy ngày này trôi chậm một chút.

Chậm một chút, lại chậm thêm một chút.

Tương lai phía trước có biết bao bao điều khó có thể xác định, ví như cô với Đường Ngộ thật sự biến thành yêu xa khác nước như lời Phó Đồng nói, lại ví như, có khả năng cô với Đường Ngộ căn bản không thể ở bên nhau thì sao.

Đến cuối tháng năm đầu tháng sáu, loại cảm giác này trong lòng Diệp Già Lam càng thêm mãnh liệt, mấy đên liên tục cô đều ngủ không yên, nhưng may mà cũng không trễ nải học tập gì.

Trong lòng cô vẫn còn nhớ lễ vật cần tặng cho Đường Ngộ.

Từ sau cuối kì nghỉ đông kia đến tận tháng 5 tháng 6 đầu hạ, cứ cuối tuần là Diệp Già Lam lại kéo Tô Cẩm Kha cùng đi tới các cửa hàng ở trung tâm thương mại dạo.

Sau mấy tháng, dường như tất cả các cửa hàng lưu niệm lớn lớn bé bé ở Nam thành đều bị hai người lượn qua hết lượt rồi, vậy mà cũng không thể chọn được món đồ nào. 

Mua quà tặng người khác quả là quá khó khăn.

Đặc biệt đối phương lại là kẻ có tiền không thiếu cũng chả muốn cái gì cả. 

Vào tháng sáu, trường học cho nghỉ một ngày.

Không biết là vì cho học sinh đặc Tết thiếu nhi, hay là sợ bọn họ áp lực quá lớn đến cuối cùng cả lũ lại không phát huy được hết khả năng cho kỳ thi chỉ còn một tuần nữa cũng không rõ, dù sao thì cũng được tự do 1 ngày.

Hôm Tết thiếu nhi, Diệp Già Lam lại lôi kéo Tô Cẩm Kha đến trung tâm thương mại. 

Tô Cẩm Kha ăn kem đi bên cạnh cô, “Loan Loan, tớ đã sớm nói cậu nên gãi đúng chỗ ngứa mà.”

Cô nàng nói rồi chỉ chỉ vào cái nơ bướm thắt trên một cái hộp rất đẹp ở cửa hàng kế bên, “Cậu cứ chuẩn bị một cái nơ bướm thiệt là to, chờ tới sinh nhật Đường Ngộ thì tự buộc lên người mình, sau đó đem bản thân tặng cho cậu ấy là ok.”

Tô Cẩm Kha vỗ vỗ tay, “Tớ thật là quá thông minh.”

Diệp Già Lam liếc cô nàng một cái.

Tô Cẩm Kha: “Cậu chắc biết bao giờ sinh nhật Đường Ngộ chứ”

“Tháng này.”

Tô Cẩm Kha lại hỏi: "Ngày nào a?”

Diệp Già Lam lắc đầu.

Cụ thể thì cô cũng không biết.

Đến cả chuyện tháng sáu này cũng là do cô lúc trước nói bóng nói gió hỏi Tạ Cảnh Phi, lúc ấy Tạ Cảnh Phi hàm hàm hồ hồ nói, da mặt Diệp Già Lam lại mỏng, bảo cô hỏi lại thì có chút hơi khó.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Cửa hàng cao cấp phía trước là một cửa hàng vàng bạc.

Thật sự ứng với câu trước đây Tô cẩm Kha từng nói, dường như chẳng có thứ gì trên đời có thể xứng với Đường Ngộ.

Nhưng lần này ít nhất cũng không tính là không có thu hoạch gì.

Hai người các cô dạo từ 6h chiều dạo đến gần 9h luôn, cuối cùng cũng chọn được một chiếc nhẫn ở cửa hàng trang sức.  

Bạch kim, giá hơn bốn ngàn.

Tô Cẩm Kha thiếu chút nữa nhìn đến hoa mắt: “Loan Loan, cậu tặng cái nhẫn quý giá như thế; lỡ như đến lúc đó mà có…… Nói xem, cậu nghĩ định đòi về hả?”

Cô nàng tỉnh lược mấy chữ “Chia tay” đi, nhưng trong lòng Diệp Già Lam vẫn rõ.

Cô mím môi dưới, cầm chiếc nhẫn lên đeo thử vào tay mình, ngón tay cô thon gọn, đeo lên còn lớn hơn mấy vòng.

Chị gái bán hàng trưng ra một khuôn mặt tươi cười: “Nếu không đúng size thì có thể cầm phiếu thanh toán đến đổi miễn phí ạ.”

Diệp Già Lam lại nhìn lên yết giá.

Tô Cẩm Kha nhìn chằm chằm 4099 phía trên nói: “Tớ có thể giúp cậu số lẻ đó.”

Diệp Già Lam đem nhẫn đưa lại, “Lấy nó đi, cảm ơn.”

Nếu cô có thể đưa cả bốn ngàn ra vậy thì khẳng định sẽ không cần 99 đồng.

Tô Cẩm Kha trợn to mắt, gióng điệu có chút khoa trương: “Loan Loan, cậu cũng thật có tiền đấy!”

Sở dĩ khoa trương, là vì cô nàng cũng biết Diệp Già Lam không thiếu tiền.

Tuy cô sống cùng Dư Thu Hoa, nhưng dù sao Dư Thu Hoa cũng là bác sĩ chủ nhiệm khoa của một bệnh viện lớn, tiền lương chẳng hề ít.

Huống chi, cô còn có một ông bố đại gia, chỉ là lì xì tết thôi mà cũng không dưới mấy vạn.

Tô Cẩm Kha theo thói quen uống sạch một ngụm trà sữa cuối cùng, “Bây giờ cảm thấy hợp rồi chứ?”

Diệp Già Lam lắc đầu.

Đương nhiên không hợp.

Dù vật có quý giá thế nào thì dường như đều chẳng thể xứng với anh. 

Nhưng mà Diệp Già Lam không nói những lời này ra, cô nhận hóa đơn từ chỗ chị thu ngân, sau đó quay đầu nhéo mặt Tô Cẩm Kha: “Lát nữa mời cậu ăn bữa khuya, nghĩ xem nên ăn cái gì đi?”

Tô Cẩm Kha nhanh chóng bị cô dời đề tài: “Ăn sủi cảo tôm đi, không béo lên.”

Diệp Già Lam: “……”

Thần logic.

-

Sau khi chọn được đồ cần tặng còn nợ xong, tảng đá trong lòng Diệp Già Lam cuối cùng cũng được đặt xuống.

Rất nhanh đã tới mùng 7 tháng 6.

Buổi tối trước một hôm buổi tối, hiếm lắm nhà trường mới không sắp tiết tự học tối, Diệp Già Lam 8 giờ đã đi ngủ.

Hôm sau đồng hồ báo thức đúng 6 giờ rưỡi vang lên, sau khi tắt chuông báo di động, Diệp Già Lam nhìn thấy tin nhắn Tạ Cảnh Phi gửi qua: 【 Lam tỷ, cố lên, lại đứng thứ nhất nha a! 】

Diệp Già Lam nhấp môi cười một cái.

8 giờ cô kiểm tra tốt mọi thứ, trước khi ra cửa còn gửi tin nhắn cho Tô Cẩm Kha trước: 【 Hôm nay không thể cùng cậu đến trường rồi. 】

Tô Cẩm Kha rít lên như thể bị tra nam vứt bỏ: 【 Có phải cậu vì đàn ông mà không đi cùng tớ không?! 】

Diệp Già Lam: 【 Phải. 】

【……】

Tô Cẩm Kha: 【 Chàng đã lừa gạt tình cảm của ta, nay lại không chịu trách nhiệm sao? Diệp Già Lam, chàng là tên tra nam! 】

Diệp Già Lam: 【……】

Tô Cẩm Kha: 【 tớ phát hiện ra câu này còn rất vần nhé!】

Diệp Già Lam không để ý cô bạn bệnh tâm thần này nữa.

Cô cất điện thoại đi, gõ hai cái lên cánh cửa phòng đối diện.

Cửa nhanh chóng mở ra.

Người nọ mặc một chiếc áo thun trắng  đơn giản, bên trên rõ ràng chẳng có chút trang trí hay màu sắc thế mà mặc lên người anh lại có cảm giác quý giá vô cùng.

Diệp Già Lam sờ sờ tóc: “Hạ Chí hôm nay sẽ không xuất hiện chứ?”

“Chắc là sẽ không,” Đường Ngộ đóng cửa lại, “Dù có xuất hiện cũng không vấn đề gì.”

Tuy chỉ có một câu như vậy, nhưng Diệp Già Lam vẫn dễ dàng nghe ra ý của anh —— đại khái chính là nói Hạ Chí cũng là học bá, nên dù có xuất hiện thì thành tích cơ bản cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Diệp Già Lam không tiếp tục nói đề tài này, cô thay đổi chủ đề: “Mấy lần trước thi có phải cậu đều cố ý bỏ mấy câu đúng không?”

Đường Ngộ nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Ánh mắt anh sạch sẽ, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên: “Không có.”

Không có mới là lạ đó.

Diệp Già Lam thu hồi tầm mắt, vừa bước lên phía trước vừa mở miệng nói: “Lần này cậu không cần bỏ nữa đâu.”

Đường Ngộ không đáp.

Diệp Già Lam đợi vài giây cũng không nghe được câu trả lời của anh, dứt khoát dừng bước chân lại quay đầu nhìn anh.

Tuy rằng Đường Ngộ nhường cô, trong lòng cô ngẫu nhiên cũng sẽ có chút ngọt ngào.

Nhưng thi đại học dù sao cũng là chuyện lớn của đời người mà.

Tương lai và tiền đồ của Đường Ngộ không thể vì vài câu đạo đề kia mà bị chậm trễ được, Diệp Già Lam nâng nhẹ cằm, “Nghe thấy không thế?”

“Ừ”

“Vậy cậu không cần không làm đâu,” giọng Diệp Già Lam dịu xuống, nửa phần, “Không không làm nói không chừng cũng không cao điểm bằng tớ.”

Câu này nói ra đến chính cô cũng chả tin.

Đường Ngộ rũ mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, anh “Ừm” một tiếng.

Diệp Già Lam hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước đi, sau vài bước cô ngừng ở cửa thang máy, ấn xuống lầu: “Đường Ngộ.”

Thang máy đang lên.

Đối diện cửa thang máy hiện lên bóng dáng hai người, không rõ ràng, thậm chí có chút vặn vẹo mơ hồ.

Diệp Già Lam cũng không quay đầu nhìn anh, tầm mắt cô dừng ở phía trước, không sao thu lại được, “Lần này cậu thi thật tốt, tớ sẽ có lễ vật tặng cậu”

Cô không sợ Đường Ngộ luẩn quẩn trong lòng.

Chỉ sợ sau nhiều lần thi như vậy, anh lại hình thành thói quen mỗi lần làm bàu đều bỏ qua vài câu, cô không yên tâm, hận không thể thời thời khắc khắc nhắc nhở cho đến trường thi.

Cửa thang máy mở ra.

Hai người một trước một sau đi vào, tầm mắt Đường Ngộ hơi thấp, ánh mắt di chuyển theo bàn tay ấn nút đóng của của Diệp Già Lam, sau đó lại nâng lên, dừng trên mặt cô, anh hơi hơi nheo nheo mắt: “Cậu sao?”

“Cậu” của anh là tân ngữ.

Nhưng Diệp Già Lam lại hiểu thành chủ ngữ, cô gật gật đầu, “Thi xong sẽ cho cậu”

Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt mơ hồ phát ra ánh sáng long lanh. 

Đường Ngộ nhìn chằm chằm vài giây, sau đó mới dời tầm mắt di, rơi xuống môi cô, sau một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng cong môi cười: “Được!”

-

Hai ngày thi đại học qua quá nhanh.

Giống như chớp mắt một cái; hai ngày cứ thế trôi vèo. 

Diệp Già Lam phát huy rất bình thường, nếu không có Đường Ngộ, vậy cô hẳn vẫn có thể ổn thỏa giữ top 1 rồi.

Đáp án các môn hôm sau đã đủ hết cả.

Trong nhóm lớp năm hai và năm ba, hai vị chủ nhiệm lớp đều nhắn thế này: 【 các bạn học không cần độ đáp án, trước cứ thả lỏng mấy ngày đi. 】

Nói thì nói là vậy, nhưng trưa hôm đó đã có một đống người đi đọ đáp án làm ầm lên rồi.

Diệp Già Lam không đọ đáp án

Trong lòng cô nắm chắc, hơn nữa xem cũng vậy, không muốn vì cái này mà ảnh hưởng tâm trạng.

Cô cảm thấy, có thời gian đọ đáp án, không bằng đi cầu Phật xin cho điểm cao xoay chuyển được càn khôn còn thực tế hơn chút xíu xìu xiu đó.

Kết quả đến đêm, Tô Cẩm Kha lại gửi qua một tấm ảnh đi chùa bái phật qua, 【 Loan Loan, tớ đi bái phật. 】

Diệp Già Lam: 【……】

Tô Cẩm Kha: 【 yên tâm, tớ cũng bái hộ cậu rồi. 】

Diệp Già Lam click mở tấm ảnh chụp.

Lúc thoát ra, Tô Cẩm Kha lại gửi đến một tin: 【 Cậu tặng quà chưa thế? 】

【 Vẫn chưa. 】

Không phải cô không muốn đưa, mà là do Đường Ngộ không có ở Nam thành.

Hôm qua lúc thi xong, cô thấy có chiếc xe ngừng ở cổng trường đợi anh. 

Có có ấn tượng với chủ nhân chiếc xe ấy. 

Là một trong hai người lần trước gặp ở nhà Đường Ngộ vào dịp lễ quốc khánh, hình như là cậu của Đường Ngộ. 

Người đẹp thì luôn làm người ta ấn tượng sâu sắc mà, hơn nữa diện mạo của (ông) cậu ấy cũng có vài phần giống Đường Ngôh, nên Diệp Già Lam vừa lướt qua đã nhận ra ngay. .

Sau đó tới đêm qua, Diệp Già Lam phát hiện đối diện vẫn không ai về.

Thế cô mới biết anh lại trở về Bắc thành rồi.

Lần này, cũng không biết bao lâu mới về nữa.

Diệp Già Lam thở dài, lại gửi qua cho Tô Cẩm Kha một tin:  【 Tạ Cảnh Phi có ở Nam thành không? 】

Bên kia rep lại rất nhanh: 【 không ở. 】

【 khi nào thì về? 】

【 ít nhất đến mấy tuần nữa thì phải. 】

Diệp Già Lam đột nhiên thấy tâm phiền ý loạn.

Cô buông điện thoại, lật cuốn sổ nhật ký ra.

Diệp Già Lam có thói quen viết nhật ký, mỗi ngày đều sẽ viết, nhưng mỗi lần nội dung đều không nhiều lắm, đại đa số đều chỉ ký lục một hai câu nói mà thôi.

Ngay cả khi lên năm ba, thói quen này của cô vẫn không bỏ. 

Sổ nhật ký đã bị cô viết hết một quyển, hôm qua mới thay một quyển mới, Diệp Già Lam lấy bút ra, viết ngày phía trên. 

Mùng 9 tháng sáu, thứ 5, trời đầy mây.

Phòng khách mở TV, đang phát bộ phim truyền kì mùa hè 《 Tân dòng sông ly biệt 》, vừa đúng đến đoạn phim nữ chính viết: “Ngày đầu tiên Thư Hoàn đi, nhớ chàng.”

Tầm mắt Diệp Già Lam dừng trên màn hình, cũng không biết là bị cái gì mê hoặc, cô cầm bút, không tự giác viết lại những lời này.

Chờ đến khi phản ứng lại cúi đầu nhìn đã thấy, chỉ có hai chữ “Thư Hoàn” bị thay đổi, còn lại nửa chữ cũng không sai.

Diệp Già Lam cảm thấy bản thân điên thật rồi.

Tay cô đè lên trang giấy mấy giây, vào khoảnh khắc định xé nó xuống, cô đã khép cuốn sổ nhật ký lại.

Chữ phía trên bị che lại, hoàn hoàn chỉnh chỉnh ——

“Ngày đầu tiên Đường Ngộ đi, nhớ anh.”

-

Diệp Già Lam ngồi buồn ở nhà suốt một tuần, hoàn toàn không ra khỏi cửa lớn, đến cửa nhỏ cũng không bước chân. 

Một tuần này, cô viết bảy trang nhật ký. 

Nghìn bài một điệu, nhưng cũng có chút khác biệt, ví như ngày đầu tiên biến thành ngày thứ hai

Cứ thế tiếp tục. 

Tới tuần thứ hai, sau khi cô ngủ trưa một giấc, tỉnh lại nhìn di động đã thấy nhóm lớp giống như là bị oanh tạc vậy đó, tin nhắn nhiều đến mức xem không xuể.

Diệp Già Lam kéo lên vài cái, cuối cùng thực sự quá lười xem, mới nhắn một tin hỏi có chuyện gì. 

Rất nhanh đã có người rep: 【 lớp trưởng, bọn mình đang thương lượng quá mấy ngày nữa thì bạn bè tụ tập chút. 】

Phía dưới có người phụ họa: 【 này còn không phải là thừa dịp chưa có điểm mà ăn chơi một bữa cuối cùng sao?! 】

Còn tuần nữa là có điểm rồi, chắc chắn có người vui mà cũng có kẻ buồn.

Người một lớp muốn tụ tập khó lại càng thêm khó. 

Bạn học A: 【Định làm trong lớp, cũng không biết trường học bên kia……】 dù sao cũng là một năm có ý nghĩa nhất.

Ai cũng muốn giữ lại những hồi ức tốt đẹp thời cao trung cả.

Bạn học nam đang nói đột nhiên im bặt.

Diệp Già Lam còn chưa tỉnh ngủ, cô nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi lâu, khó khăn lắm mới tiêu hóa hết những lời này.

Bọn họ đều đã tốt nghiệp, trong trường cũng không thể tự do ra vào, càng đừng nói là phòng học.

Cho nên xem ý tứ của bọn họ, là định bảo người lớp trưởng như cô đi trưng cầu, xin chủ nhiệm lớp đồng ý cho mượn phòng học rồi.

Diệp Già Lam xoa xoa mắt, quay đầu gửi tin cho cô chủ nhiệm.

Không đến năm phút đồng hồ, cô chủ nhiệm đã gửi đồng ý qua, đồng thời còn đặc biệt tri kỷ đưa thời gian: cả ngày mai đều được.

Tin này nhanh chóng được truyền vào nhóm lớp.

Cả một năm cuối cấp, trong nhóm cũng chưa từng náo nhiệt như thế.

Diệp Già Lam nhìn chằm chằm màn hình thở dài, sau đó lại soạn một tin nhắn: 【 Ngày mai lớp mình tụ tập, các cậu có về không? 】

Hai người Đường Ngộ và Tạ Cảnh Phi, cô nhắn cho người sau. 

Tạ Cảnh Phi rep siêu nhanh: 【 ngày mai là bao nhiêu? 】

【 15. 】

【 Về a! Đương nhiên phải về rồi! 】

Diệp Già Lam: “……”

Cô không hiểu nổi sao Tạ Cảnh Phi đột nhiên lại hưng phấn thế, nhưng mà nhìn mấy chữ này, cô lại nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, nhấp khóe môi cười nhẹ một cái.

Nhiệm vụ tổ chức tụ họp nhanh chóng được phân chia.

Diệp Già Lam viết chữ đẹp, nên phụ trách việc viết chữ lên hai cái bảng đen đầu và cuối lớp giúp tăng thêm không khí; tốt nhất là có thể khiến người ta đọc vào nước mắt rơi lã chã.

Ngữ văn của cô không tồi, nhưng nếu viết mấy câu lại cảm thấy quá buồn nôn, cuối cùng dứt khoát cầm vở ra, tùy tiện lên mạng cop mấy câu. 

Sáng hôm sau, Diệp Già Lam đang ngủ chợt tự nhiên tỉnh.

Sau hai tuần thi đại học xong, cô cảm thấy cực kì nhàm chán.

Chuyện muốn làm tạm thời không có, người gặp nhau còn không thấy được nữa là.

Diệp Già Lam lại nhìn thời gian, 9h rưỡi sáng.

Cô nên đến lớp học lừa tình người ta thôi.

Diệp Già Lam mặc quần áo, sau khi vào toilet rửa mặt xong, lúc trở ra lại nhìn đồng hồ, 9h45. 

Diệp Già Lam bỏ sách vào trong cặp, rối rắm vài giây lại gửi tin hỏi Đường Ngộ: 【 ngươi đã về rồi à? 】【 Ừ. 】

【 hiện tại ở nhà sao? 】

【 Ừ. 】

Cảm giác này, có chút giống trả lời tự động.

Diệp Già Lam nhíu mày, lại hỏi: 【 Cậu có thể cùng tớ đến trường một chuyến không? 】

Bên kia cuối cùng cũng không “Ừ” nữa, 【 Được. 】

Anh thế mà lại không hỏi đến trường làm gì sao. 

Diệp Già Lam nhìn chằm chằm màn hình di động, chỉ là nhìn thấy chữ này, khóe môi lại không khống chế được mà dương lên.

Nửa phút sau, màn hình tối lại.

Diệp Già Lam lúc này mới thu hồi tầm mắt, bỏ cả chiếc nhẫn mua từ hai tuần trước cho vào cặp sách.

-

Một tuần không gặp, Đường Ngộ dường như lại đẹp hơn một chút.

Lúc Diệp Già Lam nhận ra điểm này, cô đang ở trong lớp viết thơ lên bảng.

Bảng đen bảo vệ mắt có màu xanh biếc, viết viết, phía trên lại như hiện ra khuôn mặt của Đường Ngộ, sau đó, cô viết lên một chữ, lại in lên mặt anh một cái.

Diệp Già Lam lắc lắc đầu, xoa nhẹ mắt vài cái mới tiếp tục viết.

Đường Ngộ vừa rồi đi toilet, nên trong phòng chỉ có một mình cô, an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng phấn viết xẹt qua bảng đen.

Vì phòng học bên này không phải làm trường thi, nên mấy cái bàn vẫn còn xếp cạnh nhau, ghế dựa chồng lên trên bàn, đưa mắt nhìn qua, lại càng thấy phòng học trống rỗng. 

Sáng sớm, ánh mắt trời từ cửa sổ chiếu vào, trong không khí có những  hạt bụi nhỏ to bay lượn, phủ lên trên mặt bàn ghế tạo một lớp bụi mờ.

Từng hạt từng hạt, đan chéo lên nhau, có chút lộn xộn.

Lúc Diệp Già Lam viết câu cuối cùng lên trên bảng đen, có người đẩy cửa tiến vào, cô cũng chẳng nâng đầu lên nhìn, dẫm lên trên ghế đi mấy bước, viết từng nét từng nét: “Trong cặp sách tớ có một quyển 《 Ma thổi đèn 》đấy, nếu thấy chán có thể lôi ra đọc.”

Sách là Tô Cẩm Kha đưa.

Cô nàng biết Diệp Già Lam không thích đọc mấy cái hotboy tà mị gì gì đó, nên ngàn chọn vạn tuyển mới mua một quyển có chiều sâu.

Đáng tiếc Diệp Già Lam cũng không thích đọc.

Cô là sợ Đường Ngộ đi với cô sẽ thấy nhàm chán, nên mới thuận tay nhét quyển sách này vào cặp sách.

Người nọ không đáp.

Cửa sổ còn mở rộng ra, cơn gió đầu mùa hạ ùa vào, mang theo hơi ẩm của ao nhỏ cách đấy không xa, vừa oi bức lại vừa ẩm ướt.

Diệp Già Lam viết xong cái bảng thứ nhất, nhẹ nhàng nhảy từ trên ghế xuống, ho nhẹ một tiếng: “Đường Ngộ?”

“Ừ?”

Giọng Đường Ngộ không lớn, âm cuối nâng lên, nhẹ nhàng tự nhiên.

Tay cầm phấn viết của Diệp Già Lam cứng đờ, giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết, câu nói tiếp theo của người này sẽ không có gì hay ho cả.

Quả nhiên, cô lại nghe thấy người nọ phía sau nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đây là cái gì?”

“……”

Tim Diệp Già Lam đập nhanh hơn, sau đó xoay người.

Người nọ cũng không nhìn cô, anh hơi hạ mắt, không nghiêng không lệch dừng trên quyển notebook mà cô mang tới, vì ở gần cửa sổ nên có mấy tờ bị gió lật ra. ở

Mà trên trang giấy rộng mở kia, có một hàng chữ cực kì không hài hòa ——

Ngày đầu tiên Đường Ngộ đi, nhớ anh.

Diệp Già Lam: “……”

Cô thế mà lại lấy lộn notebook với sổ nhật ký!

Máu toàn thân Diệp Già Lam tựa hồ ngay lập tức chạy hết lên mặt, lực trên ngón tay cô dường như muốn bẻ gãy viên phấn đang cầm thành mấy mảnh, đứng đó ngơ ngẩn không nói lời nào.

Đường Ngộ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, người này lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, đuôi hơi hơi nhếch, lúc nhìn người ta đem lại cảm giác thiếu niên đường hoàng: “Nhớ tớ như vậy sao?”

Không đợi cô trả lời, Đường Ngộ lại tiếp một câu: “Tớ không yêu sớm đâu.”

Diệp Già Lam sửng sốt vài giây, chỉ vài giây, cô theo bản năng muốn chuyển đề tài: “Đã quên chép đến chỗ nào rồi, đưa sách cho tớ đi.”

Đường Ngộ nửa ngồi trên bàn học, một chân chấm đất, một chân khác đáp lên chiếc ghế vừa rồi Diệp Già Lam dẫm lên, ngón tay nhẹ nâng lên quyển notebook, khóe môi nâng lên: "Tự qua lấy đi!"  

Diệp Già Lam hít sâu một hơi, nháy mắt khi cô duỗi tay qua lấy, Đường Ngộ đột nhiên duỗi tay ấy lên quyển notebook kia.

Động tác của anh dứt khoát lưu loát, Diệp Già Lam thậm chí còn không kịp phản ứng lại, eo đột nhiên đã bị người ta ôm tiến lên phía trước một chút, sau đó Đường Ngộ nghiêng đầu, vô cùng chuẩn xác hôn lên khóe môi cô.

Tim Diệp Già Lam đập đột nhiên nhanh hơn, chỉ chớp mắt một cái, cô đã nghe thấy tiếng chiếc ghế phía sau bị đá vang ra đập vào tường.

Một nụ hôn thực nhẹ thực thuần.

Diệp Già Lam bị hoảng sợ, giây tiếp theo, không đợi cô đẩy ra, cánh tay ôm eo cô đã buông trước, “Quà thành niên.”

Cô không hiểu ý Đường Ngộ.

Mãi đến khi người nọ đi ra ngoài chờ cô, cô mới thấy trên quyển notebook có một cái chứng minh nhân dân. 

Đường Ngộ.

Phía trên là khuôn mặt tinh xảo của người con trai, đến cả ảnh chụp thảm họa trên giấy chứng minh nhân dân cũng đẹp hơn so với người bình thường.

Mà bên cạnh ảnh chụp, ngày sinh viết rành mạch: ngày 15 tháng 6.

Hèn gì Tạ Cảnh Phi nghe được là ngày 15 đột nhiên vui vẻ thế. 

Hóa ra là sinh nhật Đường Ngộ.

Anh quả thật không yêu sớm.

Vì hôm nay, anh thành niên rồi!