Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 7: Học sinh giỏi tất cả đều như vậy sao !




Cố Ngọc Như vốn dĩ không muốn đi xem trận đấu bóng rổ, định từ chối mà Lạc Châu đã lôi cô đến nhà thi đấu trong trường. Đến cũng đến rồi, với lại cũng không muốn làm mất nhã hứng của Lạc Châu, đành đi vào trong sân.

Nhà thi đấu nằm ở phía tây của trường học, rất rộng rãi, có nhiều khu cho các môn thể thao khác, được xây dựng với mục đích tạo điều kiện cho các học sinh chơi thể thao hay giải trí.

Bên trong nhà thi đấu hiện giờ nườm nượp người, không chỉ có mỗi học sinh khối mười hai, còn hội tủ cả học sinh khối mười một và khối mười và còn có cả học sinh của trường trung học Cửu Trung.

Lúc này còn năm phút nữa là bắt đầu trận đấu, Cố Ngọc Như và hai người bạn kia của cô cũng đã ổn định chỗ ngồi. Trên khán đài, vang vọng những tiếng reo hò, cổ vũ đầy nhiệt tình. Phía dưới khán đài thì lại sôi nổi hơn với đội cổ vũ của trường trung học Chí Quang và trường trung học Cửu Trung.

"Này, nhìn kìa đội cổ vũ của trường mình kìa, Tống Anh Lạc cùng với cô bạn của cậu ta, Hứa Như Yến, trông vui chưa kìa." Lạc Châu bày tỏ.

"Trận đấu này có Cao Hữu Phong ra sân mà, cậu ấy phải vui chứ." Châu Hi Nhã tiếp lời.

"Các cậu sao cứ soi mói người khác vậy chứ?" Cố Ngọc Như chán nản với hai cô bạn.

"Sao cậu lại nói giúp Tống Anh Lạc chứ? Người ta cũng không cảm kích cậu đâu, càng thêm ghét cậu mà thôi. Mình thấy từ năm lớp mười, cậu ấy không ưa gì cậu." Lạc Châu lại khinh bỉ.

"Phải đó, Tống Anh Lạc nhiều lần ghen ghét cậu chỉ vì thành tích của cậu cao hơn cậu ta. Cũng nhiều lần cùng Hứa Như Yến bày trò xấu với cậu đó. Ỷ mình là con nhà giàu, thì nhìn người khác bằng nửa con mắt." Châu Hi Nhã đó giờ nhút nhát không màng sự đời mà cũng lên tiếng, "Thật đáng ghét. Cậu ta không ưa cậu, vậy thì chúng mình cũng không ưa cậu ta."

Cố Ngọc Như nghe hai cô bạn thân của mình nói vậy cũng hết cách, nhưng trong lòng cô một phần rất cảm kích.

Đang nói chuyện thì tiếng phát ra từ loa vang lên, thông báo trận đấu sắp sửa bắt đầu, mời hai đội bóng rộ của hai trường cùng bước ra sân đấu. Mọi người trong sân lúc này òa lên phấn khích. Miệng liền cổ vũ, Chí Quang Chí Quang, cũng có tiếng cổ vũ từ phía đối diện, Cửu Trung Cửu Trung.

Lúc này trên sân đấu, liền xuất hiện hai đội bóng rổ. Dẫn đầu đội bóng của trường Trung học Chí Quang và Tần Khải Long, theo sau là Vương Đại, sau nữa là hai cậu bạn một da ngăm, một da trắng và đứng cuối bước ra là Cao Hữu Phong.

Mọi người trên khán đài thấy Cao Hữu Phong đều òa lên, hú hét như thể một lát nữa không thể cất giọng la hét.

Trang phục thi đấu của đội bóng rổ của trường trung học Chí Quang nhìn rất mãnh mẽ, năng động. Áo Jersey màu cam kết hợp với viền màu trắng, còn quần đùi ngắn cũng cùng màu với áo.

Tiếp nối đội bóng rổ của trường Chí Quang là đội bóng trường Cửu Trung. Lần lượt ra ngoài sân là năm người, người nào người nấy cao, to, lực lưỡng, nhìn tràn đầy năng lượng. Bộ trang phục màu đen, nhìn rất hung mãnh.

Sau khi cả hai đội đã ra sân đầy đủ, lúc này trọng tài đã ra giữa sân và chuẩn bị ném bóng lên, chỉ cần hiệu lệnh từ tiếng coi vang lên, là trận đấu bắt đầu.



1, 2, 3...

Tiếng còi vang lên, quả bóng được ném lên cao. Tần Khải Long nhanh nhẹn chạm được trái bóng trước. Điều này cũng không bất ngờ gì khi cậu ta cao một mét tám tư, có lợi thế về chiều cao nên khi đón bóng cũng rất dễ dàng. Tần Khải Long nhanh chóng chuyền bóng cho Cao Hữu Phong. Khi Cao Hữu Phong nhận được bóng, cậu như cá gặp nước, liền nhanh chóng di chuyển tiến về phía nửa sân sau của đối thủ. Cậu lườn lách, nhanh chóng tiếp cận rổ và ném bòng vào.

Ghi điểm!!! Đây là pha ném bóng hai điểm.

Sau khi Cao Hữu Phong ghi hai điểm cho đội trường trung học Chí Quang. Mọi người trong nhà thi đấu thét gào lên, cổ vũ nhiệt tình.

Sau khi quả bóng bị lọt rổ trường trung học Cửu Trung, lúc này Lâm Khải đón bóng, dẫn bóng về sân của đội trường Chí Quang. Cậu ta lao như một con hổ, nhanh chóng thực hiện động tác ném bóng thì Vương Đại lúc này cướp được bóng từ tay cậu ta, lần nữa lại chuyền cho bạn da ngăm đội mình. Bạn da ngăm cũng có lợi thế về chiều cao, đôi chân di chuyển liếp tiếp, nhận ra tình huống bất lợi khi bị kèm cặp bởi hai người đến đội đối thủ, nhanh chóng chuyển bóng đến tay Cao Hữu Phong.

Khi lần nữa, bóng đến tay mình, Cao Hữu Phong không ngần ngại tung cú ném bóng hướng vào rổ. Rất soái, quá nhanh quá nguy hiểm, lại ghi điểm rồi, lần này ghi được ba điểm, tỉ số 5-0.

Trận đấu hiệp một diễn ra rất căng thẳng, ai cũng muốn dành bóng để ghi điểm. Khi gần kết thúc hiệp một, Lâm Khải đã ghi điểm cho trường trung học Cửu Trung. Hiệu lệnh còi vàng lên, hiệp một kết thúc, lúc này tỉ số là 12-7 nghiêng về bên trường trung học Chí Quang.

Lạc Châu: "Nhìn thấy chưa, Cao Hữu Phong mà vào sân, chiến thắng đã được ấn định là thuộc về Chí Quang rồi."

Cố Ngọc Như: "Trận đấu chưa kết thúc, cũng chưa thể khẳng định như vậy được."

Lạc Châu: "Ai da Ngọc Như, cậu lần đầu tiên xem trận đấu bóng rổ của trường mình, cậu không hiểu đâu. Cao Hữu Phong là huyền thoại bóng rổ của trường Chí Quang đấy. Khi cậu ấy đã vô sân là đã xác định được chiến thắng thuộc về đội nào rồi."

Châu Hi Nhã: "Ngọc Như, cậu nhớ lại xem, chỉ ở hiệp một thôi Cao Hữu Phong đã ghi bàn liên tiếp bốn lần đó."

Cố Ngọc Như: "..."

Không chỉ riêng ba người các cô bàn luận về trận đấu, ai ai lúc này cũng tiếc lời khen dành cho Cao Hữu Phong.

"Thấy không thấy không? Đẹp trai quá đi."

"A, Cao Hữu Phong quá soái a."

"Tần Khải Long cũng đẹp trai không kém mà, cậu ta cười lên là mình rung động." Không chỉ toàn là lời khen về Cao Hữu Phong, mà cũng có lời khen đến Tần Khải Long.



Lúc này phía dưới khán đài, hai đội đang nghỉ lấy sức cho trận đấu được sẽ diễn ra ở hiệp hai.

Hiệp hai bắt đầu, lần này khí thế giữa hai đội hoàn toàn mới. Sân đấu trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Các đợt tấn công được triển khai với tốc độc nhanh như chớp và sự khéo léo, đã tạo ra không ít cơ hội ghi điểm cho trường trung học Cửu Trung. Tỉ số lúc này là 15-12 vẫn nghiêng về trường trung học Chí Quang.

Cao Hữu Phong và đồng đội lấy lại tinh thần, tập trung hơn sau nhiều pha ghi điểm từ phía Cửu Trung. Cậu tấn công dồn dập, liên tục lao vào vòng cấm đầy mạnh mẽ, tạo sự bất ổn hoang mang cho hàng phòng ngự của Cửu Trung. Cậu nhanh chóng ném bóng cho Vương Đại, người đang đứng gần phía rổ. Khi nhận được bóng, Vương Đại không chần chừ mà ném vào rổ luôn, ghi hai điểm cho Chí Quang.

Trận đấu cứ tiếp diễn, hiệp hai lại kết thúc. Điểm của hai đội lúc này có chênh lệch nhưng không nhiều, 38-33. Tất nhiên vẫn là Chí Quang dẫn đầu điểm số. Lúc này mọi người có mười lăm phút giải lao.

Sau khi kết thúc hiệp hai, Tống Anh Lạc nhân cơ hội này kéo Hứa Như Yến đến đưa nước cho Cao Hữu Phong, "Cậu uống nước đi."

Cao Hữu Phong lạnh lùng, bản tính không thích gần nữ sắc, cậu ta không thấy có hứng thú gì, cũng không đáp lại Tống Anh Lạc mà trực tiếp lướt qua đi về phía Tần Khải Long. Tống Anh Lạc bị cậu lạnh nhạt, trong lòng không vui, gương mặt hiện lên sự thất vọng.

Giờ giải lao đang diễn ra, Cố Ngọc Như lúc này muốn về cũng không thể về. Lạc Châu đang đu bám, bắt cô cùng xem hai hiệp cuối rồi mới được về. Nhân lúc rảnh rỗi, cô ngồi trên khán đài cũng không có gì làm, liền tranh thủ lấy bài tập tiếng Anh ra làm. Bài tập tiếng Anh được giao về nhà làm sau khi tiết học kết thúc lúc buổi chiều trên lớp. Cô Lý, giáo viên dạy tiếng Anh lớp 12-1 đã giao kha khá bài tập. Thân là cán sự môn tiếng Anh, Cố Ngọc Như phải hoàn thành bài tập trước buổi học ngày mai.

Xung quanh lúc này rất ít người, nhà đi đấu trở nên yên lặng sau hai hiệp đấu đầy căng thẳng. Lạc Châu và Châu Hi Nhã cũng như những người khác đã ra bên ngoài nhà thi đấu mua ít đồ ăn uống.

Cao Hữu Phong cùng đồng đội nghỉ ngơi tại chỗ. Cậu đứng dười khán đài, đưa mắt nhìn liếc xung quanh nhà thi đấu, ánh mắt lạnh lùng như thể không có cái gì có thể làm cậu bận tâm hay hứng thú. Ánh mắt chợt liếc qua bóng hình nho nhỏ đang ngồi co lại trên dàn ghế trên khán đài.

Đúng vậy, là Cố Ngọc Như đang ngồi làm bài tập tiếng Anh. Vẻ mặt nghiêm túc, tập trung hiện trên gương mặt nhỏ nhắn, dễ nhìn của cô. Lâu lâu đôi mày thanh tú nhíu nhíu lại chỉ vì gặp phải một câu hỏi khó.

Thật quen mắt.

Phải, người ngồi ăn đối diện cậu ở căn tin vào trưa nay mà.

Đầu óc như lục tìm lại những mảnh kí ức vụn vặt. Bất chợt một tia kí ức liền lóe qua. Cậu nhớ ra rồi!

Không phải là Cố Ngọc Như hay Ngọc Nhiên gì đó từ miệng A Đại sao?

Thật không giống ai, đi xem trận đấu bóng rổ mà cũng không quên lấy sách vở ra học bài. Học sinh giỏi tất cả đều như vậy sao?

Thú vị!