Cho Cô 500 Vạn, Quyến Rũ Con Trai Tôi

Chương 7




10.



Ba tháng sau, Từ Đường dẫn tôi trở lại biệt thự của mẹ và cha dượng của hắn.



Không thể không nói, biệt thự của những người giàu có, một cái so với một cái to.



Trên bàn còn có mấy người khác, nhìn dáng vẻ hình như là bạn bè của vợ chồng phú bà, còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đáng yêu, Từ Đường vừa bước vào ánh mắt cô ấy liền rơi vào trên người hắn.



"Con muốn kết hôn với Lạc Hàm."



Thiếu gia không hề coi đây là nhà của mình, còn có người ngoài và người lớn.



Hắn ngồi liệt xuống ghế sofa, giống như một ông già.



Tôi “ngoan ngoãn” bị kéo ngồi xuống cùng, run lẩy bẩy.



Sắc mặt của người bạn của phú bà không vui.



Cô gái xinh đẹp kia cũng không có dao động gì.



Đôi mắt đẹp của bà mẹ giàu có của Từ Đường mở to giận dữ, bước đến gần chúng tôi hạ giọng nói.



"Cười cười là có thể trở lại những tháng ngày tốt lành, chú Tống và cô Kỳ của con đều ở đây, đừng làm mẹ mất mặt nữa."



Từ Đường lạnh lùng nhếch khóe môi, búng ngón tay thon dài, ngồi trong phòng khách bắt đầu châm điếu thuốc.



"Mẹ cho rằng con đang nói đùa với mẹ à?"



Hắn đột nhiên lớn tiếng nói.



“Khóc khóc cười cười cái gì, gọi con về ăn cơm, còn tưởng rằng con không biết chút tâm tư của mấy người hay sao?”



Bốp một tiếng.



Từ Đường nhận một cái tát mạnh vào mặt.



Phú bà tức giận đến run lên.



"Mẹ là mẹ con, con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả!"



Tôi giật mình, vội vàng nhìn xem khóe môi đang chảy máu của Từ Đường.



“Không đau.”



Hắn cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, nhếch miệng cười, nhìn về phía bà mẹ giàu có của mình ngay lập tức thay đổi sắc mặt.



Như hát xuyên phổ vậy.



"Con mặc kệ, dù sao người duy nhất con muốn cưới chính là Lạc Hàm, các người có đồng ý hay không, con chỉ đến đây để thông báo cho mấy người một tiếng thôi.”



“Con làm phản đấy à!”



Phú bà chuẩn bị giơ tay tát lần thứ hai đã bị tôi giơ tay nắm lấy.



“Cô à.”



Đến lượt tôi lên sân khấu rồi.



Tôi nỗ lực chớp mắt để trông có vẻ đẫm lệ.



“Đều là lỗi của cháu, cô đừng đánh A Đường…”



Còn chưa nói xong, liền bị phú bà chặn lại.



“Cô là cái thứ gì, đến phiên cô nói chuyện sao?!”



Phú bà dù có tao nhã cỡ nào, lúc này cũng không thể tao nhã nổi nữa.



Từ Đường lạnh lùng liếc nhìn mẹ hắn đang nói chuyện, sau đó vòng tay qua eo tôi, bế tôi lên.



"Em nhận sai cái gì, đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em."



Ngực tôi một trận cảm động, gật đầu, khóc như mưa, vùi đầu vào lòng hắn.



“Anh thật tốt, A Đường.”



Sắc mặt mọi người trong phòng không được tốt lắm, đặc biệt là bà mẹ giàu có của Từ Đường, sắc mặt giận đến tím tái.



"Mày cái thằng bất hiếu! Cút đi cho tao!"



"Vốn dĩ cũng không định ăn cơm ở đây."



Từ Đường vừa đi vừa vòng tay qua eo tôi.



Ngay cả khi bị một bộ ấm chén đập vào lưng, thiếu gia chỉ khựng lại một chút, không phát ra một tiếng.



“Mày đi rồi cũng đừng quay lại căn nhà này nữa, cũng đương muốn rút lấy một xu từ trong thẻ của lão nương ra nữa!”



Không trả lời, trực tiếp bước ra khỏi cửa biệt thự, tôi dừng lại muốn xem lưng của Từ Đường, hắn ở dưới ánh nắng cười rất tùy ý, nắm lấy tay tôi.



"Em muốn c ởi quần áo lợi dụng tiện nghi của ông đây, về nhà chúng ta lại nói."



Nước mắt tôi rơi xoành xoạch.



“Anh đúng là đồ ngốc.”



Từ Đường cười, nắm tay dẫn tôi trở về.



Sự thật chứng minh, bà mẹ giàu có của Từ Đường quả thật nói được làm được, hành động mạnh mẽ.



Từ Đường và tôi ngay cả cửa biệt thự cũng không được bước vào.



Đứng dưới ánh mặt trời, Từ Đường rít một hơi thật sâu điếu thuốc.



“Nếu như cho em cùng anh trải qua những ngày nghèo khó, em có đồng ý không?”



Tôi gật đầu thật mạnh, đôi mắt cay xè.



"Cuộc sống nghèo khổ cũng không sao, chỉ cần khuôn mặt nhỏ của anh ngọt ngào là được."



Thiếu gia rất vui vẻ.




Sau khi tiến vào căn phòng đổ nát 2000 tệ một tháng, Từ Đường đứng ở ngoài cửa có chút do dự, tôi có thể cảm thấy ngón chân của hắn đang dùng sức.



Trầm mặc một hồi, Từ Đường cụp mắt xuống.



"Hay là đi bán đôi dép lê Balenciaga của anh đi nhé."



Tôi cười ngặt nghẽo.



“Không được.”



Tiến lên hôn bẹp một cái.



“Vẫn còn 1 vạn mẹ anh cho em kìa.”



*



Ban đêm Từ Đường ôm tôi ngủ ngon lành.



Điện thoại rung lên, chỉ có một tin nhắn ngắn.



[Một tuần sau, rời khỏi nó. ]



Tôi không trả lời, vùi vào trong ngực Từ Đường, chìm vào trong giấc ngủ say.



Chủ nhật, lúc Từ Đường còn đang ngủ say, tôi đã làm sẵn một bàn đồ ăn, toàn bộ quá trình rất nhẹ nhàng, không có tiếng động lớn, cho đến khi tôi đóng cửa lại, căn phòng cho thuê 2000 tệ 1 tháng hoàn toàn quay về im ắng.



11.



Lần nữa gặp lại Từ Đường là trong trung tâm mua sắm do gia đình hắn mở, lúc đó tay trái tôi khoác lấy một tên lãng tử ăn chơi khác, tay phải cầm một chiếc túi LV bản giới hạn theo mùa.



Chỉ trong vòng nửa tháng, Từ Đường tựa hồ đã gầy đi cả chục cân, cả người có vẻ luộm thuộm cẩu thả không thể tả.



Lúc nhìn thấy tôi, một đôi mắt trũng thâm sâu lộ ra ánh sáng.



Nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh tôi, ánh sáng trong mắt Từ Đường lại mờ đi, dường như hắn vô cùng đau đớn, giọng nói đứt quãng.



"Em... em...rốt cuộc là tại sao?"



Tôi thở dài thườn thượt.



“Thiếu gia.”



Tôi vẫn gọi hắn như vậy.



“Tôi vẫn cảm thấy dép lê của Balenciaga rất đẹp, một đôi có thể trang trải tiền thuê nhà của chúng ta trong nửa năm, anh có hiểu không?”



Từ Đường đứng ở đó không động đậy, dường như không thể tin được, mà bị vướng mắc quá nhiều, nên tôi cũng không quay đầu lại.



Đi xa rồi, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ, là bà mẹ giàu có của Từ Đường đến rồi.



Quay đầu từ xa nhìn lại nhau, phú bà vẫy tay, bên cạnh có một người bước ra đưa cho tôi một tấm séc 500 vạn khác.



[Hoàn thành khá tốt, tiền thừa coi như là tiền thưởng]



Tôi nhét tấm séc vào túi LV, quay người lại tiếp tục tiến về phía trước.




Phía sau truyền tới cuộc nói chuyện.



“Thấy chưa, tình yêu thứ đồ vật này phi thực tế biết bao, giả tạo biết bao, đặc biệt là đối với một người phụ nữ xuất thân bình thường như vậy…”



Rất lâu sau, tôi dường như nghe thấy giọng nói vô hồn của Từ Đường.



"Hiểu rồi, mẹ."



Sau này, tôi cầm 1500 vạn mà mẹ Từ Đường cho tôi, bắt đầu kinh doanh nhỏ, vài tháng sau, liền có chút phất lên rồi.



Khi ngồi chung bàn uống rượu và thảo luận về việc hợp tác với bà mẹ giàu có của Từ Đường, bà ấy rõ ràng rất kinh ngạc, nhưng tôi chỉ công tư phân minh nói nói chuyện hợp tác mà thôi, không có ý gì khác.



Sau khi tiệc rượu tàn, bà mẹ giàu có của Từ Đường ngăn tôi lại.



“Lạc Hàm.”



Bà ấy vừa mở miệng, giọng nói hơi nghẹn lại.



Tôi sững người một lúc.



"Từ tổng, ngài đây là..."



"Không liên quan gì đến chuyện hợp tác."



Bà ấy ngồi xuống lau nước mắt, vẫn coi như đoan trang.



“Cô tìm cháu đã lâu rồi.”



“Hả?” Tôi giả vờ ngạc nhiên.



“Cô tìm cháu...để làm gì?”



“Tình hình của A Đường...không được tốt lắm.”



Nói xong bà ấy bắt đầu khóc, khá buồn phiền.



“Cô cứ nghĩ rằng sau lần đó đứa trẻ này sẽ ngoan ngoãn kiềm chế, nhưng… nhưng…”



Tôi thấy bà ấy khóc lóc buồn bã, đưa cho bà ấy hai tờ khăn giấy.



Sau khi bình tĩnh lại một chút, bà ấy chậm rãi nói.



“Bây giờ A Đường nói gì cũng nghe lời hết, bảo nó làm cái gì nó làm cái đó.”



“Không phải khá tốt hay sao..”



“Không phải.”



Những giọt nước mắt vừa lau đi lại tuôn ra, cảm xúc của phú bà có chút mất kiểm soát.



"Cô cứ nghĩ như vậy là đúng rồi. Hồi cấp ba cô chia cắt nó với mối tình đầu, cảm giác cô gái đó không xứng với gia cảnh nhà mình. Những năm qua, nó vẫn oán cô, ăn chơi đàng đi3m, cô muốn nó kiềm chế lại, dồn tinh lực tập trung cho sự nghiệp, cho nên mới tìm cháu tới. Cô cứ nghĩ cháu và cô gái đó có vài nét tương đồng, nhưng cô không ngờ, nó cũng quan tâm đ ến cháu nhiều như vậy..."



“Ồ ồ... "




Tôi hốt hoảng đưa thêm hai tờ khăn giấy, vuốt lưng cho bà ấy.



"Cô à, cô đừng lo lắng, từ từ nói."



"Từ sau khi cháu rời đi, A Đường chịu đả kích lớn, mắc bệnh trầm cảm nặng, đã... đã... mấy lần nháo muốn rồi..."



Càng nói càng kích động, phú bà nước mắt rơi không ngừng.



“Hai lần suýt nữa cô chú không thể ngăn kịp… Cô thật sự… Cô thật sự không dám nghĩ…”



Tôi không biết nên nói từ đâu, đành phải nắm tay bà ấy an ủi trước.



“Cô à, hiện tại bệnh trầm cảm có thể chữa khỏi, cô…”



“Không phải đâu, không phải đâu, là tâm bệnh.”



Phú bà nắm chặt tay tôi.



"Lạc Hàm, cháu trở về xem A Đường được không?"



Tôi giả vờ ngập ngừng lúng túng, giả vờ dè dặt.



"Cô à, cái này..."



"Cô thấy cháu làm ăn thế này rất tốt, cũng thật xinh đẹp, cô biết cháu có rất nhiều người theo đuổi, nhưng A Đường nó thật sự yêu cháu..."



Nói xong bà ấy lại vừa khóc vừa lau nước mắt.



Thực sự rất khác với phú bà đã ném cho tôi 1 nghìn vạn trước đây.



“Cô bây giờ đã hiểu ra rồi. Không có gì quan trọng bằng hạnh phúc của con cái. A Đường phải sống nữa chứ. Coi như cô xin cháu, dù chỉ là trở về gặp A Đường thôi..."



Tôi thấy bà ấy đã khóc đến mức không thở nổi, mau chóng nhận lời.



"Được được, cô trước tiên đừng kích động, cháu đi là được rồi.”



*



Khi tôi một lần nữa đến biệt thự của thiếu gia, căn phòng của hắn tối đen như mực.



Tôi với bà mẹ giàu có của Từ Đường đứng ở cửa.



Cách đó không xa, Từ Đường nằm liệt trên sô pha, vô cùng chán nản.



“Con không muốn ăn, mang đi đi.”



Mới một câu nói, nước mắt của phú bà rơi mãi không ngừng.



“A Đường, con xem ai đến này.”



Từ Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, thời điểm ánh mắt vừa nhìn tới tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng.



Phú bà tất nhiên cũng chú ý thấy điều đó, vui vẻ đẩy tôi vào phòng.



“Hai đứa nói chuyện đi, cô đi dọn chỗ ở cho cháu.”



Sau tiếng đóng cửa, căn phòng lại chìm vào im lặng.



Tôi bỏ túi và áo khoác xuống, quen thuộc lấy tạp dề đi vào bếp.



“Đứng lên phụ em đi.”



Thiếu gia uể oải nói.



“Anh không muốn ăn…”



Tôi vô cùng hứng thú đi tới sô pha, giơ chân đá người nằm trên sô pha một cái.



“Còn giả vờ với em?”



Từ Đường đột nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy tôi, hôn tôi cuồng nhiệt.



“Hê hê hê hê, vợ yêu ơi cuối cùng em cũng tới rồi, anh sắp đói rồi đây.”



Tôi sờ sờ vết sẹo đã đóng vảy khô cứng trên lưng của hắn, vừa đau lòng vừa tức giận.



"Anh nghĩ ra cái ý tưởng rách nát gì vậy? Nhìn xem dày vò chính mình thành bộ dáng người không ra người, ma không ra ma.”



"Hê hê hê hê."



Thiếu gia ngoan ngoãn như một con Samoyed lớn.



"Có tác dụng là được" hắn nói xong liền xoa mặt tôi.



"Anh đã nói rồi, những ủy khuất mấy năm trước em từng phải chịu, anh đều sẽ đòi lại hết cho em. Bây giờ mẹ anh cầu xin em đến gặp anh, chẳng bao lâu nữa, bà ấy sẽ cầu xin em lấy anh. Anh muốn em nở mày nở mặt, danh chính ngôn thuận đi theo anh, không phải chịu một chút ủy khuất nào nữa."



Vành mắt tôi nóng lên, mở miệng đã nghẹn ngào.



“Chỉ có anh là thông minh nhất.”



Từ Đường nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.



"Khóc cái gì, đúng lúc khoảng thời gian này anh giảm cân để mặc vest đẹp trai hơn nè.”



“Ba hoa.”



Tôi đẩy hắn ra, đi vào bếp.



“Đi nấu cơm cho anh.”



Từ Đường cười nhạt, để tôi đi vài bước, sau đó đột ngột kéo tôi lại, ôm lấy tôi.



Tôi hoảng sợ. “Anh làm gì vậy!”



Thiếu gia nhếch khóe môi, ném cho tôi một chữ.



"Đói bụng."



{Hoàn văn}