“Chào, chào buổi sáng”
Mạch Nham ấp úng trả lời Dịch Tử Hiên. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ ngại ngùng củacô gái nhỏ, anh thỏa mãn mỉm cười. Bây giờ anh thật lòng cảm nhận đượcsự quan trọng của khuôn mặt, ít nhất là khi có khuôn mặt đẹp trai mà anh luôn cho là vô dụng này sẽ làm cho anh dễ dàng mở cửa trái tim của côgái nhỏ hơn. Có lẽ bởi vì ý nghĩ đó mà Dịch Tử Hiên không tiếc mình màbán sắc, anh quay người đối diện với cô rồi nở nụ cười khuynh tình trămhoa đua nở.
Mạch Nham cảm thấy sống lưng lạnh toát, đôi mắt côkhông tự chủ được mà trốn tránh, khi cô có ý định dịch người ra xa thìbị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Dịch Tử Hiên không an phận mà cắn vàođôi tai ngọc ngà của cô.
” Tử Hiên, cậu ở đó sao? “
Thôichết, sao cô có thể quên mất vị giám đốc này cơ chứ? Chết cô rồi, nếunhư bị người ta phát hiện ra cô và ảnh đế đã “làm” thì...ôi, cô thật sựkhông muốn nghĩ nữa, thế giới tươi đẹp tràn đầy ánh sáng của cô sắp biến mất rồi.
Hàn Thiên ở đầu dây bên kia làm sao có thể biết đượcnhững ý nghĩ trong lòng Mạch Nham, hắn bây giờ đang nghĩ đến việc nhữngtiếng kêu “xèo,xèo” kì lạ phát ra từ đầu dây bên kia là gì và vì sao mới sáng sớm tinh mơ Mạch Nham và Dịch Tử Hiên đã ở bên cạnh nhau. Cho dùhắn không muốn nghĩ lung tung cũng không được.
Mạch Nham runrun đưa điện thoại cho Dịch Tử Hiên, trong lòng thầm chửi 18 đời tổ tông tên đã “ăn” cô và tên đang suy nghĩ linh tinh ở đầu dây bên kia.
” Có chuyện gì?”
Đang làm việc mà bị xen ngang chính là thứ mà Dịch Tử Hiên ghét nhất. Lạnhnhạt trả lời 1 câu bằng thái độ khó chịu cùng nghiến răng nghiến lợi,Dịch Tử Hiên tiếp tục công việc cắn cắn mút mút cổ Mạch Nham.
” Tôi, tôi muốn hỏi là hôm nay cậu có thời gian rảnh không? “
Hàn Thiên ở đầu dây bên kia mồ hôi chảy đầm đìa, giọng nói của Dịch TửHiên thật giống như oán phụ vậy, thật là đáng sợ. Có lẽ, hai người nàythật sự đã xảy ra chuyện không nên “xảy ra” rồi, thôi, hắn can thiệp làm chi vào việc này cơ chứ? Chỉ cần báo cho ông cụ biết là được rồi.
” Không rảnh “
Đối với Dịch Tử Hiên bây giờ, thời gian quý báu của hắn là phải dành chocông cuộc theo đuổi vợ. Hắn bỏ lỡ một ngày chính là khổ thêm một ngày.
” Cái này, ông cụ...”
”Tút...tút...tút”
Dịch Tử Hiên nhăn mí dập luôn lời nói sắp sửa tuôn ra của Hàn Thiên sau một tiếng “tút” kéo dài.
Dịch Tử Hiên mặt dày ôm lấy vùng eo thon nhỏ của Mạch Nham, đầu vùi vào hõm cổ cô, mắt lơ đãng lướt qua người cô.
”Aaaaaaaaa”
Vì cảm thấy lành lạnh, Mạch Nham mới cúi đầu xuống nhìn, đập vào mắt cô là thân thể ngọc ngà không một mảnh vải che thân. Mạnh mẽ đẩy Dịch Tử Hiên ra xa, mặt cô nhăn tít lại, nước mắt chực trào ra. Cô thật không ngờảnh đế lại là người...là người...là người...
Nhẹ nhàng dựa ngườivào thành giường, Dịch Tử Hiên bày ra bộ dáng lười biếng quyến rũ, thânthể để trần bại lộ ra trước mắt, mắt phượng hẹp xinh đẹp nhìn cô.
Đây nhất định là quyến rũ.
Ngày nào cũng vậy, chỉ cần lúc nào cô tức giận, ảnh đế liền bày ra bộ dángquyến rũ mị hoạc để làm cô xiêu đổ, nhưng lần này lại khác, anh đây làđang khỏa thân a. Cho dù không muốn thừa nhận nhưng cô thật sự cô rấtmuốn ngắm nhìn ảnh đế lúc khỏa thân. Thật đúng như tác giả Đinh Mặc -thần tượng yêu quý của cô đã ghi trong: “Dục Vọng của kẻ chinh phục”:Đàn ông không mặc quần áo là đẹp nhất. Cô cảm thấy việc làm này rất chilà bổ mắt.
” Nham Nham, ngắm đủ chưa? “
Anh nở nụ cười. Nụ cười dương dương đắc ý kia khiến Mạch Nham cảm thấy cực kì đáng ghét.
”Nếu như ngắm chưa đủ vậy chúng ta sẽ cùng nhau đi tắm uyên ương, đến lúc đó em cũng không cần ngắm nữa, chúng ta sẽ...”
Chưa kịp nói hết câu, một ngọn gió đã mang theo Mạch Nham biến mất sau cửa phòng tắm.
” Mới không cần đâu”
Mạch Nham, từ giờ, em đã là người của tôi.