Chờ Em Nghìn Năm

Chương 15




San San mở mắt tỉnh dậy. Bên cạnh cô không còn mẹ nữa. Sờ bên cạnh chỉ thấy một tờ giấy nhắn: "Con ngủ không yên, cứ cựa quậy mãi nên mẹ muốn để con ngủ thêm một lát. Hôm nay không đi học cũng được nhé!".

Cô uể oải nằm vật ra giường, nén cảm giác khó chịu.

San San đã tưởng giấc mơ hoang đường kia sẽ không tiếp diễn nữa cơ. Thật kì quặc, lần này, cô không có cách nào nhớ được gương mặt của tên sơn tặc đã bắt cóc Nhạc San nữa.

Nếu những giấc mơ trước đây chân thực và sâu đậm đến mức khiến cô băn khoăn thì lần này lại mông lung, mơ hồ... Giống như những giấc mơ bình thường thôi vậy...

Chắc cô phát điên lên mất.

Sợ là ở trong nhà, căn bệnh và giấc mơ kia sẽ càng trầm trọng hơn, nên San San vẫn đến trường. Mẹ cô đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho cô ở dưới nhà. Muộn hết hai tiết học rồi nên San San cũng không vội vã làm gì.

Anh chị cô luôn ghen tị vì San San có được những đặc quyền mà bọn họ không bao giờ có được. Hà Vô Thương cứ than phiền rằng ngày trước nếu anh ba học như cô thì đã bị bố nhừ ra bã. Đến lượt cô thì cả trường đều biết muốn nghỉ hay không nghỉ chỉ cần hỏi ý cô là được, chưa bao giờ phải liên hệ đến phụ huynh.

Đến được cổng trường thì đã gần trưa, San San có hơi ái ngại với bạn bè khi xuất hiện vào giờ này.

Bỗng nhiên, có một luồng gió xuất hiện trên đầu. San San vừa ngẩng lên thì thấy có bóng người trên đầu mình rơi xuống, cô hoảng hồn lùi về phía sau, suýt nữa thì ngã.

"Vĩnh Hoàng!" - Cô kinh ngạc khi thấy người quen - "Anh trèo tường trốn học à?".

"Ừ!".

Vĩnh Hoàng kéo tay cô về phía sau.

Ngay sau anh là một nhóm nam sinh, tầm ba bốn người nữa tung người qua bức tường chắn đứng ngăn cách khu vực bên trong trường với bên ngoài. Tim San San như đứng lại. Cảnh tượng này...

Chẳng nhẽ Vĩnh Hoàng chính là tên sơn tặc đó? Tên sơn tặc trong giấc mơ?

Cô tự đánh vào đầu mình, tại sao bắt đầu móc nối giữa giác mơ và hiện thực vào với nhau chứ?

"Này, làm gì thế?" - Vĩnh Hoàng giữ lấy tay cô - "Tại sao em lấy tay đánh bản thân? Em có làm sao không thế?".

Cô lắc đầu.

"Không có gì... Em...".

"Lại mơ giấc mơ kì quái rồi đúng không?" - Anh trả lời thay cô - "Anh tự hỏi là em đã mơ thấy chuyện gì mà có thể tác động đến em nhiều đến vậy? Giết người? Chặt xác?".

Cô cười.

"Như vậy thì em chỉ cần xem Dexter hay Dahmer thôi, ngủ mớ làm gì?!".

"Bắt quả tang rồi nhé" - Anh véo má cô - "Em chưa đủ tuổi để xem mấy phim đó đâu. Coi toàn mấy phim đấy không gặp ác mộng mới lạ đấy!".

"Ư..." - Cô giằng má ra khỏi tay anh, cố nói - "Em lớn rồi mà...".

"Lớn gì chứ? Tuổi của em chỉ xem phim hoạt hình được thôi".

"Không, em không thích xem phim hoạt hình đâu!".

Hai người họ đứng trên vỉa hè vùng vằng như hai đứa trẻ.

Vĩnh Hoàng buông má cô ra. San San ôm lấy một bên mặt đau điếng, trừng mắt liếc anh. Đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Anh rút từ túi ra một dây vé.

"Thế hẳn là em không thích xem Avatar mới ra đâu nhỉ?".

San San kinh ngạc.

"Làm sao anh có được những tấm vé này? Avatar phải tuần sau mới ra mắt cơ mà?!".

Mấy hôm trước Mỹ An và cô đã bàn luận chuyện này. San San còn nói muốn đợi đến hôm công chiếu rồi hai người sẽ cùng nhau đi xem phim và ăn lẩu.

"Em có vẻ không hiểu bố nuôi em nhiều như em nghĩ nhỉ?" - Anh hỏi đầy châm biếm.

San San không hiểu hai cái vé phim mới thì có liên quan gì đến Lý Huyền Lịch nữa?! Biết Vĩnh Hoàng dạo gần đây rất nhạy cảm với những chuyện liên quan đến ông ấy, cho nên cô chỉ biết làm thinh, không hỏi.

"Em và ông ấy có bao giờ thân thiết đâu?!".

"Vậy ở hội thảo lần trước, em nói gì với ông ấy mà nhiều vậy?".

Cô còn không biết là Vĩnh Hoàng thực sự để ý đến chuyện này...

"Tụi em chỉ tình cờ ngồi kế nhau, nói về Vua Hủi thôi mà... Em nghĩ rằng bố chắc sẽ có nhiều thông tin về ông ấy...".

"Tình cờ?! Em thật sự nghĩ trên đời này có lắm chuyện tình cờ thế sao?".

San San bắt đầu không thích thái độ này của Vĩnh Hoàng.

"Anh đang muốn ám chỉ điều gì?".

Vĩnh Hoàng nhún vai: "Không gì cả!".

San San đứng lại, thở dài.

"Vĩnh Hoàng, em đang cố gắng tỏ ra bình thường đây. Nhưng em phải làm sao khi anh cứ thô lỗ vậy với em chứ? Hôm qua anh đã khiến em tin rằng mình mới chính là người thay đổi. Nhưng có đúng là em thay đổi không? Hay người thay đổi chính là anh?".

Vĩnh Hoàng đối diện cô, bắt đầu thấy tội lỗi.

"Xin lỗi em... Anh..." - Vĩnh Hoàng vò đầu bứt tai - "Anh cũng không biết mình làm sao nữa!".

Anh bất lực ngồi xuống bồn hoa gần đó.

"Anh thấy vô cùng khó chịu mỗi lần ông ấy quan tâm đến em. Tại sao vậy chứ San San?" - Anh hỏi - "Anh mới là con trai ông ấy cơ mà?!".

San San thật muốn an ủi anh, nhưng cô lại chẳng biết nói gì cả. Vĩnh Hoàng vươn tay ra, nắm lấy tay cô.

"Anh thật sự thích em. Anh cũng muốn ở bên em, chăm sóc em, bảo vệ em... Nhưng cứ thấy ông ấy... Anh thật sự không thể!".

Từ nhỏ đến lớn, Vĩnh Hoàng vẫn luôn lớn lên cô độc như thế. Người thân duy nhất còn sót lại của anh là Lý Huyền Lịch. Mẹ anh đã bỏ rơi anh từ lúc anh còn bé tí. Lý Vĩnh Hoàng chưa từng biết mặt mẹ mình. Thứ duy nhất anh cần là sự ấm áp và quan tâm, mà Lý Huyền Lịch chưa từng cho anh điều đó.

Cách Lý Huyền Lịch đối xử với Lý Vĩnh Hoàng giống hệt như cách ông đối xử với người hầu, chỉ là anh sẽ có nhiều quyền lợi hơn một chút. Vĩnh Hoàng luôn sống tuỳ hứng và phá phách như vậy cốt cũng chỉ giành được một chút sự chú ý từ Lý Huyền Lịch. Cho nên anh thấy việc San San không cần làm gì mà bố anh vẫn chăm chút từng chuyện một của cô làm anh rất đố kỵ.

"Em xin lỗi vì đã làm anh thấy thế này... Nhưng, Lý Huyền Lịch ông ấy là một người kỳ quái. Anh biết mà. Có thể cách ông ấy quan tâm đến anh không giống những người khác, nên anh không biết mà thôi" - Cô vỗ về - "Giống như anh nói ông ấy quan tâm em ấy, em hoàn toàn có cảm thấy chút gì đâu?!".

Tâm trạng của Vĩnh Hoàng từ từ được giải toả. Anh đứng dậy. Mặt trời hình như đã ló dạng sau đám mây đen kịt.

"Đi, chúng ta cùng đi xem phim thôi!".

Cả rạp phim toàn bộ đều đã được bao trọn, không có lấy một bóng người. Đồng bọn của Vĩnh Hoàng bị đẩy đi ngồi ở hàng ghế xa nhất. Bọn họ càm ràm ít nhiều vì rõ ràng đã bị xếp vào hàng ngũ kỳ đà cản mũi, còn đại ca của bọn họ thì cứ dính lấy San San.

Vĩnh Hoàng tất nhiên giành lấy hàng ghế đẹp và trung tâm nhất cho hai người. San San có hơi hồi hộp. Rạp chiếu phim là nơi hẹn hò lý tưởng của mọi cặp đôi (dù cô không hiểu tại sao). Cô chưa từng đi riêng hay hẹn hò với bất cứ ai trong rạp chiếu phim cả. Cái ý tưởng "hẹn hò" này vừa khiến cô bỡ ngỡ và bối rối cùng một lúc.

Trong khi Vĩnh Hoàng có vẻ rất thành thạo. Anh chủ động mua bắp và nước, đưa vé cho nhân viên soát. Cũng phải thôi, với tình sử dày đặc như Vĩnh Hoàng, chắc chắn anh không lo lắng và nghệt ra như cô.

Nghĩ đến những chuyện mà các cặp đôi có thể làm trong nơi tối như hang động này, San San khẽ co người.

Vĩnh Hoàng tưởng cô lạnh nên lấy tay choàng qua vai, kéo cô vào lòng. San San sững sờ mất một lúc, cô đang nghĩ đây có phải là thời điểm quá sớm để chuyện này có thể xảy ra không? Tuy nhiên, cô không né tránh, nép vào ngực anh như một chú chim nhỏ. Cô chỉ muốn quên đi Nhạc San... Cô chỉ muốn thoát khỏi cô ấy và câu chuyện mộng mơ vô thực ấy...

Vĩnh Hoàng từng là người duy nhất mà cô thích, cô có thể tìm lại cảm giác đó một lần nữa mà... đúng không?

Vào lúc đó, cô bỗng nghĩ đến mùi hương thanh nồng của Lý Huyền Lịch. Điều đó làm trái tim cô giật ngược lên.

Bộ phim không hay bằng phần một. Suốt quá trình coi phim, Vĩnh Hoàng và San San hầu như chẳng nói được với nhau câu nào. Ai bảo coi phim chung là lãng mạn chứ? Không nói thì thấy kỳ quặc mà nói thì sợ làm phiền. Cái ý tưởng coi phim chung ấy chắc chỉ lãng mạn khi hai người đã quá thân thuộc với nhau, nằm chung trong chiếc chăn ấm và tận hưởng một quãng thời gian thư giãn bên nhau thôi.

Bà Vân Ninh trông thấy Vĩnh Hoàng chở cô về thì không khỏi bất ngờ.

"Không phải... tối qua con nói đã không còn thích cậu ta nữa rồi ư?".

Tất nhiên mẹ cô không hỏi trước mặt Vĩnh Hoàng. Giờ ăn tối còn có ba người nhà bọn họ, bà mới hỏi. Ông Hà Hải Đông không hứng thú mấy với chủ đề này. Không ai thích nghe chuyện con gái mình bị mấy gã ghê tởm khác hốt đi cả.

"Tuổi dậy thì lộn xộn và bối rối ấy mà" - Bố cô chế giễu. Tuy đã có hai cô con gái trước gả đi rồi, ông vẫn chưa thể quen với cảm giác chua chát này - "Con thật sự không tìm được thằng nào tử tế hơn à?".

Cô băn khoăn: "Vĩnh Hoàng không tốt chỗ nào bố?".

Ông khẽ hừ một cái. Cô nhân cơ hội liền nhấn vào chỗ đau của ông.

"Anh ấy không tốt bằng con rể Thang Viễn của bố đâu nhỉ?".

"Con bé này!" - Mẹ cô lườm cô một cái - "Nói vậy không hay đâu!".

Chị hai cô lại đi lấy bạn trai cũ của mẹ. Cho đến giờ, mối quan hệ con rể - ba vợ này vẫn đầy tréo ngoe. Vào mỗi ngày lễ, Hà Đình Khê đều sẽ dẫn Thang Viễn cùng mấy đứa trẻ kháu khỉnh đến thăm ông bà. Bố cô và cậu con rể sẽ không thể nói được câu nào, chỉ nhìn nhau cười trìu mến. Sau đó, khi chị hai và anh rể lên xe để về nhà, ông sẽ kéo tay chị lại và cảnh cáo: "Lần sau thì khỏi dẫn nó đến đây nghe chưa? Nếu mày không muốn bố mày đột quỵ chết sớm!".

Nụ cười của bố cô run run trên khoé miệng.

"Tất nhiên là không có ai tệ như nó rồi!".

Ánh mắt ông bỗng liếc về phía mẹ cô thăm dò. Bà tất nhiên không nói gì, dửng dưng uống một hớp nước. Trong lòng hẳn bà đang thầm rủa sự tinh quái của đứa con út.

"Phải rồi..." - Bà thấy cần thiết phải chuyển chủ đề - "Mẹ đã đem cái nhẫn do con khắc đẽo đi khoe ở khắp nơi đấy con có biết không?".

Giọng bà bỗng trở nên vô cùng hào hứng. Bàn tay bà đặt lên bàn, nắm lấy tay ông Hải Đông, siết chặt.

"Anh không tin được một trong những chuyên gia trang sức của chúng em đã nói gì đâu... Ông ta nói rằng, kỹ thuật điêu khắc trang sức này là một kỹ thuật nổi danh từ tận thời nước Dương, đã bị thất truyền từ rất lâu rồi. San San, làm sao con biết được kỹ thuật khắc ngọc này vậy?" - Mẹ cô đột ngột hỏi - "Miếng ngọc đấy theo lời ông ta nói, hoàn toàn có thể đem đi bán đấu giá".

Những sợi mì Ý tròn múp míp cuộn trên đầu nĩa của cô trượt đi, rớt hết xuống chiếc dĩa bên dưới, không còn sợi nào...

"Thật à?" - Ông Hà Hải Đông ngạc nhiên, không giấu được nụ cười hạnh phúc nhìn mẹ cô - "Thế cửa hàng trang sức của mẹ con không lo không có người kế thừa rồi".

May mắn thay, bọn họ không bận tâm mấy đến chuyện cô đã học được kỹ năng đó từ đâu. San San nén tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cô cắm đầu cặm cụi ăn, hoàn toàn không dám nói gì nữa.

Bố cô hiểu lầm là cô dỗi ông, liền xoa dịu.

"San San, đừng hiểu lầm là bố không coi trọng gì nhà họ Lý. Mặc dù danh tiếng của họ ở nước mình không được tính là nổi cộm, nhưng bố thấy họ thật sự quyền lực hơn bề ngoài rất nhiều. Bố hoàn toàn không phải vì bề nổi của họ mà nói Vĩnh Hoàng như thế. Bố thấy cậu ta không đáng tin, con vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn".

Ông Hà Hải Đông bề ngoài thì dữ dằn nhưng lại có rất nhiều lòng trắc ẩn, đặc biệt là những người trong gia đình, cho nên San San hoàn toàn không sợ gì ông cả.

"Con biết rồi mà bố. Con có phải là đồ ngốc đâu".

Ông buồn cười nói.

"Theo bố thấy thì con chính là đồ ngốc!".

"Hai bố con anh không còn chuyện gì tốt đẹp hơn để nói nữa à?".

Ông Hà Hải Đông mới từ lúc đó lấy từ túi áo ra một hộp quà bé xíu, để xuống trước mặt cô.

San San bĩu môi.

"Hừ, sinh nhật con qua được bao lâu rồi?".

"Còn không phải vì con bệnh, bất tỉnh không chịu dậy và hôm đấy thì qua nhà bố nuôi con ở đến ngút chỉ nên bố quên mất hay sao?".

Cô nghe vậy, thấy hợp lý, liền ngưng làm vẻ mặt cứng ngắc, nở nụ cười tươi rói, ôm lấy hộp quà của ông.

"Cảm ơn bố!".