Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Chương 44





- Tôi là Hoàng nè
- Hoàng nào? – Mình vẫn thắc mắc
- Hà Trung
- A. Mày hả? Đang ở đâu thế? – Thì ra là thằng trời đánh
- Tao ở trước cổng trường mày nè
- Vào làm gì vậy mày?
- Tao nhớ mày mà. Haha
- Tao không gay đâu nhé – Thân quen nên thế đó
- Đùa thôi. Tao đi thực nghiệm ấy mà
- Mày giờ học sĩ quan. Sướng nhất mày
- Vất lắm mày ơi
- Thôi. Đợi tao ra rồi đi chơi
- Ok. Tao đợi mày
Cả năm rồi mới thấy thằng bạn nối khố gọi ình. Haiz. Giờ đang học trong Học viện cảnh sát. Tương lai sáng lạng. Còn mình...
- Có đi ăn không đấy mày – Thằng Thái nói
- Để hôm khác đi. Tao có bạn đến mới gọi này
- Mày định lẩn à? – Thái giơ nắm đấm
- Lẩn gì? Tao gọi Bé đã – Gạt tay nó xuống
Rút điện thoại ra gọi cho Bé
- Bé nghe – Giọng của Bé nhí nhảnh. Đang vui mà
- Anh có bạn đến chơi. Đi cùng với anh không? – Mình nói
- Ai thế ạ? - Bé bắt đầu truy tìm

- Bạn anh
- Trai hay gái? – Giọng Bé bắt đầu khác rồi
- Bạn nối khố của anh. Trai
- Đi ăn luôn ạ?
- Ukm. Đi không nè?
- Có chứ. Đợi Bé 10 phút
- Ukm. Anh đợi dưới ký túc nhé
- Vâng
Mặc bộ quần áo rồi cất bước rời khỏi phòng.
Dưới ký túc xá
- Anh – Bé chạy tới
- Xuống rồi à. Anh đợi gãy cả chân – Mình giả vờ bóp chân
- Gì? Chân nào gãy? – Bé nhìn xuống biết là mình trêu
- Cả hai – Mình nhăn mặt
- Đâu? Không đúng Bé đánh gãy cả hai chân luôn cho toại nguyện
- Bé nỡ ác với anh vậy sao?
- Mà bạn anh đâu? – Bé ngó xung quanh
- Đang để nó đợi ngoài cổng trường
- Vậy còn không đi
- Anh chưa biết đi đâu nữa cơ?
- Có thực mới vực được đạo – Bé phán
- Chỉ có ăn là giỏi. Mà sao không Béo lên được tý nào thế?
- Tăng được 2 ký rồi đấy – Bé giơ hai ngón tay lên nói
- Ồ. Những hai ký
- Anh có đi không nào? - Bé ngoắc lấy tay mình
- Có chứ
- Anh cầm lấy này – Bé đưa ình một khoản tiền
- Sao đưa anh? – Mình thắc mắc
- Chỗ này dùng khi nào mới hết
- Rồi. Đang đúng lúc hết tiền. Hehe
- Anh đúng là...
- Đi thôi – Mình kéo tay Bé đi
Cầm lấy tay Bé bước đi. Hoàng hôn đã đến. Trong cái màu vàng của hoàng hôn, Bé vẫn tỏa sáng lung linh. Luôn là người con gái đẹp nhất trong mình. Tay trong tay. Bước cùng bước. Hạnh phúc nào hơn nữa khi thấy Bé luôn cười khi đi cùng mình.
Cổng trường
- Ê – Mình nhìn thấy nó đứng trước cổng trường
- Mày lâu vậy. Mà ai đây? – Nó chạy lại nói
- Chị dâu chú đấy

- Hả trước mày nói yêu tao mà – Nó giả mặt đau khổ
- Thằng quỷ nhà mày. Muốn tao đạp cho không?
- Hehe. Chào bạn. Mình là Hoàng – Nó cười rồi quay sang chào Bé
- Chào bạn. Mình là N – Bé đáp lại
- Ăn chưa thằng quỷ - Mình hỏi nó
- Đợi mày mời
- Tao hết tiền rồi
- Vậy tao về
- Mày té luôn đi
- Đùa thôi
- Kiếm chỗ nào ăn đây
- Ra Ken đi
- Sang vậy mày
- Mấy khi vào với mày
- Vậy tối tao dẫn mày đi chơi
- Ok. Mày nói đó nha
- Đi ăn đã
Quán Ken
- Xem có những gì ăn nào – Mình cầm menu xem
- Mày cái gì chẳng ăn được – Nó chọc mình
- Tất nhiên. Mày tao còn ăn được chứ - Mình chợn mắt nhìn nó
- Cho tôi....
Gọi xong một loạt món. Ngồi ôn một loạt kỷ niệm cũ với thằng bạn. Cười vang rộn rã. Mình bị thằng trời đánh không chết này đem ra làm trò cười. Tức mà không làm cái quái gì được
- Mà mày khi nào về thế - Mình hỏi nó
- Đuổi tao sớm vậy
- Mày té giờ tao càng vui
- Tao tuần sau

- Đồ ăn của quý khách đây – Tiếp tân đưa các món ra
- Cảm ơn – Mình đáp
- Giờ ăn đã. Tao đói lắm rồi
- Con lợn nhà mày
- Mà bạn này ở đâu thế? – Nó nhìn mình hỏi
- Cùng quê mình đấy con heo
- Bạn ở chỗ nào vậy? – Nó quay sang hỏi N
- Mình ở Nga Sơn – Bé trả lời
- Vậy gần Hà Trung rồi – Nó như bắt được vàng vậy. Vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm
- Ukm – Bé nhẹ nhàng trả lời
- Thôi. Mày xong đi rồi mà nói – Mình nói nó
Ăn xong xuôi. Đang uống nước thì
- Là nó – Một toán người chạy vào vây quanh tụi mình
Chưa nói chưa rằng gì thì
“Bốp”
.
.
.
.
.