Chờ Em Nghìn Năm

Chương 27




Mỹ An khi trở về nhà họ Lý thì đã thấy một cảnh tượng hỗn loạn như vậy rồi. Và cảnh tượng này thậm chí còn tồi tệ hơn vào rạng sáng hôm sau, khi ông bà Hà trở về nước.

Hà phu nhân vừa vào đến phòng thấy San San nằm trên giường không một chút động tĩnh gì liền lăn ra sàn ngất xỉu. Y tá và bác sĩ phải quay qua chăm sóc cho bà. Ông Hà Hải Đông gần như đã tức đến nỗi gân xanh gân đỏ gì trên trán đều đã nổi lên hết.

Bây giờ Mỹ An hiểu được rồi, rốt cuộc thì Hà Gia Dĩ giống ai. Hà Hải Đông như nổi điên lên, ông mắng nhiếc tất cả mọi người, trừ hai người ông cho là người ngoài cuộc là Mỹ An cùng với Lý Huyền Lịch.

Bốn đứa con bị ông la mắng không chừa một đứa nào. Đặc biệt là Hà Gia Dĩ.

"Mày lừa tao với mẹ mày đi du lịch châu Âu, hứa với tụi tao là mày sẽ chăm nom cho em thật tốt. Rốt cuộc thì sao... Đó là chưa kể đến, mày đem hết tiền của công ty, còn vay nợ ngân hàng thế chấp toàn bộ tài sản nhà họ Hà, cả công ty của mẹ mà mày cũng dám thế chấp. Toàn bộ gia tộc Hà thị bao nhiêu năm coi như tiêu tán hết trong tay mày rồi! Hà Hải Đông tao có tài gì đức gì mà sinh ra được đứa quý tử báo cha báo mẹ như mày. Mày nói đi! Nói đi!".

Mỹ An đứng ở trên lầu, trông thấy ông Hà Hải Đông một cước rồi một cước đá vào vai của con trai mình không hề thương tiếc. Còn Hà Gia Dĩ giống như một cây cao đang quật cường chống chịu lại mưa bão. Sức gió thế nào cũng không thể khiến anh bật gốc được. Tấm lưng vẫn thẳng thớm kiêu ngạo không chịu cúi đầu.

Ông Hà Hải Đông tức đến nỗi suýt nữa thì lấy cả bình hoa cổ, đập thẳng vào đầu anh. Ba anh em còn lại quỳ phía sau, tuy có hốt hoảng nhưng đều không dám lên tiếng.

Mỹ An thấy xót xa. Cô đột nhiên nhớ đến những lúc bị cha dượng đánh đập, lúc đó cô chỉ muốn vùng lên, lúc đó cô chỉ muốn có một người tới giúp. Cho dù không làm được gì, lên tiếng thôi cũng đã đủ lắm rồi.

Mà thân cô con gái yếu mềm không sức kháng cự thì thôi. Còn đây lại là... Hà Gia Dĩ... Người mà trong mấy ngày qua đã cho cô biết đến thế nào là hô mưa gọi gió, thế nào là coi trời bằng vung. Vậy mà bộ dạng hiện giờ của anh...

Ông Hà Hải Đông quay người liền lấy ra một cây gậy gỗ lớn. Mỹ An nhớ có nghe San San kể lại. Ở nhà cậu ấy có một cây gia pháp làm bằng gỗ đặc, to ơi là to, đánh xuống đau phải biết. Và giờ thì Mỹ An đã được chiêm ngưỡng bảo bối nhà cậu ấy, cùng hình phạt kia đáng sợ và tàn khốc đến thế nào.

Mỗi lần bố San San cầm cây đó xé gió vụt xuống. Cả thân hình của Hà Gia Dĩ đều rung lên bần bật. Lưng anh cong dần. Sự kiêu ngạo ra đi, nhường lại chỗ cho nỗi đau khiến anh phải oằn mình.

Mỹ An không nhìn được nữa. Cô chạy tới quỳ trước mặt Hà Hải Đông.

"Cháu xin bác dừng tay lại!".

Ông Hà Hải Đông hoàn toàn không nhân nhượng.

"Đây là chuyện nhà của bác. Mau đi ra!".

"Không!" - Cô bất khuất nói, mặc kệ cây gậy kia đã vung cao qua đỉnh đầu người đàn ông đối diện - "San San thành ra như vậy. Chính cháu cũng có lỗi. Chính cháu thấy tâm trạng cậu ấy xuống dốc vì những giấc mơ không dễ chịu nên đã bảo cậu ấy đi khám và uống thuốc. Anh Gia Dĩ cũng vì lo cho chuyện cháu bị cha dượng bạo hành nên mới không quản San San, dành cả ngày với cháu ở đồn cảnh sát. Nếu bác muốn trị tội thì bác cứ đánh cả cháu nữa đi!".

Ánh mắt của ông Hà Hải Đông dần dần dịu lại. Không phải vì ông đã nguôi giận mà vì ông không có cách nào xuống tay được với bạn thân của San San. Hà Hải Đông bất lực, ôm đầu, ngồi phịch xuống ghế bành.

"Bố..." - Hà Vô Thương lên tiếng, anh đi đến bằng đầu gối, lay lay chân ông - "Bố có sao không? Chuyện này chính con cũng có tội... Con và anh hai cùng nhau thông đồng, ủ mưu lừa...".

Ông Hà Hải Đông hé mắt qua kẽ tay hỏi.

"Tự hào lắm hay sao mà còn nhắc lại nữa?!".

"Bố..." - Chị hai của San San cũng lên tiếng - "Con với Mộng Khê cũng còn con nhỏ ở nhà cần chăm bẵm, thật sự không có thời gian để mắt tới San San thật mà... Chuyện này thật sự không thể trách anh hai và anh ba, mà cũng không thể trách con với Mộng Khê được...".

"Thế tao mắng ai bây giờ?".

Bốn người nhất thời im lặng.

"Con là người đem giấy tờ của tiệm trang sức cho hai anh cầm đi thế chấp. Nếu bố có mắng thì mắng cả con nữa!".

Cả ba anh chị em phía trên đồng loạt quay đầu liếc Mộng Ngư, suỵt một tiếng rõ to.

"Thôi, tụi bay cút về phòng hết đi!".

Ông Hà Hải Đông không đánh được, không mắng được, nhìn đám con già đầu mà không có khôn chỉ càng thêm ngứa mắt.

May sao đúng lúc đó, y tá từ trên lầu chạy xuống báo tin: "Phu nhân tỉnh dậy rồi ạ!". Ông Hà Hải Đông nhẹ nhõm hơn phân nửa vội đứng bật dậy, leo lên lầu. Bên dưới nhà, bốn anh chị em nhà họ Hà cùng Mỹ An nhìn nhau.

"Chắc bố chỉ giận vì thấy thân là chị em ruột mà chúng ta còn không quan tâm em út bằng một người dưng như Lý Huyền Lịch mà thôi!" - Mộng Ngư nhún vai, chợt cảm thấy đây là câu nói chí lý nhất của mình từ sáng đến giờ.

Mỹ An chống tay đứng dậy.

"Không phải do các anh chị quan tâm không bằng Lý Huyền Lịch đâu mà là do Lý Huyền Lịch quan tâm đến San San quá mức bình thường mà thôi!".

Các anh chị nhà họ Hà nhất thời ngây ra, chỉ có Hà Gia Dĩ là chau mày hỏi cô.

"Em nói vậy là ý gì?".

Mỹ An nhận ra mình vừa nói hớ, lập tức sửa lại.

"Em nói đùa thôi mà!".

Bốn người kia sau đó nhanh chóng đứng dậy đi lên lầu để thăm Hà phu nhân. Mỹ An bắt được người khệnh khạng đi chậm nhất, chính là người vừa ăn no đòn. Cô kéo tay áo anh nói.

"Thực ra... anh không tệ đến thế đâu. Đừng để ý đến lời bác ấy nói. Bác ấy giận quá thôi!" - Cô đảo mắt nói - "Thì anh biết đấy. Bác ấy đáng ghét giống anh mà!".

Khuôn mặt Hà Gia Dĩ tái nhợt vì đau nhưng anh vẫn cố cười.

"Cám ơn em!".

Thật ra, Mỹ An thấy được. Người đàn ông này hẳn rất sùng bái bố mình. Tuy anh chưa để lộ ra thôi. Lúc cô ở phòng bảo vệ đã nghe được không ít lời phàn nàn của những người nhân viên về chủ tịch và cựu chủ tịch. Bọn họ bảo ban đầu đã tưởng thoát được ách nô dịch của tư bản sau khi ông Hà Hải Đông từ chức. Ai dè Hà Gia Dĩ vừa vào tới phòng làm việc đã bảo nhân viên sắp xếp lại mọi thứ hệt như lúc ông Hà Hải Đông còn làm việc ở đó là bọn họ biết có điềm rồi.

Theo Mỹ An thấy, hai bố con bọn họ hẳn đều là những người giỏi giả vờ đi.

Tình cờ đi ngang qua phòng của San San vẫn đang rộng cửa mở sẵn, bên trong không có một bóng người. Hiện giờ, toàn bộ nhân lực đều đã bị điều qua bên phòng của Hà phu nhân. Duy chỉ có Lý Huyền Lịch là vẫn ở đó, canh chừng cô, không nỡ rời nửa bước.

Lần đầu tiên Mỹ An hiểu được sâu sắc câu nói, tình yêu được chứng minh rõ nhất không phải ở những món quà, mà nằm ở trong chính sự chờ đợi.

Mỹ An đã định bước vào, nhưng đột nhiên cô trông thấy Lý Huyền Lịch chồm người về phía trước cúi thấp đầu xuống. Tư thế này...

Một tay ông vẫn ôm chặt lấy tay của San San. Dưới ngọn đèn ngủ ở cạnh bàn, hàng mi dài khẽ rung động nhắm xuống rồi đôi môi ông cuối cùng đã tìm đến môi của San San...

Bất ngờ, Mỹ An lảo đảo lùi về phía sau. Tay che đi khuôn miệng đang há hốc.

Lý Huyền Lịch không dừng lại ở đó. Dường như mỗi lần môi ông động đậy, mi mắt ông càng nhắm chặt, bàn tay càng siết lấy tay của San San, nụ hôn mỗi lúc một tham lam, tựa hồ như không có cách nào dừng lại được. Cơ thể bé bỏng của San San bị ông nhấn chặt xuống giường. Hơi thở dần trở nên gấp gáp và dồn nén.

Cái máy đo nhịp tim ở cạnh bên đột nhiên vang lên những tiếng tin tít như tăng tốc. Ngón tay cô ở trên tay ông khẽ cử động.

Phía xa xa có tiếng bước chân gấp rút rảo bước đến. Lý Huyền Lịch vừa lưu luyến buông môi của San San ngẩng đầu thì đã trông thấy Mỹ An đang đứng ở trước cửa ngỡ ngàng nhìn ông. Ngay sau đó, đám người họ Hà và các y bác sĩ ở phía sau lưng Mỹ An lập tức ùa vào trong như ong vỡ tổ.

Lý Huyền Lịch đứng dậy. Ánh mắt của ông và Mỹ An lại chạm vào nhau thêm một lần nữa. Miệng ông hé mở nhưng lại không nói được bất cứ điều gì.

Chắc do chột dạ, Mỹ An trông thấy ông vội vã rời khỏi nhà họ Hà.

Bên trong, San San đã từ từ hồi tỉnh. Cô liếm khoé miệng, còn đang thấm ướt một mảng. Mí mắt nặng trĩu dường như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Xung quanh giường là bố mẹ, bốn anh chị, còn có cả bác sĩ y tá đã lên nòng sẵn kim tiêm.

"Sao mọi người đều ở đây cả vậy?".

"Con đã ngủ mê ba ngày rồi. Con hoàn toàn không biết gì sao?".

Cô nhìn mặt mẹ mình giàn giụa nước mà hoàn toàn không hiểu gì, ngơ ngác lắc đầu. Bố và mẹ ôm chặt lấy cô vào lòng.

"Con làm bố mẹ lo chết đi được".

Mọi người khác từ từ giải tán. Lúc ấy đã sáng hoảnh rồi. Bốn anh chị của cô đã phải thức cả đêm để chịu đựng sự la rầy của ông Hà Hải Đông.

Mỹ An không ngừng liếc về phía Hà Gia Dĩ. Cô tự hỏi làm sao anh bị ăn đòn như vậy mà vẫn cư xử và hành động như hoàn toàn chẳng có gì xảy ra.

"San San, anh xin lỗi. Anh hai và anh ba đã lơ là, không chăm sóc em thật tốt".

Cô dụi mắt.

"Em vẫn khoẻ mà, chỉ là ngủ hơi lâu một chút thôi. Em sẽ rút kinh nghiệm, sau này không tuỳ tiện uống thuốc an thần nữa".

"Vậy là ổn rồi!" - Bà Vân Ninh thở phào - "Gia Dĩ, con và Vô Thương cũng không cần phải tự trách. Có trách thì phải trách mẹ mới được. Biết năm nay là năm nguy hiểm của San San mà vẫn đi. Mẹ cứ tưởng là qua đợt trước, con bé đã qua được kiếp nạn rồi!".

Hà Hải Đông kéo tay bà: "Không liên quan gì đến em hết!".

Cô buồn bực nói: "Con tỉnh dậy không phải để xem mọi người cãi nhau đâu!".

Mỹ An không phải là thành viên của nhà họ Hà nên thành ra có chút ngại ngùng. Cô kéo tay Hà Gia Dĩ hỏi nhỏ:

"Bố mẹ anh đều đã về cả rồi. San San cũng không sao. Hay anh bảo tài xế đưa em về nhà có được không?".

"Không!".

Cô tưởng bản thân và Hà Gia Dĩ đã hoàn toàn hoà giải rồi chứ?!

"Em vẫn sẽ ở đây cho đến khi nào có lệnh cách ly em khỏi bố dượng từ toà án. Không sao đâu, em đừng ngại. Bố mẹ anh đều là người dễ tính. Em ở đây ngủ với San San, cũng tiện quan sát con bé giúp anh".

Hai tay Mỹ An xoắn xít hết cả vào nhau. Cô chợt nhớ đến cảnh ông Hà Hải Đông vừa đánh vừa chửi bốn đứa con.

Hẳn bố mẹ anh đều là người dễ tính.

Mỹ An nhìn cô bạn mình, bắt đầu đăm chiêu xem có nên nói với San San rằng cô đã mất đi nụ hôn đầu đời trong lúc đóng vai Công chúa ngủ trong rừng rồi không? Thế nào mà một việc trọng đại như vậy, chính chủ không biết mà cô lại biết.

P/s: 8/3 vui vẻ ợ