Chờ Đào Nở Đỏ, Liễu Rủ Xanh

Chương 5




21

Đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối tướng quân về, hắn chỉ kêu gã sai vặt tới lấy quần áo.

Đến khi ta gặp lại tướng quân thì cũng là lúc quân địch đã rút lui, toàn thành reo hò, thành trì được bảo vệ an toàn.

Tướng quân tự mình dẫn một nhóm binh lính thân cận đi tập kích trại địch, đốt lương thực của chúng ngay trong đêm. Thanh danh của hắn vang dội, bách tính toàn thành ai cũng hân hoan nhảy múa.

Tướng quân thấy ta, nổi hứng. Hắn vần vò ta trên giường đến tối tăm mù mịt.

Sau khi thoả mãn, hắn vẫn nằm cạnh quấn lấy ta triền miên ve vuốt, như thể những chuyện không vui trước đó chưa hề xảy ra.

Đã giải quyết xong nguy cơ giặc ngoại xâm, nhưng sinh hoạt trong thành cũng rất loạn. Nếu tướng quân về kinh thành thì quan tri phủ nơi đây khó mà gồng gánh được. Còn nếu hắn ở lại nhận trách nhiệm này thì lại khác.

Thứ nhất, tướng quân là con cháu danh gia vọng tộc, có vô số mối quan hệ ở kinh thành giúp đỡ. Thứ hai, phu nhân của hắn rất được lòng Hoàng hậu, bản nhân hắn cũng được Thánh thượng ưu ái. Cho nên nếu tướng quân quyết đoán ở lại cải cách vùng biên cương này một phen thì không có ai dám làm khó hắn cả.

Thánh thượng ra lệnh cho tướng quân ở lại trấn thủ.

Năm năm sau, tướng quân hợp tác cùng cánh nhà buôn, một lượng lớn các thương lái lần lượt quay lại, thành trì dần dần thịnh vượng hơn.

Trong năm năm này, mỗi dịp thu đi đông đến giặc phương bắc lại lăm le xâm phạm. Tướng quân bị thương nặng nhưng hiên ngang chết cũng không đầu hàng. Cuối cùng hắn lật ngược ván cờ, thể như chẻ tre quân địch khó mà cản nổi.

Năm thứ sáu ở biên thùy, bách tính trong thành chỉ biết đến tướng quân Lý Quảng Phú chứ không biết đương kim thiên tử là ai.

Năm thứ bảy nơi biên thùy, Thánh thượng gấp gáp triệu tướng quân về kinh. Đột nhiên giặc phương bắc tấn công dồn dập, tướng quân không thể không ở lại thủ thành.

Sau khi ngưng chiến, thường xuyên có người dân tộc khác từ phương bắc ra vào thư phòng của tướng quân.

Trong bảy năm ở thành trì này, ta lại sinh được lần lượt hai trai hai gái. Mấy đứa trẻ vừa chào đời tướng quân sẽ lập tức sắp xếp vú nuôi chăm sóc rồi khi nào đủ nửa tuổi thì theo vú nuôi trở về kinh thành để chủ mẫu nuôi dạy. Bảy năm, ta trải qua bốn lần chia ly.

May ra có dịp giao thừa hàng năm ta mới được nhìn các con một lần.

22

Đến năm thứ tám, một ngày Thiên tử hạ lệnh triệu hồi tướng quân tận ba lần, gửi kèm trâm phượng cài tóc của chủ mẫu. Cuối cùng tướng quân và ta cũng về tới kinh thành.

Việc đầu tiên ta làm khi trở lại là đi thăm lão thái quân.

Lão thái quân không còn nhận ra ai với ai nữa rồi, ma ma thân cận của lão thái quân cũng đã qua đời. Bây giờ kẻ hầu người hạ bên cạnh lão thái quân trông thì có vẻ tận tâm tỉ mỉ nhưng lại chỉ coi bà ấy như con rối mà cung phụng cho xong việc. Cả cái viện âm u một bầu không khí chết chóc.

Ta biết lão thái quân chắc chắn không thích như thế này cho nên khẩn cầu tướng quân để ta ở bên hầu hạ lão thái quân. Tướng quân cho phép ta ban ngày hầu hạ bà ấy, buổi chiều phải về Thạch Lựu Viên.

Phần lớn thời điểm ta trở lại viện thì đã thấy tướng quân đợi sẵn rồi. Bây giờ ta đã hai mươi chín, cộng thêm nhiều năm phơi gió phơi nắng biên cương, chẳng còn nhan sắc gì đáng nói.

Tướng quân dù đã hơn bốn mươi nhưng vẫn anh tuấn bừng bừng phấn chấn như cũ.

Ta hầu hạ hắn rửa mặt. Hắn không thích người khác làm những việc này. Tám năm ngoài biên thùy khiến rất nhiều thói quen đã ăn sâu vào máu. Hắn và ta nằm trên giường, tay hắn vuốt ve mặt ta.

"Lão thái quân không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngươi chịu khó làm bạn với bà ấy nhiều một chút. Mặc dù không phải mẹ đẻ của ta nhưng bà ấy có ơn dưỡng dục, ngươi hãy thay ta làm tròn chữ hiếu."

"Giờ về kinh thành, ngươi cũng mua thêm chút xiêm y và trang sức đi."

"Thiếp rõ rồi."

Tướng quân xoay người đè lên cơ thể ta, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu*.

(*Một câu thơ trong bài Trường Hận Ca của nhà thơ Bạch Cư Dị, tả cảnh thị tẩm)

23

Năm thứ hai sau khi về kinh, lão thái quân qua đời. Thời điểm bà ấy ra đi, bên cạnh chỉ có một mình ta.

Đó là một buổi sáng sớm tinh khôi, tinh thần lão thái quân minh mẫn lạ thường. Bà ấy cho gọi người quản lý các việc trong viện vào, cầm sổ sách kiểm tra từng khoản một: cửa hàng, trang viên và rất nhiều tranh chữ, đồ quý vật báu. Tất cả là của hồi môn của lão phu nhân, bà ấy nói sau này sẽ để lại cho ta làm vốn lận lưng.

Được một hồi lão phu nhân lại mơ hồ, liên tục gọi ta ‘Xảo tỷ nhi’. Đó là nữ nhi duy nhất của bà ấy, kết hôn chưa được một năm đã bất hạnh khó sinh mà chết, một thi hai mệnh.

Đến khi mặt trời lên cao nhất, ánh nắng rực rỡ, lão thái quân vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.

Gã quản lý việc trong viện dập đầu bồm bộp trước mặt ta, xin ta lấy lại công bằng cho lão thái quân. Dù sức khoẻ của bà ấy không tốt cũng không lý nào ra đi nhanh như vậy được, hắn thấy lạ nên tra xét cặn kẽ mới phát hiện trong bã thuốc có vấn đề.

Ta cứ thế ôm lão thái quân ngồi đến chạng vạng tối, chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trong lòng cũng lạnh dần.

Cả cái phủ tướng quân to như thế mà không ai đối xử thật lòng với lão thái quân. Bà ấy xưa nay chưa từng sống có lỗi với bất kỳ kẻ nào: dốc lòng dạy bảo tướng quân, trấn giữ phủ tướng quân thay bạn đời; chưa từng trách móc nặng nề chủ mẫu, cắt giảm vấn an sáng tối, giao hết quyền quản lý cho chủ mẫu. Ngay cả ta, một đứa thấp hèn ti tiện như hạt bụi, bà ấy cũng để mắt nhiều năm.

Ta không xứng.

Ta lừa gạt lão thái quân. Ta biết bà ấy đau buồn vì mất nữ nhi yêu dấu nên lúc ta khó sinh mới bày mưu tính kế, gọi ‘mẫu thân’ để được bà ấy che chở.

Lão thái quân bảo vệ ta, mà ta lại trơ mắt mặc bà ấy chết đi như vậy.

24

Sáng sớm hôm sau, bọn nha hoàn đẩy cửa phòng ra trông hết sức kinh hãi.

Ta đã bạc trắng cả mái đầu.

Tướng quân và chủ mẫu khoan thai đi tới, cướp lão thái quân khỏi tay ta.

Lão thái quân ra đi vẻ vang vô cùng, nhạc buồn réo rắt ba ngày không dứt, Thánh thượng đích thân tới phủ truy phong bà ấy là nhất phẩm cáo mệnh, thông báo cho thiên hạ hay tin buồn.

Lão thái quân qua đời thì con cháu phải để tang ba năm liền. Nhưng năm nay Đại công tử đã mười lăm, chỉ đành mau chóng cưới chạy tang.

Chủ mẫu lo liệu hôn sự cho Đại công tử, quyết định chọn cô nương bên phủ tể tướng để hai gia tộc thân càng thêm thân. Bọn họ khẩn trương làm xong hết tam thư lục lễ: nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh*. Ngày thành hôn cũng cách không xa.

(*nạp thái: dạm ngõ, vấn danh: trao đổi thông tin gia đình, nạp cát: xem tuổi hai bên, đính hôn, nạp chinh: trao đổi lễ vật, thỉnh kỳ: định ngày cưới, thân nghênh: rước dâu)

Ta lẻ loi cô đơn bị chủ mẫu hạ lệnh nhốt trong Thạch Lựu Viên. Tiểu Mãn đã đi lấy chồng từ lâu, chỉ còn một bà hầu câm điếc ở lại viện.

Có người đưa một ngày ba bữa đến cho ta nhưng cũng lắm lúc kẻ đó không cẩn thận quên đưa. Những bữa cơm ấy bị lãng quên như ta vậy.

Đợi đến khi tướng quân nhớ tới ta thì ta đã lọm khọm như bà lão. Thấy ta như thế, hắn có hơi bất ngờ nhưng vẫn giống vô số lần trước, giả vờ như chưa hề có gì xảy ra.

Ta hầu hạ hắn rửa mặt như trước, hắn ôm ta như trước, vuốt ve ngón tay ta.

"Bây giờ ngươi xấu thật đấy."

"Vâng, tự thiếp cũng thấy tự ti mặc cảm."

"... Khi nào về biên cương ta sẽ tìm nữ y tốt nhất để điều dưỡng cho ngươi."

"Chủ mẫu sẽ không đồng ý đâu."

"Ngươi đừng trách nàng. Ngày thành hôn ta đã hứa với nàng nguyện làm một đôi phu thê trọn đời trọn kiếp. Sau đó lại hứa giao tất cả con cái cho nàng nuôi dạy. Nhưng người không phải cỏ cây, đâu ai vô tình mãi được. Tám năm ở biên cương, mỗi lần bọn nhỏ rời đi thì ngươi cũng phải bệnh nặng một hồi. Ta vốn muốn để lại đứa út cho ngươi nuôi dưỡng, không ngờ Thái Lam nức nở gào khóc. Nàng ấy vẫn luôn cao ngạo như thế."

"Cho nên chỉ vì vậy mà chủ mẫu lấy mạng lão thái quân ư? Chỉ cần chủ mẫu có một chút xíu không vui thì thiếp phải trả giá gấp trăm gấp nghìn lần phải không? Nếu đúng là thế thì hẳn là thiếp nên sống không bằng chết cho vừa."

"Không phải ngươi luôn rất thông minh à?" Tướng quân đột nhiên nổi giận, hung tợn bóp cổ ta.

Đúng là ta luôn rất thông minh. Ta ở yên trong viện không đi lung tung, ta núp bóng để lão thái quân che chở, ta cũng chưa từng chủ động xuất hiện trước mặt con cái, ta càng vờ mắt mù tai điếc với những chuyện ghê tởm trong thành trì ngoài biên cương.

Ta hiểu rõ, bây giờ tướng quân không nỡ rời xa ta chẳng qua là do ta là thói quen của hắn, cũng là ác niệm trong lòng hắn. Hắn chưa từng tốt đẹp gì với ta, chỉ coi ta như đồ chơi mà tùy ý xoay vần.

Ở trước mặt ta, hắn không cần giữ hình tượng trăng sáng trên trời mà có thể hóa thành ác quỷ. Dã tâm của hắn, sự vô tình của hắn chỉ có ta biết rõ nhất.

Hắn xem thường ta nhưng chỉ có ta hiểu hắn nhất trên thế gian này. Chính hắn cũng đã từng nói: "Ta đã định giết chết ngươi rất nhiều lần, được cái ngươi rất lanh trí, mỗi lần đều lựa chọn đúng ý ta. Giữ ngươi bên cạnh còn có chút thú vị."

Đáng tiếc quý nhân như hắn không biết rằng chó cùng cũng sẽ rứt giậu.

25

Tướng quân chỉ ngủ lại viện của ta có một đêm, chủ mẫu đã ngã bệnh. Đám con cái ta dạo một vòng cửa tử đổi về túc trực trước giường của nàng, ân cần thăm hỏi.

Ta nằm trong Thạch Lựu Viên, rũ rượi như lệ quỷ, cười khà khà.

Đám con cái của ta bất bình thay chủ mẫu. Các nữ nhi kéo nhau đi vào Thạch Lựu Viên, sai ma ma lột quần áo treo ta lên thưởng cho mấy roi. Đại công tử dẫn theo bọn đệ đệ quỳ gối trước cửa thư phòng của tướng quân, thỉnh cầu phụ thân lập tức ban hình phạt đánh chết ta.

Bọn nô bộc xông vào phòng của ta đập đồ. Tiếc là phòng ta, trừ tấm đệm thì chỉ có hai cái tráp quần áo mà thôi. Có ả nô tỳ muốn lấy lòng chủ nhân nên hào hứng quăng tráp của ta ra ngoài sân. Đồ bên trong bung ra, cả thảy chín bọc quần áo, đều là quần áo trẻ con. Đám người ngơ ra.

Tướng quân nổi giận đùng đùng đi vào viện, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng này.

Tám năm ở biên cương, lúc ta thêu thùa may vá không hề tránh mặt hắn. Hắn thấy còn cười nhạo ta vẽ chuyện. Hắn không biết ta làm nhiều quần áo như vậy, hắn biết bao năm nay ta chỉ có hai bộ quần áo để thay.

Đám con cái cũng thấy chín bọc quần áo, có lẽ bọn chúng sực nhớ ra gì đó, thế nhưng mà, chúng ngoảnh mặt đi rất nhanh.

Tướng quân lại gần phủ thêm áo ngoài cho ta, hạ lệnh đánh chết tất cả nô bộc có mặt trong viện.

Ngày hôm sau chủ mẫu bước vào Thạch Lựu Viên. Vào phủ mười lăm năm, đây là lần thứ hai chủ mẫu chủ động gặp ta, cũng là lần đầu tiên chủ mẫu đặt chân vào viện này.

Nàng ta có xuất thân cao quý, không thèm chấp nhặt với thị thiếp. Chỉ cần nàng ta chau mày thì đương nhiên có vô số người giúp nàng ta hả giận. Nàng ta chỉ cần mặc kệ thì vạn sự sẽ như ý nàng mong muốn.

Nàng ta biết thừa ta sốt ruột về quê, biết thừa tướng quân không hề thích ta nên mới ép ta ra biên cương cùng tướng quân.

Thế nhưng nàng ta không biết, từ khi Đào Hồng chết thì ta chỉ muốn nợ máu trả bằng máu.

Bây giờ, chủ mẫu tự mình sai người đỡ ta lên xe ngựa, nàng ta cười khẽ: "Ta đã nói sẽ đưa ngươi trở về quê hương mà, không phải ngươi vẫn luôn muốn trở về hay sao?"

26

Ba ngày sau khi rời khỏi kinh thành, ta xử lý gã sai vặt áp giải ta về quê. Ta dùng chính độc dược mà hắn mang trong người.

Mười ngày sau khi ta rời đi, kinh thành trở trời rồi.

Ngày Đại công tử của phủ tướng quân thành hôn, Ngự lâm quân bao vây kiểm kê tài sản trong phủ. Chứng cứ tướng quân Lý Quảng Phú thông đồng với địch vô cùng xác thực. Đại tướng quân bị chém đầu tại chỗ, chủ mẫu và con cái của hắn bị bắt hết vào nhà lao chờ chết. Phủ tể tướng cũng chịu liên luỵ, mấy trăm người bị nhốt vào ngục.

Nửa tháng sau, ta gặp mặt gã quản lý việc trong viện của lão thái quân. Hắn truyền khẩu dụ của Thánh thượng, ban cho ta kim bài miễn tử, tặng ta vạn lượng hoàng kim.

Một tháng sau, ta trở lại huyện Liêu. Nơi này dần dần lại có người ở. Sau thời chiến tranh loạn lạc, bách tính chạy nạn khắp nơi, huyện Liêu lại có không ít ruộng tốt, cho nên có mấy kẻ can đảm chọn cư trú tại đây. Về sau, càng ngày càng nhiều người nghe danh mà tới. Cái huyện hoang này lại lần nữa bừng lên sự sống.

Một năm sau, ta chết bệnh tại huyện Liêu. Ngoài cửa sổ liễu rủ xanh um, đào nở đỏ thẫm.

(Hết phần 1)