"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn bởi vì đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
- ----------------------------- Thời tiết tháng 4 u ám thất thường, sáng nay rõ ràng mặt trời vẫn còn đẹp, buổi chiều đã chuyển sang u ám. Mây đen ùn ùn kéo đến và có xu hướng mưa to. Tống Thanh Y đang ngồi trong căn phòng tối tăm và u ám. Cô rùng mình và rút một điếu thuốc từ trong túi. Lạch cạch. Ánh lửa ngắn ngủi chiếu vào khuôn mặt tái nhợt. Khói thuốc bắt đầu lan tỏa ra khắp phòng vừa đúng lúc vô tình giúp tâm trí Tống Thanh Y có thêm vài phần thanh tỉnh. Một điếu lại một điếu. Ngay khi điếu thuốc thứ ba vừa được Tống Thanh Y châm lên thì đột ngột có người gõ vang cửa phòng. Ngồi trên giường lơ đãng hỏi: "Ai?" Ngoài cửa không ai trả lời, Tống Thanh Y lại kiên nhẫn hỏi thêm một lần "Ai?" Như cũ không có người trả lời. Tống Thanh Y cũng hiểu được, cô đờ đẫn nói:"Trần Đạc." "Phải." Trần Đạc đứng ngoài cửa đáp: "A Thanh, mở cửa." Tống Thanh Y "Cút đi." "A Thanh." Trần Đạc một lần nữa hét lên. Tống Thanh Y không trả lời, cô giơ tay cầm lấy một quyển kinh Phật trên đầu giường lẩm bẩm từng tiếng "Quan Tự Tại Bồ Tát, Bàn Nhược Ba La Mật Đa khi..." "A Thanh." Trần Đạc lại hét lên. Tiếp theo giọng nói là tiếng cửa bị đẩy ra. Tống Thanh Y thoáng rùng mình vì lúc nãy cô quên đóng cửa,cố gắng nhanh chóng đứng dậy loạng choạng chạy tới thì cũng đã muộn. Cánh cửa đã bị đẩy ra, Trần Đạc bước vào. Hai người bắt đầu nhìn nhau bất chấp giằng co. Sắc trời bên ngoài u ám, Trần Đạc mặc một bộ đồ màu đen đứng ở cửa chặn lại tất cả ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào,Tống Thanh Y nghiến răng nghiến lợi nói "Cút đi." Chóp mũi Trần Đạc khẽ nhúc nhích,lông mày anh ta cau chặt mang theo tia tức giận mỏng manh "Em hút thuốc à?" "Có liên quan gì đến anh sao?" Tống Thanh Y đứng thẳng người tiện thể lui về sau nửa bước. Trần Đạc bước tới, Tống Thanh Y nắm chặt nấm đấm, giả vờ bình tĩnh hét lên: "Trần Đạc." "Tại sao em lại hút thuốc?" Trần Đạc nhìn chằm chằm cô hỏi. Tống Thanh Y nhìn Trần Đạc như thể là một người quen đã lâu không gặp,giống như trước kia lúc anh và cô gặp nhau ở đầu con hẻm Qiansu Alley,cô chìa tay đưa cho anh ta một viên kẹo và bị anh nói rằng chính cô là một con người máu lạnh. Ngày hôm đó,ánh đèn màu đỏ cam của hoàng hôn rất dài, lúc đó cô đã từng nghĩ rằng có lẽ con hẻm Qiansu Alley này sẽ là điểm đến cuối cùng của cuộc đời mình. "Cút đi."Giọng Tống Thanh Y run run nói: "Trần Đạc, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Trần Đạc bước tới gần nhìn đôi mắt cô đang phiếm hồng rồi bất chợt vươn tay nắm chặt cằm cô: "A Thanh, tại sao hút thuốc?" Trần Đạc hỏi một cách tự nhiên như thể trở về năm cô mười tám tuổi lần đầu tiên đến quán bar,sau khi Trần Đạc biết cô đến đó, anh đã tức giận lôi cô ra khỏi nơi đó và hành động cũng như bây giờ, nắm chặt lấy cằm cô hỏi: Sao lại đi bar? Anh nói: Tống Thanh Y của anh là cô gái đơn thuần,trong sạch nhất trên thế giới này. Quai hàm Tống Thanh Y đau như bị trật khớp tay, cô cười lạnh gạt phăng cánh tay anh ta ra khỏi cằm mình lui về phía sau một bước,hét lớn "Trần Đạc, anh có bệnh à?" Tống Thanh Y đột ngột bùng nổ,cô hét lên và thở hổn hển. Nhìn hành động này của cô,Trần Đạc nhíu mày càng chặt hơn. "A Thanh,tại sao em lại trở nên như thế này?" Trần Đạc hỏi. Đôi môi Tống Thanh Y nhếch lên một nụ cười "Anh không phải biết rất rõ ràng sao?" "Anh biết cái gì?" Trần Đạc nắm chặt nắm đấm "Trước đây chúng ta đã từng cam kết với nhau rằng:nếu sau này lỡ như vô tình có chuyện gì đó xảy ra giữa hai chúng ta thì chúng ta vẫn sẽ mãi là anh em kết nghĩa suốt đời sao?? Anh và A Nghiên là thật lòng yêu nhau,là anh có lỗi với em trước,em muốn mắng muốn chửi anh như thế nào cũng được nhưng em không cần vì vậy mà đau khổ thậm chí là hủy bỏ những tình cảm trước kia của chúng ta. Dù sao... dù sao nhiều năm chúng ta ở bên nhau như vậy, anh đều không có chạm qua em." Tống Thanh Y nhìn Trần Đạc với ánh mắt chua xót và se lại nhưng cô vẫn một mực cố chấp im lặng. Trần Đạc nhìn cô: "Mấy scandal nổ ra đó của em anh đều biết và thật sự đã từng muốn ra mặt giải thích cho em nhưng mà anh lại không có chứng cớ thuyết phục chống lại chứng cứ bên phía Vạn Tịch nên anh không biết mình phải làm như thế nào để có thể giúp em vào thời điểm đó!!Anh.. thật xin lỗi!!! A Thanh,em có thể đổi bút danh và tiếp tục viết kịch bản cơ mà? Nếu con đường viết kịch bản này em thất bại thì em có thể chuyển sang tiểu thuyết,anh thấy là dù sao hai cái thể loại này cũng gần giống như nhau.Nếu em viết tốt em mang chúng đi bán lấy tiền bản quyền,anh thấy bây giờ với cái tài năng thiên bẩm này của em thì em vẫn còn rất nhiều con đường để đi và cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền." "A Thanh." Trần Đạc lại nói thêm "Cho nên em đừng vì vậy mà tuyệt giao với anh cùng mối quan hệ từ nhỏ của chúng ta nữa?Em nghĩ lại đi..tình cảm đâu phải muốn bỏ là bỏ phải không? Chúng ta còn bà nội rồi còn ông nội nữa cơ mà?" Tống Thanh Y vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Trần Đạc và gọi "Trần Đạc." Trần Đạc nhìn những ngón tay mảnh khảnh của cô buông thõng trên không trung"A Thanh, lúc trước chúng ta đã nói rồi,sau này dù có chuyện gì chúng ta vẫn mãi là anh em,là bạn bè." " Tại sao bây giờ em lại thay đổi? " Không khí bên trong phòng bây giờ im lặng đến chết người. Nước mắt Tống Thanh Y nhanh chóng tích tụ thành những giọt nước mắt lớn trực tiếp rơi xuống đất và ánh mắt của cô cũng dần hiện đầy tơ máu đỏ tươi chằng chịt trông vô cùng đáng sợ. Trần Đạc không cầm tay cô nữa,anh an tĩnh đứng sang một bên và nói một cách nhẹ nhàng như thể quá thất vọng về Tống Thanh Y trước mắt: "A Thanh.Anh bây giờ không thể vứt bỏ A Nghiên.Anh biết hoàn cảnh của cô ấy và cũng biết cô ấy yêu anh.... nhiều hơn em.Tống Thanh Y,đã ba năm rồi em không cùng anh trải qua ngày sinh nhật. Mấy năm nay,thân là bạn gái em đã nghĩ em hoàn thành đúng trách nhiệm chưa,công việc của em bận bịu anh không quản,em hờ hợt không quan tâm anh,anh cũng không cùng em nói một lời.Em nghĩ đi,mỗi năm,anh chỉ có một ngày này là quan trọng thôi, trong khi anh luôn chờ đợi em có thể tạo một điều gì đó bất ngờ cho anh thì em chỉ đơn giản gửi qua cho anh một tin nhắn chúc mừng.Em nhìn A Nghiên xem,cô ấy không phải là bạn gái của anh nhưng lại cùng anh trải qua một ngày quan trọng như thế này....nếu em là anh,em thấy có quá buồn cười không??Tống Thanh Y hay là em thử để tay lên ngực em và tự hỏi bản thân em xem, em... có thật sự bận rộn như vậy không?"Tống Thanh Y nhìn anh môi run run không nói nên lời. Cô nắm chặt bàn tay, nước mắt cũng không ngừng chảy ra, thật lâu sau, cô run rẩy nói: "Trần Đạc, anh không có tâm." "A Thanh, rõ ràng là em thay đổi." "Nhìn lại chính mình đi,A Thanh trước đây bây giờ đang ở đâu?" " Trước đây em ghét nhất là hút thuốc nhưng bây giờ em lại bắt đầu hút thuốc. " Trần Đạc lời còn chưa dứt, Tống Thanh Y đột nhiên hét lên như điên sau đó chạy thẳng ra ngoài một cách tuyệt vọng. Tống Thanh Y giống như một kẻ điên mất trí cùng phương hướng,cô nhìn mọi người xung quanh và nhìn Trần Đạc cũng đuổi theo bước chân cô đến đây, Tống Thanh Y quay đầu lại nhìn Trần Đạc, ánh mắt cô vô phương hướng như thể là một kẻ tâm thần với nội tâm đang gào thét ở bên trong cùng sự bấn loạn tuyệt vọng thể hiện ra bên ngoài:"Trần Đạc,anh cút! Anh cút đi! Cút đi!" "Đừng để tôi gặp lại anh!" "Tôi sẽ chết!" " Cút đi! " Tống Thanh Y ngây ngốc đến mức cuối cùng cô cũng không nghe thấy chính mình đang nói gì,cô chỉ biết chạy và chạy mãi,bóng tối..bóng tối đã dần nuốt chửng cô,cô phải chạy, phải chạy thật nhanh bởi vì cô không muốn chết..... Đại Lâm lo lắng đứng bên cạnh hỏi Trần Đạc "Đạc Ca, anh có muốn đuổi theo cô ấy không?" Trần Đạc nhìn bóng lưng cô rồi từ tốn lắc đầu "Cô ấy sẽ không sao đâu." Đại Lâm muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Trần Đạc anh lại thôi. Trần Đạc không nghĩ nhiều,anh kiên quyết nói: "Cô ấy còn có ông nội, sẽ không liều mình tìm chết." - --------------------------------- Trình Dật và những người khác tập trung tại nhà của Ngụy Gia. Thấy thời tiết bên ngoài ngày càng ảm đạm, Ngụy Gia hỏi: "Nam ca,chốc nữa anh phải về bên đó sao?" "Ừ." Trình Dật đứng bên cửa sổ "Cô ấy ở đó một mình. Anh không yên tâm. " " Chết tiệt. "Ngụy Gia ngã trên sô pha, ôm ôm ngực " Khi nào thì em có thể tận hưởng loại đãi ngộ này? " Từ Trường Trạch ném một cái gối qua "Cậu cũng không phải là vợ Nam ca." "Dựa vào cái gì chứ." Ngụy Gia nằm trên sô pha, tư thế vô cùng xinh đẹp "Nếu Nam ca nguyện ý, tớ ở cục dân chính nước Mỹ chờ anh ấy." Trình Dật quay đầu "Đầu óc tôi điên rồi mới cùng cậu đi đăng ký." "Anh nói chị dâu sẽ có kịch bản mới sao?" Ngụy Gia bắt đầu chuyển sang chủ đề khác,vội vàng thăm dò hỏi "Anh giúp em hỏi chị dâu thử xem có nhân vật nào phù hợp với em không?Trong cái kịch bản mới của chị dâu ấy" "« Cấm Chỉ Dự Mưu » định tìm diễn viên trong trường chúng ta nên cậu có thể cân nhắc vai trong đó mà chú ý. " Ngụy Gia lập tức trượt khỏi ghế sô pha "Nam ca làm sao anh biết điều này?" Trình Dật cong môi cười, chỉ chỉ di động chính mình " Tin tức nội bộ bên trong." Ngụy Gia: "..." Bên ngoài mắt thấy sắp mưa, Trình Dật vội vàng lấy chìa khóa xe "Được rồi, tôi đi trước, các cậu nếu có chuyện gì thì điện thoại cho tôi." " Nam ca!" Ngụy Gia kéo dài giọng nói:" Anh xem anh em như quần áo,vợ mới là tay chân." Trình Dật cầm lấy một cái gối ném lên người Ngụy Gia. Ngụy Gia ôm ôm cái gối về còn chưa mở miệng nói đã nghe thấy tiếng điện thoại Trình Dật bất chợt vang lên. "Yo-yo-yo, chị dâu gọi điện thoại đến." Ngụy Gia nói đùa. "Ước chừng là chị dâu thúc giục, anh mau nhanh nhận đi." Từ Trường Trạch cũng quay sang nói đùa. Ngay cả Tô Giang, người thường không tham gia các hoạt động như vậy, cũng nghiêm nghị cảm thán nói: "Đúng là người có gia đình có khác!" Trình Dật trợn mắt bất lực lấy điện thoại di động chính mình ra, nhìn nhìn là một dãy số không rõ. Trình Dật hơi cau mày nhưng anh vẫn nhận. "Thí chủ, không xong." Tim Trình Dật đột nhiên ngừng đập "Sao vậy?" "Thí chủ Tống kia hiện tại không nhìn thấy!" Tiểu Phật tử cắn răng nói.- ------Edit:Ninh Hinh------