Chó Dữ Hôn Tường Vi

Chương 1: Nhiệm vụ của cô




Giữa trưa thứ 6.

Dưới cái nắng gay gắt của tháng 8, Lương Điềm Vi đứng trước cửa một studio chụp hình trên đại lộ Kenner ở vùng ngoại ô.

Cô nhìn địa chỉ trong điện thoại rồi lại nhìn số nhà, số 214 chính là chỗ này nhưng tại sao lại là một studio chụp hình. Cô nghĩ nó phải là một quán ăn, một quán bar hoặc là nơi để các sinh viên tới để làm thêm.

Dù sao mục đích của cô tới đây là để bắt người đã lấy lý do đi làm thêm để trốn luyện tập cùng với đội bóng - Iman Lawrence. . Truyện Hệ Thống

Buổi sáng ngày hôm qua, Lương Điềm Vi nhận được điện thoại từ đội bóng bầu dục của trường, nói đơn xin làm trợ lý cầu thủ cô nộp tuần trước đã có kết quả. Cô đã vượt qua vòng sơ tuyển, buổi chiều có thể đến gặp huấn luyện viên để bắt đầu vòng tiếp theo.

Do công việc của cha mẹ, Lương Điềm Vi học xong hai năm ở trong nước thì theo gia đình đến Mỹ. Anh trai Lương Gia Vỹ lớn hơn cô một tuổi rưỡi có cơ thể khỏe mạnh, đầy đủ tố chất, vừa mới vào học cấp 3 chưa được bao lâu lập tức gia nhập vào đội bóng bầu dục, đảm nhiệm vị trí tiền đạo bắt bóng(1). Cũng chính vì điều đó nên Lương Điềm Vi mới chú ý đến môn thể thao này.

(1) Tiền đạo bắt bóng: Wide Receiver (WR) - cầu thủ nhận bóng rộng có tốc độ cao và sự nhanh nhẹn, có thể thoát khỏi hàng phòng ngự bằng cách đổi hướng và bắt bóng để tấn công.

Nhân viên công tác gọi điện cho cô đặc biệt nhấn mạnh rằng cô là người nổi bất nhất trong ba mươi người cùng tham gia.

Trở thành trợ lý cầu thủ cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải tham gia vào các hoạt động của đội bóng, không phải một công việc làm thêm nên sẽ không có lương nhưng độ cạnh tranh vẫn ác liệt như cũ. Bởi vì vận động viên bóng bầu dục ở Mỹ rất được yêu thích, mà làm trợ lý cầu thủ trừ việc có thể tiếp xúc gần gũi với đội bóng, giúp đỡ huấn luyện viên mà còn có thể thoải mái khoe khoang.

Cậu vừa mới nhắc đến hậu vệ cánh Jasper sao? Haha, anh ấy chính là bạn của tôi.

Hơn nữa còn có hai vé miễn phí vào cửa mỗi tuần.

Đội bóng Tyrannosaurus của đại học BK chính là một trong những đội bóng nổi tiếng nhất của Liên đoàn bóng bầu dục các trường đại học phía Tây. Tuy rằng sinh viên trong trường được đến nhà thi đấu xem miễn phí nhưng số lượng vé vào cửa miễn phí có giới hạn nên ai tới trước sẽ được trước. Lúc Lương Điềm Vi vừa vào học đã nghe nói, mức độ có thể lấy được vé khó hơn gấp 10 lần so việc chọn lớp.

Có rất nhiều sinh viên ở BK bốn năm nhưng không có năm nào giành được vé, muốn xem các trận đấu thì phải mua lại vé cũ.

Nhưng đối với Lương Điềm Vi mà nói thì lợi ích không chỉ dừng lại đó, bản thân cô là sinh viên theo học chuyên ngành quản lý thể thao chuyên nghiệp. Việc gia nhập đội bóng bầu dục của trường sẽ giúp cô tăng điểm xin học bổng.

Vì buổi chiều phải đi phỏng vấn nên cô ở ký túc xá đã chuẩn bị thật kỹ, viết mấy trăm từ giới thiệu về bản thân, còn nhờ bạn cùng phòng Angela giả làm huấn luyện viên.

Nhưng khi đến khu vực của đội bóng, nhìn bức tường với đầy danh hiệu và cúp sáng bừng, cô chỉ biết cảm thán.

Cô thấy bản thân mình rất may mắn khi có cơ hội để trở thành một thành viên của Tyrannosaurus.

Đi qua hành lang được xây dựng đầy xa hoa, đồ dùng đều là những đồ mới nhất, chẳng trách người ta vẫn hay nói, bóng bầu dục là môn thể thao dành cho người giàu.

Trên con đường cô đã đi qua còn có vài căn phòng mát xa, phòng ăn sạch sẽ rộng lớn, phòng huấn luyện hồi sức chuyên dụng, bể bơi bốn mùa và các loại phòng tập khác nhau.

Khi cô vừa bước vào sân huấn luyện lập tức có người huýt sáo: "Nhìn kìa, có một người đẹp đến đây."

Các cầu thủ vừa kết thúc buổi huấn luyện ác liệt đang nghỉ ngơi nói chuyện ngay lập tức quay sang nhìn cô. Lương Điềm Vi đứng ở cửa, không tiến lên phía trước: "Tôi nhận được thông báo đến phỏng vấn, xin hỏi bây giờ tôi nên tìm ai?"

Nghe xong câu hỏi của cô, có người vừa cười vừa nói: "Cô tìm nhầm chỗ rồi, đội cổ động không phỏng vấn ở đây đâu."

"Không phải, tôi không muốn gia nhập đội cổ động mà tôi tới để phỏng vấn làm trợ lý cầu thủ."

Ban đầu có một số cầu thủ không thèm để ý cô, giây tiếp theo cả đám người lập tức cười lớn, không kiêng nể gì, trong số đó có người hỏi: "Mọi người, trợ lý cầu thủ đến rồi, ai sẽ đi thông báo cho huấn luyện viên đây?"

"Kim béo, cái này không phải là việc của cậu sao? Còn không mau đi đi." Nam sinh dáng người mập mạp đang ngồi dưới đất bị người dùng chân đá vào một cái, chẹp miệng khó chịu rồi đi về hướng phòng nghỉ.

Trong tiếng cười đùa ầm ĩ có một giọng nam chói tai vang lên.

"Sao trợ lý cầu thủ mới lại là một cô gái vậy? Huấn luyện viên không đùa đấy chứ?"

Lương Điềm Vi nhìn về phía nam sinh vừa lên tiếng, đối phương cắt tóc húi cua, cả người vạm vỡ, cánh tay to lớn vắt lên trên ghế, nhìn qua ít nhất cũng phải 113kg.

Cậu ta có ý gì? Ai quy định chỉ con trai mới có thể làm trợ lý cầu thủ?

Lương Điềm Vi nghiêm mặt nhìn sang: "Vì sao con gái không được làm?"

Một số người luôn cho rằng thi đấu thể thao chỉ dành cho con trai, hâm mộ nghệ sĩ, idol là dành cho con gái. Sao sở thích của mỗi người lại có thể phân chia theo giới tính được chứ?

Người vừa nói những lời đó là Stanley, là tiền vệ chặn của đội phòng thủ(2) cậu ta nghe thấy câu hỏi của Lương Điềm Vì càng thêm khinh thường. Nếu muốn cậu ta giải thích thì quả nhiên người này cũng chỉ là một người không chuyên.

(2) Tiền vệ chặn - đội phòng thủ: Defensive/Nose Tackle (DT/NT), là người ngăn chặn đội tấn công của đối phương rút ngắn khoảng cách tới vùng cấm địa.

"Trợ lý cầu thủ sẽ phải giúp bọn tôi tập luyện, cô làm được không?"

May là anh trai Lương Gia Vỹ lúc học cấp 3 đã chơi bóng bầu dục, tuy rằng yêu cầu và sắp xếp của từng đội chơi là khác nhau nhưng cô cũng biết việc huấn luyện của cầu thủ sẽ như thế nào. Dù cái người này có làm khó dễ cô ra sao thì cô cũng có thể trả lời.

Hơn nữa, trợ lý cầu thủ cũng không phải chỉ có một người, công việc cũng sẽ khác nhau, mà đây chỉ là tuyển sinh viên trong trường, sẽ khó khăn như thế nào được?

Đúng, cô cũng đồng ý rằng có rất nhiều đội không có trợ lý cầu thủ là nữ nhưng không có nghĩa là con gái không phù hợp hoặc không có năng lực, có lẽ đơn giản chỉ là ghét mùi mồ hôi giữa mùa hè và tính tình thất thường của các cầu thủ thôi.

Lương Điềm Vi tự tin gật đầu: " Đương nhiên là tôi có thể."

Stanley định nói gì nữa nhưng hàng lông mày đầy kiêu ngạo đang nhướng lên của cậu ta đột nhiên lại cụp xuống, từ một con sói biến thành một chú cún ngoan ngoãn, mấy chàng trai khác cũng đứng lên. Có một người đi vào sân bóng, đứng ở phía sau Lương Điềm Vi.

Một giọng nói khàn khàn bị thuốc lá và rượu bia bào mòn vang lên: "Tôi là Steve Wilson, huấn luyện viên của đội bóng."

Thì ra là huấn luyện viên đến, bảo sao mấy người này vừa rồi còn kiêu ngạo, vô lễ như vậy đã lập tức biến thành những chàng trai ngoan ngoãn.

Steve Wilson, huấn luyện viên kỳ cựu, chiến công hiển hách của Liên đoàn bóng bầu dục các trường đại học phía Tây, một tay ông đã dẫn dắt không ít ngôi sao tên tuổi đi lên NFL(3), có rất nhiều đội bóng chuyên nghiệp trong NFL bỏ một số tiền mới lớn mời ông về làm huấn luyện viên nhưng tất cả đều bị ông từ chối.

(3) NFL: là từ viết tắt của cụm từ National Football League, đây là một giải thi đấu môn thể thao có tên Giải Bóng bầu dục Quốc gia Mỹ dành cho nam được tổ chức mùa đầu tiên vào năm 1920.

Tính thương mại của giải chuyên nghiệp quá nặng mà tình nghĩa thì lại quá ít, cầu thủ và đội bóng sẽ bị ràng buộc bởi lợi ích chung, ông vẫn thích sự đơn giản và đầy nhiệt huyết của các giải đấu đại học hơn.

Lương Điềm Vi vội vàng xoay người cúi chào huấn luyện viên Steve. Vị huấn luyện viên với mái tóc hoa râm đưa mắt nhìn Lương Điềm Vi, tiện tay mở tập tài liệu trên tay ra, bên trong đó là hồ sơ viết đầy sự nhiệt huyết của cô dành cho môn thể thao bóng bầu dục này.

"Vivian, tôi đã xem hồ sơ của em, em nói em giỏi nhất về giao tiếp, có đủ kiên nhẫn và không sợ vất vả."

"Đúng vậy, huấn luyện viên." Lương Điềm Vi mỉm cười đáp lại.

Sơ yếu lý lịch của cô và cả chuyên ngành cô đang theo học đều khiến ông hài lòng, hiện tại người ở trước mặt mình lại vô cùng tự tin, nhiệt tình, ông không tiếc lời khen: "Tốt lắm! Vivian, những ưu điểm này của em đều là những điều tôi cần trong lần tuyển chọn trợ lý này."

"Nhưng em cũng phải biết một điều này, những cầu thủ này đều là những tên rất kiêu ngạo, họ sẽ không dễ tuân theo. Trước khi em chính thức thành trợ lý cầu thủ thì còn một bài kiểm tra, nếu vượt qua thì sẽ thành công gia nhập đội, em có câu hỏi gì không?"

Cuộc phỏng vấn này so với những gì cô nghĩ thì đơn giản hơn nhiều, không có một chút do dự, cô tự tin nhìn về phía Steve: "Huấn luyện viên, bài kiểm tra là gì vậy ạ?"

Cho dù là muốn kiểm tra sự hiểu biết của cô về bóng bầu dục hay muốn hỏi cô cách ghi chép các số liệu quan trong trong lúc các cầu thủ huấn luyện như thế nào, cách sắp xếp kế hoạch theo lịch trình thi đấu ra sao thì cô cũng vô cùng tự tin.

"Em hãy làm cho Iman đến tham gia huấn luyện, từ lúc khai giảng đến bây giờ thằng nhóc này chưa từng đến huấn luyện, cậu ta luôn bận bịu với công việc làm thêm kiếm tiền."

Lương Điềm Vi ngạc nhiên: "Iman?!"

Nghe thấy cái tên này, tâm lý vững chãi của cô không ngừng run lên, chắc không phải người tên Iman kia đâu, chỉ là trùng tên thôi đúng không?

"Iman Lawrence, tôi đã xem sơ yếu lý lịch của em, bên trong có nói từ sau khi em đến Mỹ đã bắt đầu thích bóng bầu dục thì chắc là cũng biết cậu ta chứ?"

Lương Điềm Vi thở dốc kinh ngạc, đương nhiên là cô biết người này, người duy nhất được xếp vào hàng cầu thủ năm sao trong số những cầu thủ tốt nghiệp cấp ba năm trước. Trước khi siêu sao năm nay là Austin Coleman xuất hiện thì Iman chính là ác quỷ không ai có thể vượt qua trong giải đấu cấp 3.

Trường cấp ba Hoddle của anh không phải là một trường học có truyền thống bóng bầu dục. Trước khi Iman xuất hiện xếp hạng nằm ngoài top 100 nhưng được anh dẫn dắt đi lên từ giải đấu ở phía Đông, tiến thằng vào chung kết. Trong hoàn cảnh không được mọi người để ý mà đánh bại trường trung học Ferry nổi bật nhất.

Điều đáng sợ chính là một trường trung học ở trấn nhỏ không đủ thành viên lại liên tiếp giành được giải quán quân quốc gia hai năm liền cũng chính là kỳ tích chưa từng có ở trong mùa giải trung học. Trường trung học đó giống như một con hắc mã lật đổ cả một vương triều, sau đó tự lập cho mình một triều đại mới thuộc về bản thân.

Năm đầu tiên, Iman là hậu vệ cánh, sang năm tiếp theo không biết vì nguyên nhân gì mà anh đổi sang vị trí tiền vệ phòng ngự đuôi(4).

(4) Tiền vệ phòng ngự đuôi: Defensive End (DE), ngăn chặn đối thủ chạy rút ngắn khoảng cách tới vòng cấm địa.

Dù có trở thành tiền vệ phòng ngự đuôi, anh cũng không giống các cầu thủ tiền vệ phòng thủ khác dựa vào dáng người to lớn để dành chiến thắng, dáng người anh vẫn phù hợp với điều kiện của vị trí hậu vệ cánh. Nhưng phong cách chơi của anh vẫn độc giá như cũ, là ác mộng với các hậu vệ cánh.

Giới truyền thông đánh giá chỉ cần có sự tồn tại của anh thì mùa giải có vẻ thiếu đi sự cạnh tranh, bời vì không có ai có thể cạnh tranh với anh. Trong một thời gian dài khi nhắc tới ngôi sao mới của mùa giải trung học, ở vị trí cao nhất chỉ có tên của anh, bên cạnh không có cái tên nào.

Anh là người giỏi nhất, không có người thứ hai.

Một Iman Lawrence như thế, chỉ cần là một người quan tâm đến mùa giải bóng bầu dục cấp trung học thì không có ai không biết đến anh.

Lương Điềm Vi kinh ngạc hỏi: "Không phải anh ấy đang ở đại học NL sao? Hiện tại đang chơi cho Sky Battleship."

Không do dự, cô nhanh chóng nói ra tên trường đại học và đội bóng Iman đã chọn trước khi tốt nghiệp, ít nhất cũng chứng minh cô thật sự quan tâm đến bóng bầu dục.

Steve gật đầu: "Nhưng thời gian cậu ta ở bên đó không tốt lắm, trong cả mùa giải thi đấu đều ngồi trong ghế dự bị."

"Sao có thể như thế? Thực lực của Iman là không thể nghi ngờ, vì sao Sky Battleship có thể để anh ấy ngồi dự bị chứ? Thật sự là để lãng phí tài năng của anh ấy."

Steve hài lòng gật đầu, quả nhiên là ông rất đồng ý với quan điểm này: "Em nói rất đúng, thực lực của cậu ta là không thể nghi ngờ nên tôi mới cướp cậu ta về đây."

Các cầu thủ ở đại học luôn cố gắng tập luyện chăm chỉ để giành lấy vinh quang nhưng trên thực tế họ lại không được trả tiền lương. Thậm chí năm trước liên đoàn còn đưa ra quy định cầu thủ không được kiếm tiền từ hình tượng của bản thân, ví dụ như những việc đóng quảng cáo truyền thông linh tinh.

Có rất nhiều cầu thủ vừa tận hưởng sự ca ngợi của người hâm mộ vừa làm thêm việc để nuôi sống bản thân.

Rõ ràng Iman là một cầu thủ năm sao nhưng lại đắc tội với huấn luyện viên của Sky Battleship chỉ vì đi làm thêm mà nghỉ các buổi tập nên năm trước không có cơ hội nào để lên sân.

Vì thế Steve trực tiếp yêu cầu BK trao cho Iman học bổng cao nhất, ở trong ký túc xa hoa, cung cấp đủ những điều kiện sinh hoạt cần thiết cho anh, thậm chí thời gian huấn luyện cũng để thoải mái.

Không sao hết, Steve cho rằng nên tạo điều kiện cho người có tài, huống hồ đi làm thêm cũng là vì cuộc sống, chỉ cần Iman có thể đến thì điều gì ông cũng có thể đồng ý.

Thậm chí vì để Iman đến đây, trong khi hậu vệ cánh ở đội chỉ có xếp hạng trung bình, ông trực tiếp bỏ qua việc giành được tân vương Austin Coleman năm nay. Ông hứa hẹn với Iman rằng anh sẽ là nòng cốt chính, ông cũng sẽ cho anh tự do tuyệt đối.

Khai giảng tháng tám, Imna trực tiếp trở thành sinh viên năm hai của đại học BK, là thành viên của hàng phòng thủ đội Tyrannosaurus nhưng từ lúc đó đến bây giờ anh chưa tham gia huấn luyện một lần nào.

Steve chiêu mộ Iman nên dù đối phương có kiêu ngạo không thể kiềm chế của anh ông đều có thể bỏ qua.

Ông không giống huấn luyện viên Carl của Sky Battleship, trước đây lão già đó là huấn luyện của trường hải quân. Ông ta dùng kiểu mẫu trong quân sự để quản lý cầu thủ nhưng như vậy sẽ làm giảm sự sáng tạo của cầu thủ, bọn họ sẽ sợ việc bị phạt, sợ làm sai cũng sợ việc phải đối mặt với thử thách mới.

Cuối tuần này đội bóng có một trận đấu, trong trận đấu này Steve muốn Iman ra sân nhưng điều quan trọng nhất trong đội bóng bầu dục chính là sự đoàn kết, dù Iman là thiên tài thì cũng không thể tự dành chiến thắng được.

Lúc trước, ông đã để nhiều người đi bắt Iman, tất cả đều bị anh dùng nắm đấm dọa sợ, không chút kiêng nể nào.

Khi Steve nhìn thấy tờ đơn đăng ký của Lương Điềm Vi trong một đống nam sinh đến báo danh, ông đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Con người sắt đá sợ nhất là thứ gì, họ sợ nhất là sự tấn công dịu dàng. Iman tự do tự tại không thể quản thúc, anh dựa vào nắm đấm để tung hành ngang ngược nhưng sẽ không động tay với nữ sinh.

Suy nghĩ một lúc, ông muốn tìm bạn gái Iman nhờ hỗ trợ khuyên bảo, không ngờ tên nhóc kia lại không có bạn gái, vẫn còn độc thân.

Nghe xong nội dung kiểm tra, nụ cười tự tin ngọt ngào của Lương Điềm Vi từ từ biến thành cau có, Steve tránh ánh mắt của cô.

Ông đã dùng cách này để lừa ba nam sinh, họ không biết tính tình của Iman, chỉ nghe qua tên anh. Bài kiểm tra này nghe có vẻ không khó, đúng vậy, phong cách chơi bóng của Iman có phần đáng sợ nhưng không có nghĩa ở bên ngoài cũng như vậy. Có rất nhiều tiền vệ phòng thủ ở trên sân rất tàn bạo nhưng sau trận đấu lại là một học sinh tốt.

Ai nghe xong để kiểm tra cũng gật đầu đồng ý, không phải chỉ là nhắc nhở cầu thủ trở về huấn luyện thôi sao? Điều này rất đơn giản.

Mấy nam sinh kia đều rất tự tin bắt đầu.

Sau này kia trở lại thì mặt mày xám xịt.

Steve làm bộ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Lương Điềm Vi chần chừ mở miệng: "Chỉ cần anh ấy đến huấn luyện là được? Dù một lần cũng được sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần cậu ta đến đây, bài kiểm tra này của em sẽ được thông qua."

Nghe qua thật sự vô cùng đơn giản, chỉ cần Iman đến tham gia huấn luyện một lần là cô có thể gia nhập.

Nhưng Lương Điềm Vi không hề biết nhiệm vụ này của cô khó khăn như thế nào.