Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 3: Vô tình đụng phải người




Chàng trai trước mặt, ước chừng cao hơn cô một cái đầu. Mặc trên mình chiếc áo thun đen, bên ngoài khoác lên áo khoác bomber cũng màu đen thể hiện sự cá tính, lôi cuốn, cùng với đó là quần jeans rách thể hiện sự bụi bặm, phá cách của anh ấy và đôi giày đen basic nhìn có vẻ mắc tiền. Đặc biệt hơn là đây là anh chàng rất đẹp trai, ánh mắt tự tin, pha thêm một chút lưu manh, hút hồn chết người.

Cố Ngọc Như nhìn như muốn lòi cả con mắt, quên cả nói câu xin lỗi. Đứng hình một lúc, lúc này cô như bừng tỉnh, đang tính mở miệng nói ra câu xin lỗi nhưng đã bị người ta không chút lưu tình mà lướt qua rồi đi vào cửa hàng tiện lợi. Cô quay đầu lại nhìn anh. Quả thật là rất đẹp trai, trên người cũng mặc những bộ đồ đâu ra đó phết. Cơ mà khoan, sao người này lại quen mắt quá vậy chứ? Cố Ngọc Như lúc này nghĩ không ra cô đã gặp anh ở đâu. Mặc kệ gặp ở đâu, giờ phải lên đường đi đến Thiên Hòa đã.

Chếch chếch đối diện cửa hàng tiện lời là trạm xe buýt. Vừa đúng lúc, cô thấy xe buýt sắp đến trạm, liền nhanh chóng băng qua đường.

Lên xe, vì là sáng sớm nên cũng không nhiều người trên xe, nên cô thoải mái chọn một chỗ ngồi xuống. Đi đến gần cuối khoang xe, cô dừng lại. Ngồi xuống ghế và mở cửa sổ ra ngắm gì cảnh vật đang hiện ra bên ngoài cửa sổ. Cô đưa mắt ra ngoài ngắm nhìn mọi thứ, các ngôi nhà lấp ló, cây côi, con người trôi qua nhanh chóng. Lúc này, Cố Ngọc Như lấy bịch bánh mì ra ăn và nhanh chóng kết thúc bữa sáng sơ sài của mình.

Sau một hồi cũng đến đường Thiên Hòa, cô nhanh chóng đi đến nơi quen thuộc. Bước vài bước, Cố Ngọc Như dừng chân trước một ngôi nhà lớn. Đây là nơi cô phải đến gia sư, đối tượng dạy học là một cậu nhóc chuẩn bị lên lớp 6. Bấm chuông cửa, một lúc lâu sau, cánh cổng màu đen to lớn này tự động mở, cô bước vào rồi khép cổng lại.

Mỗi lần đến ngôi nhà này lại là một cảm xúc khác nhau, Cố Ngọc Như cũng không biết, chắc là ghen tị, hoặc chắc là ngưỡng mộ chăng? Cảm xúc trong cô giờ đây cũng khó hiểu, bây giờ cô như quen với căn nhà này mà chiêm ngưỡng nó. Bước vào nhà, liền thấy một người phụ nữ thanh lịch ngồi trên sofa đang duỗi móng tay. "Chào cô ạ!" Cố Ngọc Như lên tiếng chào hỏi.

"Ừm, gia sư Cố đến rồi sao! Vào đi vào đi, cháu đã ăn sáng chưa?" Người phụ nữ lên tiếng sau khi nghe tiếng chào của cô. Đừng tưởng bà là phu nhân nhà giàu mà khinh miệt những người dân đen. Bà rất hiếu khách, cũng rất ưu ái Cố Ngọc Như, dành cho cô sự yêu thích đặc biệt.

"Dạ cháu ăn rồi, tiểu Hành dậy chưa ạ?"

"Nó dậy rồi đấy, nếu cháu ăn sáng rồi thì bắt đầu công việc được rồi."

"Dạ cháu xin phép."



Lên lầu, cô đứng trước cửa phòng của tiểu Hành, dơ tay cốc cốc vài tiếng rồi lên tiếng: "Chị vào nhé!"

Mở cửa liền thấy một câu nhóc đang ngồi vào bàn học. Cô phải nói là rất thích sự chăm học này của tiểu Hành. Cậu bé được hưởng những đãi ngộ giáo dục rất tốt từ nhỏ, luôn được giáo dục là phải chăm chỉ học hành, nên lúc mở cửa thấy ** cậu đã ngồi ngăn nắp ở trước bàn học thì không có gì ngạc nhiên cả. Cố Ngọc Như hiện tại đang gia sư cho tiểu Hành môn tiếng Anh, chỉ vì điểm tiếng Anh ở trường không cao cho nên là mẹ tiểu Hành đã tìm một gia sư kèm học 1-1 tại nhà, và cô đã được nhìn trúng. Sau vài tháng kèm cặp, tiểu Hành cũng đã cải thiện rất đáng kể. Quan trọng là thằng bé rất chịu khó học tập.

Sau khi xong việc là lúc 10 giờ rưỡi. Cố Ngọc Như dặn dò tiểu Hành học thêm từ vựng của bài mới và làm thêm bài tập về nhà để luyện tập. Dặn dò, chào tạm biệt tiểu Hành xong liền xuống lầu vừa đúng lúc gặp dì Phương đang chuẩn bị lên lầu. Dì Phương là người làm ở nhà tiểu Hành được nhiều năm rồi, tính tình rất cởi mở, tốt bụng với mọi người.

Cố Ngọc Như: "Dì Phương ạ, cháu xong rồi, cháu về đây ạ!"

Dì Phương: "Hôm nay kết thúc sớm vậy sao? Dì còn đang tính mang một ít trái cây lên phòng tiểu Hành."

Cố Ngọc Như cười đáp: "Dạ, nay bài học ít, tiểu Hành cũng rất phối hợp nên chúng cháu xong nhanh ạ."

Nói rồi liền bước xuống cầu thang, đang tính chào hỏi mẹ tiểu Hành rồi về luôn mà không thấy bóng dáng bà đâu. Bất chợt lại nghe thấy tiếng của dì Phương: "À, cô Trương đi ra ngoài có việc rồi, cháu cứ về đi không cần chào đâu!" Cố Ngọc Như lúc này cũng không khách sáo mà đi ra khỏi nhà tiểu Hành luôn.

Ra khỏi nhà tiểu Hành, cô liền đi đến quán cà phê làm việc part-time gần nhà tiểu Hành. Đi bộ đến đấy là 10 phút, cũng còn chừng mấy phút nữa mới đến ca làm việc của cô 11 giờ. Cô liền nghĩ trên đường đến tiệm cafe ấy, hãy ghé vào đâu đó tìm một chỗ giải quyết bữa trưa.

----

Ăn trưa xong là vừa đúng lúc gần đến giờ đổi ca, Cố Ngọc Như nhanh chóng đi đến quán cafe mình làm part-time. Đến quán cafe, cô liền đi đổi ca với Lạc Châu - người bạn cùng lớp của cô kiêm bạn thân với cô.

"Haha, nay canh đúng giờ mà đến quá ha! Cứ tưởng cậu sẽ trễ chứ." Người nói ra câu này là Lạc Châu, cô vừa nói vừa đánh vào mông Cố Ngọc Như một cái như thể là đánh yêu, chọc ghẹo.



"Ừm, sáng giờ nhiều khách không? Hi Nhã đâu? Chưa đến sao?" Cố Ngọc Như cũng vui vẻ tiếp lời.

"Này sao mà hỏi nhiều vậy hả? Biết trả lời cái gì bây giờ?" Lạc Châu cũng đùa giỡn với cô, cái tay lại hư hỏng mà sờ mó lung tung Cố Ngọc Như.

Cố Ngọc Như như thể quen với hành động này của Lạc Châu, không quan tâm mà hỏi lại: "Hi Nhã đâu, cậu ấy chưa đến sao? Đến giờ vào ca mới rồi."

Lạc Châu nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết, bắt đầu nghiêm túc khoanh hay tay trước ngực nói: "Không rõ, chắc là đến trễ thôi."

Vừa dứt lời thì người tên Hi Nhã này xuất hiện. Cô ấy là Châu Hi Nhã, bình thường có vẻ ngoài trong trẻo, ngọt ngào, cũng là bạn cùng lớp với Cố Ngọc Như và Lạc Châu mà giờ đây lại chạy đến trước mặt các cô, thở hồn hển: "Mình đến muộn, lại bị trừ lương rồi."

Ba người các cô học chung lớp với nhau từ năm lớp 10, chơi rất thân với nhau, gia cảnh mỗi cô cũng rất giống nhau, nhà khá giả nhưng tình cảnh của Cố Ngọc Như lại thiệt hơn so với hai cô bạn thân một chút. Nhưng chẳng vì điều này mà ba người các cô lại xa cách. Ba người các cô cùng nhau tìm đến quán cafe này cùng làm việc với nhau. Điều này lại khiến tình bạn giữa ba người lại thân thiết hơn.

Lạc Châu lại trút bỏ dáng vẻ nghiêm túc, mà bắt đầu bày ra dáng vẻ dê xồm của mình, sờ sờ Hi Nhã: "Ai bảo cậu đến trễ chứ, cứ đúng giờ mà đến thôi, như vậy thì sao mà bị anh Nhiên bắt bẻ trừ lương được."

Anh Nhiên trong lời Lạc Châu là ông chủ của quán cafe này, bình thường các cô hay trêu trọc gọi thân mật một tiếng anh Nhiên, hai tiếng cũng anh Nhiên, chứ thật ra anh Nhiên trong miệng các cô là người rất chi là tính toán, hay soi mói, bắt bẻ lỗi của các nhân viên.

Cố Ngọc Như lúc này cũng lên tiếng: "Phải đấy tiểu Hi Nhã, nếu không đến muộn thì cũng không bị anh Nhiên trừ lương đâu!" Nói rồi đưa khuôn mặt xinh xắn của mình, nhếch nhếch mày nhìn một trong những máy quay camera ghi hình ở góc tiệm.

Sau một hồi tán dóc thì Lạc Châu cũng về nhà, lúc Hi Nhã đến cũng đã đổi ca với một nhân viên khác trong quán. Lúc này chỉ còn hai người các cô. Công việc làm thêm part-time của Cố Ngọc Như bắt đầu như vậy.