Cho Cô 500 Vạn, Quyến Rũ Con Trai Tôi

Chương 4




4.



Con mèo của tên thiếu gia này cũng khó phục vụ như hắn.



Sáng sớm dậy đã ồn ào đòi ăn cơm. Từ Đường hai mắt ngái ngủ từ trên lầu đi xuống, tôi đã làm xong bữa sáng, mèo mập ngồi xổm trong lòng tôi ăn ngon lành.



“Ai cho cô ôm nó?”



Từ Đường sắc mặt cau có. Động tác giật lấy mèo mập trong lòng tôi đi rất thô bạo, nhưng lại đối xử với mèo mập rất nhẹ nhàng.



Đấy, tôi còn không bằng cả một con mèo.



Không, tôi còn thua xa một con mèo.



“Tự nó nhảy vào lòng tôi đấy chứ.”



Tôi cố gắng không quá lời lẽ hùng hồn, hơi yếu đuối một chút. Từ Đường cười lạnh nói.



“Có phải cô cảm thấy tôi ngốc nghếch nhiều tiền dễ bị lừa?”



Tôi… tôi đúng là nghĩ như vậy thật, nhưng tôi lại không dám nói như vậy.



“Tôi… không có lừa anh.”



Tôi chỉ muốn lừa tiền của anh mà thôi.



Từ Đường híp mắt, hắn rõ ràng là có khuôn mặt mềm mụp như cún con, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy như vậy sắc bén lãnh đạm.



"Có chừng mừng tý đi."



Hắn nói.



Tôi hơi gật đầu, cái miệng trong lòng bắt đầu chửi hắn.



“Cô tốt nhất thành thật một chút cho tôi.”



Từ Đường ánh mắt nhìn chằm chằm qua đây, tôi cảm thấy lạnh sống lưng, hắn có phải có thuật đọc tâm không?



Sau chín giờ, chuông cửa biệt thự của Từ Đường vang lên.



Trước khi đến đây, bà mẹ cao quý, thanh lịch và giàu có của Từ Đường đã nói với tôi.



Những kẻ theo đuổi con trai bà ấy nhiều như cá diếc sông.



Tôi hỏi cô ơi, dừa non gì?



Phu nhân thanh lịch giàu có ném cho tôi một cái nhìn ghét bỏ.



Bây giờ tôi mới biết.



Tôi cảm thấy họ có lẽ là chị em của Coco, cho dù không phải cùng 1 mẹ, ít nhất cũng là từ cùng trên một bàn phẫu thuật xuống, hơn nữa ai nấy cũng đều eo A4, mông đào, bộ to trắng lóa trước mặt.



“Cô là ai?”



Cô gái cầm đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới, có lẽ là của tôi không đủ lớn, không uy hiếp được tới cô ta, giọng điệu của cô ta vẫn còn nhẹ nhàng.



“Tôi là vợ của anh ấy.”



Tôi lời lẽ hùng hồn nói.



“Đã có thai ba tháng rồi.”



Lời còn chưa dứt, mấy cô hotgirl mạng đã cười lên.



“Chị em à, cô nằm mơ đấy à.”



“Đúng đó.”



Tôi bày ra bộ dáng như thể là nữ chủ nhân của nhà này, hạ giọng thấp xuống.



“Nếu như không muốn nổi tiếng nữa, đừng tới quấy rầy cuộc sống của một nhà ba người chúng tôi.”





Không khí trầm mặc chừng nửa phút. Hotgirl đứng đầu như nhìn thấy cứu binh.



“Đường thiếu~”



Cô ta lắc mông bước tới.



“Mấy ngày không gặp, sao anh đã có con trai luôn rồi?”



Từ Đường cũng không khách khí, dùng sức nắm lấy cái mông của cô ta.



"Đúng vậy."



Hắn nhìn tôi ác ý nói.



"Con trai tôi hơi bị giỏi đấy, hôm qua nó được bảy tháng, hôm nay nó được ba tháng, phát triển ngược giỏi hơn cả bố nó."



Tôi:... Tôi cười khô khốc trước mắt đám đông.



"Tôi quên đeo bụng giả."



Cứ như vậy, tôi, ba hotgirl mạng, Từ Đường, chúng tôi... cùng nhau chơi Texas Hold"em.



Khi ba hotgirl hỏi tôi, thiếu gia đã nói trước rằng tôi là... người giúp việc của hắn.



Bà nó, một nghìn vạn này kiếm được thực sự không dễ dàng mà.



Từ Đường nhiều tiền, nhưng chơi thực sự gà.



May mắn thay Texas thứ này, chơi chính là nhịp tim, tiền sẽ không chảy vào tay người khác.



Ước chừng đến lúc tốt đẹp thì ngừng, tôi định tìm Từ Đường đổi tiền.



Nhưng Từ Đường lại chơi lớn một ván, chậm rãi đẩy xuống tất cả chip cược trước mặt.



“All in.” (Cược hết.)



Ánh mắt của hắn rơi vào đáy mắt tôi.



"Ván cuối cùng chơi lớn, thắng, cùng bổn công tử có một đêm xuân."



5.



Đôi mắt của đám chị em của Coco lập tức lóe sáng lên lục quang.



Dọa tôi kinh hãi co rúm người lại.



“Ông à.”



Tôi run rẩy gọi hắn.



Từ Đường uể oải ngước lên, bộ dáng khá tự đắc.



“Nói.”



Tôi có chút ngượng ngùng nắm lấy góc áo hắn.



“Vậy… trước… số tiền phía trước còn tính không?”



Khuôn mặt của thiếu gia nào đó mắt thường có thể thấy hoàn toàn tối sầm xuống.



“Trong đầu cô trừ tiền ra còn lại cái gì hả?”



Tôi: “Còn có tiền.”



Từ Đường nổi giận rồi.



Tôi không biết là làm sao.



Có lẽ hắn giận vì hắn vậy mà không bằng mấy tờ giấy kia, dễ dàng mua được lòng người.




Tôi cũng không dám hỏi.



Chỉ đành cắn răng chơi ván cuối cùng với đám chị em của Coco - đêm xuân cùng với Từ Đường.



Bài trên tay tôi không tốt lắm, ba cô chị em của Coco vẫn đang call (theo cược), Từ Đường đã sớm ngồi trên núi xem hổ đấu, tôi ác độc nghĩ, thua thì tôi chắc chắn không được thua, lại không thể để cho đám chị em của Coco thắng, vậy cách duy nhất chính là...



Xin lỗi nhé thiếu gia.



Không nỡ bỏ con thì không bắt được lang.



Khuôn mặt tái nhợt của Từ Đường xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.



Hắn có chút nghẹn lời nhìn tình cảnh sau khi phân chip.



“Cô……”



Tôi kịp thời nắm lấy ngón tay giơ cao đang run rẩy của thiếu gia, trên mặt nở nụ cười.



“Hầu gái Lạc Hàm, xin nghe lệnh của ngài, thiếu gia.”



Đám chị em của Coco vẫn chưa từ bỏ tiếp tục đếm số chip trên bàn.



"Làm thế nào bây giờ đây? Mọi người đều nhiều giống nhau."



“Cũng không thể cùng nhau chứ nhỉ.”



“Hay là mỗi người một lần, rút thăm thứ tự?”



Đương sự Từ Đường nghe những lời này khóe miệng giật giật.



Hắn nheo mắt, châm một điếu thuốc, uể oải ngả người ra sau, dựa vào sô pha.



"Các cô sao không cùng đi cục dân chính đăng ký kết hôn với tôi luôn cho rồi?"



Một cô gái ngực to ngay lập tức đứng tới trước mặt Từ Đường.



"Kết hôn? Mẹ kiếp, tôi có phải bị ảo giác không?"



Thiếu gia cười nói. “Cô không bị ảo giác đâu, mà là não có vấn đề về đấy.”



Cô gái: …



“Bây giờ hơi khó rồi.”



Tôi lắc đầu ra vẻ khó xử.




“Cũng không thể ủy khuất Từ thiếu, hay là đánh cược vừa nãy…… quên đi nhé.”



Đám chị em của Coco đương nhiên không vui, đều quay đầu về phía Từ Đường.



Người sau cũng không bày tỏ ý kiến, sau khi một điếu thuốc cháy hết, Từ Đường từ trên ghế sa lông đứng lên, nhẹ nhàng ném ra bốn chữ.



“Giải tán hết đi.”



Chà, thiếu gia này tính khí thật lớn.



Từ Đường chơi phụ nữ, hào phóng, sảng khoái, tùy ý mua trang sức hàng hiệu nổi tiếng, khi vui thì tiêu hàng chục vạn, hàng trăm vạn như uống một cốc trà sữa, duy chỉ có một điểm — không được đeo bám.



Dưới ánh mắt như lưỡi đao của đám chị em kia, sống lưng tôi ớn lạnh.



Cho đến khi tôi trốn ở bên cạnh Từ Đường, vị thiếu gia này mới bắt đầu xem náo nhiệt với tâm trạng vui vẻ.



“Sợ à?” Tôi khẽ gật đầu.



Lại không thể biểu hiện ra quá sợ hãi.



Lúc này Từ Đường có vẻ tâm trạng rất tốt, hắn đưa cho mỗi người đẹp một phong bì đỏ một vạn tệ, sau đó móng vuốt to lớn trắng trẻo của hắn trước mặt mọi người trực tiếp... véo lấy mặt tôi… một tên đàn ông sao tay lại có thể mềm đến như vậy?



Không phải, lạc đề rồi.




Hồng Lâu Mộng - Hồi 69 - Mượn dao giết người.



Tên thiếu gia này muốn tôi bị ghim đây mà.



Tôi chưa kịp mở miệng, Từ Đường đã bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.



“Hôm nay chỉ chơi với mấy cô vậy thôi, sao có thể thật sự chọc cho honey (cục cưng) nhà chúng ta nổi giận được chứ.”



Bản thân cục cưng cũng run rẩy trong lòng Từ Đường.



Chị em ngắn chị em dài, một khi đã tranh giành đàn ông thì cái gì cũng không để ý.



Giết người không phạm pháp, tôi đã sớm trở thành hồn ma dưới đao của ba người bọn họ rồi.



“Đúng đúng đúng, chơi với nhau cũng được mà, ha… ho… honey (cục cưng) của tôi thì không chia với mấy người được.”



Tôi cười ôm lấy eo Từ Đường. Bất ngờ, độ cứng rất trực quan.



Ngay khi tiếng đóng sầm cửa của ba cô hotgirl dừng lại, trong nhà vang lên âm thanh tôi bị Từ Đường ném xuống đất.



“Anh đúng là không biết thương hương tiếc ngọc đó, honey (cục cưng).”



Tôi vừa bò dậy vừa cười haha. Từ Đường sắc mặt có chút lạnh lùng, nhưng lại mỉm cười, pha chút ý cười giả tạo.



Lạnh lùng đứng nhìn tôi đứng dậy, Từ Đường khoanh tay lại.



“Honey?” hắn nhẹ nhàng hỏi.



"Lạc Hàm phải không? Chơi với tôi, cô có chơi nổi không?"



Tôi cụp mắt xuống, phủi bụi trên người.



Chà, sau thu đã đến lúc tính sổ rồi.



Sau vài giây suy nghĩ, tôi mỉm cười với hắn.



"Sao lại chơi không nổi chứ, thiếu gia.”



"Texas cũng vậy, đặt cược bao nhiêu là quyền của tôi, có chơi nổi hay không, cũng do tôi nói mới tính."



"Hiểu rồi."



Từ Đường cười lạnh một tiếng, không để nó ở trong lòng.



“Quay về nói với bà mẹ của tôi, tìm người có hai phần giống cũng muốn nắm thóp tôi, nằm mơ đi.”



“Ừ.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.



"Còn điều gì khác muốn tôi chuyển cho cô không?"



“Hết rồi.”



Thiếu gia lười đến nhìn tôi một cái, tùy tay mở game.



“Cút đi.”



Cút thì tất nhiên là không thể cút được.



Khoản thanh toán cuối cùng vẫn chưa được nhận. Nhưng ở lại hình như phải được sự đồng ý của thiếu gia.



Ngay khi tôi đang cau mày, có người bấm chuông cửa.



Tôi mở cửa, sau 2 giây sững sờ, tôi mỉm cười. Từ Đường chơi trò chơi đang vô cùng trầm mê.



Khi tôi quay đầu lại, âm thanh nền trò chơi của hắn nhắc nhở.



Godlike - như có thần trợ.