Không bao lâu sau thì một bức chân dung được gửi tới. Tiểu thái giám bên cạnh giúp nàng trải bức vẽ ra và treo lên. Cả Nhạc San và A Hỉ đồng loạt trầm trồ và ngẩn ngơ trước độ chân thực của bức hoạ.
Nhạc San chạm tay lên bề mặt tranh vẽ, vuốt lên hàng lông mày thẳng tắp của người nam nhân trong bức tranh. Mắt nàng long lanh. Trái tim thắt lại. Tất cả kỷ niệm xưa kia như ùa về trong chớp mắt.
"Đúng là hoàng huynh của ta rồi!".
Tứ Cửu ở một bên kính cẩn khom lưng.
"Vương gia và Thái tử Dương quốc đã trải qua những ngày chinh chiến chốn sa trường khổ cực và đồng lòng sát cánh cùng nhau, vô cùng thân thiết".
Vương Lẫm đã già dặn hơn rất nhiều so với trong hồi ức của nàng. Hoàng huynh của nàng hiện tại đã mất đi vẻ thanh tao và nhẵn nhụi của một vị quý tộc. Đọng lại trên khuôn mặt người, dáng đứng của người, chỉ là dấu vết của nắng gió cùng cực nơi biên cương.
Một vị hoàng tử đã biến thành một người lính, một vị tướng...
Nhạc San đắm chìm trong nỗi đau, nàng cố hít một hơi sâu, cố nói với Tứ Cửu.
"Ngươi thay ta, gửi lời cảm tạ chân thành của ta đến với Trấn Bình vương gia. Nói với ngài ấy, Nhạc San nguyện dùng cả đời mình để báo đáp tình nghĩa của ngài ấy đối với ta và hoàng huynh. Nếu ngài ấy có cần giúp gì...".
Tứ Cửu giơ tay, chặn nàng lại.
"Công chúa, người không cần nói nữa. Vương gia đã đoán được thế nào người cũng nói vậy. Ngài ấy nhờ ta nhắn lại cho người rằng, ơn nghĩa thì không cần nhắc đến, chỉ mong người nhớ đến lời nói hôm nay và không tránh mặt ngài ấy nữa là được".
Chút cảm động còn sót lại của Nhạc San đã bị dập tắt hoàn toàn. Ngũ điện hạ nói chuyện như thể nàng là một đứa vô ơn, lật mặt như lật bánh tráng vậy.
"Ta xin ghi nhớ kỹ lời dặn dò của vương gia. Xin ngươi nhắn lại với vương gia rằng ngài không cần phải lo lắng về ta nữa".
"Công chúa, ta còn một chuyện...".
Tứ Cửu vẫy tay. Một đoàn thái giám chỉ đợi lệnh của hắn, khệ nệ khiêng vào một ba bốn rương đồ. Rương nào rương nấy cũng cần tới bốn người khiêng.
"Đây... Đây là...".
"Đây là những món đồ trang sức và vải vóc thượng hạng mà Trấn Bình vương đã góp nhặt qua các năm ở những nơi mà ngài đã đi đến. Trong đó, rương cuối cùng là rương vật phẩm của hoàng huynh người dành cho người. Vương gia nói người có thể tận dụng những món đồ này cho chuyến đi săn hoàng gia sắp tới".
Những rương châu bảo lần lượt được khui ra. Nhạc San sững sờ trước độ xa xỉ và xa hoa của chúng. Một rương chất đầy những món trang sức, một rương chất đầy những thớ vải tơ tằm, tơ lụa thượng hạng, sặc sỡ đủ màu sắc, thêu hoa văn tinh xảo. Còn rương còn lại là chất chồng lẫn lộn. Số vàng bạc châu báu này làm nàng hoa hết cả mắt.
"Công chúa, vương gia dù chinh chiến xa xôi nhưng chưa một giây một khắc nào quên đi tấm lòng nhân ái và độ lượng của người cả...".
Tai nàng đã không còn nghe thấy Tứ Cửu nói gì nữa mà chỉ còn nghe thấy tiếng linh tinh và lẻng xẻng của vàng, bạc, đá quý va vào nhau đầy vui tai. Chỉ riêng hai rương đầu thôi là đã gấp đôi số của hồi môn nàng được lãnh khi gả qua Thịnh quốc rồi.
Nhạc San xào bới kim châu vàng bạc lên như đang xào rau. Đột nhiên nhận ra hình như thiếu thiếu một cái gì đó. Nàng nghiêng đầu, trông thấy A Hỷ vẫn đang đứng chôn chân tại chỗ trước bức tranh vẽ kia, nước mắt đầm đìa. Bình thường muội ấy luôn là người hứng thú với vàng bạc, châu báu nhất mà... Tại sao...?
Không nỡ cắt đứt mạch suy nghĩ của A Hỷ, nàng nhờ Tứ Cửu cùng các vị thái giám kia tới giúp nàng dỡ đồ và thu xếp gọn các rương hòm nặng trĩu kia vào một góc.
"Vương gia đi xa bao năm, đến khi trở về đã thành phú ông rồi. Hẳn các vị nương nương được sủng trong cung của ngài còn nhận được nhiều hơn cả ta".
Nói đến đây, Tứ Cửu chỉ cười.
"Chỉ có nhiêu đó thôi đấy ạ. Đều mang hết đến chỗ của người rồi...".
"Sao?...".
Trước khi nàng kịp hỏi thêm, nô tài từ bên Nam Khang cung đã rút lui đi hết.
Nhạc San chưng hửng.
Chờ đến khi A Hỷ hồi tỉnh thì không biết đã vời đến bao nhiêu vị ma ma trong cung để may xiêm y mới cho nàng. A Hỷ và nàng đã phải ngồi chọn kiểu dáng để may đo đến hết bảy ngày bảy đêm mới chuyển đi hết đống vải đó.
Đa số đều được chọn may theo kiểu "áo váy ngực". Váy được kéo lên đến ngực khi quấn vào ngang nách. A Hỷ luôn nói nàng lớn lên có một khuôn ngực đẹp thì nên mặc kiểu áo này để phô ra vẻ nở nang, tròn trịa.
*
Đại hội đi săn hoàng gia rốt cuộc cũng tới và tất cả những món đồ vương gia và hoàng huynh đã tặng cho nàng đã có chỗ để dùng tới. Các vương tôn công tử và tiểu thư trong hoàng cung gần như ai cũng háo hức đến phát điên để chờ tới sự kiện này. Ngoại trừ Hoàng Thái tử, kể từ lúc hồi cung, hắn chưa từng rời khỏi tẩm cung của mình. Đế hậu đều vô cùng lo lắng vì sự chểnh mảng lẫn sự mê muội của hắn đối với Hứa Phiến Nhi. Có người trong cung còn ác ý đồn đãi, Thái tử đông cung đang sử dụng thuốc phiện.
Để xuất hành kịp giờ, Nhạc San đã phải thức dậy từ giờ Sửu để bắt đầu di chuyển lên xe ngựa. Ngủ không đủ giấc lại chưa kịp ăn gì, người nàng có hơi nôn nao lẫn uể oải. Chiếc xe ngựa xóc nảy chẳng làm cho cuộc hành trình của nàng trở nên dễ dàng hơn một chút nào.
A Hỷ lâu lâu cứ vén màn lên hé mắt vào bên trong xe ngựa để xem tình hình của nàng thế nào rồi và lần nào thì muội ấy cũng thấy nàng lung lay như một ngọn lau trước gió. Búi tóc thập tự kế của nàng đã trở thành một mớ hỗn độn ở trên đầu.
Vạn vật trước mắt nàng chòng chành đi. Qua vệt sáng nghiêng ngả trước mặt, nàng trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của A Hỷ cùng với bóng của một người toàn thân dát bạc, cưỡi trên một con tuấn mã màu đen. Mi mắt nàng nâng hờ rồi nhíu lại khó chịu.
Một lúc sau thì A Hỷ chạy vào trong xe ngựa, nâng đầu nàng dậy, lấy ra một mẩu bánh để nàng ăn. Thú thực là Nhạc San chẳng thấy đỡ hơn một chút nào. Ruột gan nàng bị xóc như muốn bung hết ra ngoài.
Vì vậy nên ngày đầu tiên đến được trường săn hoàng gia, nàng đã phải cáo bệnh ở lại trong trướng, mặc dù trước khi đi, A Hỷ đã cất công trang điểm và chuẩn bị cho nàng rất lâu.
Dù chưa xuất hiện để át vía được bất kỳ một ai nhưng theo lời A Hỷ thì có rất nhiều hoàng tử đã ngoái đầu trông theo bóng lưng trong bộ váy tơ trắng thêu hình hoa mai đỏ diễm lệ.
Đến tối muộn, do đói quá, Nhạc San mới phải xuất hiện trong dạ tiệc ăn mừng thành phẩm đi săn của Lý Tế Kiệt và các vị vương tôn công tử. Bọn họ nói cực kỳ nhiều, Nhạc San nghe đến lùng bùng lỗ tai. Đại khái ý chính là, Trấn Bình vương đã phá vỡ kỷ lục đi săn từ trước đến nay của nhà Lý rồi bàn về việc báo là con vật khó săn nhất mà ngài vẫn hạ gục được...
Nhắc đến báo, Nhạc San lại không khống chế được mình, nghĩ về cái đêm đen đặc hôm ấy, có một tên sơn tặc đã cứu nàng khỏi nanh vuốt của một con báo khổng lồ...
Trong lúc nàng đang ngây ra giữa bàn thì tiếng nhạc và kiềng linh đình vang lên, một toán vũ công đi ra nhảy múa, mua vui cho hoàng tộc. Nàng khẽ thở dài, dùng đũa trở qua lại miếng thịt hổ ở trong chén.
"Thăng Ninh, thân thể ngươi yếu ớt nên ăn nhiều một chút!" - Lý Tế Kiệt bỗng nhiên mở lời khiến Nhạc San hơi giật mình - "Người đâu, mau cắt thêm vài miếng thịt hổ nướng cho công chúa ăn. Chiến công lần này của Thịnh quốc ta không thể nào không nhắc đến người đồng minh tuyệt vời là Dương quốc và hoàng huynh của ngươi được. Nào chúng ta cùng nâng ly kính Thăng Ninh công chúa và Dương quốc!".
Chỉ một câu nói như vậy mà đột nhiên sự chú ý của toàn bộ mọi người trong bữa thịnh yến đều dồn lên người nàng. Bá quan văn võ được dịp chiêm ngưỡng nàng công chúa năm nào đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân, thảo nào khiến cho quốc chủ mê mẩn đến nỗi muốn phá hỏng hôn ước của con trai để nạp phi cho chính mình.
Quả như lời đồn, nàng đẹp tựa như một bông tuyết mỏng manh, không phải là vẻ đẹp rực rỡ như một đoá hoa đang khoe sắc đua nở mà là một nhan sắc thanh thuần, nữ tính khiến người ta muốn che chở. Nhất thời có không ít người đã phải xốn xang mà quên đi mấy nàng vũ công diêm dúa đang nhảy múa khoe mình.
Đêm xuống, ánh lửa ở giữa khu trường săn dần dịu lại. Các thành viên quý tộc lần lượt về doanh trướng của mình. Nhạc San cũng đang trên đường trở về. Hôm nay đối với nàng cực kỳ mệt mỏi. Đúng lúc này thì vị tổng quản trong cung đột nhiên đến chặn đường nàng.
"Công chúa xin dừng bước, bệ hạ có lệnh triệu".
Cả nàng và A Hỷ đồng thời nhìn nhau. Ruột gan Nhạc San cồn cào lên vì lo lắng. Vị tổng quản kia không cho phép hai nàng đi đâu khác cả, buộc phải đến trướng lớn. A Hỷ bị hắn giữ lại ở bên ngoài.
Nhạc San một mình bước vào trong, đối diện với Lý Tế Kiệt vẫn đang tập trung phê chuẩn đống tấu chương trên bàn. Nàng tự an ủi chính mình, chắc hắn gọi nàng đến vì chuyện khác thôi.
"Thăng Ninh, ngươi tới đây, giúp trẫm mài mực!".
Nàng không có cách nào không tuân lệnh. Bàn tay nàng di trên thanh mực, run run đến nỗi phát ra tiếng. Trong trướng rộng lớn là thế nhưng không có lấy nổi một bóng người. Bên tai nàng chỉ có tiếng gió thổi vải bạt phần phật phần phật. Nhạc San không dám nhìn ông ta, chỉ chăm chú mài mực, niệm chú trong đầu để trấn tĩnh bản thân.
Đầu bút trên tay ông ta đột ngột dừng lại. Nàng kinh hoàng đứng thẳng lên. Lý Tế Kiệt trông thấy bàn tay run rẩy của nàng thì bật cười.
"Thăng Ninh, ngươi sợ trẫm ư?".
Nàng mím môi không dám trả lời, ngay cả thở nàng cũng không dám. Nếu là một người khác dám vô lễ với nàng, nàng có thể chiến đấu với hắn tới khi một mất một còn cũng được. Nhưng người ở trước mặt nàng, hắn là... quân chủ Thịnh quốc, mà Dương quốc chỉ là một nước chư hầu...
Trong chính trị, không có ranh giới đúng sai, chỉ có ranh giới giữa có lợi và có hại cho thế cục. Nhạc San hiểu rõ điểm này nên mới không dám tỏ ra xấc xược trước mặt hắn.
"Bệ hạ, trời đã khuya rồi... Thần đã phải ngồi xe ngựa cả một ngày dài nên có phần mệt mỏi. Thần xin phép được cáo lui...".
Nghe nàng nói vậy, Lý Tế Kiệt bật đứng dậy. Nhạc San nhắm chặt đôi mắt, nàng gần như đã có thể chắc mẩm mình sẽ bị hắn trị tội thì bỗng eo nàng bị hắn túm lấy ngồi xuống đùi của hắn.
"Bệ hạ, thần...".
Nàng thất kinh cố tìm cách trốn chạy, nàng giãy giụa cố thoát ra, nhưng cánh tay hắn ôm nàng rất chặt. Nhạc San thấy nhục nhã và bất lực đến nỗi muốn bật khóc.
"Thăng Ninh, ngươi không cần phải sợ trẫm...".
Hắn cúi đầu tựa trên hõm vai nàng. Nhạc San co quắp người né tránh. Lý Tế Kiệt dùng má hắn, cọ lên má nàng. Nhạc San chật vật, cố nén cảm giác kinh tởm đang dâng đến tận họng.
"Ngươi biết đấy, Hoàng Thái tử không thích ngươi, nó không muốn thành thân với ngươi, nhưng trẫm thì muốn. Thăng Ninh, ngươi nghĩ mà xem, có trẫm ở đây làm chỗ dựa cho ngươi, sẽ không ai dám hiếp đáp ngươi nữa..." - Một tay hắn ôm nàng, một tay cứ liên tục vọc trên má đùi của nàng. Nhạc San cắn răng, cố giãy ra mà không được. Lý Tế Kiệt vẫn tiếp tục hổn hển rỉ vào tai nàng - "Ngươi ngoan ngoãn một chút, đêm nay trẫm có thể ban cho ngươi một nhi tử, con chúng ta sau này sẽ trở thành bậc đế vương của cả hai nước, Thịnh quốc và Dương quốc sẽ mãi mãi giữ được giao tình. Chẳng phải rất tốt đẹp sao?".
"Không..." - Nàng kinh hãi kêu lên, điên cuồng lắc đầu - "Bệ hạ, xin ngài hãy dừng lại. Ta không muốn đâu. Ta không muốn...".
"Đã quá trễ rồi!".
Bàn tay hắn bất thình lình túm chặt lấy một bên ngực nàng.
"Tiểu Ninh, ngực nàng thật mềm...".
Nhạc San kinh hoàng hét toáng lên. Như một con thú bị dồn đến đường cùng, nàng chó cùng rứt giậu dùng hết sức bình sinh của mình để thoát ra khỏi gông kìm của hắn. Bàn tay nàng vung lên, không cho Lý Tế Kiệt một giây để nghĩ ngời nào liền vả xuống một tiếng "Bốp!" vào mặt hắn.
Tiếng kêu chát chúa, rất vang. Nhạc San thoát khỏi hắn rồi mà vẫn còn sững sờ...
Nàng đang làm gì vậy? Nàng đến đây là để liên hôn... Không phải là để tự mình làm bậy...
Nhạc San ôm lấy bàn tay mình. Nước mắt bỗng lăn dài trên má. Chân nàng cứ lùi rồi lại lùi. Nàng không biết làm thế nào nữa... Bảo nàng hầu hạ hắn, nàng không thể!
Nhưng còn hoàng huynh?!
Nhạc San không muốn nghĩ tới nữa. Trước khi Lý Tế Kiệt ngồi dậy, nàng đã cuống cuồng chạy khỏi đó. A Hỷ thấy nàng vụt qua, không kịp với lại. Nhạc San túm váy cứ chạy rồi lại chạy, lao thẳng vào rừng như lên cơn điên dại.
Không ai cản nàng! Không có ai còn có thể khống chế được nàng nữa rồi!
Nhạc San chỉ muốn kiếm một vực sâu để nàng có thể nhảy xuống. Cuộc sống của nàng, nàng không định đoạt được, nhưng sống hay chết, nàng vẫn còn có thể.
Hoàng huynh, xin người hãy thứ lỗi cho ta... Ta không thể chịu nổi nữa!
Có tiếng vó ngựa cùng với tiếng ngựa hí rít gào kèm theo tiếng gió lộng ở phía sau, nàng càng hớt hải mà co giò chạy.
Nàng muốn được giải thoát!
Lúc này, nàng nhớ đến nụ cười của tên sơn tặc kia, nhớ đến lúc hắn ôm nàng, bảo với nàng hắn sẽ bảo vệ nàng. Nước mắt nóng hổi trào ra.
"Làm ơn... mang ta đi theo... Làm ơn...".
Ảo ảnh của hắn vụt qua ngay trước mặt, ngay lúc đó, có một tiếng gọi chấn động từ phía sau gáy nàng vang lên: "SAN SAN!".
Nàng chết sững ngay tại chỗ, không chạy nữa. Nàng tưởng mình nghe nhầm.
"SAN SAN! Đứng lại!".
Tiếng lộc cộc mỗi lúc một gấp rút tới gần, cho đến khi con ngựa ô tìm thấy nàng, hoảng rồi "hí" lên một tiếng dài. Ngũ hoàng tử nhảy xuống yên ngựa. Nhạc San vẫn đứng yên tại đó. Y phục nàng xộc xệch, tả tơi. Dây váy quết dài trên đất. Mặt mũi đều trắng bệch, chỉ có hai dòng nước trên má là sáng rõ. Mắt nàng cũng đã mất đi vẻ linh hoạt thường ngày. Bầu ngực bó chặt dưới lớp áo không ngừng phập phồng lên xuống như để nén tiếng khóc.
Nàng kiên cường. Kiên cường đến thảm thương.
"San San..." - Ngũ điện hạ gọi nàng.
Trong rừng sâu, tiếng của ngài trở nên sâu thẳm như một tiếng vọng về từ một nơi rất đỗi xa xôi.
Ngũ điện hạ tiến lên một bước, nàng lùi một bước. Nàng nhìn sâu vào dưới lớp mặt nạ của ngài như thể đang nhìn một linh hồn hoàn toàn xa lạ.
Rồi đột nhiên, nàng nổi cơn tam bành. Nhạc San xông đến chỗ của Ngũ hoàng tử, điên cuồng dùng lực đánh vào ngực hắn.
"Ai cho ngài gọi ta thế? Ai dạy cho ngài gọi ta thế? Ai cho phép ngài gọi ta bằng cái tên đó? Ai cho phép ngài... Ai cho phép ngài...".
Ngũ hoàng tử đứng yên một chỗ để mặc cho nàng trút giận lên người hắn. Nhạc San đánh hắn đến nỗi ngả nghiêng. Trâm hoa cài trên đầu nàng rơi hết cả xuống đất. Búi tóc rơi ra. Mái tóc óng ả rơi xoã xuống mặt và hai vai, dính trên má ướt nhèm của nàng. Nàng đánh nhưng hắn không đau, hai tay nàng lại đau buốt.
Buông xuôi hết tất cả, nàng vùi đầu vào ngực hắn.
"Tại sao ngài không cứ để ta chết đi? Tại sao ngài lại ác độc như vậy?" - Nàng nức nở, vỡ vụn ra trong lòng hắn - "Ngài nói ngài là bằng hữu của ta... Ngài định để ta tiếp tục sống không bằng chết thế này sao?".
Ngũ hoàng tử ngẩng đầu, kéo chặt người nàng áp vào người hắn.
"Ngoan nào... San San, ngoan nào..." - Bàn tay hắn vỗ về trên đầu nàng, từ từ khiến nàng dịu lại.
Trước đây, có một vị bằng hữu trên sa trường đã từng kể cho hắn nghe về muội muội của người ấy. Người ấy kể rằng muội muội hắn là một đứa trẻ rất ngoan, rất nghe lời, rất nghịch ngợm. Trong mắt mọi người, muội ấy có thể rất tôn quý và thanh cao, nhưng thực chất chỉ là một đứa trẻ yếu ớt và khao khát tình thương. Vì vậy, mẹ nàng và huynh nàng không gọi nàng bằng tên hiệu mà đơn thuần chỉ gọi nàng bằng San San, giống như gia đình của biết bao lão bá tánh bình thường. Bọn họ không yêu nhau vì danh hiệu mà yêu thương nhau bằng chính con người của nhau, bằng tình cảm và sự gắn bó vô điều kiện nhất.
"San San... Đừng khóc nữa...".
Nàng và Trấn Bình vương ôm nhau rất lâu. Lâu đến nỗi sao trời dần mất đi độ sáng, tiếng kền kền không còn kêu nữa, chỉ còn tiếng gió thổi, như sau một hồi hỗn loạn, mọi thứ lại trở về nguyên vẹn và yên bình.
"Xin lỗi... Ta..." - Nàng thút thít gạt đi nước mắt - "Trước giờ chỉ có hoàng huynh và mẫu hậu gọi ta như thế...".
"Không sao!" - Ngũ hoàng tử xoa đầu nàng - "Hoàng huynh nàng đã dạy cho ta đấy!".
Ngũ điện hạ đột nhiên cúi đầu, lúc đấy nàng mới nhớ ra là mình đang ở trong tình trạng gì. Trước khi Nhạc San hốt hoảng che ngực thì Ngũ hoàng tử đã giúp nàng chỉnh trang lại y phục và buộc lại dây áo cho nàng.
Nhạc San cảm thấy mình giống như một đứa trẻ ngốc nghếch trong mắt ngài vậy. Cực kỳ hậu đậu và ngốc nghếch.
Nhưng nàng không chán ghét cảm giác ấy. Trái tim gia tốc điên cuồng đập. To đến mức chính nàng phải lùi lại vì sợ ngài nghe thấy.
Nhạc San sau đó đã cùng cưỡi ngựa với Trấn Bình vương trở về. Yên ngựa nhỏ, còn hắn thì ngồi rất sát. Hơi thở nặng nề và nóng bỏng phả qua bên tai. Ngũ vương gia chưa từng thất lễ đối với nàng. Nhưng lưng nàng dán chặt vào thân thể rắn chắc của hắn giữa đêm khuya thanh vắng như thế này. Loại cảm giác đó thật khó một lời tả hết. Tay nàng bỗng hơi siết chặt lấy yên ngựa. Hai đùi tự động khép chặt.
Là do nàng quá nhạy cảm sao?