Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 342




Bên trong biệt thự giữa sườn núi, Kiều Vy tức giận không nhịn được chất vấn Giang Hạo Đông: "Giang Hạo Đông, tôi hỏi anh, sao anh lại đột nhiên rút vốn đầu tư? Anh có biết làm vậy thì tập đoàn Kiều thị chúng tôi sẽ phá sản không hả? Anh tính làm gì? Anh định qua cầu rút ván sao?!"

Giang Hạo Đông nhìn cô ta nói với giọng bình thản lạ thường: "Kiều Vy, sao cô có thể trách tôi? Trước đây hai người kia rốt cuộc làm thế nào lại từ tập đoàn Giang thị tới tập đoàn Kiều thị của cô? Người phụ nữ ngu xuẩn này, là cô cứ muốn tin tưởng bọn họ, bây giờ thì hay rồi, tốn nhiều tiền như vậy mua một đất vô dụng, chẳng lẽ tôi còn phải tiếp tục chết chung với cô à? Tôi thu hồi tài chính là giảm bớt tổn thất, lẽ nào tôi còn phải nói với cô nữa à? Cô là gì của tôi chứ?"

"Anh nói vậy là có ý gì? Giang Hạo Đông, anh đúng là một kẻ lòng lang dạ sói.” Kiều Vy cắn răng.

Giang Hạo Đông mỉm cười giơ tay ôm lấy thắt lưng của Kiều Vy, bộ dạng rất hưởng thụ nói: "Lòng lang dạ sói? Kiều đại tiểu thư, trước đây đều là cô tình tôi nguyện, chẳng lẽ cô còn muốn tôi chịu trách nhiệm với cô sao? Nếu như đứa bé kia sinh ra, xem như nể tình mẹ của con tôi, tôi còn có thể có chút tình cảm? Nhưng bây giờ thì sao? Cái gì cũng không có, có phải không? "

Kiều Vy nghe vậy thì cắn răng đẩy mạnh anh ta ra: “Anh đừng có động vào tôi! Tên súc sinh nhà anh!"

"Súc sinh?" Giang Hạo Đông không nhịn được cười: “Tôi là súc sinh thì cô là gì? Cô không phải là loại từng ngủ với súc sinh sao?"

Kiều Vy thẹn quá thành giận, lập tức tát qua nhưng bị Giang Hạo Đông bản được, lật tay tát tới trên mặt cô ta: “Đồ đê tiện! Cô giả vờ thanh cao gì chứ? Cô thật sự cho rằng tôi một lòng một dạ với cô sao? Cô không soi gương nhìn lại chính mình đi. Cô thì tính là gì chứ? Tôi là súc sinh, không sai, tôi thừa nhận, nhưng chẳng lẽ Kiều Vy cô lại không phải sao? Vì di chúc của lão già kia mà cô cũng dám đổi thuốc của ông ta? A, nhưng đáng tiếc ông cụ vẫn giữ lại một chiêu!"

Kiều Vy nhìn hắn với vẻ hung tợn, cắn môi đến chảy cả máu. Cô ta lảo đảo đứng lên, mỉm cười và nói: "Giang Hạo Đông, anh đắc ý cái gì? Anh nghĩ là anh và bà mẹ không biết xấu hổ của anh cùng lừa cổ phần của tập đoàn Giang thị đã làm rất kín kẽ sao? Anh căn bản không phải là con cháu nhà họ Giang, không phải anh đã sớm biết rồi sao? Anh chính là con riêng của chủ tịch quốc hội Phương Duệ mới lên kia. Ha, ông ta vừa lên liền lợi dụng nhân mạch và quyền lợi trong tay mình làm bao nhiêu chuyện cho anh và mẹ anh? Anh tưởng rằng ba người làm rất kín kẽ sao? Thật ra bên ngoài..."

Nhưng Kiều Vy còn chưa nói hết, Giang Hạo Đông đã tức giận bóp cổ cô ta và cười lạnh lùng nói: "Thật ra bên ngoài cái gì?"

Anh ta bóp khá mạnh, mặt Kiều Vy dần trắng bệch vì máu không lưu thông, cô ta giãy giụa suy nghĩ muốn đẩy anh ta ra.

Ánh mắt Giang Hạo Đông lạnh lùng đáng sợ, cô ta càng giãy dụa anh ta lại càng dùng sức.

Giang Hạo Đông cười khẽ nói: "Tại sao cô không nói nữa? Kiều Vy, cô quả thật biết quá nhiều. Không sai, tôi là con hoang, tôi chính là đứa con hoang của Phương Duệ, vậy thì sao? Cô muốn nói ra? Sau đó thì sao? Sao không thuận tiện nói cho người khác biết, cô và chú em tôi đây cũng có quan hệ đi?"

Vẻ mặt Kiều Vy càng thêm khó coi.

Giang Hạo Đông căn bản không muốn buông tha cho cô ta, bởi vì con ả thối tha này làm cho anh ta mất nhiều như vậy, bây giờ anh ta phải tìm cách thu hồi tài chính của mình, nếu không thì căn bản không có cách tiếp tục đấu với Giang Thần Hi nữa.

Kiều Vy giãy giụa thò tay muốn cầm ống tiêm thuốc nghiện tiêm vào người Giang Hạo Đông nhưng bị anh ta phát hiện chộp lấy tay của cô ta và đâm mạnh vào cổ cô ta rồi trực tiếp đẩy mạnh ống tiêm.

Sau đó anh ta thả Kiều Vy ra, gương mặt cô ta dữ tợn đáng sợ, nắm thật chặt lấy cổ của mình và bắt đầu co giật.

Giang Hạo Đông nhìn cô ta rồi hừ lạnh và mắng một câu, sau đó xoay người rời đi.

Kiều Vy hai tay nắm thật chặt cổ của mình, nằm giãy giụa trên mặt đất một lát rồi dừng lại...

...

Ngày hôm sau, có người phát hiện và báo cảnh sát, khi cảnh sát chạy tới thì Kiều Vy đã tắt thở, sơ bộ chứng minh cô ta tiêm quá liều chất gây nghiện dẫn đến tử vong.

Giang Thần Hi và Tô Lê ngồi ăn sáng, Tô Lê xem tin tức và không hiểu hỏi: "Kiều Vy chết rồi sao? "

Giang Thần Hi cho Gạo Nếp ngồi trong ghế trẻ em và đút một thìa cháo, thản nhiên nói: "Ngôi biệt thự kia đứng tên Giang Hạo Đông."

"Như vậy không phải để lộ ra quan hệ giữa Giang Hạo Đông và Kiều Vy sao?" Tô Lê nhìn Gạo Nếp nhỏ ăn say sưa, ánh mắt cô bé vẫn luôn theo chuyển động theo bàn tay cầm bát của anh.

Nhóc con ăn cái gì cũng luôn chăm chú như vậy.

Giang Thần Hi thổi thìa cháo trong tay, nói: "Cái này cũng không tính là bí mật gì cả, sớm muộn cũng sẽ điều tra ra, còn không bằng tự mình thừa nhận rửa sạch mối nghi ngờ thì tốt hơn. Nhưng chết một Kiều Vy, cũng không phải là chuyện xấu đối với mẹ con Trần Như Nguyệt và Phương Duệ. "

Tô Lê nhìn anh nói: "Ý của Giang thiếu là thân thế của Giang Hạo Đông sao?"

Giang Thần Hi nói: "Ừ, Phương Duệ vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, trắng trợn lợi dụng thân phận của mình vơ vét của cải. Nếu như bị người khác biết quan hệ thật sự giữa bọn họ, em nghĩ sẽ có hậu quả gì?"

Tô Lê khẽ gật đầu nói: "Em hiểu rồi, nhưng... em không rõ vì sao anh biết được quan hệ giữa Giang Hạo Đông và Phương Duệ, vì sao không trực tiếp đánh một đòn trí mạng đối với bọn họ chứ?"

Giang Thần Hi nhìn cô, cười nói: "Em cũng nói là một đòn trí mạng, nhưng bây giờ anh còn chưa nắm chắc tuyệt đối. Trong tình hình hiện nay, cho dù biết quan hệ của bọn họ, Trần Như Nguyệt cũng thủ tiết nhiều năm như vậy, nếu như bà ta tái hôn, có một người bạn trai cũng hoàn toàn có thể. Cho đến hiện nay anh có thể thay bọn họ nghĩ ra không dưới mười lý do, anh có thể nghĩ được thì bọn họ tất nhiên cũng có thể nghĩ được, đúng không?"

Tô Lê cắn một túi sữa khẽ gật đầu nói: "Em hiểu rồi." Cô dừng một lát lại nói: "Nhưng anh nói xem liệu có phải bọn họ muốn diệt khẩu nên giết chết Kiều Vy không?"

Giang Thần Hi gắp cho cô ít thức ăn, ngược lại có vẻ rất bình tĩnh nói: "Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, đây là hiện thực. Em yên tâm đi, tất cả đều sẽ tốt lên thôi."

Tô Lê gật đầu...

Quả nhiên không bao lâu, chuyện của Kiều Vy cuối cùng không giải quyết được gì, chỉ coi là chết bất ngờ.

Một chuyện lớn lại được hồ đồ cho qua.

Tô Lê không có việc gì liền lên trên mạng nói chuyện này với Trần Miễn, cũng không phải cô chủ động nhắc tới mà cậu ấy nói tới chuyện này trước.

Nhưng rõ ràng là nhớ chút tình cảm vợ chồng mà nói chuyện với Tô Lê và nhắc nhở cô phải chú ý an toàn.

Trần Miễn cũng không tham dự, điều cậu ấy cần phải làm là phối hợp với Giang Thần Hi, ít nhất còn nhớ một chút thân tình.

Ông cụ nhà họ Giang chết, cho dù vợ chồng bác cả có lòng nhưng cũng không có sức lực nào can thiệp, lo liệu xong chuyện của ông cụ, cậu ấy liền lấy phần di sản do ông cụ phân cho và rời khỏi nhà họ Giang.

Mặc dù bác cả vô dụng, không chịu tranh giành, nhưng cậu ấy cũng không phải là người hồ đồ, biết địa vị của mình ở Giang gia chỉ là có lòng mà không có sức, còn không bằng không cần ở lại làm loạn thêm.

Khi bác cả nói những lời này, Tô Lê cũng ở bên cạnh.

Giang Thần Hi cũng sẽ không qua oán trách bọn họ.

Cô đóng laptop lại và nhìn về phía Giang Thần Hi đang ngồi dựa phía đối diện xem sách, hỏi: "Giang thiếu, anh nói xem lần này Giang Hạo Đông ngã đau như vậy, liệu có trả thù không?"

Sau đó Tô Lê cũng biết trước đây đột nhiên có hai trưởng phòng ban bị đào đi, một người bị Trần Miễn kéo đi chính là người của Giang Thần Hi, đương nhiên một người khác cũng bị kéo ra ngoài, làm hại anh suýt nữa đã bị lập hồ sơ. Nhưng được cái chuyện này được xử lý tốt, nhưng quả thật vẫn có ảnh hưởng không nhỏ đối với anh.

Giang Thần Hi nói: "Tạm thời nhổ răng của anh ta đã, gần đây bọn họ bận thu hồi tài chính, tạm thời không gây ra sóng gió gì, nhưng phải cẩn thận với Trần Như Nguyệt."

Tô Lê gật đầu, cô nắm thật chặt tay anh và không nói gì. Hai người liếc mắt nhìn nhau cười, Tô Lê dựa vào trên vai anh nhắm mắt lại.

"Em mệt à?" Giang Thần Hi hơi nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Tô Lê "Ừ" một tiếng.

"Vậy em nằm xuống ngủ đi." Giang Thần Hi để sách trong tay xuống và ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ sau lưng dỗ cô ngủ.

Cuối tuần, Giang Thần Hi đưa Gạo Nếp tới chỗ bác sĩ tiêm phòng như đã hẹn trước.

Giang Thần Hi bảo Tô Lê không cần đi cùng nhưng cô vẫn đi.

Tô Lê biết mình không chịu nổi khi thấy con bị tiêm phòng.

Bàn tay trắng mịn lại mũm mĩm của Gạo Nếp được đưa ra, đôi mắt to đen lúng liếng của cô nhóc nhìn bác sĩ, hình như biết rõ sắp bị tiêm, cô bé nhìn Giang Thần Hi đang bế mình và "hừ hừ" hai tiếng.

Giang Thần Hi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi cười nói: "Con ngoan không phải sợ, có daddy ở đây rồi." Nói xong, anh che mắt của Gạo Nếp nhỏ và ra hiệu cho bác sĩ tiêm.

Bác sĩ làm rất nhanh rồi sát trùng và rút kim lại day thêm vài cái.

Sau đó Giang Thần Hi không che mắt Gạo Nếp nhỏ nữa, vẻ mặt nhóc con nghi ngờ nhìn mọi người xung quanh mình, cái miệng nhỏ nhắn trề ra sau đó ôm lấy Giang Thần Hi và bắt đầu khóc rống lên.

Cô bé khóc mới tủi thân làm sao.

Giang Thần Hi ôm cô bé và nhẹ nhàng trấn an.

Bác sĩ nói: "Sau khi tiêm xong phải luôn chú ý tới nhiệt độ của cô bé, có thể sẽ bị sốt, nhưng triệu chứng không kéo dài quá lâu, qua một hai ngày sẽ không sao nữa."

Tô Lê đau lòng nhìn Gạo Nếp nhỏ, thấy bong bóng mũi của nhóc con dính cả vào trên áo sơ mi của Giang Thần Hi.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nhóc con và cầm khăn tay lau nước mũi và nước mắt cho cô bé.

Bác sĩ lại căn dặn thêm một lúc, sau đó bọn họ bế Gạo Nếp nhỏ ra ngoài.

Tô Lê đeo một túi mommy, thấy Gạo Nếp nhỏ vẫn đang khóc rất tủi thân.

Cô suy nghĩ một lát liền lấy một bình sữa từ trong túi xách ra, lắc trước mắt của Gạo Nếp nhỏ.

Gạo Nếp nhỏ thấy bình sữa mình thích thì lập tức nín khóc, thò tay đòi.

Tô Lê cười và đưa bình sữa cho cô bé. Bên trong có nước trái cây mà cô bé thích uống nhất, nên chẳng bao lâu đã quên đau, ôm bình sữa của mình uống say sưa.

Giang Thần Hi ôm Gạo Nếp nhỏ, nhìn Tô Lê cẩn thận lau nước mũi cho cô bé với vẻ mặt rất chăm chú, lộ ra tình thương của người mẹ..