Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 33: Đây hẳn là chuyện động trời mà Chu Hi Nhã cô biết được




Cao Hữu Phong kết thúc bữa ăn của mình liền tách ra khỏi Tần Khải Long và Vương Đại, cậu ghé cửa hàng nhỏ ở trước cổng trường, mua một số đồ ăn cho cô nàng trong lòng cậu.

Nào là sữa dâu, bánh macaron, nào bánh mì hạnh nhân và mua cho cả chai nước suối nữa.

Cậu rất là có lòng nha!

Tính tiền xong, cậu về lại trường. Lên tầng ba, vào đến phòng học của lớp 12-1, không thấy bóng dáng của ai cả. Cao Hữu Phong nhướn mày, hôm nay cũng biết quan tâm đến sức khỏe của mình rồi sao?

Cậu bước đến bàn học của cô, để túi đồ mình được trên bàn của cô, lại thấy giấy note được đặt ở bàn bên cạnh, chắc chắn của cái tên Giang Tuấn Phi đó, cậu lấy một tờ, viết một dòng ghi chú:

Cái này mình mua cho cậu, cậu nhất định phải ăn đó!

Mỉm cười, Cao Hữu Phong quay người đi ra khỏi phòng học, đúng lúc này Tống Anh Lạc đang cùng Hứa Như Yến bước vào phòng học.

Tống Anh Lạc bất ngờ khi nhìn thấy Cao Hữu Phong ở đây, cậu thật đẹp trai và cũng rất soái, nhưng vẫn là bộ dạng thường ngày, cậu lạnh lùng, không quan tâm đến ai, ánh mắt nhìn cô cũng thật hờ hững.

"Cậu tại sao lại ở đây chứ?"

Cao Hữu Phong không bất ngờ lắm vì gặp Tống Anh Lạc ở đây. Vì đây là lớp của cô ấy, có gặp thì cũng là điều bình thường. Cậu không trả lời Tống Anh Lạc, chỉ nhìn một cái rồi ngó lơ, làm như trước mặt mình không có ai hết mà sải chân đi về lớp mình.

Tống Anh Lạc liếc mắt thấy bịch đồ được mua ở cửa hàng tiện lợi ở trước cổng trường được đặt ở trên bàn Cố Ngọc Như, cô ấy ngờ nhận ra, hóa ra cậu đến đây là để đưa đồ cho con nhỏ đang ghét đó.

Tống Anh Lạc chạy theo sau Cao Hữu Phong, bàn tay nhỏ với ra níu lấy cánh tay của cậu.

"Tại sao?"

Tại sao cậu lại quan tâm đến con nhỏ nhà nghèo ấy đến vậy?

Tôi có cái gì không bằng cô ấy chứ? Chỉ là thành tích học tập không được như Cố Ngọc Như nhưng mà tôi trong tất cả các khía cạnh khác đều vượt trội Cố Ngọc Như mà.

Tại sao Cố Ngọc Như lại có thể khiến cậu chú ý đến vậy chứ? Tôi đã theo đuổi cậu từ khi vào cao trung, tôi nhìn thấy cậu thì tôi đã xác định cậu phải là bạn trai của tôi, tôi vì cậu mà cố gắng nhiều đến như vậy, cố gắng làm thân với cậu, cố gắng xuất hiện trước mặt cậu nhiều hơn, tất cả những điều đấy đều là vì tôi muốn cậu chú ý đến tôi.

Tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng kết quả tôi nhận lại là gì chứ? Chỉ là sự thờ ơ, lạnh lùng, không chút để ý nào của cậu.

Tại sao? Tại sao chứ?

Con nhỏ đó không có chút để ý nào với cậu, nhưng tại sao cậu lại chú ý đến nó?

Tôi không xinh đẹp sao? Tôi không giàu sao? Tôi cũng học rất giỏi mà! Tôi cũng có mặt ở trong bảng vàng trường Chí Quang mà!

Tất cả những tâm từ này của Tống Anh Lạc, cô không thể nói ra, hay bày tỏ trước mặt Cao Hữu Phong được. Cô ấy không nói ra vì sợ cậu sẽ thêm chán ghét cô ấy, sợ rằng sau này gặp mặt, đến cả cái liếc mắt cậu cùng không dành cho cô ấy.

"Cậu buông ra đi." Cao Hữu Phong từ tốn, nhẹ giọng nhắc nhở.

Biết mình có hành động có hơi lỗ mãng nên Tống Anh Lạc buông tay cậu ra.

"Cậu tại sao lại quan tâm đến cậu ấy đến vậy?" Cô ấy rốt cuộc vẫn muốn biết đáp án.

"Cậu, muốn biết làm sao?"

Tống Anh Lạc nhận được câu hỏi này, một phần cô có chút vui vẻ vì biết được lí do tại sao, nhưng một phần lại lo lắng vì có thể sẽ nhận được đáp án mà cô ghét muốn nghe nhất.

"Cậu... cậu không phải là... thích Cố Ngọc Như đó chứ?"

Cao Hữu Phong nhướn mày nhìn Tống Anh Lạc, cậu không giấu diếm mà thừa nhận: "Cậu nói đúng."

"Cái... cái gì?"

Đây hẳn là chuyện kinh thiên động địa nhất mà Tống Anh Lạc nghe được. Cao Hữu Phong làm sao có thể thích con nhỏ đó chứ?

Thấy cô ấy miệng cứ mấp máy, cậu cũng không để tâm lắm, quay người xuống tầng hai để về phòng của mình.

Thời gian nghỉ trưa gần kết thúc, mọi người ai nấy cũng chuẩn bị về lại phòng học của mình, bọn họ thấy Tống Anh Lạc đang đứng thẫn thờ nhìn nam sinh lạnh lùng kia đang bước xuống cầu thang, lại nổi hứng thú tò mò.



Có người huýt sáo, có người xì xào bàn tán, có người lại gần Tống Anh Lạc hỏi thăm.

Cô ấy bây giờ không để ý đến tiếng bàn tán trêu đùa của mọi người nữa, cô thất vọng nhìn Cao Hữu Phong dần khuất rồi từ từ biến mất trước mặt cô, bỏ về phòng học của mình.

Lạc Châu và Châu Hi Nhã cũng đang lên lầu leo đến tầng ba để về lại phòng học, nhìn thấy Cao Hữu Phong đang đứng chặn trước mặt mình.

"Gì vậy chứ, tên nào mà vô duyên chặn đường đi của người khác vậy hả?" Lạc Châu bực mình lên tiếng, giọng cô gắt gỏng.

"Ơ, là cậu?" Bất ngờ gặp Cao Hữu Phong, Lạc Châu một phen hết hồn, thái độ thay đổi 180 độ vì sự cuồng nhiệt nam thần bóng rổ của trường Chí Quang bùng cháy mãnh liệt trong tim, giọng điệu mềm mỏng nghe ngọt xớt, "Cậu tìm mình có việc sao?"

Cao Hữu Phong thẳng thắn hỏi: "Cố Ngọc Như không phải thường đi chung với hai người sao?"

Hóa ra chặn hai người tụi cô là vì hỏi hành tung của Ngọc Như, chậc chậc, đúng như Lạc Châu nghĩ, nam thần của cô ấy quả thật có sự yêu thích với Ngọc Như.

Châu Hi Nhã vẫn chưa biết chuyện gì nên mặt ngơ ngác: "Ngọc Như? Cậu tìm cô ấy làm gì?"

"Ngọc Như cậu ấy hôm nay nghỉ rồi." Lạc Châu thông báo.

"Nghỉ? Tại sao vậy?"

"Sốt rồi. Chắc giờ cậu ấy đang nằm liệt giường ở nhà." Lạc Châu nói.

Cao Hữu Phong gật đầu, "Cảm ơn hai cậu."

Hèn gì cậu nhắn tin mà mãi vẫn chưa thấy có thông báo của Wechat.

Sau khi Cao Hữu Phong rời đi, Lạc Châu và Châu Hi Nhã cuối cùng cũng về phòng học.

Châu Hi Nhã: "Châu Châu à, cậu nói xem, Cao Hữu Phong khi không lại hỏi về Ngọc Như là sao chứ?"

Lạc Châu: "Ây da, cậu không biết gì hết. Thật không tinh tế mà."

Châu Hi Nhã: "..."

Không tinh tế cái gì hả con nhỏ này. Muốn ăn đòn hả? Châu Hi Nhã liền đè Lạc Châu ra, chọc lét cô ấy. Lạc Châu thì làm sao mà chịu đứng yên để cho Châu Hi Nhã muốn làm gì thì làm chứ, cô ấy cũng đáp trả lại bằng cách chọc lét Châu Hi Nhã.

Cả người cứ vừa đi về lớp vừa nô đùa như vậy, quần áo xộc xệch, chọc lét lẫn nhau.

"Hai em đang làm cái gì vậy hả?"

Bỗng đâu ra thầy Quách đứng trước mặt hai cô, mặt nghiêm khắc, khoanh tay nhìn hai người.

Lạc Châu và Châu Hi Nhã trở về với hình dáng học sinh nghiêm túc, cúi gập người 90 độ, thái độ ăn năn hối cải: "Dạ, tụi em xin lỗi thầy."

Xin lỗi xong thì hai người ngay lập tức chạy vọt về phòng học.

Châu Hi Nhã vẫn còn băn khoăn chuyện tại sao Cao Hữu Phong lại hỏi thăm Ngọc Như của cô ấy. Cô nàng cứ suy đi nghĩ lại, biểu cảm gương mặt toát lên hết sự tò mò.

Ngồi lại vào bàn học, cô ấy lập tức bật chế độ phân tích.

Nếu mà nghĩ kĩ lại thì rất đáng nghi. Châu Hi Nhã liên kết lại các sự kiện xảy ra gần đây, chuyện Cố Ngọc Như tối hôm đấy có hẹn với Cao Hữu Phong, thêm cả chuyện Cao Hữu Phong cùng đến lớp với Cố Ngọc Như, hơn nữa là chuyện cậu được dạy kèm bởi Cố Ngọc Như.

Đừng nói là hai người đã thân thiết hơn bằng cách thông qua những sự kiện này nha?

Hóa ra là vì Cao Hữu Phong đã làm thân với Ngọc Như nên cậu ta mới hỏi thăm như vậy?

Trời đất ơi, Cao Hữu Phong vậy mà cũng có ngày thân thiết với bạn học nữ. Đúng là chuyện lạ hiếm có.

Đấy chính là những suy nghĩ trong lòng của Châu Hi Nhã. Có lẽ cô ấy đã được điều gì đó thú vị rồi.

"Cậu suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy?"

Câu hỏi của Lạc Châu đã làm lôi Châu Hi Nhã về với thực tại.



Cô ấy nói: "Có lẽ mình biết được chuyện gì rồi."

"Chuyện gì, chuyện gì?"

Năm phút sau...

"Ha, chuyện cậu biết là chuyện này sao?"

Châu Hi Nhã gật đầu.

"Cậu thiếu quan sát nên đã bỏ lỡ rất nhiều manh mối rồi." Lạc Châu nhìn cô bằng ánh mắt coi thường.

"Không lẽ cậu biết được cái gì ghê gớm lắm hả?" Châu Hi Nhã nghe mùi có vẻ rất mờ ám, đảm bảo chuyện này còn bất ngờ hơn cả chuyện của cô ấy.

Lạc Châu thấy Châu Hi Nhã cứ tò mò nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống nếu cô không chịu nói ra cái gì đó thật sự hay ho.

"Chuyện mà cậu vừa mới khai phá ra được chỉ là một phần thôi, để mình nói thêm phần còn hay ho hơn nha." Lạc Châu úp úp mở mở.

"Ây da, cậu cứ úp mở úp mở cái gì vậy hả? Cậu cứ nói toẹt ra với mình đi." Châu Hi Nhã thì thầm.

Coi bộ cô nàng Hi Nhã này cũng tò mò ghê ha.

"Cậu suy nghĩ thử xem, giữa Cao Hữu Phong và Ngọc Như của tụi mình còn có thể có chuyện gì nữa? Cao Hữu Phong chỉ muốn thân thiết với Ngọc Như sao? Đúng." Lạc Châu không úp mở nữa.

"Hi NHã, cậu hãy nghĩ xa hơn nữa đi." Hai người họ còn có thể có chuyện gì chứ?

Châu Hi Nhã nhìn Lạc Châu hơn một phút, suy nghĩ về câu cuối cùng của Lạc Châu.

Như phát hiện ra một châu lục mới, Châu Hi Nhã hào hùng đứng lên, tay vung vẩy tứ phía, đụng trúng túi đồ của Cao Hữu Phong để trên bàn của Cố Ngọc Như.

"Trời đất ơi, đừng nói là..." Châu Hi Nhã hét toáng lên vì sự bất ngờ.

Cả lớp vì tiếng hét này mà tất cả đều nhìn về phía Châu Hi Nhã.

Thấy cô nàng này bình thường dịu dàng, điềm đạm mà cũng có ngày mất kiểm soát mà hét lên vì bất ngờ, Lạc Châu nhanh trí liền bịp ngay miệng của cô bạn này, "Suỵt suỵt, cậu nhỏ tiếng chút đi."

"Cậu mà nói to như vậy là cả lớp sẽ biết hết đó." Lạc Châu nói nhỏ vào tai của cô bạn.

A đúng vậy. Suýt nữa thì toi rồi. Châu Hi Nhã tự giác lấy tay che miệng mình lại.

"Này cậu làm đổ cái gì trên bàn ở Ngọc Như kìa."

"Ừ ừ, để mình nhặt lên."

Châu Hi Nhã ngồi xuống lấy túi đồ bị rớt xuống dưới đất. Vẻ mặt ngạc nhiên, với lấy Lạc Châu ngồi bên cạnh.

"Châu Châu, cậu nhìn nè!"

Một túi đồ có hộp sữa, chai nước, vài bịch bánh macaron và hộp bánh hạnh nhân.

Cả hai người nhìn vào túi đồ được mua ở cửa hàng đối diện cổng trường, trong đầu đều chắc nịch biết cái này là của ai mua cho Cố Ngọc Như. Còn có thể là ai ngoài vị đại thiếu gia kia chứ? Ban nãy bọn cô vô tình giáp mặt ở cầu thang từ tầng ba xuống tầng hai. Cậu ấy tại sao lại lên tầng ba chứ? Không có điều gì có thể khiến vị đại thiếu gia này hứng thú ngoài Cố Ngọc Như cả. Vậy thì hai người chắc chắn rằng túi đồ này là được mua cho Cố Ngọc Như.

Điều này làm cho Châu Hi Nhã phấn khích. Cô nàng đã biết chắc chắn rằng Cao Hữu Phong thích Cố Ngọc Như.

Đây hẳn là chuyện động trời mà Châu Hi Nhã cô biết được.

Người như Cao Hữu Phong, lạnh lùng, thờ ơ mà cũng có thể rung động trước Cố Ngọc Như?

"Này Châu Châu, cậu nghĩ xem, Ngọc Như có biết chuyện này không?" Châu Hi Nhã hỏi.

Lạc Châu chắc nịch lắc lắc đầu: "Mình chắc chắn với cái đầu óc suốt ngày chỉ biết lo học hành, kiếm tiền kia thì cậu ấy muốn biết cũng khó."

"Cậu nói đúng."