Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 55




Cô bạn bé nhỏ nào đó yên lặng vùi đầu vào ngực Trình Ngộ Phong như một con đà điểu, vừa cọ mặt lên áo sơ mi của anh, vừa nghĩ, chuyện bọn họ mới làm cũng chẳng phải chuyện mà con nít sẽ làm.

Làm gì có đứa con nít nào không trong sáng tới cỡ đó đâu?

Nói đến đây, Trần Niên nhớ lại bức ảnh chụp lúc 1 tuổi mà cô thấy vào ngày Quốc khánh, cô đã hỏi Trình Ngộ Phong, đối với chuyện này rõ ràng anh cũng có ấn tượng sâu sắc.

Do bố mẹ anh đều là nhà ngoại giao, từ nhỏ Trình Ngộ Phong đã sống và lớn lên ở nước ngoài, anh chỉ trở về Trung Quốc vào dịp Tết hằng năm, có điều do tính chất công việc của bố mẹ anh rất đặc biệt nên số lần cả gia đình ba người cùng về nước là rất ít.

Anh nhớ rõ năm 11 tuổi, cuối cùng gia đình mình cũng có một ngày đoàn tụ đúng nghĩa, ngay cả người cô đang khảo sát thực tế tại Nam Cực cũng trở về, khi ấy bà nội vẫn còn khoẻ mạnh, nhìn thấy con cháu sum họp, bà mừng rỡ bật khóc trên bàn ăn.

Bữa cơm sum họp rất vui vẻ và ấm áp, tất cả mọi người đều cười rất tươi, pháo hoa đêm đó cũng vô cùng rực rỡ, tựa như chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Lần này bố anh về nước ngoài việc đoàn tụ cùng người nhà thì ông ấy còn có một việc quan trọng khác. Năm ngoái, người bạn thân của ông sinh được một bé gái xinh xắn, vì công việc quá bận rộn nên ông không đến chúc mừng được mà chỉ có thể nhờ người gửi quà mừng, dù sao cũng hơi tiếc nuối.

Đúng lúc ngày đầu năm mới cũng là ngày sinh nhật tròn 1 tuổi của cô công chúa bé bỏng nhà họ Diệp, bữa tiệc sinh nhật lần này không thể vắng mặt nên sáng hôm sau, anh cùng bố mẹ đến nhà họ Diệp.

Thời gian còn rất sớm nên chưa có khách khứa nào khác, nhóm người giúp việc vội vàng cắm hoa tươi vừa được vận chuyển bằng đường không tới vào lọ và đặt lên từng bàn, bầu không khí rét lạnh buổi sáng sớm thoang thoảng hương hoa thơm ngát.

Bố anh và chú Diệp đã không gặp nhau gần 10 năm, bạn cũ lâu ngày gặp lại nói không hết chuyện.

Anh và mẹ ngồi ở phòng khách nghe họ nhắc lại chuyện cũ, lúc thì thổn thức, lúc thì nhìn nhau cười, khi đó tuổi anh còn rất nhỏ nên nghe không hiểu, cũng không chịu ngồi yên một chỗ, mẹ anh bèn đề nghị cùng nhau đến nhìn em bé.

Hai mẹ con cùng đi lên lầu.

Vừa bước vào căn phòng với bốn bức tường đều sơn màu hồng, nhìn thoáng qua anh đã thấy đứa bé bụ bẫm xinh xắn, bàn tay nhỏ xíu đang cầm bình sữa bú ừng ực.

Cô bé cũng không sợ người lạ, uống sữa xong, bé chủ động đưa hai tay đòi anh bế.

Anh ngược lại rất lúng túng không biết phải làm sao, ôm một cục bông mềm trên tay, không biết phải để tay như thế nào mới đúng, cũng may có mẹ anh và dì Chiêu hướng dẫn, từ từ anh cũng bế em bé một cách thành thạo.

Bức ảnh kia là do mẹ anh chụp, theo như bà nói thì đó là bức ảnh đẹp nhất bà từng chụp, sau này được rửa thành hai tấm, một tấm đưa cho dì Chiêu còn một tấm đến nay vẫn còn kẹp trong album ảnh ở nhà.

Một tiếng “Bịch” vang lên, quả chín của cây hồng bên cạnh hồ rơi xuống nước tạo nên từng gợn sóng lăn tăn, suy nghĩ của Trình Ngộ Phong bị cắt ngang, anh ôm chặt cô gái trong ngực, nghĩ lại thật không thể tưởng tượng được, ai mà ngờ duyên phận của anh và cô bé này lại bén rễ sớm đến vậy.

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng vận mệnh cũng đã buộc sợi chỉ đỏ lên tay hai người họ.

“Anh còn nhớ lúc đó em đã hôn anh một mặt đầy nước bọt.”

Trần Niên: “…”

Làm tốt lắm!

Hoá ra nhỏ tuổi như vậy mà mình đã biết đánh dấu rồi?

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao, có chút tò mò làm thế nào mới có thể hôn tới nỗi mặt đầy nước bọt.

Trình Ngộ Phong dùng hành động thực tế để giải thích nghi vấn cho cô bạn gái bé nhỏ.

Anh cúi xuống bắt đầu hôn lên cằm cô, nụ hôn khô ráo ấm áp dời lên má, chóp mũi và vầng trán kia…. Đi một vòng mới trở lại môi cô, anh dễ dàng tách hai hàm răng đều đặn kia ra, đầu lưỡi nhanh chóng kéo theo cô quay cuồng cùng mình, anh không kiềm chế sự tham lam mà mút hết ngọt ngào của riêng cô.

Đây là một nụ hôn sâu tới nỗi ngay cả linh hồn cũng đều có thể bị hút ra.

Đầu lưỡi Trần Niên khẽ run rẩy, toàn thân như nhũn ra, trong tình yêu, đối diện với thầy giáo Trình sâu không lường được này, cô cảm thấy bản thân mình còn phải học hỏi thật nhiều.

Cô vừa nhìn vào mặt hồ lấp loáng ánh đèn vừa chậm rãi điều hoà hơi thở của mình lại, nhỏ giọng lầm bầm, “Em không tin lúc nhỏ mình lại hôn theo kiểu này.”

Trình Ngộ Phong nắm chặt tay cô, lòng bàn tay hai người nóng như lửa đốt, anh khẽ cười một tiếng, “Không ngờ có ngày đòi được nợ.” Rồi lại đè thấp giọng hơn, “Cho nên không nhịn được thu thêm chút tiền lãi.”

Trần Niên lén tính toán một chút, sau đó cong đôi môi đang sưng đỏ lên hừ nhẹ: “Đồ gian thương.”

“Ừm, em nói gì?”

“Không có gì,” cô cười tươi một cái, “Chúng ta quay lại chủ đề danh phận đi.”

“Thật ra em cảm thấy dường như bố đã phát hiện chuyện tình cảm của chúng ta.”

“Ừm.” Trình Ngộ Phong nói, “Cũng có thể không phải do chính bản thân chú ấy phát hiện ra.”

Trần Niên nghe xong vẫn không hiểu: “Anh có ý gì?”

“Thật ra, không lâu sau khi chúng ta xác định mối quan hệ, anh đã đến gặp và nói chuyện với bố em….”

Giọng nói của cô vô thức tăng lên, cắt ngang lời anh, “Có nghĩa là anh đã nói chuyện với bố em từ lâu rồi?!”

Trình Ngộ Phong gật gật đầu.

Là một người trưởng thành có hiểu biết, Trình Ngộ Phong cảm thấy tốt hơn hết cứ nói cho Diệp Minh Viễn biết trước, ít nhất cũng phải chứng minh rằng mình nghiêm túc, đã suy nghĩ kỹ lưỡng mới bắt đầu mối quan hệ này.

Nhớ tới mình cẩn thận giấu kín bí mật này trong lòng suốt mấy tháng nay nhưng thật ra đã bị bố nhìn thấu, còn anh cũng vô cùng phối hợp giả vờ như không biết gì, Trần Niên cảm thấy…. thật là hoang mang hỗn loạn.

Cô hung dữ nhe hai cái răng mèo ra cắn lên cằm Trình Ngộ Phong một cái, vì không kiểm soát được nặng nhẹ nên cắn hơi mạnh, để lại dấu răng, thế nhưng nhìn anh vẫn cứ đẹp trai vô cùng tận.

“Vậy sau này… sẽ công khai luôn ư?”

Dường như mọi chuyện phát triển theo hướng rất tự nhiên, vả lại yêu đương cũng chẳng phải loại chuyện gì mà không thể lộ ra ánh sáng, chỉ là trước đây cô quá lo được lo mất, cứ sợ ngọn lửa tình yêu vừa nhen nhóm sẽ bị dập tắt.

“Ừm.” Trình Ngộ Phong cũng nghĩ giống cô, “Có thể em còn phải phối hợp cùng anh làm một chuyện nữa.”

“Là chuyện gì?”

Trình Ngộ Phong ngồi sát lại thì thầm một câu vào tai cô, Trần Niên nghe xong thì hai mắt mở to, tim đập loạn xạ, cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng, sau đó cúi đầu nhìn những chiếc lá bị gió thổi rơi trên mặt đất, “Nhanh vậy ư?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu có chút ai oán: “Cầu xin bạn gái cho anh một danh phận đi mà.”

Trần Niên cảm thấy dáng vẻ lúc này của anh cực kỳ thú vị, yên lặng thưởng thức một hồi, cô mới lay lay cánh tay anh, nói, “Đợi em suy nghĩ một chút có được không?”

Nghĩ tới rất nhanh thôi sẽ phải…. Trong lòng cô lập tức dậy sóng.

Dĩ nhiên Trình Ngộ Phong sẽ tôn trọng ý kiến của cô: “Được rồi.”

Bóng đêm càng sâu, không gian càng lạnh giá, bánh bao súp đặt bên cạnh cũng đã nguội, Trình Ngộ Phong nhìn đồng hồ rồi nói, “Anh đưa em về kí túc xá trước.”

“Vâng ạ.”

Bánh bao súp và bánh bò nướng được mang về nguyên vẹn, sau khi hâm nóng lại trong nồi cơm điện của Đinh Duy Nhất, ba cô gái đã nhanh chóng xử lý hết đống thức ăn.

Đưa Trần Niên về kí túc xá xong, Trình Ngộ Phong dự định sẽ đến quán Như Ý đón ông nội, không ngờ anh nhận được cuộc gọi từ ông, nói rằng mình đã được người nhà họ Ôn đưa về.

Có lẽ do bị cháu trai cho leo cây nửa chừng, trong lòng không được vui nên giọng điệu ông nội Trình hơi khó chịu, thậm chí còn loáng thoáng mang theo lửa giận.

Quả nhiên, khi Trình Ngộ Phong về đến nhà thì ông nội Trình mặt nặng mày nhẹ với anh, còn hỏi một câu đầy mùi thuốc súng: “Người bận rộn cuối cùng cũng về rồi à?”

Trình Ngộ Phong kiên nhẫn nói chuyện phải trái với ông, ông cũng biết lừa gạt người khác là sai nên dáng vẻ kiêu ngạo hơi yếu đi, “Ông… không phải là ông…”

Lẩm bẩm hồi lâu cũng không nói được một câu nên hồn, mặt già ngược lại càng lúc càng đỏ.

Học trò cũ Ôn Nho Tiên tìm tới, lấy cái gọi là “anh hùng cứu mỹ nhân” làm cái cớ rồi bật ám hiệu như có như không, khiến ông nội Trình cảm thấy câu chuyện này rất giống duyên phận đã định trước, đúng lúc chạm tới nỗi niềm tâm sự bao nhiêu năm qua của ông, đứa cháu này của ông ấy à, từ bé đã có chính kiến, làm bất cứ việc gì cũng khiến người khác yên tâm, chỉ có điều không thèm để ý tới chuyện quan trọng trong đời mình, ông ở kế bên mà cảm thấy nóng ruột thay cho nó.

Sống tới tuổi này xem như đã bước nửa chân vào quan tài, quãng đời còn lại, ông có hy vọng gì cao sang đâu? Tự nhận mình chỉ là người phàm tục, ông nội Trình cũng muốn được vui đùa với con cháu, cùng hưởng niềm vui gia đình như những người bạn đã về hưu mà không phải mặt dày đi nựng ké cháu trai người khác, thấy người ta được bế chắt trai, nghe tiếng con nít bi bô gọi ông cố bà cố mà ông chỉ có thể ngước nhìn đầy hâm mộ.

Hơn nữa, từ khi con trai và con dâu của ông qua đời, ngôi nhà này thật sự đã lạnh lẽo quá lâu.

Vì vậy, với cương vị là bậc bề trên duy nhất trong nhà, dù ông có hơi quan tâm thái quá đến chuyện trọng đại cả đời của cháu trai thì cũng đâu có gì quá đáng đúng không? Mà lần gặp mặt này không bắt buộc phải kết đôi, điều kiện mọi mặt của cô bé kia không tệ lắm, chỉ hẹn ra ăn một bữa cơm, trò chuyện đôi chút, nói không chừng vừa gặp sẽ ưng ý.

Ai ngờ ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn xong thì người đã bỏ đi mất tiêu.

Không phải ông nội Trình giận vì bị mất mặt mà ông tức là tức thái độ của Trình Ngộ Phong, suốt ngày trong mắt trong lòng chỉ nghĩ tới công việc, một mảnh tình vắt vai cũng chẳng có, chẳng lẽ thằng cháu này chuẩn bị sống cô độc cả đời hay sao?

Nghĩ đến đây, ông nội Trình càng thêm tức giận, ông giơ gậy gõ lên mặt bàn, “Hôm nay hai người chúng ta phải nói chuyện thẳng thắn với nhau.”

Trình Ngộ Phong ngồi thẳng lưng, nét mặt nghiêm trang.

Nét mặt ông cụ cũng vô cùng nghiêm túc, dùng ánh mắt cay độc mà mình đã tu luyện hơn 70 năm nhìn anh một lượt từ đầu tới chân, nặng nề hắng giọng, hỏi: “Cháu là…. ấy ấy đấy hả?”

Trình Ngộ Phong cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của câu hỏi lấp lửng kia từ trong mắt ông nội Trình nhưng ông cụ lại gượng gạo quay đầu qua chỗ khác, sau một hồi lâu, ông mới khẽ nói ra một từ tiếng Anh.

Trình Ngộ Phong nghe xong như sét đánh ngang tai, anh dùng tay đỡ trán, thật sự dở khóc dở cười, đồng thời cũng tự xem xét lại bản thân đã làm gì khiến cho ông nội hiểu lầm như vậy.

“… Không phải à?”

“Ông cảm thấy thế nào?”

Ông nội Trình trợn mắt: “Làm sao ông biết?”

Ông bắt đầu trách mắng: “Cháu nhìn xem, bao nhiêu năm qua bên cạnh cháu có người phụ nữ nào hay không? Ông nghe nói trước đây có rất nhiều nhân viên nữ ở công ty thầm thích cháu nhưng đều bị cháu từ chối. Bây giờ ông vất vả lắm mới giới thiệu được một cô bạn gái cho cháu nhưng kết quả thì sao? Cháu tránh người ta như nước lũ thú dữ, ngay cả bữa cơm cũng không ăn đã bỏ đi.”

Nếu đổi lại là một Trình Ngộ Phong độc thân như lúc trước, có lẽ anh sẽ mắt nhắm mắt mở xem đây như bữa cơm cảm ơn thông thường, sau đó lại tìm cơ hội thích hợp tỏ rõ lập trường với nhà gái, thế nhưng hiện giờ anh đã có người yêu, nếu cứ ở lại dùng xong bữa cơm “ra mắt” này thì rất khó mà ăn nói.

Ông cụ nói lời thấm thía: “Cháu nói xem, bản thân cũng sắp 30 tuổi rồi mà ngay cả một người bạn gái cũng không có, nếu tin này mà truyền ra vậy mặt mũi để đâu? Hơn nữa….”

Trình Ngộ Phong bình tĩnh thoải mái ném ra một quả bom nặng ký: “Cháu đã có người yêu.”

Ông nội Trình cứ tưởng lỗ tai mình đã bị nổ điếc, “Cháu vừa mới nói cái gì?”

Trình Ngộ Phong lập lại một lần nữa.

Ông cụ hít mạnh một hơi, hai mắt sáng lên trong tích tắc, “Cháu nói thật ư, không lừa ông phải không?”

Trình Ngộ Phong im lặng thở dài, “Đã bao giờ cháu lừa gạt ông chưa?”

Không đúng, chẳng phải đêm nay vừa mới lừa xong sao, không phải do công việc bận rộn mà là vội vàng đi tìm bạn gái.

Ông nội Trình cẩn thận phân tích vẻ mặt của Trình Ngộ Phong, ánh nhìn sắc bén phát hiện ra dấu răng trên cằm anh thì híp mắt lại, mừng rỡ trong lòng, vậy đúng thật là có người yêu rồi?

Cắn thật tốt, cắn vậy là tốt. Nhìn qua có thể thấy đây là một cô gái hoạt bát năng động.

Sắc mặt ông nội Trình chuyển từ mùa thu sang mùa xuân, nét mặt vui vẻ, “Khi nào dẫn về cho ông gặp mặt đây?”

“Tìm hôm nào thích hợp đã ạ.” Trình Ngộ Phong nói, “Cháu phải bàn bạc lại cùng cô ấy một chút.”

Có được lời hứa hẹn của của Trình Ngộ Phong, ông nội Trình bắt đầu trông ngày trông đêm, hôm nào cũng đều đặn hỏi thăm một lần như dùng ba bữa cơm nhưng Trình Ngộ Phong bận rộn nhiều việc, hai đêm liên tiếp đều không về nhà.

Chớp mắt đã đến thứ Bảy.

Trời còn chưa sáng, ông nội Trình đã thức giấc, ông nằm trên giường mãi mà không thể tiếp tục ngủ được nữa, nhìn bầu trời đang sáng dần lên, khi nghe tiếng chuông đồng hồ gõ 7 lần dưới phòng khách, ông mới ủ rũ bước xuống giường rửa mặt.

Sau khi ăn sáng xong, ông nội Trình ung dung đánh một bài Thái cực quyền, đến 9 giờ sáng, nhìn mặt trời đang dần lên cao và khoảng sân trống trải khiến lòng ông chua xót vô cùng, cảm thấy cuộc sống của mình thật sự quá cô đơn buồn tẻ.

Ông bèn đi tưới hoa ở sân trước, vừa mới đổ nước đầy bình tưới thì cánh cổng mở ra, ông xoay người nhìn qua, thấy Trình Ngộ Phong đang đi tới, phía sau là Trần Niên.

Cô bé mặc áo khoác màu vàng nhạt kết hợp với váy lụa dài, chân đi đôi ủng ngắn bằng da cừu, gương mặt khi cười tươi vừa xinh đẹp vừa sống động, thần thái càng lớn càng giống với Dung Chiêu mẹ cô.

Ông nội Trình đặt bình tưới xuống đất, hỏi: “Niên Niên, sao cháu lại đến đây?”

“Chẳng phải ngài đây bảo muốn gặp bạn gái của cháu sao?” Trả lời ông là giọng nói của Trình Ngộ Phong.