7
Hôm sau, mười chàng trai Miêu Cương cao to cường tráng xuất hiện trước cửa biệt thự.
Thấy bọn họ tôi có hơi kinh ngạc. Rõ là tôi bảo gửi mấy đứa lưu manh tới ăn vạ làm phiền cơ mà, sao lại tìm một chục anh cao ráo đô con thế này?
Mà lại còn đẹp trai nữa chứ.
"Miêu Nguyệt, bà Tổ nghe nói chuyện của cô nên phái chúng tôi tới cho cô chọn lựa. Mong cô đừng giận." Một người nói. "Cô có thể chọn hai trong số chúng tôi làm chồng."
Tôi: "..."
Bà ngoại ơi là bà ngoại, ý của con không phải như này mà.
Thôi, tới cũng đã tới rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài để bọn họ vào biệt thự ở.
Tôi rồng rắn kéo đuôi dẫn theo một đám người đi vào, cả nhà Chu Hồng Dân và Chu Yến hoảng hồn.
Biết đây đều là ứng cử viên cho vị trí chồng sắp cưới của tôi, Chu Hồng Dân càng ngoác mồm kinh ngạc.
"Nếu anh đã không hầu hạ được tôi thì tôi đổi người khác vậy." Tôi lạnh lùng nói với Chu Hồng Dân. "Không nhất định cứ phải là anh mới được."
Một anh chàng da ngăm đẹp trai bên cạnh lập tức đỡ tôi ngồi xuống ghế salon, còn ân cần bưng trà rót nước.
Chu Hồng Dân và Chu Yến: "..."
Chu Yến cắn môi nói: "Miêu Nguyệt, cô còn chưa ly hôn với Chu Hồng Dân, sao có thể mập mờ với gã đàn ông khác?"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Ô hoá ra cô cũng biết tôi và Chu Hồng Dân chưa ly hôn à? Vậy sao cô còn chưa cút ra ngoài? Ở đây cô là cái thá gì?"
Mặt Chu Yến tái nhợt.
Chu Hồng Dân vội vàng ôm lấy Chu Yến như thể cô ta là đoá hoa trắng trong bé nhỏ còn tôi là mụ phù thủy độc ác chuẩn bị ngắt hoa: "Miêu Nguyệt, cô đừng quá đáng!"
Tôi nhướn mày: "Chu Hồng Dân, con gái Miêu Cương thù dai lắm đấy. Tôi khuyên anh mau chóng tranh thủ thời gian dập đầu nhận tội với tôi đi, nếu không..."
Chu Hồng Dân lạnh lùng hừ một tiếng, định mắng tôi nhưng bị mười thanh niên đằng sau tôi trợn mắt nhìn nên lại phải nuốt ngược vào bụng.
"Bố chồng đã có lời ngỏ ý sẽ chăm sóc những người thân này nhà con thì xin chớ nuốt lời. Biệt thự này cũng chỉ miễn cưỡng có thể chứa hết bọn tôi thôi nên mời người nhà các người cút ra chỗ khác ở đi." Tôi nói.
Chu Hồng Dân giận tím mặt: "Miêu Nguyệt, cô điên rồi à! Cô là vợ tôi đấy, tự nhiên lôi đâu ra một đống đàn ông, còn đuổi chúng tôi cút đi. Đầu óc cô có vấn đề à!"
Tôi lạnh lùng cười, nói: "Chu Hồng Dân, trước khi kết hôn tôi đã nói rõ với anh rồi. Tôi là con gái tộc Miêu, có thể cưới ba chồng, lúc ấy chính anh cũng đồng ý đấy thôi."
"Tôi tưởng cô chỉ nói đùa!" Anh ta nổi điên.
"Người Miêu Cương chúng tôi xưa nay không nói chơi bao giờ." Tôi thờ ơ đi đến trước mặt anh ta. "Tôi bảo gieo cổ cho anh cũng không phải nói đùa đâu."
Sắc mặt Chu Hồng Dân biến đổi như bảng pha màu.
"Biết vì sao bụng anh đau như vậy không?" Tôi thản nhiên nói. "Là do cổ trùng đang ngọ nguậy đấy."
Nghe đến đây rốt cuộc Chu Hồng Dân cũng lộ ra vẻ sợ hãi: "Tôi... Tôi không tin..."
Khẽ cười, tôi búng tay một cái.
Chu Hồng Dân kêu thảm thiết sụp xuống đất ôm bụng lăn lộn.
"Phiền các người cút ngay cho." Thanh niên tộc Miêu nói bằng thứ tiếng phổ thông sứt sẹo không được chuẩn lắm.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mười chàng trai trẻ, bố mẹ chồng và Chu Yến vội vàng hấp tấp khiêng Chu Hồng Dân đang đau tưởng chết đi bệnh viện.
Chờ bọn họ đi rồi tôi mới xoa vị trí giữa mày, bất đắc dĩ nói với mười thanh niên: "Tôi biết các anh không muốn làm chồng tôi, trở về trại đi."
Mười người nhìn nhau, sau đó một trong số họ bỗng nhiên bước ra, đặt tay lên ngực thực hiện nghi thức trang trọng với tôi: "Miêu Nguyệt, anh tự nguyện!"
"Anh là..." Nhìn khuôn mặt đen nhẻm của anh ấy, tôi nhớ tới cậu nhóc hay chơi cùng mình khi còn bé. "Anh là An Như?"
"Là anh nè." An Như vui mừng gật đầu, mắt sáng rực lên. "Miêu Nguyệt, anh vẫn luôn muốn làm chồng em. Vì sao em không chọn anh?"
"Tôi nhớ hình như anh đi học đại học rồi mà? Đã có tương lai sáng lạn thì sao phải làm chồng tôi?" Tôi hơi giật mình. "Tôi sẽ lấy ba chồng lận, chắc anh cũng không chịu đâu nhỉ?"
An Như đứng thẳng dậy, đi tới gần tôi nói: "Miêu Nguyệt, anh muốn làm chồng em, nhưng anh hi vọng em chỉ cưới một mình anh."
"To gan!" Mấy người khác hốt hoảng, vội vàng trách anh ấy vô lễ, chống đối chế độ xã hội.
Tôi giơ tay ra hiệu bọn họ im lặng, nói với An Như: "Sở dĩ con gái Miêu Cương phải cưới ba chồng là để sinh cho bằng được con gái, di truyền lại huyết mạch. Tôi có thể cưới mình anh nhưng anh nhất định phải cam đoan có thể sinh được con gái. Đây là quy củ của tổ tông từ xưa đến nay, không thể để dòng dõi đoạn tuyệt được."
An Như rơi vào trầm tư.
Đột nhiên mọc ra mười cái đuôi làm tôi đau đầu quá, tôi bảo sáu người đến khách sạn ở tạm chỉ giữ lại bốn người trông vừa mắt nhất ở biệt thự chăm sóc mình.
Lúc đi ngang qua phòng khách, tôi thấy An Như đang nghịch ipad. Chờ anh ấy rời đi, tôi qua xem thế nào thì phát hiện trên lịch sử tìm kiếm toàn là…
#Làm thế nào để sinh con gái?
#Bí quyết ủ ‘bình rượu mơ’ của bố…
#Làm tốt mấy chuyện này kiểu gì cũng đón gái yêu chào đời…
Tôi: "..."
Định làm thật luôn?
Tôi im lặng rời đi.
Đau bụng suốt một đêm, Chu Hồng Dân hình như đã nghĩ thông rồi. Sáng hôm sau anh ta gọi điện thoại nhận lỗi với tôi, ngỏ ý muốn giải quyết tranh chấp trong hòa bình.
Tôi thong thả bình tĩnh ăn hết bữa sáng mà An Như chuẩn bị cho, sửa soạn đủ kiểu rồi mới ung dung đến bệnh viện.
Giải quyết trong hòa bình á?
Mỡ ấy mà húp!
Từ giờ tôi sẽ tính sổ rõ ràng với bọn họ.
8
"Miêu Nguyệt, cô mau giải cổ trùng cho nó đi." Trong bệnh viện, bố mẹ chồng cầu khẩn tôi.
Trải qua một đêm bị giày vò đi giày vò lại mà vẫn không có cách nào xử lý sự đau đớn của Chu Hồng Dân nên bọn họ không thể không tin là tôi đã gieo cổ trùng.
Tôi ngồi trên ghế chẳng nói chẳng rằng.
An Như nói: "Phản bội Miêu Nguyệt mà nghĩ chỉ xin lỗi suông một câu là xong sao? Ít nhất cũng nên có hành động thực tế để đền bù tổn thất đi chứ!"
Bố chồng hỏi: "Miêu Nguyệt, cô muốn được đền bù cái gì?"
Tôi cười cười: "Rất đơn giản thôi, tôi muốn sau khi Chu Hồng Dân chết thì toàn bộ tài sản của anh ta phải do con trai tôi kế thừa. Chu Hồng Dân, lập di chúc đi."
"Lập di chúc?" Mặt mọi người biến sắc.
"Tôi còn chưa chết đâu, lập di chúc cái gì?" Chu Hồng Dân sốt sắng nói.
Tôi nâng mí mắt: "Yên tâm, sắp rồi."
"Miêu Nguyệt, đến cùng cô đã làm gì tôi?" Chu Hồng Dân giãy dụa định nhảy xuống từ trên giường bệnh.
Tôi đi đến cho anh ta một đạp vào bụng, Chu Hồng Dân rú lên thảm thiết ngã xuống đất.
"Miêu Nguyệt, cô lại đánh nó!" Mẹ chồng hô to.
Chu Yến gào lên sợ hãi.
Tôi cười híp mắt lại đạp thêm một cái nữa. "Tôi đánh đấy, các người làm gì được tôi?"
Chu Hồng Dân phát điên bò dậy từ dưới đất rồi bị An Như ở bên cạnh đấm cho ngã về chỗ cũ. Chu Yến định đỡ anh ta, tôi nhẹ nhàng đạp, cô ta vồ ếch liền.
"Tao phải báo cảnh sát!" Mẹ chồng lớn tiếng quát. "Miêu Nguyệt, mày đừng tưởng mày ỷ vào có đứa bé là có thể không kiêng nể gì cả!"
Tôi ưỡn bụng tới gần bà ta: "Báo đi. Tôi là phụ nữ mang thai đấy nhé. Các người lừa tôi kết hôn, tối hôm qua còn suýt đánh tôi. Báo đi xem cảnh sát đứng về phía ai nào?"
Mẹ chồng bị tôi chặn họng hẳn.
Tôi đang giữ chứng cứ bọn họ lừa đảo, nếu báo cảnh thật thì kẻ xui xẻo chưa chắc đã là tôi đâu.
Với cả Chu Hồng Dân bị tôi gieo cổ trùng rồi, bọn họ sợ ném chuột vỡ bình.
Thấy bà ta bại trận rút lui, tôi lại đi đến trước mặt Chu Hồng Dân lần nữa, nhấc chân dẫm lên trên người anh ta để khiêu khích đôi vợ chồng già đang giận mà không dám nói gì kia: "Giờ tôi lại đánh anh ta đấy, các người nói gì nào?"
Bố mẹ chồng phẫn nộ nhìn chòng chọc nhưng không dám cản nữa.
Ha ha.
Tôi thích dáng vẻ ngứa mắt tôi lắm nhưng lại không đấu lại tôi của bọn họ ghê.
Chu Hồng Dân ré lên như heo bị chọc tiết dưới chân tôi.
Cứ thế, tôi đánh cho mặt Chu Hồng Dân sưng như sỏ lợn ngay trước mẹ anh ta, còn bọn họ không dám hó hé dù chỉ một cái rắm.
Bác sĩ y tá nghe tiếng động nên vào phòng kiểm tra, tôi không hề nao núng nhìn chằm chằm bố mẹ chồng.
Bọn họ nhẫn nhịn rồi cắn răng nói với bác sĩ: "... Không có việc gì."
Trông Chu Hồng Dân thế kia ai cũng biết anh ta vừa bị ăn đòn nhưng bố mẹ anh ta lại khăng khăng một mực phủ nhận.
Bác sĩ và y tá hỏi sang Chu Hồng Dân. Dưới sự điên cuồng nháy mắt ra hiệu của bố mẹ mình, anh ta cũng đành ngậm bồ hòn nói: "Không ai đánh tôi, tự tôi ngã."
Bác sĩ và y tá: "..."
Sau khi bác sĩ và y tá bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh, tôi thản nhiên nói: "Lập di chúc đi, đừng lề mề nữa."
Ăn một trận đòn xong, cuối cùng mấy người họ cũng vào khuôn khổ.
Chu Hồng Dân bị ép lập di chúc, đồng thời mời luật sư đến công chứng.
"Giờ được chưa? Giải độc mau." Chu Hồng Dân ký xong tên, nén giận nói.
Tôi xem di chúc một lượt, khẽ cười:
"Xong quyền lợi cho con trai rồi, hiện tại nên nói đến chuyện bồi thường của riêng tôi."
"Bồi thường của riêng cô?" Mấy người khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nheo mắt: "Để tài sản lại cho con là chuyện đương nhiên, sao có thể tính là đền bù gì được? Kể cả coi như đấy là đền bù thì cũng là cho con chứ tôi đã được cái gì nào."
"Vậy cô muốn cái gì?" Mẹ chồng cau mày hỏi.
Tôi ngồi vắt chân trên ghế: "Đơn giản ý mà, để trả giá cho việc lừa đảo kết hôn, các người cần chuyển nhượng một nửa số cổ phần công ty cho tôi."
"Một nửa số cổ phần công ty? Cô ăn dày vừa phải thôi chứ!" Cha mẹ chồng còn chưa mở miệng thì Chu Yến đã nổi giận trách cứ trước rồi.
Tôi nhíu mày, lấy một xấp ảnh chụp từ trong túi xách ra, tiện tay vung lên không trung.
Đám ảnh chụp rơi xuống mặt đất, bọn họ xoay người nhặt lên, nhìn rõ thì tái mặt.
"Không được phép xem!"
Thấy bố chồng cũng vươn tay định nhặt ảnh lên, Chu Yến vội vàng xông đến xô ông ta một cái, mạnh đến mức ông già sáu chục tuổi đầu lảo đảo hai bước đụng vào vách tường phía sau.
Ông ta xanh cả mặt nhưng Chu Yến không để ý đến mà chỉ lo hốt hoảng nhặt ảnh chụp trên mặt đất.
Bố chồng trợn mắt nhìn cô ta, cuối cùng lại phải nén giận vì Chu Yến đâu có phát hiện ra.
"Khỏi nhặt. Bản gốc vẫn còn trong tay tôi, tôi muốn in ra bao nhiêu chẳng được." Tôi lạnh lùng nhìn Chu Yến nói.
Đó là đống ảnh nóng của Chu Yến và Chu Hồng Dân, siêu cấp hạn chế độ tuổi.
"Chu Yến, cô cũng phải bồi thường." Tôi thờ ơ nói.