Chín Chương Thành Thơ

Chương 42: Cặn bã triệt để




11 giờ đúng, sau khi Dư Thu Hoa gọi điện giục mấy cuộc, Diệp Già Lam không thể không mở cửa văn phòng đi ra.

Cuối cùng trong điện thoại, Dư Thu Hoa nữ sĩ hạ tối hậu thư: “Trong vòng mười phút nhanh chóng xử lý xong việc trong bệnh viện, phòng mấy đứa không phải còn một bác sĩ khác sao, Đại Chu hôm thứ 6 còn kêu bị tăng ca kìa?”

Diệp Già Lam không còn lời gì để nói.

Dư Thu Hoa nhiều ít có thể đoán được nguyên nhân giờ này cô vẫn còn ở bệnh viện, giọng điệu cũng nghiêm khắc lên: “Hiện tại lập tức ra ngoài cửa, Tiểu Ninh nói cậu ấy tiện đường, sẽ đưa con về cùng.”

“……”

Dư Thu Hoa cúp điện thoại.

Diệp Già Lam nhìn di động, sau khi điện thoại cắt, 4G cũng kết nối, cô nhanh chóng nhận được tin WeChat của Ninh Trí: 【 Anh chờ em ở cửa bệnh viện, Audi trắng. 】

Phía sau còn gửi qua cả số xe luôn. 

Diệp Già Lam đứng gần phòng khoa giải phẫu thần kinh kế bên, cửa phòng mở ra, bên trong có một người phụ nữ ngồi trên ghế đưa lưng về phía cô, giọng cô ta không nhỏ, thanh thúy êm tai: “Bác sĩ Đường, tôi nghe nói sáng nay anh chưa ăn gì…… Đây là tôi tự tay làm, hy vọng anh không  ngại.”

Tựa hồ sợ người đàn ông phía đối diện hiểu lầm, cô gái còn giải thích: “Tôi là con gái của người bệnh bị xuất huyết não tối qua, cảm ơn anh tối qua đã vất vả phẫu thuật lâu như thế……”

Diệp Già Lam lui nửa bước, đứng yên sau cánh cửa.

Như vậy thì người bên trong có quay đầu nhìn, cũng không phát hiện ra cô được.

Giọng người đàn ông bên trong không mặn không nhạt, “Không cần.”

“Đừng mà…… Bác sĩ Đường, đây là một chút tâm ý của tôi, anh liền……”

Đường Ngộ giương mắt nhìn cô, mặt mày nhiễm nửa phần cười, “ Hôm qua ở trong phòng giải phẫu không phảu chỉ có mình tôi.”

Cô gái sửng sốt.

“Mổ chính một người, gây tê một người, trợ mổ chính một người, trợ mổ phụ ba người, còn có y tá là 2 người.”

Đường Ngộ đã hạ thấp tầm mắt, “Tâm ý tôi nhận.”

“Nhưng mà ——”

Ngón tay áp út bên bàn tay trái của anh khẽ nâng lên, cô gái kia thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn bạc phía trên, vội vàng thu hồi tầm mắt, bên tai cô nóng lên: “Xin, xin lỗi bác sĩ Đường, tôi không biết anh đã kết hôn.”

Cô gái cúi người chào anh, liếc thêm một cái cũng không dám, vội ôm hộp cơm đi ra. 

Thiếu chút nữa đã thành kẻ thứ ba.

Hô.

Cô gái hít một hơi, mặt cô giờ vẫn còn nóng, giơ tay chạm lên tai, thế nên cũng không chú ý tới người đang đứng ở cửa.

Diệp Già Lam đứng ở cửa hai phút, từ đầu đến cuối câu chuyện đều nghe rõ ràng rành mạch. 

Vừa muốn nhấc chân rời đi, bả vai đã bị người ta chụp lấy.

Giọng đàn ông từ phía sau vang lên: “Bác sĩ Diệp, cô lén lút ở trước cửa phòng chúng tôi làm gì thế?”

“……”

Người đến là một bác sĩ nam cùng khoa với Đường Ngộ.

Diệp Già Lam nâng khóe miệng cười gượng một tiếng: “Đi ngang qua.”

Cô cũng mặc kệ bác sĩ nam kia tin hay không tin, không nói thêm nữa, vội đi thẳng.

Nam bác sĩ nhìn chằm chằm bóng dáng cô nhìn vài giây, sau đó đi vào văn phòng, dựa vào cửa.

“Bác sĩ Đường, vừa rồi tôi thấy bác sĩ Diệp ở cửa.”

Tay Đường Ngộ đang viết dừng một chút, sau đó mới đặt bút, dường như không có việc gì, tiếp tục viết.

“Cô ấy tới tìm anh sao?”

“Không có.”

Nam bác sĩ mới từ phòng chụp X quang về, anh ta đưa phim mới chụp trong tay qua, mắt thoáng nhìn, chợt "Ai" một tiếng, “Bác sĩ Đường, nhẫn trên tay anh là sao thế kia?”

“Bạn cho.”

Vốn dĩ anh không có thói quen đeo nhẫn, không tiện lắm.

Vì lúc vào phòng mổ, hầu như đều phải tháo nhẫn ra.

Nhưng trước đó vài ngày, sau khi nữ bệnh nhân kia giả bệnh tới văn phòng tìm anh, Đường Ngộ liền đeo nhẫn.

Cứ như vậy, loại bỏ được không ít phiền toái.

Nam bác sĩ đoan trang vài giây, “Bạn trai hay bạn gái?”

“Bạn trai.”

“……”

Nam bác sĩ yên lặng đứng xa chút.

Anh t cảm thấy có khả năng bản thân không an toàn lắm.

Đường Ngộ liếc nhìn vẻ mặt kinh dị của đồng nghiệp nam, anh cũng không mở miệng giải thích, chỉ nhẹ nâng khóe môi.

Nhẫn quả thật là bạn trai đưa.

Tạ Cảnh Phi biết người theo đuổi anh đông đảo, nên lấy kinh nhiệm phong phú của mình, dứt khoát mua cho anh một chiếc nhẫn, để anh giả thành đàn ông có vợ.

Còn cái bạn gái tặng, anh lại mang cất đi rồi.

Vì lúc trước đi học cần làm thực nghiệm, lúc Đường Ngộ tháo ra thiếu chút nữa bị tổ viên cùng tổ lấy sai cho vào dạ dày con thỏ luôn.

Từ đó về sau, Đường Ngộ không đeo chiếc nhẫn Diệp Già Lam tặng nữa.

Vì sợ đánh mất.

-

Con đường trước cổng lớn của bệnh viện vì phải để xe cứu thương, nên bên cạnh không cho dừng xe.

Xe Ninh Trí ngừng ở đối diện.

Diệp Già Lam đi xuyên qua đường, sau khi xác định biển số xe đúng rồi, cô mở cửa lên xe.

Sau khi thắt đai an toàn, cô mới nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Ninh tiên sinh.”

“Ninh tiên sinh?”

“……”

Diệp Già Lam lại quên chuyện gọi thẳng tên mất rồi.

Cô có chút xin lỗi cười cười, “Trí nhớ của tôi không tốt lắm.”

Ninh Trí thấy cô ngồi rồi, vừa khởi động xe vừa mở miệng hỏi cô: “Muốn nghe nhạc không?”

“Không cần đâu.”

Diệp Già Lam sở thích khác người, thích kiểu nhạc nước ngoài trữ tình mềm nhẹ cơ. 

Nhạc thuần là tốt nhất.

Trên di động của Tô Cẩm Kha còn đặt riêng cho cô một list nhạc, tên là: Lão niên Disco.

Xe xa lạ, người đàn ông nửa quen thuộc nửa xa lạ.

Diệp Già Lam nhiều ít có chút không quen, bả vai cô hơi cứng, không sao buông lỏng nổi.

Ninh Trí từ kính chiếu hậu nhìn cô, “Sáng nay rất bận sao?”

“…… Vẫn ổn"

Kỳ thật nửa chuyện cũng không có.

“Người bệnh có nhiều không?”

“Vẫn vậy thôi.”

Kỳ thật một người tới tìm cô khâm cũng chả thấy đâu.

Tìm Hứa Luyến thì có một người, nhưng là lo âu quá độ đi sai khoa. 

Diệp Già Lam ở trong văn phòng đọc lại hết đống tài liệu hồ sơ lúc trươca chưa đọc hết.

Ninh Trí lại hỏi, “Không bị người bệnh bắt nạt chứ?”

“Tình huống ấy chỉ là cá biệt thôi.”

“Cá biệt ý là có sao?”

Diệp Già Lam “Ừm” đáp, lúc trước có một y tá bị một bệnh nhân coi thành mực mà cắn một cái. 

Bệnh kia hạ miệng còn rất mạnh, làm y tá bị anh ta cắn thiếu chút hủy dung.

Loại chuyện này Diệp Già Lam chưa bao giờ dám nói cho Dư Thu Hoa biết, cô sợ Dư Thu Hoa nghĩ nhiều cả ngày lo lắng cho mình. 

Diệp Già Lam lại bổ một câu: “Nhìn chung thì vẫn rất an toàn.”

“Phần lớn bệnh nhân có tính công kích đều sẽ bị cách ly, nghiêm trọng hơn thì có khả năng trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần.”

Ninh Trí gật gật đầu, “Em từng bị người bệnh bắt nạt chưa?”

“Vẫn chưa.”

Không có nguyên nhân, đại khái là mấy năm nay cô mới từ các phòng chuyển đến, thời gian vào khoa tâm thần cũng chưa tình là dài nên vẫn chưa có cơ hội gặp phải loại người này.

Chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Diệp Già Lam đã chuẩn bị tâm lý tốt cả rồi.

Hai người nói chuyện phiếm nội dung rất quy củ.

Ninh Trí vừa định nói nữa, tiếng chuông di động của Diệp Gìa Lam đã vang lên.

Là một bệnh nhân gọi điện thoại xin cố vấn.

Cô nghiêm túc lại, đeo tai nghe, mở ra ghi âm trên di động, vừa cùng gọi điện thoại cho người nhà để hiểu thêm tình huống vừa ghi chép nhanh. 

Chờ sau khi cuộc điện thoại chấm dứt, Ninh Trí đã dừng xe tới chỗ Dư Thu Hoa ở.  

Diệp Già Lam hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, mở cửa xe, sau đó chờ Ninh Trí tìm vị trí đỗ xe rồi cùng anh lên lầu.

Chắc là do Ninh Trí cũng đến nên trưa này Dư Thu Hoa làm một bàn đồ ăn đầy bự.

Thịt cá đầy đủ hết.

Trong bữa tiệc Dư Thu Hoa câu được câu không nói chuyện phiếm với Ninh Trí, còn Diệp Gìa Lam chỉ phụ trách giải quyết thịt cá.

Trò chuyện mãi cũng không biết sao lại nói đến Dư Oánh, Dư Thu Hoa thở dài, quay đầu nhìn về phía Diệp Già Lam đang vùi đầu ăn: “Nếu mà chị con còn, có lẽ con cũng chạy được rồi.”

Bà biết Dư Oánh lúc học đại học có quen một người bạn trai, nhưng mà bà không biết bạn trai con bé là ai.

Dư Thu Hoa lại thở dài, Diệp Già Lam khẽ nhíu mày, “Mẹ ——”

Ánh mắt cô nâng lên, ý bảo trong nhà còn có người khác.

Dư Thu Hoa vội vàng cười một cái, lại xoay đề tài lại: “Tiểu Ninh a, con cảm thấy Loan Loan nhà cô thế nào a?”

Ninh Trí ăn ngay nói thật: “Khá tốt.”

Nếu không tốt thì anh cũng không chủ động tìm cô lần 2.

Diệp Già Lam cắn cắn chiếc đũa, cô rũ mắt, thực vô vị.

Ninh Trí làm người xử thế cũng rất tốt.

Nhưng lại có một chút không ổn: Không hợp với cô.

Một bữa cơm ăn hơi lâu, Diệp Già Lam vốn dĩ muốn ở phòng bếp rửa chén dọn dẹp, kết quả lại bị Dư Thu Hoa đẩy ra: “Con ra tiếp Tiểu Ninh mấy phút đi.”

“Mẹ, hai người bọn con không hợp.”

“Sao lại không hợp?”

Dư Thu Hoa căn bản không nghe lọt lời cô nói, “Hay là con vẫn còn nhớ đến đứa nhỏ Tiểu Ngộ kia? Tiểu Ngộ tốt thì tốt thật, nhưng hai đứa chia tay nhiều năm như thế rồi, con nhà người ta có khi còn đi mua nước tương được rồi mà đứa ngốc nhà con còn trông chờ người ta chờ mình sao a?”

“Con nói xem lúc ấy con tùy hứng cái gì, muốn chết muốn sống chia tay với thắng bé hả?”

Bà hoàn toàn không biết chuyện giữa Dư Oánh và Từ Chấn. 

Diệp Già Lam thở dài, sau đó giây tiếp theo, cô đã bị Dư Thu Hoa nhốt ra bên ngoài phòng bếp.

Vì thế Diệp Già Lam lại cùng Ninh Trí trầm mặc nhìn TV hơn mười phút.

Mười lăm phút sau, Ninh Trí nhận được một cuộc điện thoại công tác, lái xe rời đi trước

Diệp Già Lam lại ở nhà ngủ trưa, hơn 3 giờ, cô gọi taxi đến trường đại học ở Bắc thành ngày xưa Dư Oánh theo học. 

Dư Oánh học tập tốt, trường đại học cũng là trường trọng điểm.

Hôm nay thời tiết thật sự quá nóng, lại vừa hay là ngày nghỉ nên người đi lại trong khuôn viên trường không nhiều lắm, Diệp Già Lam đi thẳng đến khán đài sân thể dục, sau khi tìm chỗ ngồi xuống, không chớp mắt nhìn về phía sân bóng rổ.

Trên sân nam sinh kết bè kết đội, mồ hôi chảy như mưa chạy vội trong sân bóng.

Diệp Già Lam nhìn nhìn, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hôm lần đầu tiên xem Đường Ngộ đánh bóng rổ.

Anh rất đẹp, đứng trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, sau khi tan cuộc, anh đi về phía cô.

Nữ sinh bên cạnh nín thở không dám lên tiếng, chỉ có mình Diệp Già Lam đưa nước qua. 

Nước cô đã uống.

Dáng vẻ thiếu niên tựa hồ còn ở trước mắt, nhưng duỗi tay chạm đến, lại không sao bắt được.

Diệp Già Lam đưa tay ôm đầu gối, cả khuôn mặt đều chôn gục trong đầu gối.

Cô nhớ tới đoạn đối thoại không hoàn chỉnh với Từ Chấn trong giấc mơ tối qua.

Kỳ thật không tính là đối thoại, bởi vì toàn bộ hành trình Diệp Già Lam không nói được lời nào.

Chỉ có mình Từ Chấn, không nề phiền lại lời lẽ chính đáng khuyên cô: “Chị cháu không nói với cháu bạn trai mình là ai đúng không?”

“……”

“Cháu cảm thấy cô ấy có thể nói cho cháu hay người nhà cháu không?”

“……”

“Cùng một người có thể đáng tuổi cha mình lên giường còn mang thai, mấu chốt là người này còn là chồng bạn tốt của mẹ mình, ngay cả cô ta cũng nói không nên lời đi.”

“……”

“Hiện tại Đường Ngộ có khả năng còn chưa biết nội tình này, nhưng mà cô bé, cháu có nghĩ tới, lỡ như có một ngày nó đã biết, cháu muốn nó cả đời này đều sống trong sự áy náy với Diệp gia cháu sao?”

“Đến lúc đó nó đối với cháu là áy náy hay là yêu, với cháu mà nói đều không tốt, đúng chứ?”

“Đường Ngộ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng cháu hẳn cũng biết rõ chứ?”

“Tôi thừa nhận tôi rất cặn bã,”

Từ Chấn cặn bã một cách triệt để, hơn nữa còn rất thản nhiên, ông ta đưa tờ chi phiếu qua, “Coi như là tôi xin lỗi Diệp gia các cháu, tờ chi phiếu coi như để bồi thường đi.”

Tiếng ồn ào bên tai dần dần lớn lên.

Sân thể dục có lớp tới học thể dục.

Lúc này Diệp Già Lam mới phục hồi tinh thần lại, ngón tay cô chợt nắm chặt, móng tay tuy ngắn, nhưng vẫn in lên đùi một vết hồng.

Cô hít sâu mấy hơi, sau đó chậm rãi ngẩng mặt.

Cả khuôn mặt người con gái như mới vớt trong nước ra, tóc tai ướt sũng dính bên thái dương, cô duỗi tay lau lau.

Ninh Trí vừa lúc gửi tin nhắn qua: 【 về nhà chưa? 】

Diệp Già Lam gĩ từng chữ một: 【 buổi tối tôi mời anh ăn cơm nhé, vừa lúc có chuyện muốn nói với anh. 】

【 mấy giờ? 】

【 7 giờ đi. 】

Hiện tại mới hơn bốn giờ, Diệp Già Lam còn muốn ngồi thêm một lát.

【 Được, 】

Ninh Trí đáp rất nhanh, 【 Đến lúc đó anh đón em ở đâu? 】

【 Cửa đại học Đại học Khoa học Chính trị và Luật Bắc thành. 】

-

Cùng thời gian, Tạ Cảnh Phi du lịch Châu Âu vừa mới về, vali ném qua một bên cho tài xế đến đón, rồi đi thẳng tới bệnh viện Hoa Khê. 

Cậu ta làm bộ làm tịch gõ gõ cửa khoa giải phẫu thần kinh, "Bác sĩ Đường, em muốn khám bệnh nè."

Đường Ngộ liếc nhìn cậu ta một cái, không để ý đến cậu ta.

Tạ Cảnh Phi lại tự đạo tự diễn vài câu, cuối cùng đặt mông ngồi lên bàn làm việc của Đường Ngộ, “Ngộ Ngộ, chúng ta chờ lát nữa đi thả lỏng nha?”

Nam bác sĩ kế bên sợ tới mức đỡ mắt.

…… Đây không phải chính là bạn trai đã đưa nhẫn cho bác sĩ Đường chứ?

Đường Ngộ không tiếp lời anh, “Hôm nay ngày bao nhiêu?”

“A……Ngày 27 a.”

Đường Ngộ nâng mắt, “Cùng tớ đến một chỗ.”

“Đi đâu cơ?”

Đường Ngộ tháo mắt kính xuống, anh giơ tay nhẹ đè đè ấn đường, đáy mắt ẩn có chút mỏi mệt: “Đại học Khoa học Chính trị và Luật."