Chó Dữ Nhà Họ Uông

Chương 14




Trên đời không có tường nào cản nổi gió.

Gần đây trong lớp đang rỉ tai nhau một chuyện kinh thế hãi tục.

Phương Nguyên, bí thư Đoàn của bọn họ, Omega thanh tú nho nhã ấy, bị lưu manh vấy bẩn mất rồi.

“Ôi, làm thế nào đây, đời này của cậu ấy coi như hỏng rồi…”

Phương Nguyên vừa mới đi học lại, cũng cảm thấy không khí xung quanh là lạ.

Mọi người dùng ánh mắt phức tạp lén lút quan sát cậu.

“Nguyên…”

Vừa mới tan học, mấy bạn học Omega có quan hệ khá tốt với cậu, lén gọi cậu lại ở nhà vệ sinh.

“Sao vậy?”

“Chuyện đó, cậu…” Người hỏi muốn nói lại thôi, vất vả lắm mới gom được dũng khí, “Cậu phải mạnh mẽ lên nhé.”

“Hả?”

Phương Nguyên ù ù cạc cạc, bỗng dưng trở thành chàng trai thủy tinh mong manh dễ vỡ bị phá hủy sự trong sạch.
“Ăn cơm mà hồn bay đi đâu vậy?” Uông Mộc Hiên lại cau mày, “Đút cơm vào mũi rồi kia kìa.”

“Xin lỗi Uông đại ca.” Phương Nguyên đặt bát đũa xuống, u oán nhìn Alpha nhà mình, “Em đang hơi lo nghĩ một chút thôi.”

“Bao tuổi mà đòi lo nghĩ?” Uông Mộc Hiên hừ một tiếng, “Bị bắt nạt ở trường?”

“Không hẳn ạ.” Phương Nguyên thở dài, rồi lại cúi đầu trông rõ ỉu xìu, “Thì là, bạn em dạo này bọn họ đang có tin đồn… nói em bị lưu manh đó đó ấy, có hơi khó chịu.”

“Ăn cơm!”

“Dạ.” Phương Nguyên kì kèo bê bát lên, mặt rõ rầu.

“Đừng có làm cái mặt khóc tang ấy, em mới kết hôn đấy, có phải đi làm quả phu đâu.” Uông Mộc Hiên quạu mặt mắng, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi đưa em đi học.”

“Cám ơn Uông đại ca!”

Phương Nguyên vui vẻ gặm đùi gà.

Chàng trai thủy tinh sống lại rồi!