3.
Bạn cùng bàn của Hà Vân Khai đi tham gia huấn luyện thi đấu, đã nghỉ học mấy tháng rồi, vì thế Lương Nguyệt Minh trở thành bạn cùng bàn tạm thời của cậu.
Trở thành bạn cùng bàn của lớp trưởng không phải là chuyện dễ dàng.
Ở lớp Hà Vân Khai rất được yêu mến, mỗi giờ ra chơi lại có một vòng tròn người vây quanh bàn, họ nói về game, về bóng rổ, về hoa khôi lớp bên.
Những lúc ấy, Lương Nguyệt Minh luôn vùi đầu xuống bàn như một con đà điểu, cô là người mới lại không giỏi giao tiếp xã hội nên rất khó để hòa nhập với một môi trường như vậy.
Mỗi lần ra chơi lại là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô.
Vị trí của cô là ngồi cạnh tường, thỉnh thoảng muốn ra ngoài lấy cốc nước, vừa đứng dậy đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Những đôi mắt dò xét, ngạc nhiên, bất kể là ý tốt hay xấu, tất cả đều khiến Lương Nguyệt Minh cảm thấy xấu hổ.
Cô biết dáng vẻ hiện tại của bản thân thế nào, béo phì, nhợt nhạt, giống như một cây cột rỗng, lung lay sắp đổ trong gió.
Lương Nguyệt Minh chỉ có thể giấu mình đi, trốn vào một góc khuất không ai thấy, Nguyệt Minh trăng sáng, có lẽ cô không có cái ngày tỏa sáng đó.
“Bọn mày không ôn tập à?” Hà Vân Khai mở bài kiểm tra tiếng Anh ra trải lên bàn, giục những cậu bạn bên cạnh rời đi: “Sắp thi giữa kỳ rồi, chắc lần này bọn mày không muốn đứng cuối đâu ha.”
Một bạn nam có quan hệ thân thiết với Hà Vân Khai trợn mắt nhìn cậu, xua xua tay, nói: “Phục mày rồi, nếu lần này mày không giành được vị trí đầu, tao sẽ gọi người đánh mày.”
Hà Vân Khai xoay bút, cái bút xoay một vòng giữa các đầu ngón tay của cậu, cậu cười một cái: “Thế không hay lắm, tao không thể cướp vị trí của mày được, cái bảo tọa đứng nhất đếm ngược ấy vẫn là để mày ngồi đi.”
Mọi người xung quanh cười phá lên, cậu bạn nổi giận tiện tay giật lấy cuốn từ điển ném về phía cậu, nhưng không cẩn thận đụng người vào cánh tay, nhất thời mất phương hướng, cuốn từ điển nặng nề đập thẳng vào Lương Nguyệt Minh người ngồi cạnh cậu.
Cô đang ngẩng đầu lên vì những lời nói của Hà Vân Khai, và cũng vì những lời nói của cậu mà bị tai bay vạ gió, cuốn từ điển đập vào sống mũi cô, ngay lập tức cảm giác đau nhói ập đến, tiếp đó là một dòng ấm áp chảy xuống.
Chu Trách lập tức sững người tại chỗ.
Hà Vân Khai luống cuống giữ lấy cằm cô, trên tay có một vệt đỏ tươi, “Ngẩng đầu.”
Cô nghe lời ngẩng đầu lên, trong mắt đều là vẻ mặt lo lắng của cậu, cuối cùng còn cười không đúng thời điểm: “Mình không sao.”
Chu Trách cúi đầu đứng cạnh bàn, nhỏ giọng nói: “Vân Khai, bạn cùng bàn của mày sẽ không bị tao đập thành đần đâu nhỉ?”
“Im đi.” Hà Vân Khai lấy khăn giấy từ tay cậu ta, thay thế cho cái tay đang đặt trên mũi của cô, “Đi thôi, đưa cậu đến phòng y tế.”
Lương Nguyệt Minh nắm chặt khăn giấy, nhắc lại lần nữa: “Mình không sao.”
“Không đến phòng y tế, nhưng vẫn phải đến nhà vệ sinh rửa sạch một chút chứ.” Hà Vân Khai huơ tay trước mắt cô, năm ngón tay thon dài trắng ngần, có vệt máu khô còn lưu lại giữa kẽ ngón tay.
Lương Nguyệt Minh hít hít cái mũi nói: “Mình xin lỗi nha.”
Hà Vân Khai bật cười: “Mình nghĩ cậu bị đụng đến ngốc rồi, phải kêu Chu Trách chịu trách nhiệm thôi.”