Chờ Đợi Mây Về Phía Bắc

Chương 2: (Quá khứ)




(bắt đầu từ chương này đến hết chương 58 là về quá khứ của hai bạn)

Vào một ngày tháng 8 oi bức. Trên con đường quê ven cánh đồng, mỗi khi có xe chạy ngang qua, dưới sự ma sát của bánh xe, những hạt bụi nằm dưới mặt đất bị thổi tung lên.

"Ông nội, bà nội, xe sắp đến rồi, mọi người mau về đi." Người con trai mặc áo thun có đeo thêm một cái balo đằng sau, mái tóc người con trai ướt đẫm mồ hôi bết dính trên trán.

"Hạ Hạ, sao ông lại cảm thấy kỳ nghỉ hè mới trôi qua được vài ngày thôi vậy? Ông nội vẫn chưa chơi với cháu được nhiều." Ông nội của người con trai u sầu nói.

"Ông nội, cháu đã ở đây chơi được hơn một tháng rồi, ngày mốt sẽ khai giảng, cháu không thể không về được, nhưng cháu vẫn sẽ nhớ hai người lắm, he he..." Người con trai làm nũng ôm lấy bà nội đang đứng bên cạnh mình.

"Hạ Hạ, cháu đem mấy thứ này lên đó ăn đi, bà nội chuẩn bị cho cháu đó, đều là mấy món cháu thích ăn." Bà nội nhét một túi lớn vào người Vân Hạ.

"Bà nội ơi, cháu không thể cầm theo được nữa, trong balo cháu đều là đồ ăn mà bà nhét cho, gần như là không còn chỗ để vở bài tập nữa rồi." Vân Hạ nhét túi lại cho ông nội mình: "Hơn nữa bây giờ trời rất nóng. Cháu ôm nhiều đồ như vậy lên xe buýt, ông bà không sợ đứa cháu cưng này mệt sao?"

"Ầy, không phải là do ba mẹ cháu suốt ngày bận rộn với cửa hàng trái cây không chăm lo cho cháu được sao, ông bà nội sợ cháu đói!" Ông nội nói.

"Yên tâm đi ạ, cháu không đói được đâu, nếu không thì sao chân cháu lại dài như vậy được." Vân Hạ duỗi đôi chân dài của mình ra.

"Ha ha, chắc cháu phải cao tới tận 1m82 mất." Ông nội vui vẻ nói.

"Không đâu ạ, cháu chỉ cao 1m8 thôi, nhưng không sao cả, dù sao cháu vẫn còn nhỏ.... Ông bà ơi, cháu không nói nữa, xe đang đến rồi! "

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Ở phía xa xa, có một chiếc xe buýt từ từ chạy đến, từng nơi nó chạy qua đều cuốn theo rất nhiều bụi, "Được rồi, mau lên xe đi, về tới nhà nhớ gọi cho ông bà đó." Bà nội khom người vỗ vỗ lưng cháu trai mình.

"Được ạ, tết cháu sẽ về thăm hai người." Xe buýt dừng trước mặt Vân Hạ, cửa xe từ từ mở ra. Vân Hạ vẫy tay chào tạm biệt ông bà nội mình.

"Được rồi, lên xe đi cháu cưng." Ông nội nói.

Vân Hạ nhấc chân lên xe, cậu vội vàng ngồi vào một vị trí trống gần cửa sổ, cậu nhìn ông bà nội ngoài cửa sổ cười tủm tỉm vẫy tay với mình.

Vân Hạ cũng nhoẻn miệng cười, vẫy tay lại với bọn họ.

Xe buýt từ từ lăn bánh, Vân Hạ nhìn bóng dáng ông bà nội từ từ nhỏ lại.

Vân Hạ vừa mới cởi balo sau lưng mình ra đặt lên đùi, thì cái điện thoại được để trong balo liền vang lên. Vân Hạ vội vàng mở balo lấy điện thoại ra, tên trên điện thoại là "Dũng Tử".

Người gọi tới là anh em tốt kiêm bạn cùng bàn của Vân Hạ —— Lâm Dũng.

"Alo! Anh Vân! Cậu về chưa?!" Giọng nói phấn khích phát ra từ trong điện thoại.

"Cứ như là cậu lắp camera bên cạnh tôi vậy đó, tôi vừa mới lên xe là cậu gọi tới."

"He he, tôi không gặp cậu cả một kỳ nghỉ hè rồi, cậu có nhớ tôi không?"

"Cậu muốn chép bài tập của tôi đúng không?" Vân Hạ không thương tiếc gì mà vạch trần bạn mình.

"Ây da, bài tập về nhà là chuyện ngoài lề, chủ yếu là tôi nhớ cậu đó! Vừa mới nghỉ hè là cậu liền chạy về quê chơi với ông bà, để tôi cô đơn trong thành phố rộng lớn này... Chồng ơi, anh có thấy em rất tội nghiệp không..." Lâm Dũng giả bộ khóc lóc.

"Được rồi, lát nữa chồng sẽ mang bài tập đến chiều em, em ngoan ngoãn tắm rửa rồi đợi chồng đi." Ngày mốt sẽ khai giảng, Vân Hạ biết Lâm Dũng sẽ chơi đến những phút giây cuối cùng mà chẳng thèm làm bài tập. Bây giờ Lâm Dũng gọi điện cho cậu thì chắc chắn là muốn chép bài tập rồi.

"Ha ha! Cậu đúng là anh em tốt của tôi."

"Không phải vừa rồi tôi là chồng của cậu sao, sao bây giờ lại thành anh em rồi?"

"Được rồi! Cậu muốn làm gì cũng được, cậu muốn làm ba tôi cũng được nữa! "

"Bỏ đi, tôi không muốn có một đứa con lười như cậu." Vân Hạ duỗi chân nói.

"Ai nói tôi lười, gần đây tôi đã học được rất nhiều thứ mới đó." Lâm Dũng nhỏ giọng nói.

"Có rắm thì mau thả đi." Vân Hạ không kiên nhẫn nói.

"He he! Tôi quyết định rồi, tôi sẽ học guitar! "

"Hả?" Vân Hạ không ngờ cậu bạn mình lại học cái này, cậu bất ngờ hỏi: "Cậu muốn học guitar? Là nhạc cụ tên là guitar á hả? Không phải là trò chơi mới tên là guitar đó chứ? "

"Anh Vân của tôi à, rốt cuộc trong mắt cậu tôi là loại người gì thế? Chẳng lẽ cậu nghĩ trong đầu tôi chỉ có chơi với chơi thôi à, không hề có một chút lý tưởng nào sao? "

"Dù sao cũng không phải là hình tượng tốt lành gì." Vân Hạ bĩu môi nói: "Được rồi, gặp mặt rồi nói sau, khoảng hai tiếng nữa là tôi tới. "

"Được rồi! Tôi chờ cậu! "

Sau khi cúp điện thoại của Lâm Dũng, Vân Hạ gọi điện thoại cho mẹ mình, điện thoại đổ chuông một hồi lâu nhưng không có ai nhấc máy. Vân Hạ không gọi nữa, dù sao ba mẹ cậu rất bận, bọn họ thường xuyên không trả lời điện thoại của cậu, khi nào bọn họ làm việc xong sẽ tự động gọi lại cho cậu.

Hai tiếng ngồi trên xe buýt làm Vân Hạ kiệt quệ, vừa mới xuống xe, Vân Hạ không kiềm được mà hít một hơi thật sâu. Chỉ là vẫn chưa hít thở được gì nhiều thì đã bị vỗ mạnh vào lưng.

"Khụ.. khụ... khụ.... khụ..." Suýt chút nữa là Vân Hạ bị hù cho đứng tim, cậu trừng mắt nhìn thủ phạm đứng đằng sau mình: "Mẹ nó, cậu muốn giết tôi à, khụ... khụ... khụ... Không phải tôi bảo cậu chờ dưới nhà tôi sao..."

Thủ phạm chính là Lâm Dũng. Cậu ấy cũng đeo một cái balo, chỉ là vóc người trong nhỏ và mảnh khảnh hơn Vân Hạ nhiều.

"Dù sao muốn tới nhà cậu phải đi qua đây nên tôi ở đây đợi cậu luôn." Lâm Dũng khoác vai Vân Hạ cười cười: "Này, anh Vân ơi, hơn bốn mươi ngày không gặp cậu, tôi buồn muốn chết, không ai chơi với tôi cả, kỳ nghỉ hè tiếp theo cậu đừng về quê nữa được không? "

"Tôi không quen cậu, đi ra chỗ khác chơi. Bộ quán net có thời gian cho cậu cô đơn sao?" Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi bến xe: "Hơn nữa, cả ngày ba mẹ tôi đều đi bán hàng, bọn họ không có thời gian trông tôi, ông bà nội cũng nhớ tôi, cho nên tôi quyết định sẽ về quê. "

"Cũng đúng, cũng may là chú và dì bận bịu nên tôi mới có thể đến nhà cậu chép bài. Nếu ba mẹ tôi thấy tôi chép bài ở nhà chắc bọn họ sẽ đánh tôi tan xương nát thịt mất." Lâm Dũng vừa cười vừa nói.

"Ừm, đúng vậy, nhà tôi sắp trở thành nơi trú ẩn của cậu rồi." Vân Hạ bất đắc dĩ thở dài. Mỗi lần Lâm Dũng chọc ba mẹ mình tức giận cậu ấy đều đến nhà cậu trốn.

Cha mẹ Vân Hạ bận kinh doanh một cửa hàng trái cây, ngày ngày phải nhập hàng, bán hàng, cho nên trong nhà chỉ có một mình Vân Hạ, điều này rất thuận tiện cho Lâm Dũng ra ra vào vào.

"Vậy chúng ta bắt taxi về nơi trú ẩn nha?" Sau khi hai người rời khỏi bến xe, Lâm Dũng hỏi.

"Ừm, bắt taxi đi, cậu trả tiền xe." Bây giờ trời cũng khá nắng, cả người Vân Hạ cũng đã đổ đầy mồ hôi, cơ bản là cậu không thể tiếp tục đi bộ được nữa.

"Không thành vấn đề! Đi thôi! "

Hai người lên một chiếc taxi đang dừng ở ven đường chờ khách.

"À, đúng rồi, sao cậu lại muốn học guitar, cậu uống nhầm thuốc à?" Ngồi trên taxi được một lúc thì Vân Hạ đột nhiên nhớ tới chuyện Lâm Dũng muốn học guitar.

"Sao lại là uống nhầm thuốc. Cậu có thể chơi piano vậy sao tôi lại không thể chơi guitar." Lâm Dũng nói.

"Mấu chốt là guitar không hợp với cậu, cậu xem, mấy ngón tay của cậu chẳng thon thả gì cả, khi bấm nốt sẽ rất khó khăn. Cả ngày cậu chỉ nghĩ đến chuyện đi chơi, sao bây giờ lại muốn học guitar? "

"Anh Vân! Nếu cậu không phải là anh Vân của tôi, thì chắc chắn tôi sẽ đánh chết cậu!" Lâm Dũng nói.

"Ha ha ha ha. Vậy cậu mau đến đánh tôi đi." Vân Hạ nhìn bàn tay mập mạp của Lâm Dũng mà cười ra nước mắt.

"Đừng cười nữa! Tôi rất nghiêm túc trong việc học guitar." Lâm Dũng nghiêm túc nói.

"À, vậy cậu mau nghiêm túc nói về nguyên nhân mình muốn học guitar đi." Vân Hạ không cười nữa, cậu nghiêm túc hỏi.

"Anh Vân, có phải là cậu chưa từng bị đánh đúng không?" Lâm Dũng bất đắc dĩ thở dài.

"Cậu không muốn nói cho tôi biết à? "

"Thật ra... Thật ra... Ây da..." Lâm Dũng mập mạp cắn rắng nói: "Thật ra tôi thích Khương Linh Linh ở lớp bên cạnh! Cô ấy nói mình thích con trai có tài năng âm nhạc, sau đó... sau đó, tôi muốn học guitar để vừa đàn vừa hát cho cô ấy nghe để tán tỉnh cô ấy! Là tán tỉnh đó, cậu có hiểu không?! "

Bỗng nhiên mấy câu cuối Lâm Dũng có hơi lớn giọng, tài xe nghe thấy hai chữ tán tỉnh bỗng nhiên thắng gấp lại.

"Này, ** má... Cậu có thể nói nhỏ một chút được không vậy..." Vân Hạ vội vàng nhìn tài xế, hận không thể đưa tay che miệng Lâm Dũng lại, nhỏ giọng nói: "Mẹ nó, cậu có cần phải công bố việc mình tán tỉnh người ta không vậy?! "

"Không cần... không cần thiết..." Lâm Dũng nói xong thì thấy có hơi xấu hổ.

"Khương Linh Linh? Khương Linh Linh nào?" Vân Hạ không để ý tới mấy chuyện này cho lắm, trong mắt cậu, con gái ai cũng như ai, không phân biệt được.

"** má! Khương Linh Linh mà cậu cũng không biết! Là hoa khôi hạng hai của trường đó!" Lâm Dũng mở to mắt, trong lòng không khỏi trách mắng Vân Hạ không để ý tới người đẹp của mình: "Là người rất đẹp! Cậu có biết người theo đuổi cô ấy phải xếp thành một hàng dài không? "

"À..." Vân Hạ nói.

"À cái quần!" Lâm Dũng trừng mắt nhìn cậu một cái.

"...... Gì nữa đây?" Vân Hạ hỏi.

"Cậu biết chơi guitar đúng không, cậu dạy tôi đi, anh Vân của tôi ơi, làm ơn." Lâm Dũng nhìn Vân Hạ bằng một cặp mắt đáng thương.

"Tôi chỉ biết chơi piano và đán bông*, cậu muốn học cái nào?"

*"弹棉花" trong tiếng Trung có nghĩa là "đán bông". Đây là một kỹ thuật truyền thống của Trung Quốc, trong đó người ta dùng tay để làm mềm bông.

"Thôi bỏ đi, nếu không thì ngày mai cậu đi kiếm một lớp dạy guitar với tôi đi, lớp nào mà dạy nhanh nhanh một chút." Lâm Dũng nói.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng chiếc taxi cũng đã dừng lại trước một con hẻm của một chung cư cũ nát.

Lâm Dũng trả tiền xe rồi đi theo Vân Hạ vào chung cư cũ nát có năm tầng.