Cho Em Gần Anh Thêm Chút Nữa

Chương 3: Khi máy bay cất cánh




Khi đàn bà căm hận và phẫn nộ, sự trả thù còn cay độc và nham hiểm hơn cả đàn ông... Hậu quả... sẽ là không thể tưởng tượng... Xin anh... đừng làm ai hận...

Lại một lần nữa tôi bước ra đường khi trời mưa và trong lòng bão, nhưng lần này tôi chạy... chạy bằng hết sức tôi có thể... chạy không chỉ bằng thể xác mà còn bằng cả tâm hồn đang hoang mang... Có cần thiết mưa phải rơi như thế này? Có cần phải đẫm nước khi bước chân run rẩy và sụt sịt như vậy...

Ông trời, quả thực, ông không công bằng với tôi hay tôi không công bằng với mình đây?

Đêm buông xuống dần và cái bước chạy điên loạn của tôi đưa tôi về con phố xa nào tôi không còn rõ nữa... Tôi nhìn đường vắng, tôi nhìn mình đắng... chắc hẳn lúc tôi chạy như thế, rất nhiều người nhìn tôi rồi... Sao giờ đây, tôi đứng lại... lại chẳng có ai còn nhìn tôi nữa...

Này các người, nhìn đi, nhìn đi, nhìn cho kĩ... Tôi muốn hét lên như thế...

Rồi tôi chợt nhận ra rằng... đêm đã phủ bóng từ bao giờ... và chẳng còn mấy ai ở trên đường để nhìn tôi điên loạn nữa...

Tôi lững thững bước đi...

Tôi chẳng muốn về nhà...

Tôi đi về phía khu chung cư đứa bạn thân nhất của tôi sống...

Có lẽ... nó là chốn yên ổn cuối cùng...

Tiếng lòng tôi rung lên bần bật...

Mưa đã tạnh nhưng nước mưa dính trên thân xác hoang tàn của tôi làm tôi lạnh...

Thang máy chạy nhanh vun vút...

Tôi gõ cửa mở...

Và...

Tôi ngã gục...

Ngất lịm đi...

...

Sáng tôi tỉnh dậy thấy quần áo trên người mình không hề ẩm ướt, nằm trên giường và ấm áp trong chăn... Tôi uể oải bò dậy đi đánh răng... tôi chẳng ngạc nhiên vì những gì đã xảy ra với tôi và với bộ quần áo trên người... bởi tôi biết, bạn tôi đã giúp tôi thay đống đồ ướt nhẹp bầy nhầy ấy...

Tôi bước ra từ nhà tắm, vuốt mái tóc bù xù, con bạn đang hút thuốc bên cửa sổ... điếu sobrania dài thanh mảnh... cột khói bay ra chậm rãi và đều đặn như nhịp thở của nó... Nó lấy một ngón tay, nhúng nhẹ vào li cafe... vẩy vẩy ra ngoài cửa sổ

- Mày bẩn thế mày? - Tôi cười nói.

- Bẩn thế nào bằng mày hôm qua, tởm không chịu được.

- Ừ, tao xin lỗi!

- Thế có chuyện gì? - Nó nói mà không hề nhìn tôi... vẫn nghịch li cafe, ngúng nguẩy với điều thuốc và mắt ngước ra ngoài...

Câu hỏi đó của nó làm tôi chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua... Mọi chuyện ập về ào ạt... tin nhắn, cuộc đối thoại quán cafe, chuông điện thoại... và... cái thai... Tất cả ập về như đập vào đầu tôi hàng vạn nhát búa... Tôi bật khóc... Nước mắt lại vội vã làm đau đớn lòng... Tôi vô thức vò tóc như điên dại... tôi ngồi khuỵu xuống sàn...

Con bạn hoảng hốt, nó chạy đến chỗ tôi, lỡ tay quệt phải li cafe rớt xuống sàn vỡ tan... những giọt cafe lênh láng... nó ngoái lại nhìn, giây lát... nó mặc kê... chạy đến ôm tôi:

- Sao thế mày? Kể đi... con điên, đừng khóc nữa...

Và thế là... tôi... bắt đầu kể!

...

Bạn thân!

Nó và tôi quen nhau từ cấp hai, đến bây giờ, chắc cũng phải chục năm rồi... Nó khác tôi như trời khác đất, đáng ra phải rất xung khắc nhưng chúng tôi lại rất thuận hòa, nhiều lúc tôi nghĩ rằng tạo hóa đã tạo ra cho tôi một món quà chuẩn mực, để vực tôi dậy mỗi lúc tôi gục ngã... người đó chính là nó...

Chúng tôi khác nhau mọi điểm, nhưng giống nhau duy nhất ở cách yêu... Người yêu nó cũng hẳn là một thằng tồi... Cũng giống như người yêu tôi – một người không tốt! Chúng tôi có những thói quen nực cười, là nó khuyên tôi bỏ người yêu và tôi cũng khuyên nó như vậy. Nó nói với tôi rằng làm sao có thể chịu đựng nổi một thằng người yêu chỉ xem bạn gái như của để dành, ăn mảnh, lăm le chè chén rồi thỉnh thoảng mới quay về... khốn! Tôi cũng hỏi nó rằng, tại sao nó có thể yêu một thằng đàn ông vô dụng, chỉ biết bay lắc...

Và vậy là... chúng tôi lại im lặng mỗi khi tranh cãi về vấn đề này, chẳng đứa nào bỏ được bạn trai cho dù những thằng con trai ấy có tồi đến mấy...

Nhưng xét cho cùng, cô ấy, chính là nó, nó - bạn tôi... vẫn mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều... và dẻo dai hơn tôi biết bao nhiêu, trong vấn đề... chịu đựng!

Một ngày, chúng tôi đang đi shopping, cô ấy nhận được điện thoại của người yêu... Cái thằng tồi ấy, gọi cô ấy đến đón ở... nhà nghỉ...

Cô ấy thở dài... rất nhiều lần như vậy! Thằng chó ấy, đối với tôi, nó là một thằng chó... hắn gọi bạn tôi mỗi buổi sáng khi thức dậy ở nhà nghỉ, trần truồng và nhồng nhộng cùng lũ bạn đói khát tình dục và ham hố quay cuồng của chúng nó...

Ai đó có biết cái trò mà bọn đàn ông gọi là "pháo dàn" không? Như vậy đó, sau những đêm căn thuốc điên đảo, đám chó đấy dắt một đứa con gái nhảy lên taxi, chạy về nhà nghỉ ruột ở Gia lâm, sau đó mần và chung nhau hưởng cảm giác thú tính... Sáng dậy uể oải... vậy là gọi bạn tôi đến đón...

Tôi thương cô ấy lắm... tôi luôn có cái sự an ủi biện minh cho tình yêu của mình rằng, người yêu tôi ít ra lang chạ nhưng không bao giờ như vậy...

Còn thằng chó kia, giải thích với bạn tôi thế này: "Anh yêu em nên mới không dắt em đi đêm cùng!"... Ý hắn là tình yêu của hắn vĩ đại biết bao, bỏ rơi bạn tôi đi chơi... để tránh cho bạn tôi bị... "pháo dàn"...

Ngày qua ngày, cô ấy vẫn lẳng lặng như vậy. Thật điên rồ, chẳng khác nào yêu một thằng nghiện công tử... Cô ấy cười, khi nghe tôi nói thế..."Trót và lỡ!"

Rồi một hôm, tôi bất ngờ trước phản ứng của cô ấy... Đứng thẳng dậy và vứt bỏ thằng chó kia, một cách bất ngờ và mạnh mẽ chưa từng thấy...

Lần đấy, cô ấy đến đón hắn ở nhà nghỉ, đón về và ném hắn về nhà sau đó phóng xe đi thẳng...

Hắn có lẽ sẽ không bao giờ hiểu vì sao cô ấy lại bỏ hắn, vì vậy mà đến tận bây giờ hắn vẫn lăn bò như một con chó không hơn, cầu xin tha thứ và hứa sẽ thay đổi... Cô ấy cười, không trả lời...

Nhưng tôi biết, tôi biết rất rõ lí do vì sao...

Vì một cơn đau bụng... và vì cô ấy chẳng thể làm mẹ được nữa...

Cái thai hai tuần tuổi, bị hắn đạp trong mưa... vì cô ấy khóc xin hắn đừng đi nữa... Lúc ấy, cô ấy chẳng hề biết mình có thai... Hắn đạp cô ấy đi và nổi điên như một thằng khốn... Cô ấy ngất và tôi là người đưa cô ấy đi và cùng nghe cái tin sét đánh ấy...

Thằng khốn nạn kia bốn ngày sau... gọi điện thoại khi mờ sáng xin lỗi và bảo cô ấy đến lôi xác hắn về... Lết ra khỏi tấm ga giường đẫm máu... cô ấy đi đón hắn... Và xóa hắn khỏi cuộc đời mình...

Tôi kể có lẽ sẽ chẳng được rõ ràng, nhưng tôi thực sự hoang mang đến líu lưỡi mỗi khi nhớ lại chuyện này, nó làm mỗi khi nhớ, tôi đau quặn ruột... với vô vàn những nỗi tổn thương... tôi không thể hiểu sao bạn tôi vẫn có thể sống trong đau đớn nhường ấy... tôi thương cô ấy vô cùng... Thở... dài... hít sâu... số phận thật bất công... Giá như... hắn đừng có đạp cô ấy đi, ở gần cô ấy thêm chút nữa... để biết... có một đứa con đang cùng mẹ nó quỳ lạy nếu chân hắn dưới mưa... thì... có lẽ... kết quả... dù có tồi tệ cũng không bi đát như thế này...

Mắt tôi... ngấn nước... Ôi... những xót thương?

...

- Cái gì?

Nó cười sằng sặc, khi nghe tôi kể... Mắt nó đỏ hoe nhưng vẫn cười to lắm!

- Thằng chó chết mà mày gọi là taxi ấy, tao xin thề đấy là một thằng hèn đốn mạt nhất mà tao từng biết, nhưng cũng không nhất thiết phải giết chết nó đâu... vì đàn ông bây giờ nhiều thằng ngu lâu như vậy. Còn thằng điếm đực người yêu mày, cái thằng chim công cộng giống thằng người yêu cũ của tao, phải giết, phải thiến nó đi! Thằng chó!

Tôi chỉ biết ôm nó khóc:

- Xe bus và taxi, tao bị say xe rồi, chẳng đi được cái gì nữa...

Nó ôm tôi, ôm chặt lắm...

- Ngoan nào mày, cố lên...

- Tao không biết tại sao tao lại rẻ rách thế này...

- Mày đừng nghĩ đến xe bus và taxi cùng cái sự liên tưởng ngu si của mày nữa. Nghe tao nói đây này: Nếu thằng chó kia và thằng chó đó, nó là xe bus và là taxi thì mày và tao là máy bay và tên lửa! Rõ chưa? Chúng ta, tao và mày, sẽ đi nhanh hơn chúng nó. Mạnh mẽ lên mày, máy bay bay nhanh nhưng rơi là chết, bây giờ, mày hãy lựa chọn nhanh dù cho dễ chết còn hơn lê lết với những thứ tầm thường kia!

Tôi khóc... thực sự thì tôi cũng chẳng còn đủ tâm trí để mà hiểu những gì nó nói... Quá mơ hồ, ảo tưởng.

- Xử lí xe bus trước nhé, máy bay của tao...

Nó nói có vẻ đầy mỉa mai... tôi biết nó cũng như tôi thôi, xót xa nhiều lắm... nhưng thù hận chất đống trong nó nhiều hơn tôi biết bao nhiêu.

- Tao không còn đủ sức nữa đâu mày, tao bỏ cuộc thôi, tao đầu hàng rồi...

- Mày đầu hàng cũng phải để cho con chó cái và cái thai ngu ngốc kia thất bại. Mày không được thất bại một mình... nghe tao...

Nó nói giọng đầy cay độc, rồi chạy ra lấy điện thoại đưa cho tôi:

- Gọi cho thằng điếm kia đi mày, và nói, như những gì tao nói, ok?

Tôi run, tôi mệt, tôi nhìn bạn tôi, nó vỗ vai tôi như nói: "Nào, mày dũng cảm lên!"

...

- Alô, anh à, em xin lỗi, lúc nãy, em shock quá...

- Ừ, không sao,

- Anh đừng giận em nhé,

- Ừ, anh không giận đâu, lúc này, anh đang hoang mang quá, chẳng biết làm sao cả...

- Mình gặp nhau đi anh...

...

- Ha ha ha, thằng điếm ấy mà hoang mang ư? Nó đòn mày đấy, thấy chưa, khi gặp khó khăn, bọn đàn ông luôn trơ trẽn như vậy để cầu xin đấy... Mày gặp nó và làm theo những gì tao nói đấy...

...

Ừ, đúng rồi, đã đến lúc phải làm máy bay mà bay nhanh hơn tôi, ù lì dưới đất để cho xe cán bẹp... Lòng căm hận trong tôi lớn dần lên... Chúng tôi, tôi và bạn tôi, như hai khối sinh vật được sinh ra từ đau đớn và tổn thương... muốn nổ tung và đang bùng phát...

...

- Bây giờ, anh định làm như thế nào?

- Anh không biết nữa...

- Cô gái đó, có biết gì về gia đình anh không?

- Không, em biết tính anh mà...

Biết tính anh ư? À ừ, tính anh cũng giống như bao thằng đàn ông khác, chén gái và giấu giếm không muốn để lại dấu vết nên chẳng muốn ai biết về gia đình.

- Ừ... Anh nói với nó là em là chị gái anh đi, con gái dù gì cũng dễ nói chuyện hơn con trai... chuyện này…

- Anh... anh... không muốn em phải...

Cứ như thế, nói chuyện qua lại một hồi lâu, anh ta cũng để tôi làm "chị gái," tôi muốn cười lớn quá... trời ơi... thế giới toàn một lũ ngu dại... Rồi anh ta gọi điện thoại cho đứa con gái kia, nói rằng có chuyện phải đi xa, rằng đã nói chuyện với gia đình về chuyện của hai đứa và chị anh ta muốn gặp nó.

...

Tôi không biết đứa con gái kia đã nói gì với anh ta qua điện thoại, nhưng chúng tôi đã có một sắp xếp hoàn hảo cho cuộc lánh mặt của anh ta và cuộc gặp gỡ của tôi với đứa con gái và cái thai của nó...

Nó lễ phép chào tôi, trong nó, như chỉ mới học cấp ba... Sau một hồi nói chuyện, thì ra là như thế thật... Tôi tự nhiên động lòng thương nó, mới có lớp mười một, sao mù quáng như vậy chứ? Bỗng nhiên, nhớ đến lời của con bạn, đàn bà khi muốn sở hữu thì còn thủ đoạn và nham hiểm hơn đàn ông và nhất định, tôi không được phép động lòng thương đối thủ...

- Em có muốn giữ cái thai không?

Nó im lặng không nói gì...

- Em yêu Bi không?

- Bi?

Tôi buột miệng, cái tên Bi, là cái tên tôi hay gọi anh ta... mỉa mai thay, nickname tình yêu đấy...

- Ý chị nói là Cún ạ?

- Ờ, em gọi nó là Cún à? - Tôi cười - Ở nhà chị vẫn gọi nó là Bi...

...

- Tao chỉ muốn nhổ một bãi cười ra đấy mày ạ! Cún à? Với tao là Bi, với con bé kia là Cún, chắc với mấy con khác là chó hay là chuột cũng nên. - Tôi kể lại với con bạn thân, rồi cười sặc sụa...

Tôi chua xót nhớ về ngày đầu yêu nhau, chúng tôi nói phải gọi nhau bằng "tên bí mật" mới tình cảm, hóa ra là, với cô gái nào, anh ta cũng có cái "tên bí mật" cả... Giả dối bao trùm cuộc đời bi đát của tôi.

- Thế con bé đó, nó muốn gì?

Câu hỏi của con bạn kéo giật tôi về với thực tại oái oăm:

- Nó không muốn phá.

Đưa hai điếu sobrania vào miệng, con bạn châm thuốc, hít một hơi sâu:

- Nó không muốn phá hay là không có để mà phá? Bọn nhóc bây giờ nham hiểm lắm!

- Ý mày là sao?

- Mày không chịu động não một chút đi. Sao mày không nghĩ, người yêu mày chán rồi, chén chán rồi, muốn bỏ, nên con nhóc nghĩ ra lí do níu kéo?

- Tao... tao...- Tôi lúng túng!

...

- Chị nghĩ em nên suy nghĩ kĩ, một đứa con chẳng thể níu chân một ông chồng. Hơn nữa, một đứa trẻ chẳng thể khiến một người đàn ông yêu mẹ của nó...

Chúng tôi, con bé đó và tôi, nói chuyện rất lâu...

- Ừm... vâng... em sẽ...

Nó khóc!

- Chị sẽ đưa em đi...

- Không, em tự đi một mình... được mà...

- Không... chị không thể để em một mình, thằng em trai chị lại đang ở xa...

Dằn co một lúc, cũng quyết định rằng, tôi sẽ đưa con bé đi...

...

Bệnh viện phụ sản, một buổi chiều nhạt nắng... nhìn những người đi ra đi vào... con bé... hoảng sợ... mặt nó tím tái nhìn tôi cắn môi... Lòng tôi đau quặn thắt... Trong lúc chờ đến lượt... con bé cứ run bắn lên, tôi nắm tay nó lại... rồi đến khi y tá gọi đến tên nó... thì nó bỏ chạy...

Tôi chạy theo, níu tay nó lại... nó khóc:

- Em xin lỗi, em xin lỗi... cho em về đi.

- Chuyện gì thế?

- Em không... em không...

Tôi sực nhớ đến những gì bạn thân tôi nói "biết đâu nó không có thai"... Tôi buông tay con bé ra... Nhìn vào nó... nhìn... cái nhìn xoáy sâu... tôi cảm nhận được và nghe thấy tim nó đập hoảng loạn. Tôi chỉ vào ngực nó:

- Em!

- Giọng tôi kéo dài rất cao. - Tôi di tay xuống bụng rồi vung tay tát mạnh:

- Không có phải không? Đừng lừa chị!

Tôi rút tập tiền đã chuẩn bị trước, ném vào mặt nó rồi lạnh lùng quay lưng bước đi...

Tôi mở điện thoại, bấm số:

- Xong rồi đấy! Vĩnh biệt anh, đồ hèn hạ!

-----------

Tôi không bao giờ lí giải nổi cho hành động và cảm xúc của tôi lúc đó! Chỉ biết rằng... tất cả chỉ mới là sự bắt đầu...

Máy bay... mới chỉ... vừa cất cánh thôi...

...

Tôi về nhà, bạn tôi đang ôm bụng... nó đau... vật vã, nước mắt nó chảy ròng ròng...

Tôi chạy đến đỡ nó lên giường... Nó hỏi tôi...

- Sao rồi mày? Phải làm... phải làm... cho tất cả những kẻ làm mình đau phải nhục!

...