Chính Là Nó

Chương 30






-Lên thư viện làm g ?ì-Duy khựng lại
-Ờ…làm gì nhỉ ?-Nguyên gãi đầu
-Không phải chứ, cậu rủ tôi mà
-Thế không cần nhét gì vào đầu hả?-Nguyên
-1 tuần nữa mới bắt đầu thi, cậu hâm thật đấy-Duy
-Nhiều lúc tôi cũng thấy thế-Nguyên hất mặt nhìn Duy.
“Shawty´s like a melody in my head
That I can´t keep out
Got me singing like
Na na na na everyday
It´s like my iPod stuck on replay replay-ay-ay-ay-Điện thoại Duy rung.
-Hôm nay con về sớm đi.
Rụp.
Nguyên quan sát vẻ mặt Duy có vẻ là không mong đợi cuộc thoại đó cho lắm.
-Nếu bận gì thì cậu đi đi-Nguyên
-Xin lỗi tớ phải về nhà-Duy không có chút vui vẻ khi nhắc tớ gia đình.
-Ừm…cậu cứ đi đi.

Nguyên tới cửa thư viện thì nó đã bị khóa.Chân đạp rầm rầm vào cánh cửa.
-Cái cửa khốn khiếp này có mở ra không hả..
Đại Ka ơyyyyyyyyyyy ông nội gọi nèeeeeeeeeeeeeee-Đến nó cũng điên đầu vì cái chuông tự chế của ông nội cho nó.
-Dạ ?-Nguyên nghe tiếng ầm ầm bên kia đầu dây
-Ta đang ở nhà con.Về sớm đi ta đưa con tới chỗ này.
-Ông đột nhập nhà con đó hả? Sao ồn ào thế?-Nguyên ngớ người ra.
-Hỳ, có gì đâu. Tới giờ thay thiết bị rồi-ông Thái.
-Vẫn còn tốt mà ông-Nguyên nhè ông nó.
-Về sớm, luôn và ngay.
Rụp.
-Haizzz đến khổ thân ta.
-Nguyên thấy Duy đâu không?-My chạy tới khi thấy nó thấp thoáng tới lớp
-Về nhà rồi.
-Hôm nay sinh nhật Duy đó.Chắc cậu ý về chuẩn bị tiệc.
-Sao cậu ta không nói ?Ngại chắc?
-Tối nay cậu đi cùng tới sinh nhật Duy không?-My
-Nhưng bi giờ tớ phải đi làm một số chuyện, không biết có kịp không.-Nguyên phụng mặt ra

-Không phải lo, tối tớ sang đón.Giờ về luôn hả?
-Học xong đã bị lên thớt chết.
-Ôngggggggggggggg….còn gì là cháu nữa-Nguyên hét toáng lên khi thấy phòng khách lộn xộn xếp đầy thứ đồ linh tinh
-Ta gọi người đến dọn dẹp rồi con khỏi lo, đi cùng ta luôn.-Ông Thái kéo nó thả vào xe.
Xe dừng lại trước cửa một siêu thị.
-Woa. Họ có rút bớt công trình thì phải lời mấy trăm đấy ông nhỉ?-Nguyên ngước nhìn toàn bộ cái siêu thị to lớn ấy.
-Chỉ được thế là giỏi.Vào nhanh.
Ông Thái bắt nó thử hết bộ này đến bộ khác mà không cho nó biết lý do.Chỉ khổ cô nhân viên mỏi mồm giới thiệu từng bộ một.
Cuối cùng một bộ đầm xanh dương đính kim cương( giả ý) dài tới đầu gối cũng lọt mắt ông già.
-Ông lại kéo cháu đi đâu thế?
-Làm tóc.
-Để làm gì ạ?
-Hôm nay cháu phải đi gặp đối tác làm ăn cùng ta.
-Chuyện làm ăn giang hồ kéo cháu vào làm gì?Với lại cần gì ăn mặc kiểu này ạ.
-Hôm nay có cả 2 ân nhân của cháu đó, chẳng phải cháu nói có cơ hội sẽ gặp họ sao?
-Dạ vâng.Nó đang cầu cho nhanh nhanh lên không lỡ hẹn với My.
Hoàn tất.Đầu tóc, tay chân, áo váy… .
-Mấy giờ gặp hả ông?
-8h tối.Sao?
Nguyên bắt đầu mếu rồi.-Vì ông mà cháu bị mất buổi tiệc của bạn rồi.
-Ta muốn tốt cho con thôi-Ông Thái mỉm cười thầm.
My tới nhà thì không thấy nó đâu.Sau vài phút thì nó nhắn tin tới không đi được.Đành vác xác cùng mấy thằng bạn đi tới nhà Duy.