"Trấn Bình vương hồi cung!".
Từ tận Đông cung, Nhạc San đã nghe được tiếng hô vang trời cùng tiếng tù rền, báo hiệu Ngũ vương gia đã hồi cung. Nhạc San ngồi trước bệ cửa sổ, ngóng ra ngoài khoảng sân trước cung trống hoác, nhìn hàng cỏ xanh rì và những bông hoa nhỏ li ti rung động dưới tàn cây xum xuê theo chiều gió thổi.
"Công chúa, người thật sự không ra đón Ngũ điện hạ à?".
Nhạc San lắc đầu, chỉ vào miếng băng trắng ở trên đầu mình.
"Em nhìn ta này... Bộ dạng này của ta ra ngoài để làm trò cười cho toàn cung sao? Ngũ điện hạ hiện giờ đã đủ lông đủ cánh, chắc không cần sự bảo vệ của ta nữa đâu. Ta nên tự lo cho bản thân mình thôi...".
Thời điểm này, nước Xiêm đã hoàn toàn bị Dương quốc và Thịnh quốc nắm trọn. Vì liên minh thời điểm này có thể rất dễ tan vỡ, trong khi hoàng huynh của nàng vẫn chưa đăng cơ. Cuộc đấu tranh quyền lực trong nội bộ hoàng gia Dương quốc ngày một khốc liệt. Hoàng huynh của nàng cần tất cả những sự hỗ trợ mà huynh ấy có thể sử dụng được.
Hoặc đăng cơ hoặc sẽ chết.
Đó đã là số phận đã được định sẵn của hoàng huynh nàng ở Dương quốc.
Nghĩ đến điểm này, nàng càng cảm thấy nhẹ nhõm vì tên sơn tặc kia đã thả nàng đi... Hoặc đó chỉ là một cái cớ để nàng tự an ủi bản thân.
A Hỷ có lẽ đã tinh ý, biết được cảm xúc bất thường của nàng dành cho chiếc áo choàng của nam nhân kia nên luôn treo nó ở một nơi dễ trông thấy nhất.
"Ngũ điện hạ hôm nay vào cung diện thánh và dự yến xong sẽ về lại vương phủ ở ngoài cung có phải không? Xuy Diên quận chúa đã qua đời rồi, ai sẽ là người thu xếp việc trong phủ của ngài ấy?".
"Người chưa biết gì sao ạ? Cách đây đúng một ngày, phủ Trấn Bình vương toàn bộ đã bị thiêu rụi rồi ạ!".
Nàng há hốc miệng. Một vương phủ lớn và khang trang như vậy, sao có thể nói cháy là cháy chứ?
"Thiêu rụi?".
"Vâng, toàn bộ. Cho nên Ngũ hoàng tử dự tiệc xong vẫn sẽ về Nam Khang cung ở".
Vậy là Nhạc San cùng với Ngũ hoàng tử sau bao năm lại tiếp tục chung sống với nhau trong cung điện. Tiếc là thời gian qua đi, điều đó đã không còn khác biệt nhiều so với khi nàng phải ở trong cung một mình nữa.
Tứ Cửu có đem tới cho nàng một chồng thư, nói là thư của hoàng huynh nàng nhờ chuyển đến cho nàng. Vương Lẫm hồi âm cho nàng, không sót một bức thư nào. Giống như cứ sau mỗi lần đọc xong một bức thư, huynh ấy sẽ ngồi, nói về cảm nghĩ của huynh ấy khi đọc xong bức thư và viết ngay một bức thư để đáp lại.
Nhạc San dành cả đêm, lật giở từng bức ra đọc. Nước mắt nàng thi nhau trào ra mãi. Nàng và hoàng huynh đã xa nhau lúc nàng chỉ vừa mới bảy tuổi. Những ký ức về vị bào huynh kia đã bị năm tháng ăn mòn. Đến hiện tại, nàng đã không thể nhớ rõ Vương Lẫm trông như thế nào nữa.
Nàng nhớ vương huynh của nàng là một người vô cùng đẹp trai. Người chính là niềm tự hào của phụ mẫu nàng, tài mạo vô song. Hơn nữa, người còn là một người rất trượng nghĩa, một vị huynh trưởng đáng tin cậy.
Nhạc San vẫn còn nhớ như in khi mẫu hậu nàng còn sống. Có một lần nàng bị Oa quý phi vu khống rằng đã xô ngã khiến nàng ta té ở Ngự hoa viên. Khi đó A Hỷ không có ở cạnh. Những nhân chứng có mặt ở đó không ai tin nàng, chỉ có Vương huynh. Vương Lẫm đã nhận và chịu tội thay nàng, với lý do nàng là nữ tử, còn quá nhỏ, sau này phải gả đi, không thể chịu phạt nặng được. Vì vậy, phụ hoàng đã sai người phạt hoàng huynh hơn 50 trượng. Chịu phạt xong, trên người Vương Lẫm là máu và thịt hoà vào với nhau.
Vương huynh của nàng đã phải dưỡng thương hơn 3 tháng mới có thể sinh hoạt lại bình thường. Tuy vậy, trên lưng của ngài vẫn để lại những vết sẹo loe loét đến đáng sợ. Sau này nàng mới biết rằng, có người ác ý đã gắn thêm đinh lên cây trượng phạt, cố ý muốn róc thịt hoàng huynh nàng...
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Nhạc San lại không kiềm được nước mắt. Nàng thấy bản thân cho dù đời này có phải cưới một người không vừa ý, vì hoàng huynh mà mất mạng nơi xứ người cũng không có gì đáng tiếc...
Đẫm trong làn nước mắt, nàng thiếp đi trên những bức thư vẫn còn đang đọc dở...
Phải mất một tháng sau, vết thương trên trán nàng mới lành lại.
Nhạc San theo thông lệ mỗi buổi lại đến Phượng cung vấn an Hoàng hậu nương nương. Từ sau khi hai đứa con trai trở về, nụ cười của bà đã ngoác đến tận mang tai. Mỗi lần nhìn đến bà, nàng bỗng nhớ đến niềm hạnh phúc và vinh hoa mà cả đời này mẫu hậu nàng không được hưởng.
"Thần thiếp xin được vấn an Hoàng hậu".
"Miễn lễ! Miễn lễ!".
Hoàng hậu nương nương ngồi trên ngai phụng dát vàng. Toàn thân y phục đỏ như một đoá hoa mẫu đơn đang toả ra một vầng hào quang lấp lánh. Đầu bà được búi vô cùng cầu kỳ, hệt như đang đeo hết cả tủ trang sức của mình gắn lên trên.
"Thăng Ninh, thật lâu rồi ta mới thấy con. Đã mấy năm rồi nhỉ? Ta cứ luôn tiếc cho nhan sắc của con mà lại bị mắc phải lời nguyền hủi nữa thì... May là không sao rồi!".
Tình cảm giữa nàng và Hoàng hậu mấy năm nay vẫn luôn dừng ở mức lễ nghĩa xã giao. Nghĩ lại hồi Hoàng thượng muốn phong nàng làm phi, Hoàng hậu gần như đã phát điên với nàng. Bà ta đã bắt nàng quỳ trước tẩm điện cả một ngày trời dưới mưa lớn. Nhờ vậy mà câu chuyện nàng bị bệnh hủi mới càng trở nên thuyết phục hơn.
Thái y ở trong cung nàng, dùng một loạt kim châm trên người nàng để thử xúc giác. Nhạc San đã không dám lộ ra nửa điểm đau đớn nào. Lúc đó, nàng đang mê man, trong cơn sốt vì trận mưa tối qua.
Nếu nói hoàng cung là một cái lồng son, nàng thà ví nó như một cái địa ngục dát vàng còn hơn. Nơi này không đơn thuần là giam giữ, mà còn hành hạ và tra tấn người khác.
"Nhờ hồng ân của Hoàng thượng và Hoàng hậu, thần thiếp mới chóng khỏi bệnh như vậy".
"Được rồi. Được rồi. Mau ngồi xuống dùng trà đi!".
Ở một bên, Bát công chúa liếc nàng như đang chòi hết cả khoé mắt ra. Chẳng mất bao lâu để nàng ta mở lời cạnh khoé nàng.
"Mẫu hậu, chẳng phải người luôn cố vời hoàng huynh đến đây mà không được sao? Xem kìa, hiện tại Thăng Ninh công chúa đã ở đây rồi. Người cho người qua cung Nam Khang truyền tin, biết đâu hoàng huynh sẽ đổi ý... Nhất là khi biết được dung mạo hiện tại của hoàng tẩu tương lai, chắc chắn hoàng huynh chỉ hận không thể phóng qua ngay".
Tin đồn từ lúc nàng vừa mới 10 tuổi, bây giờ lại được dịp phát huy. Có điều, những tin thất thiệt này đã khiến người ta có suy nghĩ vô cùng khác so với trước đây...
"Điện hạ quá lời rồi. Suốt bao nhiêu năm qua, Ngũ hoàng tử và ta chưa từng có liên lạc gì. Tin chắc ngài ấy đã quên ta như một giọt nước rơi vào bể đại dương thôi. Xin người đừng đánh giá cao ta quá!".
Nhạc San thật sự rất ghét những buổi thỉnh an như thế này. Từ khi bọn họ bắt đầu thấy được sắc đẹp chớm nở của nàng và sự đe doạ mà nó có thể mang lại, bọn họ bắt đầu nổi cơn đố kỵ và chĩa mũi dùi vào nàng.
"Trấn Bình vương gia giá đáo!".
Bỗng nhiên, thái giám bên ngoài hô to.
Toàn bộ Phượng cung đều sững sờ. Bát công chúa nhếch mép nói.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!".
Mọi ánh mắt nhất thời đều đổ dồn về phía cửa cung. Ngũ hoàng tử lừng lững bước vào trong bộ y phục màu xanh đậm. Chiếc mặt nạ của ngài sáng loá lên. Thật buồn cười nhưng Nhạc San chẳng thấy ngài khác gì so với 6-7 năm về trước cả.
Chắc có khác ở chỗ là nàng đã biết được tóc của ngài, da của ngài và tay của ngài trông như thế nào thôi. Mắt ngài đã không còn đỏ như trước nữa.
Ngũ hoàng tử vừa trông thấy nàng thì Nhạc San lập tức cụp mắt xuống, vờ như không quen biết.
Dáng vẻ của nàng quá nhạt nhoà so với những nữ nhân khác trong cung. Thay vì người khác phấn son loè loẹt, búi tóc hết cài hoa đến ngọc ngà vàng bạc thì nàng đơn thuần khoác trên mình một màu trắng hơi ngả xanh như một nỗ lực vô nghĩa trở nên tàng hình.
Nhạc San hành lễ xong thì ngồi về chỗ. Tay nắm chặt đặt trên đùi đầy căng thẳng. Mắt nàng không dám nhìn lên, nhưng nàng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang chòng chọc nhìn mình để đào bới lỗi sai.
"A Ngũ, con rốt cuộc đã chịu tha thứ cho mẫu hậu rồi!".
Nhạc San có thể nghe được giọng nói nghẹn ngào như đang vỡ oà của Hoàng hậu. Màn kịch này diễn thật đạt. Bà ta ôm ấp tấm lưng cứng đờ của Ngũ hoàng tử trong khi ngài chẳng thèm tỏ ra bất cứ biểu cảm gì, ngay cả đưa tay ra cũng không có. Nhạc San thấy dáng đứng ấy của ngài giống như đang tự kiềm chế để không đẩy bà ta ra.
"Hoàng huynh, ngài đến đúng lúc lắm. Mọi người đều đang bàn tán về việc thế nào ngài cũng đến vì có Thăng Ninh công chúa ở đây!".
Bao nhiêu năm tập nói rõ ràng uổng công vì Bát công chúa Lý Thi Uyển chỉ có đúng một chuyện để nói.
Nàng không rõ Ngũ hoàng tử có nhìn ra được dụng ý của Lý Thi Uyển dưới lớp mặt nạ kia không. Nếu không thì đúng là ngài ấy đã chém giết quá nhiều mà quên mất cách đánh những trận chiến không có máu đổ trong cung.
"Đúng. Ta đến đây là vì Thăng Ninh điện hạ...".
Nàng kinh ngạc đến mức đầu ngẩng lên như một con hươu cao cổ. Trấn Bình vương, ta sùng bái ngài vô ích rồi!
"Như vậy thì có gì không phải chứ?! Thăng Ninh là người duy nhất đứng ra bảo vệ ta khi ta còn bị bệnh trong lúc những người khác khinh miệt ta, dè bỉu ta. Vậy nên ta đối tốt để báo đáp Thăng Ninh là sai à?".
Lý Thi Uyển không ngậm được mồm, không thể nói được gì.
"Hoàng muội, tung tin đồn nhảm, làm ô uế thanh danh hoàng gia. Tội này không nhẹ đâu. Lần trước ta kiểm tra luật Hồng định thì thấy hình phạt sẽ là xẻo đi môi dưới. Hoàng muội nên chú ý mồm miệng vào".
Lý Thi Uyển bất giác tự đưa tay lên sờ môi.
Nhạc San buồn cười nhưng phải nén lại.
Giờ thỉnh an đã qua, Nhạc San men theo con đường cũ về Đông cung. Khi đi qua Ngự hoa viên, bỗng có tiếng người gọi với lại nàng ở phía sau.
"Công chúa! Công chúa!".
Nàng cùng A Hỷ quay đầu thì thấy Tứ Cửu đang vẫy tay.
Hắn dẫn nàng qua một con đường nhỏ, rồi đi tới hòn giả sơn khổng lồ bao quanh hồ Bán Nguyệt có đường kính hơn trăm thước. Từ khi nàng vào cung đã nghe nói rằng, có không ít cung nữ và thái giám đã bị ném xác ở đây trong loạn Diên Thọ. Cơ bản đây là một cái hồ dùng để chôn xác. Rất nhiều người khi đi qua đây vào lúc đêm đã nghe thấy tiếng khóc và tên rên rỉ, cùng những chiếc bóng trắng không chân dập dờn bên trong hòn giả sơn. Vì vậy nên khu vực hồ Bán Nguyệt ngoài cái đình nhỏ nối từ bên trong Ngự hoa viên ra thì không ai dám đến lai vãng.
Cái hòn giả sơn kia chính là nơi nàng đã chạy vào trong để trốn Thái tử và gặp được Ngũ điện hạ.
Tia nắng ấm áp rọi vào những khe nứt trên hòn giả sơn, khiến khung cảnh bên trong ấm áp và thơ mộng một cách lạ kỳ. Tứ Cửu đưa nàng vào trong rồi lui đi. Giữa nàng và Ngũ điện hạ bấy giờ là một tầng sáng mỏng như một tấm rèm phủ đầy bụi mờ trong suốt.
"Ngươi không vui khi gặp lại ta à?".
Nàng còn chưa kịp thi lễ thì Ngũ vương gia đã lên tiếng. Có lẽ nàng đã rất vui nếu ngài ấy quay lại đây trước khi nàng bị bắt cóc. Sự xuất hiện của tên sơn tặc đã khiến nàng nghi ngờ mọi thứ.
"Ta... có... Nhưng ta chỉ không chắc chuyện này có ý nghĩa gì với ngài không...".
Nếu nàng không thể thẳng thắn với Ngũ hoàng tử thì ngài ấy không hề xứng đáng làm bằng hữu của nàng.
"Chẳng phải ta đã gửi hết thư của hoàng huynh ngươi cho ngươi rồi sao? Ngươi còn lý do gì để giận ta nữa?".
Nàng định nói gì đó rồi lại thôi không nói nữa.
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được khoảng cách mấy năm rộng và dài đến như thế. Mọi thứ hoàn toàn không giống như trước nữa rồi. Nhạc San không còn là một cô nhóc có thể líu lo nói ra hết tất cả tâm tình của mình nữa.
"Không có gì... Ta không giận ngài".
Khi nàng nói ra câu này, ánh mắt áy náy lẩn tránh.
"Điện hạ, có lẽ sau này, chúng ta đừng gặp nhau nữa. Như vậy sẽ có lợi hơn cho cả hai bên... Ta sẽ luôn ủng hộ và giúp đỡ mọi quyết định của ngài. Ngài chỉ cần nói Tứ Cửu qua tìm ta là được...".
Nhạc San dời bước định về cung.
"Ngươi không muốn ta cho ngươi bức tranh vẽ hoàng huynh ngươi?".
Bước chân nàng sững lại.
"Ngài có... chân dung của huynh ta?...".
"Ta không, nhưng ta có thể vẽ lại...".
Nhạc San khẩn trương, suýt chút nữa nàng đã nắm lấy tay áo hắn.
"Làm ơn...".
"Chà, ngươi thay đổi đến chóng mặt thật đấy" - Trấn Bình vương có vẻ như đang chế giễu nàng - "Trước khi về đây ta nghe nói ngươi không ngừng nhắc đến tên của ta trước mặt rất nhiều người. Và giờ ta ở đây rồi, ngươi lại nói là ta và ngươi không cần gặp nhau nữa. Như thế là sao hả Tiểu Thăng Ninh?".
Nàng bĩu môi.
"Đừng gọi ta là Tiểu Thăng Ninh. Ta không còn là trẻ con nữa!".
"Ồ, vậy ngươi cho rằng, ngươi lớn rồi, có thể thành Thái tử phi rồi thì không cần đến ta nữa?".
Nhạc San cau mày.
"Ngài nói đi đâu thế? Mới qua mấy năm mà ngài đã mắc chứng hoang tưởng trầm trọng rồi à?".
Hắn không nổi giận, còn bật cười.
"Đó. Ngươi như thế mới đúng là Thăng Ninh ta nhớ!".
Không hiểu sao, câu nói đó lại làm nàng ngượng. Nhạc San quay mặt đi, tỏ vẻ như không thích nhưng thật ra là đang che đi cái mặt đang nóng ran của mình.
Chợt có một bàn tay giữ lấy đầu nàng. Nhạc San không khỏi ngước mắt nhìn lên.
"Ở yên đó!" - Hắn hạ đầu nàng xuống.
Làm gì thế này? Hắn đang... cài trâm cho nàng sao?
Không khí trong động cực kỳ tĩnh lặng. Có chăng cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc trên cửa động. Có chăng là tiếng gió xoáy xuống hốc nhỏ thành những tiếng lao xao. Trước mặt nàng là mặt hồ Bán Nguyệt sáng trong như gương. Mọi thứ đều như đứng yên tại thời khắc này. Dường như chỉ có mỗi thứ giấu trong ngực nàng là đang loạn nhịp.
"Là công chúa của Dương quốc. Ngươi vẫn nên yêu chiều bản thân mình một chút".
Nhạc San đưa tay lên đầu sờ. Nàng sờ được những sợi lưu tô dài được làm bằng những hạt ngọc trai to nhỏ đan xen. Bộ diêu hình vòng cung được uốn thành những đài hoa đào tỉ mỉ như đang nở hoa.
"Có thích không?".
Khi hắn hỏi câu này, hai mắt liền cong lên như chính hắn cũng đang vô cùng thoả mãn.
"Ta thích lắm... Cám ơn ngài!" - Nàng cười.
P/s: Merry Xmas!!!!