"Còn... chị Phúc Nhi thì sao?".
Lý Vĩnh Hoàng mỉm cười với cô.
"Em đang nghĩ gì vậy San San? Phúc Nhi thì sao chứ? Cô ấy chỉ là bạn của anh mà thôi!".
Có lẽ, San San chưa từng thích ai ngoài Vĩnh Hoàng, nên cô còn quá non nớt để hiểu được cách hành xử trong một mối quan hệ thế nào là đúng, là sai, nên cô đã gật đầu đồng ý.
Kể từ sau đó thì mỗi ngày, Lý Vĩnh Hoàng đều sẽ sang nhà đón cô, nhiều đến nỗi có một ngày, mẹ cô đã phải kéo tay San San lại và hỏi.
"Con và Lý Vĩnh Hoàng thật sự yêu nhau rồi đấy à? Con không được giấu mẹ đâu đấy!".
"Không có mà!".
Bố cô chế nhạo cô bằng cách gọi anh là "con rể". Không hiểu vì sao, San San không hề tận hưởng chuyện này như cô đã tưởng.
Hôm đó, cô ngồi lên chiếc xe mui trần của Vĩnh Hoàng, và nói với anh.
"Anh... Ngày mai anh không cần đến đây nữa...!".
Vĩnh Hoàng vừa ngạc nhiên, vừa tổn thương bởi lời nói của cô.
"Sao vậy? Em khó chịu việc gì à?".
"Em nghĩ là... Bố em chở em đi học được rồi. Cứ phải lái xe qua đây như vậy thật làm phiền anh quá...".
"Anh không phiền!" - Vĩnh Hoàng cứng đầu - "San San, rốt cuộc đã có chuyện gì với em vậy? Kể từ lần sinh nhật đó, anh nhận ra, ánh mắt em nhìn anh không còn được như trước nữa!".
Cô căng thẳng hỏi lại.
"Có sao?".
Mép lưng như dính chặt vào trên ghế.
"Có. Đúng vậy đấy!" - Chiếc xe tấp vào bên mép đường, dừng hẳn lại - "San San, chúng ta biết nhau từ bé rồi có phải không? Em thực sự thấy có gì mà em không thể chia sẻ với anh được à?".
"Em..." - Cô ôm đầu - "Vĩnh Hoàng, thật sự không có gì đâu. Em chỉ là luôn có những giấc mơ kỳ lạ thôi mà...".
"Vậy tại sao, em lại đối xử với anh như vậy?".
San San cúi đầu, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Đúng vậy, thái độ của cô là như thế nào? Trước đây, cô đã luôn theo đuổi Vĩnh Hoàng rất nồng nhiệt. Cô đối xử với anh như thể... Ngoài anh ra cô không thể suy nghĩ đến bất cứ một ai khác.
Còn hiện tại...?
San San từ từ nhận ra. Giấc mơ kia đã biến đổi cô. Cô hoàn toàn không thể nhận ra tình cảm của mình với Vĩnh Hoàng nữa. Không chỉ mỗi Vua Hủi ám ảnh cô, mà cả Nhạc San...
Dường như Nhạc San mới chính là cô...
San San có thể ngồi mân mê những miếng ngọc bội được điêu khắc hàng giờ liền mà không biết chán. Hôm trước khi bị Phúc Nhi chơi xấu và không nhận được điểm cộng hay con dấu của trường, cô đã gài chị ta lên phòng phát thanh và thừa nhận chuyện xấu của mình trước mặt toàn trường. Trong khi chuyện này hoàn toàn có thể xử lý một cách vô cùng đơn giản, cô có thể mách với bố mẹ, hoặc bố nuôi, Vĩnh Hoàng. Bất kỳ ai đều có thể đứng ra bảo vệ San San. Hôm trước, cô thậm chí còn ôm mẹ mình bật khóc, vì Nhạc San đã mất mẹ, còn bị bố gả đi nơi khác... Còn nhớ, ông Hà Hải Đông đã nhìn cô như thể cô bị hâm vậy.
Cô đã hoàn toàn bị Nhạc San nhập!
"Có thể... Em đã hết thích anh rồi..." - Cô lí nhí thổ lộ.
Mặt của Vĩnh Hoàng lúc đó hụt hẫng không tả nổi.
San San thầm tự trách mình thật vô tâm, tàn nhẫn đến cạn lời. Đáng ra... Cô nên lựa lúc thích hợp để nói cho anh biết mới phải!
"Nếu... Nếu anh thấy không thoải mái... em có thể xuống xe...".
Cô vừa định đẩy cửa bước ra thì Vĩnh Hoàng đã siết chặt lấy tay cô ngăn lại.
"Có phải là vì bố anh không?".
Cô sững sờ: "Hả?".
"Có phải em hết thích anh vì em thích Lý Huyền Lịch có phải không? Anh trông thấy cái cách mà em nhìn ông ấy!".
"Anh đang nói gì thế Vĩnh Hoàng?".
"Em đừng giả vờ ngây thơ nữa!" - Vĩnh Hoàng mỉa mai - "Em là nhìn trúng ông ta giàu có hơn anh nên em mới chọn ông ta, có phải không? Có phải không?".
San San choáng với cách hành xử này của Vĩnh Hoàng. Cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy bao giờ cả.
Còn chưa kịp phản ứng, Vĩnh Hoàng đã kéo lấy người cô. Trong tích tắc, cô đã kịp nhắm mắt, quay người né đi. Nụ hôn ấy chỉ rơi vào má.
San San dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Vĩnh Hoàng ra.
"Anh điên rồi!".
Cô nhảy khỏi xe.
Gió lớn thốc mái tóc dài thành một mớ hỗn độn. Vĩnh Hoàng nhảy xuống xe đuổi theo cô. Mỗi lúc anh tới gần, cô liền dùng tay đẩy anh ra.
"Vĩnh Hoàng, đừng tới gần em!".
Cô gần như đã hét toáng lên.
Mấy chiếc xe gần đó phanh lại. Chỉ cần San San kêu cứu một tiếng, chắc chắn sẽ có người nhảy bổ đến khống chế Vĩnh Hoàng.
Bố cô là ông trùm xã hội đen. Ông chắc chắn sẽ không để cho con gái mình tuỳ tiện bị một thằng con trai chở đi. Cô đoán, mấy chiếc xe đó đều là người của bố...
"Được rồi!" - Vĩnh Hoàng giơ tay, đầu hàng - "Anh không tới nữa. San San, em bình tĩnh lại đã...".
"Em không muốn ghét anh. Đừng ép em phải ghét anh!".
"Anh không có..." - Vĩnh Hoàng bất lực - "Anh xin lỗi... Anh không nên tổn thương em. Anh thật sự thích em, cho nên anh tiếp nhận không nổi... thông tin này...".
Cô ngơ ngác.
"Anh... thích em sao?".
Trước giờ, cô đều đơn phương theo đuổi Vĩnh Hoàng. Vào những lúc cô tưởng đã có thể tiến gần anh hơn một chút nữa rồi thì Vĩnh Hoàng lại ngựa quen đường cũ, tán tỉnh với những cô gái khác. Có những lúc cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì?
Thậm chí không có cách nào biết được, Vĩnh Hoàng có bao giờ thật sự thích cô, thậm chí trong tích tắc mà thôi?
Con người không nhất thiết phải cứ đâm đầu đi mãi trên một con đường. San San đã đi trên con đường này rất lâu rồi.
"Ừ!".
Cô lúng túng.
"Nghe này, San San. Anh biết, thời gian qua, anh đã cư xử như một thằng đểu với em. Anh đã không dành cho em sự quan tâm đúng mực. Ngay cả ban nãy..." - Vĩnh Hoàng ôm đầu - "Anh đã thốt ra những từ ngữ kinh khủng... Em...".
Anh khó khăn nói ra.
"Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? Em không cần chấp nhận anh ngay bây giờ. Em chỉ cần cho anh thời gian, để chinh phục lại em, lần này anh sẽ thực sự nghiêm túc. Em chỉ cần đừng đẩy anh đi là được. Anh...".
Vĩnh Hoàng vừa vươn tay ra thì San San đã tự động lùi xa mấy bước.
Ngay cả cái ý nghĩ bất khả xâm phạm này... cũng là của Nhạc San...
Cô thở dài, thật sự không hiểu nổi chính mình nữa...
"Được rồi, Vĩnh Hoàng... Chúng ta lên xe đi" - Cô dịu giọng - "Em cần thời gian để suy nghĩ kỹ mọi chuyện đã...".
...
Khi cô kể cho Mỹ An nghe về chuyện này, cậu ấy gần như muốn dùng rìu bổ xuống đầu cô cho nó nát ra.
"Cậu điên rồi à? Sao lại từ chối anh ấy? Dù gì thì Vĩnh Hoàng cũng đã là chàng trai nổi tiếng nhất trường mình rồi, cho dù cậu không thích ăn thì cũng nên liếm thử một miếng xem có vừa miệng không rồi hẵng chạy đi chứ?".
"Liếm hả? Ewww, cậu nói cái gì thế?" - Cô nhăn mặt, tưởng tượng ra cảnh đó thôi mà đã thấy ớn rồi.
"Thật luôn, đó là chàng trai duy nhất cậu thích từ trước đến giờ. Nếu bây giờ ngay cả Vĩnh Hoàng cậu còn không thích nữa thì cậu định thích ai? Thích tớ à?".
Cô đẩy mặt Mỹ An ra.
"Kinh quá, cậu đừng nói nữa!".
"Này, tỏ ra kỳ thị thế là không được đâu nhé!".
"Tớ không kỳ thị gì cả! Tớ chỉ kỳ thị cậu thôi!" - Cô cắm chiếc nĩa vào miếng ốp lết, dùng dao cắt nó ra thành từng miếng nhỏ. Cô ngẫm nghĩ một hồi bỗng hỏi - "Mỹ An, cậu có thấy tớ khác trước nhiều không?".
"Thế nào là khác chứ? Cậu vẫn thế mà?!" - Mỹ An ngậm đầu đũa đăm chiêu.
"Kể từ sau hồi sinh nhật ấy, tớ thật sự không khác gì à? Sao tớ có cảm giác như... tớ đang thay đổi... bất thường và đột ngột... Tớ thường thấy mình làm những chuyện mình của trước đây không bao giờ làm...".
"Như việc cậu siêng đến thư viện, siêng học hơn, hết thích Vĩnh Hoàng hả? Ừ cái đó thì lạ đấy... Tuần trước cậu còn mới đạt được danh hiệu học sinh xuất sắc nhất của tuần cơ mà!".
"Ngoài những cái đó ra?!".
"Hết rồi. Tớ thấy cậu vẫn vậy. Có lẽ cậu chỉ khác đi... về mặt thái độ và tình cảm... đối với một số người thôi, một số chuyện thôi. Cậu hiểu ý tớ chứ?!".
San San thở phào.
"Tớ chỉ lo, tớ sẽ biến thành một con người khác thôi... Một con người vô thực...".
"Vậy thì cậu nên đi chơi với Vĩnh Hoàng đi!".
"Hả?!".
San San ngạc nhiên.
"Chuyện này thì có dính dáng gì chứ?!".
"Ở bên Vĩnh Hoàng, cậu luôn vui vẻ và tinh nghịch hơn không phải sao? Có lẽ anh ấy sẽ giúp cậu tìm lại được bản tính đã mất đi của mình...".
Điều Mỹ An nói không phải không có lý. Vĩnh Hoàng sẽ giúp cô. Cô biết điều đó.
Cô nhớ lại ở bữa tiệc sinh nhật, cô đã ở bên Vĩnh Hoàng vui vẻ ra sao, nhớ trái tim mình đập rộn lên thế nào, nhớ cô đã tựa vào vai anh thoải mái biết bao. Tại sao hiện tại những ký ức đó tan biến như một ảo ảnh?!
Thay vì đó... cô bỗng... thấy như vậy với một người khác...?
San San rùng mình bởi suy nghĩ này.
Không thể nào!
Cô thực sự đã mất cả ngày để nghĩ về điều đó. Tại sao cô không còn thấy sợ Lý Huyền Lịch nữa...?
Hoảng hốt, cô lục lọi cái rương nằm ở góc phòng, lôi từng cuốn nhật ký ra đọc lại. San San thấy mình cần phải nhớ ra mình là ai, mình đã từng thế nào... trước khi những cảm giác đó hoàn toàn vụt mất bởi những giấc mơ quái đản của cô...
"Bé yêu...".
Mẹ cô thấy cô đang trùm chăn kín mít, soi đèn pin đọc nhật ký. Do sợ bà phát hiện mình còn chưa ngủ, nên cô đã phải tắt điện và dùng cách này.
Cô đã chẳng ngờ đến bà Vân Ninh tỉ mỉ đến mức mở cửa phòng mình để kiểm tra. Vụ việc tối hôm đó hẳn đã để lại cho bà một ấn tượng sâu sắc.
"Mẹ... Sao mẹ lại vào đây?".
Cô ép cuốn nhật ký vào người, cuộn mình trong chăn lăn tròn lại thành một con sâu róm.
Bà không nói gì, chỉ mở đèn.
"Đừng đọc vậy con. Hại mắt lắm!".
Cô hỏi nhỏ: "Mẹ không trách con vì con không đi ngủ sao?".
"Nếu muốn trách, mẹ phải trách ông trời vì đã cho mẹ một đứa con kỳ lạ thế này!".
Bà đi tới, hoàn toàn không có ý định giằng cuốn nhật ký ra khỏi tay cô, chỉ ôm con sâu bự khổng lồ trên giường là cô vào lòng. Đằng nào thì cái rương nhật ký không có khoá, nếu mẹ cô muốn thì đã đọc từ lâu rồi.
"Mẹ không định về với bố sao? Sáng mai thế nào bố cũng mắng con cho xem!" - Cô tròn mắt, trề môi, năn nỉ bà.
"Kệ bố. Nếu mai ông ấy mắng con thì cứ bảo là nếu mẹ biết bố mắng, mẹ sẽ qua phòng con ngủ nữa đấy!".
Nghe thế, cô càng thảm thương hơn.
"Thế mẹ định ngủ ở đây ạ?".
"Ừ" - Bà chắc nịch - "Có gì con chờ đến mai rồi đọc tiếp!".
San San bĩu môi, không dám cãi. Cô dụi đầu vào lòng mẹ. Mặc dù có hơi bất mãn nhưng người bà vừa mềm vừa thoải mái. Cảm giác an toàn kia bỗng khiến cô muốn mở miệng nói chuyện.
"Mẹ, bỗng con không thấy thích anh Vĩnh Hoàng nữa...".
"Sao thế? Cậu ta đã làm gì con à?".
Cô gãi mũi.
"Không có. Con cũng không hiểu sao bản thân lại vậy nữa. Con không nhớ ra nổi tại sao con thích anh ấy".
"Vậy à?" - Bà hỏi - "Mẹ nhớ có lần mẹ đã hỏi con tương tự. Con còn nhớ con đã trả lời mẹ thế nào không?".
Cô lặng lẽ lắc đầu.
"Con nói rằng con thích Vĩnh Hoàng, vì cậu ấy giống như một cơn gió vậy. Cậu ấy mạo hiểm và có được sự tự do mà con không bao giờ có. Ở bên cậu ấy, con có thể được làm chính con, được thoả thích vui đùa, khám phá những thứ mới mẻ. Cậu ấy khiến con tin rằng con mạnh mẽ và can đảm hơn con biết. Con đã trả lời mẹ như vậy...".
"Vậy mẹ có nghĩ rằng con nghiêm túc hơn xưa? Bớt hồn nhiên hơn xưa không?".
Cô ngây thơ hỏi. Bà Vân Ninh khẽ vén những lọn tóc mái của cô ra phía sau.
"Có thể có. Có thể không...".
"Mẹ trả lời vậy là sao?" - Cô giận dỗi.
"Tức là... có thể con đã thay đổi thật. Hoặc có thể trước giờ con đã luôn vậy rồi, chỉ là giờ con mới thấy được một mặt khác của bản thân thôi..." - Bà thì thầm - "Mẹ chẳng dám nói mẹ của bây giờ giống với mẹ năm mười tám tuổi đâu. Chúng ta vẫn sẽ là chúng ta, nhưng ai trong chúng ta rồi cũng khác...".
Nghe mẹ nói một hồi triết lý, San San ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết...