Chịu Án Tử Cũng Phải Có Được Em

Chương 7




Tô Dư lái xe cẩn thận, tốc độ điều khiển rất chậm, căng thẳng lắng nghe mệnh lệnh của Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên bỗng nhiên lại nói: “Phanh xe.”

Tô Dư đang căng thẳng, đột nhiên không kịp phản ứng, cô ngơ ngác nhấn ga lao thẳng vào chướng ngại vật trước mặt.

Thấy sắp đâm phải chướng ngại vật phía trước, Hoắc Nhiên đột nhiên đạp phanh.

Tô Dư chưa kịp hoàn hồn, chân không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn Hoắc Nhiên.

Cô lo sợ bất an, cho rằng Hoắc Nhiên muốn chửi ầm lên, nhưng Hoắc Nhiên bỗng cúi người, nắm lấy mắt cá chân cô, nhéo vào xương cốt mảnh khảnh của cô, đặt chân cô lên chỗ đạp phanh.

Anh ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp như tiếng nhạc êm dịu: “Cậu nên cảm nhận phanh nhiều hơn, sau này nhớ đạp lên.”

Tô Dư ngơ ngẩn nhìn anh dịu dàng khác hẳn ngày thường.

Một lúc lâu sau, cô bỗng phản ứng lại, bọn họ như thế này là thân mật quá mức.

Nhiệt độ nóng như thiêu như đốt ở lòng bàn tay anh truyền từ dây thần kinh truyền tới da đầu cô, khiến cô phản xạ có điều kiện muốn đá anh một cái.

Nhưng ngón tay thon dài của anh càng lúc càng siết chặt, phần da thịt kia giống như một khối ngọc hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng óng ánh, mơ hồ có thể nhìn thấy cả những mạch máu nhỏ.

“Cậu mau buông ra!”

Gương mặt Tô Dư lúc này đã đỏ ửng, cô cắn môi dưới: “Tôi biết phanh xe thế nào! Tôi sẽ nhớ kỹ phanh xe! Cậu mau buông tay!”

Hoắc Nhiên câu môi cười cười, trong mắt anh chợt xẹt qua một tia nham hiểm.

Ánh mặt trời ngày hè chiếu xuống tạo thành những quầng sáng xuyên qua tán lá rậm rạp. Từng cơn gió thổi qua mang theo hơi nóng khiến Tô Dư cảm thấy càng nóng hơn. Trong giờ giải lao, mấy người ngồi dưới bóng cây, Tô Dư đang nói chuyện cùng huấn luyện viên Hứa, còn Hoắc Nhiên thì đi lấy nước.

Một lát sau, anh cầm hai chai nước trở về, một chai đưa cho huấn luyện viên Hứa, một chai tự mình vặn ra. Anh ngửa đầu, thái dương đầy mồ hôi, ướt dầm dề, yết hầu gợi cảm khẽ nhúc nhích, thảnh thơi uống nước.

Tô Dư chớp mắt: “Cậu không lấy nước giúp tôi à?” Cô nhìn những người khác xung quanh, huấn luyện viên của họ đều giúp học viên lấy nước.

Tô Dư nhắc nhở anh: “Tôi là hội viên hoàng thất quý tộc ở đây đấy.”

Anh không để ý tới cô, vẫn tiếp tục uống nước.

Cô nhẹ giọng: “Những huấn luyện viên khác đều phát nước đấy.”

Huấn luyện viên Hứa còn chưa có uống, muốn đem chai nước của mình cho cô, lại bị Hoắc Nhiên ngăn cản. Hoắc Nhiên rũ mắt nhìn cô, gật đầu, nói: “Ừ, huấn luyện viên khác có tấm lòng tốt.”

Tô Dư cực kỳ tức giận.

Hoắc Nhiên tới gần cô, lười biếng cười nói: “Thật hâm mộ bọn họ, nhưng lòng dạ tôi trời sinh cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Tô Dư: “…”

Anh chuyển đề tài: “Nhưng mà không sao…”

Tô Dư bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Giây tiếp theo, Hoắc Nhiên liền đưa chai nước anh vừa uống đến bên môi cô, cô không kịp tránh né, thế là đụng phải chỗ bị ướt trên miệng chai kia.

Hoắc Nhiên không nhanh không chậm nói: “Tôi ấy à, lòng háo sắc có chút nghiêm trọng, này, cho cậu uống nước.”

Tô Dư cắn răng, sắc mặt liền trở nên đỏ bừng: “Cậu…”

“Eo ôi, tôi chê nhé.” Hoắc Nhiên thản nhiên chấp nhận.

Tô Dư vẫn còn tức, con ngươi đen nhánh ngập nước.

Huấn luyện viên giống Hoắc Nhiên nên bị giới huấn luyện viên ở trường dạy lái xe sỉ nhục!

Tô Dư trong lòng mắng một hồi, sau đó vươn tay đi nhận lấy bình nước. Vốn dĩ cô định hắt nước vào người Hoắc Nhiên, kết quả còn chưa dùng sức, cái chai đã bị cô bóp nắt, nước chảy đầy tay đầy người cô.

Tô Dư: “…”

Hoắc Nhiên lười biếng cười ra tiếng, một lát sau, anh đứng dậy, không biết là đi đâu.

Tô Dư thay quần áo xong, huấn luyện viên Hứa nhờ cô giúp đưa một tập văn kiện cho Hoắc Nhiên, cô vừa định từ chối thì huấn luyện viên Hứa đã chạy mất.

Cô đi theo chỉ dẫn đến phòng nghỉ dành cho huấn luyện viên, cửa vẫn mở. Cô đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy được tấm lưng trần của người đàn ông, cơ bắp nổi rõ, vòng eo vừa vặn, đường cong tinh tế, có thể nói là một dáng vẻ tràn đầy sức mạnh.

Hoắc Nhiên đang thay quần áo.

Tô Dư vội vàng che mắt lại, rồi xoay người muốn chạy.

Giọng nói của Hoắc Nhiên nhẹ nhàng vạng lên: “Cậu nhìn xong thì muốn chạy à?”

Tô Dư cắn môi dưới, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần: “Tôi không thấy gì cả.”

“Cậu rõ ràng đã thấy.” Tiếng bước chân của anh càng ngày càng gần.

Tô Dư đỏ mặt, nói thầm: “Ai bảo cậu thay quần áo mà không chịu đóng cửa?”

“Bởi vì tôi muốn cho cậu xem mà.”

Dáng vẻ của anh vẫn rất bình tĩnh, vừa dứt lời, giây tiếp theo, hai vai Tô Dư bị kéo một cái, cô bị người nọ cưỡng ép xoay người, lập tức ngã vào trong lồng ngực người đàn ông.

Hơi thở mát lạnh của anh mạnh mẽ xâm nhập khắp người cô, có mùi thuốc lá, còn có mùi hương riêng chỉ thuộc về anh.

Giọng nói Hoắc Nhiên trầm thấp nhưng cũng rất có lực: “Có đẹp hay không?”

Tô Dư xấu hổ đến mức hai lỗ tai muốn bốc khói, không nghe thấy Hoắc Nhiên nói gì, ánh mắt cô còn đang bay bổng, cô bất đắc dĩ cắn răng: “Hoắc Nhiên, sau cậu mặc quần áo vào rồi lại cởi ra?”

Nghe vậy, anh càng nhướng mày cười lớn, trong mắt có gì đó lan tràn. Anh vòng tay qua người, mặt Tô Dư mặt không hề có một kẽ hở mà dán sát lên ngực anh.

Sau đó, Hoắc Nhiên đã tăng độ khó luyện tập để Tô Dư vượt qua bài kiểm tra lái xe. Tô Dư mỗi lần học xong đều rất mệt, Hoắc Nhiên sẽ dùng xe huấn luyện viên đưa cô về trường.

Cô ngồi trên xe buồn ngủ không chịu được, liền mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Cố tình có một lần, cô cảm thấy ngực nặng nề, bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng không có lập tức mở to mắt. Cô rõ ràng cảm giác được có người vùi đầu vào xương quai xanh của mình, yên lặng không tiếng động.

Anh không làm gì cả, nhưng lại cách gần như thế, giống như đang từng chút một ngửi mùi hương trên người cô, sau đó chóp mũi lành lạnh của anh chạm vào một mảnh da nhỏ trên cổ cô, anh chợt hít một hơi thật sâu.

Tô Dư cảm thấy sởn tóc gáy, bỗng sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Trên người Hoắc Nhiên lộ ra hơi thở lạnh lẽo, có cảm giác xâm lược của dã thú trước khi nuốt sống con mồi, vừa khô nóng, vừa bất an.

Hoắc Nhiên nói: “Cậu tỉnh rồi, nếu cậu còn không tỉnh tôi sợ tôi sắp nhịn không được ăn sạch cậu.”

Tô Dư nghiến răng, lầm bầm mắng anh: “Đồ biến thái!”

Hoắc Nhiên ngước mắt lên, con ngươi anh đen nhánh giống như ánh sao chiếu xuống nơi biển sâu tĩnh lặng, dịu dàng nói: “Ừm, vậy cậu có đồng ý làm bạn gái của tên biến thái này không?”

Tô Dư: “…”

Anh đột nhiên không giống tên khốn cứng cỏi khi trước, ngược lại lại trở nên giống một thiếu niên trong trẻo, anh dùng chóp mũi lành lạnh cọ lên xương quai xanh của cô, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng từ chối tôi, cũng đừng không để ý đến tôi, tôi thích cậu lắm.”

Tô Dư cảm thấy ngực như bị đánh đổ lon nước có ga, lại như bị bắn trúng, cảm giác sốt ruột và bất an cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Nếu anh cứ tỏ ra cứng rắn, nhất định cô sẽ từ chối không chút do dự, nhưng khi cô nhìn thấy anh nằm trên vai cô, con ngươi đen láy, lông mi như lông vũ, làn da trắng nõn, lại khiến lòng cô mềm nhũn.

“Cậu làm bạn gái tôi nhé?”

Được không? Sau đó, cô nghe được chính mình nói: “Được.” Kỳ thật chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã khôi phục lý trí, nhưng không còn kịp nữa.

Hoắc Nhiên hơi nhướng mày, lộ ra bộ mặt thật, cảm giác thiếu niên khiến cô mềm lòng trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại sắc mặt ẩn nhẫn.

Tô Dư dùng sức đẩy anh ra, định tháo dây an toàn xuống xe, lại bị anh giữ chặt vai không thể động đậy. Anh khàn giọng nói: “Cho anh hôn cái nào, phải đóng dấu bạn gái.”

Cô mở to hai mắt, đang muốn nói cái gì, môi lại bị anh mạnh mẽ lấp kín, chỉ còn lại tiếng nức nở nhợt nhạt và tiếng tim đập dồn dập “thình thịch”.

Ngoài cửa sổ gió đêm thổi qua làm ánh đèn cũng lay động theo.

Nụ hôn ấy, độc nhất thuộc về tình đầu chớm nở giữa bọn họ.

Chàng trai như vậy cũng chỉ thuộc về một mình cô.

Bầu không khí ăn cơm sau đó có chút xấu hổ, Lục Tầm cùng Giản Nhan Tiện nhanh chóng ăn xong rồi đi tra tin tức, Tô Dư còn phải cùng Hoắc Nhiên đến trại tạm giam gặp Tô Thịnh.

Tô Dư ở trên xe không nói nửa lời, Hoắc Nhiên dừng xe bên ngoài trại tạm, quay đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô có từng nghĩ đến việc làm thế nào để Tô Thịnh nói ra tình huống cụ thể đêm đó không?”

Tô Dư trầm tư.

Hoắc Nhiên hơi nhếch khóe miệng: “Cô xem phản ứng của Tô Thịnh hôm nay đi, cô cảm thấy cậu ta với Ôn Dao có quan hệ gì?”

Mối quan hệ giữa Tô Thịnh và Ôn Dao, thực ra Tô Dư đã biết được chút ít, nhưng cô không thể tin nổi.

Hoắc Nhiên mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia châm chọc nhàn nhạt: “Ôn Dao vẫn luôn nói dối.” Anh nhìn chằm chằm vào mắt Tô Dư: “Tô Dư, thật ra cô hiểu rõ em trai cô hơn là tôi, cho nên cô đã sớm biết mối quan hệ giữa Ôn Dao và em trai cô.”

Lông mi Tô Dư khẽ run, cô nhìn anh, rồi nhẹ giọng lên tiếng: “Tô Thịnh thích Ôn Dao.”

Môi Tô Dư nhẹ nhàng khép mở: “Một cô giáo trẻ tuổi, xinh đẹp, có khí chất, lại tài năng, không hiểu sao trông dịu dàng như vậy nhưng trên người lại lộ ra một cảm giác u buồn, có lẽ là do mối quan hệ với chồng, sau đó thành công thu hút thiếu gia nhà giàu. Tô Thịnh và tôi mất mẹ từ nhỏ, nó rất dễ dàng động lòng với người phụ nữ như thế, vừa khao khát được người ta chăm sóc, vừa xuất phát từ lòng thương cảm trong khi mình có xuất thân tốt nên muốn chăm sóc người khác. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Ôn Dao, tôi lập tức hiểu rõ cô ta rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Tô Thịnh. Nhưng Ôn Dao đã kết hôn, nên nó vẫn luôn che giấu cẩn thận tấm lòng của mình, không ngờ cô ta đã biết từ lâu.”

Đúng vậy, cho dù quan hệ cô trò tốt đến đâu, học sinh cũng sẽ không lặng lẽ chú ý đến ID của cô giáo, càng sẽ không mời cô giáo về nhà tới còn gọt táo cho cô ăn…… Còn có lúc ở tòa án, trong nháy mắt cậu ta nhìn thấy lịch sử trò chuyện giữa cậu ta và “Dao Dao”, ánh mắt của cậu ta khi đó ẩn giấu sự dè dặt và sợ hãi, cậu ta sợ hãi sự tình sẽ bị bại lộ.

Điện thoại di động của Hoắc Nhiên rung lên, anh vừa cầm di động vừa nói: “Đây mới chỉ là suy đoán, vẫn còn rất nhiều tin tức có thể thu thập được. Cô có bao giờ nghĩ, người thích Ôn Dao không ít, nhưng vì sao mối quan hệ giữa cô ta và Tô Thịnh quan hệ lại như thân mật quá mức… Điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là khiến Tô Thịnh chủ động nói ra người mà cậu ta đi gặp tối hôm đó.”

Hoắc Nhiên click mở email, trầm mặc trong chốc lát, rồi đưa qua cho Tô Dư xem.

Tô Dư xem xong, mím môi, nói: “Tôi biết làm thế nào để Tô Thịnh nói ra.”

Trong email là tư liệu về Ôn Dao, trong đó có đề cập đến hai điểm mấu chốt.

Một cái là, theo bảo mẫu nhà Ôn Dao, mối quan hệ giữa Ôn Dao và chồng cô ta không tốt, có mấy lần bà ấy nhìn thấy trên người Ôn Dao có dấu vết bạo lực gia đình.

Cái còn lại là, Ôn Dao bị bệnh trầm cảm nhiều năm.

Cảnh sát áp giải Tô Thịnh vào, làn da Tô Thịnh trắng trẻo tinh tế, cho nên vết bầm tím cực kỳ rõ ràng, khóe miệng cậu ta sưng đỏ, cả người trông rất nhếch nhác.

Hoắc Nhiên đứng đó, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng. Mặt Hoắc Nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm viên cảnh sát: “Mặt cậu ta sao lại thế này?”

Vẻ mặt viên cảnh sát có chút xấu hổ: “Đánh nhau với người trong phòng giam.”

Hoắc Nhiên bình tĩnh nói: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ kiện trại tạm giam cẩu thả.”

Tô Thịnh ngồi xuống, chờ viên cảnh sát đi rồi, Tô Dư mới hỏi cậu ta: “Mặt em bị sao vậy?”

Tô Thịnh rũ mắt: “Đánh nhau…” Cậu ta mím môi: “Bởi vì em có tiền, phần lớn người trong này đều chướng mắt kẻ có tiền.”

Tô Dư nhíu mày: “Cảnh sát không ngăn cản?”

“Có.”

Tô Thịnh không nói thêm nữa, nhưng thật ra Tô Dư vẫn hiểu được.

Tô Thịnh không quan tâm lắm đến vết thương trên mặt. Thời gian gặp mặt rõ ràng rất ngắn, nhưng Tô Dư căn bản không có hỏi qua vụ án, chỉ là nói chuyện phiếm. Yết hầu cậu ta lăn lên lăn xuống, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi: “Chị, phiên tòa ngày mai……”

Tô Dư mỉm cười: “Sẽ không sao đâu, thì ra tối đó em đến nhà cô Ôn, sao không trực tiếp nói với chị, còn khăng khăng muốn chị đi điều tra, may mà chồng cô Ôn nói anh ta bằng lòng ra tòa làm chứng.”

Tô Thịnh sửng sốt: “Chồng cô Ôn?”

Hoắc Nhiên yên lặng nhìn Tô Thịnh: “Ừ.”

Con ngươi của Tô Thịnh đột nhiên co rút lại, hai mắt mở to, cậu ta đột nhiên đứng lên, bày ra bộ dạng không thể tin nhìn chằm chằm bọn họ: “Chị nói Lưu Mộc Dương muốn làm nhân chứng ngoại phạm cho em?”

“Đúng vậy, anh ta nói đêm đó cô giáo Ôn không được khỏe, vì em sống ở gần đấy cho nên nhờ em tới giúp đỡ cùng đưa cô ấy đến bệnh viện. Anh ta rất quan tâm chăm sóc cô giáo Ôn, bọn họ yêu nhau thật đấy, cô giáo Ôn hạnh phúc quá.”

“Nói dối!”

Tô Thịnh căng hai má, gân xanh trên thái dương phập phồng ẩn hiện. Tô Thịnh giống như mất đi lý trí: “Anh ta nói dối, buổi tối hôm đó anh ta rõ ràng không ở đó! Ôn Dao muốn tự sát, trên người cô ấy toàn là vết thương cô ấy tự mình hại mình, lại không chịu đến bệnh viện, tối đó anh ta vậy mà ra tay với Dao Dao! Ôn Dao không hạnh phúc, cô ấy rất đau khổ, bởi vì anh ta chính là người gây ra nỗi đau cho cô ấy. Anh ta không yêu cô ấy, nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô ấy, anh ta chỉ đang diễn kịch trước mặt mọi người thôi! Tên súc sinh này!”

Có thứ gì đó lan tràn trong ánh mắt đen nhánh của Tô Dư.

Gần như đều giống với suy đoán của bọn họ.

Tô Dư bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tối hôm đó Lưu Mộc Dương không có ở đó, anh ta đối xử với Ôn Dao không tốt, thậm chí thường xuyên bạo lực gia đình cô ta, cho nên cô ta rất thống khổ. Em nhìn thấy sự thống khổ của cô ta, cũng thấy được sự xuất sắc của cô ta, em cảm thấy em có thể mang lại hạnh phúc cho Ôn Dao, cho nên em thích cô ta, tiếp cận và quan tâm cô ta, còn mời cô ta đến nhà. Sau đó em ngoài ý muốn phát hiện ra ID của cô ta nên lặng lẽ theo dõi và để ý đến động thái của cô ta hàng ngày. Chuyện xảy ra vào ban đêm, em nhìn thấy cô ta đăng Weibo, cô ta nói cô ta đau khổ, có ý định tự tử, vậy nên em đã vội vã đến nhà cô ta lúc 12 giờ đêm, an ủi cô ta và ngăn không cho cô ta tự sát. Mãi đến 1 giờ rưỡi khi cảm xúc của Ôn Dao đã ổn định em mới trở về, vừa trở về thì phát hiện trong nhà đã xảy ra án mạng.”