Chờ qua thêm vài ngày, Nhạc San mới qua tẩm cung của Ngũ điện hạ thỉnh an. A Hỷ trước đó cũng đã hối nàng qua thăm hết mấy lần, lại chỉ nghe nàng nói, ngài ấy lăn xuống vực sâu mẻ đầu còn không chết, chút vết thương này có đáng là gì. Thế là muội ấy liền vừa đánh vừa mắng nàng trách vô tâm.
Thực tình thì Nhạc San cũng rất nóng lòng, nhưng nàng càng sợ hơn cảm giác bị chặn lại ở trước cửa rồi đuổi về. Điều đó làm nàng cảm thấy có thể tất cả mọi chuyện đều là trí tưởng tượng của nàng, Ngũ vương gia và nàng không hề thân thiết như thế...
Tẩm cung của Ngũ điện hạ chỉ cách tẩm cung của nàng qua một cái hoa viên nhỏ. Ở giữa là một hồ nước lớn cùng một hòn non bộ có nước chảy róc rách. Nghe nói, kể từ sau khi Trấn Bình vương phủ ở bên ngoài bị cháy rụi, Lý Tế Kiệt cùng Hoàng hậu đã cùng nhau chi ra một khoản ngân khố rất lớn để tu bổ lại Nam Khang cung. Với dáng vẻ hiện tại thì nơi đây có thể nói là còn nguy nga và tráng lệ hơn Đông cung một bậc.
Sự thay đổi bất chợt trong thái độ của Đế hậu đối với người con trai này đã khiến nội bộ triều đình xôn xao không ít. Quan lại hiện tại đã chia làm hai phe, biện luận vô cùng gay gắt, Thái tử suy cho cùng vẫn chỉ là con nuôi, Ngũ điện hạ mới chính là đích tử, là Thiên tử đích thực, đại nạn không chết, ắt có phúc.
Tứ Cửu vừa nghe nô tài bên ngoài báo có nàng ghé thăm liền sốt sắng ra đón tiếp:
"Công chúa, điện hạ đã chờ người đến thăm từ rất lâu rồi. Sao giờ người mới đến? Hại mấy ngày nay nô tài hầu hạ chủ nhân trái gió trở trời vất vả quá!".
"Có sao? Thế sao ngươi không nhờ người sang chuyển lời với ta?".
"Điện hạ không cho phép nô tài làm vậy!" - Tứ Cửu rúm ró một cách tội nghiệp khiến nàng phì cười - "Ngài nói rằng, nếu người có lòng thì đã tới rồi!".
Nàng còn chưa đi vào trong thì Tứ Cửu đã kéo tay A Hỉ lại, đưa cho nàng khay thuốc.
"Công chúa, làm phiền người rồi... Người cứu mạng nô tài với...".
Nhạc San không nghĩ gì nhiều bê chén thuốc đi vào trong. Không ngờ vừa bước qua khỏi bậc cửa thì cánh cửa đã đóng sầm lại sau lưng.
Nàng thấy bản thân như vừa bị lừa bước vào một cạm bẫy lớn vậy, định hét lên nhưng chợt nhớ ra mình đến đây để thăm bệnh, vẫn nên an tĩnh một chút.
Nhạc San đứng trong căn buồng lớn ngó nghiêng một hồi, hoàn toàn không thấy người bệnh đâu. Nàng đi vào bên phía chái phòng, vén gọn rèm lên thì thấy chiếc giường lớn được trải lông thú ở bên trong trống hoác. Nàng lại đi về phía ngược lại. Bên đó được cẩn thận che chắn bởi một bức trướng lớn có khung gỗ, được tỉ mỉ vẽ lên một bức tranh thuỷ mặc trên nền vải trắng mỏng. Phía sau là tầng tầng hơi nước tảng mờ bốc lên.
"Vương gia...?" - Nàng khẽ gọi.
Mãi không có động tĩnh, nàng lặp lại lần nữa.
Bốn bề bất thường yên ắng làm nàng có chút hoảng sợ, liền thất thố đi vào trong.
"Vương gia!".
Kết quả là bắt gặp được Ngũ vương gia đang nằm trong bồn nước lớn trong tình trạng loã thể. Tuy ngượng ngùng nhưng nàng càng lo sợ hơn rằng đã xảy ra chuyện gì đó, càng lớn mật đi tới gọi.
"Vương gia!" - Cơn bồn chồn mỗi lúc một tăng lên theo từng bước chân - "Vương gia!".
Nàng quỳ xuống bên cạnh bồn nước nóng, ngửa cổ lên nhìn hắn, chờ đợi hắn nhúc nhích, hoặc chí ít xoay đầu, khẽ động thôi cũng được. Tay nàng đưa lên, căng thẳng chạm vào và nắm lấy một bên bắp tay hắn khẽ lay.
"Vương...".
Hai mắt hắn bừng mở. Nhạc San giật bắn mình, suýt chút nữa thì đã ngã lăn ra sàn, nhưng một tay đã bị hắn giữ chặt lấy.
Hơi nước bốc lên nghi ngút. Màu da trên cơ thể tráng kiện của nam nhân ửng đỏ, mà má nàng từ từ nóng lên. Cơ thể hắn trơn nhẵn và bóng loáng, ánh lên những vệt sáng từ những giọt nước đọng lại, cứng cỏi đến mức từng chút chuyển động nàng đều có thể cảm nhận được rất rõ... Còn rất nóng... Có thể là do nước...
"Ngươi chịu đến đây rồi?".
Nàng hốt hoảng thu tay, mắt không dám ngẩng ra khỏi thành bồn.
"Ta... ta... đem thuốc đến cho ngài...".
Nhạc San lúng búng, muốn nhân cơ hội đi lấy thuốc để chuồn khỏi chỗ này. Tên ác ma kia nào có cho phép. Bàn tay hắn thít chặt lấy cổ tay mỏng của nàng đến đau. Nàng còn chưa kịp cựa quậy thì hắn đã dùng tay còn lại, túm lấy cằm nàng nâng lên, buộc nàng nhìn vào mắt hắn.
"Ngươi mất đến mấy ngày để đem thuốc đến cho ta à?" - Hắn tiếp tục hờn trách, ngữ khí lại có chút lả lơi giống như men rượu vừa chát chúa vừa làm say đắm lòng người.
Ruột gan nàng cồn cào hết cả lên.
"Ta...".
Còn chưa kịp tìm lời giải thích sao cho phù hợp, bàn tay thô ráp của hắn đã lướt đi trên mặt nàng. Sự sần sùi đó chạm đến gò má đỏ ửng mềm mại mẫn cảm, cùng với cảm giác trơn ấm của nước truyền cho nàng một đợt rùng mình.
"Mới có thế thôi mà đã đỏ mặt rồi... Ngươi thật quá nhạy cảm!".
Nàng không chịu thua, bĩu môi cãi lại.
"Ta... không có trơ trẽn như ngài... Ngài từng chạm qua rất nhiều nữ nhân rồi dĩ nhiên sẽ không có cảm xúc, còn ta... ta...".
Bàn tay hắn đột nhiên vuốt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng. Cả hết thảy năm ngón tay đều đan xen cả vào nhau.
Tim nàng thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay lúc đó.
"Nàng tự mình xem đi. Ta không có vô cảm. Đặc biệt là với nàng!".
Lòng bàn tay hắn vừa to vừa chắc, vừa nóng như một lò lửa đốt, còn lòng bàn tay nàng thì đang toát mồ hôi. Nhạc San sợ hãi giật tay về.
"Ngũ điện hạ, ta chính là hoàng tẩu tương lai của ngài đấy..." - Nàng cố cứng rắn nhắc nhở hắn, tiếng phát ra từ trong cuống họng dội lại những cơn run rẩy không cần thiết.
Nàng vừa quay đầu định đi ra thì nghe tiếng nước lạo xạo phía sau.
Hắn định cởi trần đi ra? Cửa phòng thì đóng kín...
"Ngài... ngài muốn làm gì?".
Nhạc San chết ngây ra tại đó. Tai nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng trịch đang tới gần, cùng với luồng hơi ấm từ nước và hơi thở mạnh mẽ của hắn ở sau lưng.
Tay hắn với ra. Nhạc San thót mình một cái nhưng nàng chẳng mảy may nhúc nhích hay kháng cự gì... Rồi đột nhiên một manh áo vuột qua vành tai nàng.
"Hoàng tẩu nghĩ nhiều rồi! Hoàng đệ nào có ý bất kính!".
Cơn xúc động dâng trào, Nhạc San tức giận quay phắt người lại.
"Ngài...!".
Tầm mắt của nàng đụng ngay trúng khuôn ngực nhẵn nhụi cuồn cuộn múi cơ của hắn. Vào lúc đôi mắt của nàng vô thức hướng xuống dưới hơn thì đất trời sụp tối.
"Hoàng tẩu, phi lễ, chớ nhìn!".
Mặc dù đúng là nàng đã... nhưng nàng còn chưa kịp... đã bị hắn bắt được như phạm nhân, Nhạc San bỗng thấy mình oan uổng quá. Nỗi ấm ức dâng lên tận đến họng khiến nàng không sao thở nổi!
Quay đầu, nàng vùng chạy đi.
Bên ngoài, Tứ Cửu và A Hỷ đều đang chăm chú áp tai vào tấm cửa hòng nghe ngóng được điều gì thì bất thình lình chúng bật ra. A Hỷ nghe tiếng nàng khẽ "Hức!" lên một cái thì vội chạy theo sau.
"Công chúa!".
Nhạc San đùng đùng chạy về tẩm cung của mình, đóng cửa lại rồi úp mặt xuống gối điên cuồng la hét. Nàng không biết để mặt mũi đi đâu nữa!
"Công chúa, người và vương gia... đã xảy ra chuyện gì sao?".
A Hỷ kín kẽ đóng chặt cửa lại rồi mới dám dò hỏi nàng.
Nhạc San ngước mặt ra khỏi gối. Đáy mắt đỏ hoe, hai má đỏ gay. Không biết là do ngượng ngùng hay do tức quá nữa...
"A Hỷ, ta muốn độn thổ!" - Nàng chau chặt mày, vô cùng uỷ khuất nói - "Vương gia, ngài ấy sỉ nhục ta!".
A Hỷ há hốc miệng, nhận ra hai gấu tay áo của nàng đều đã ướt sũng.
"Ngài ấy... Ngài ấy dám vô lễ với người sao?".
Nàng rối bời than khóc.
"Đâu chỉ là vô lễ?!".
"Sao Trấn Bình vương dám làm vậy? Em tưởng ngài ấy và người có tình ý nên mới cùng với Tứ Cửu dàn xếp cho hai người ở riêng với nhau, mà ngài ấy...?!".
Nhạc San ôm cái gối ôm to đùng, nghe thế liền vùng dậy khỏi giường.
"Tình ý gì chứ?!" - Nàng túm lấy đầu gối, không biết nên tức hay nên khóc - "Ngài ấy nói là do ta suy nghĩ nhiều thôi!".
Nhạc San xoay đầu nằm la liệt trên giường.
"Sao có thể thế được? Em nghe Tứ Cửu nói điện hạ ở trong phòng nửa đêm nổi cơn ghen tuông trút giận lên người hắn. Mấy hôm người không qua thăm, ngài ấy không ngừng mắng nhiếc, đập phá đồ đạc, làm gì cũng không vừa ý, miệng thì lúc nào cũng hỏi Thăng Ninh đâu?".
Nàng xụ mặt, thất vọng.
"Chắc em và Tứ Cửu hiểu sai ý ngài ấy rồi...".
A Hỷ bĩu môi, không thèm khuyên giải nàng nữa. Theo A Hỷ thì Ngũ điện hạ và công chúa ai cũng cứng đầu, không ai chịu thua kém ai.
A Hỷ đang định chạy ra ngoài tìm Tứ Cửu tìm hiểu sự tình rõ ràng thế nào thì đột nhiên thấy đại thái giám bên cạnh hoàng hậu đang đi về lối này. A Hỷ đành hối hả quay đầu nhắc nhở chủ tử mau chóng chỉnh trang lại tác phong.
Đại thái giám vừa bước vào trong phòng đã trông thấy Nhạc San và A Hỷ đang vô cùng chỉnh chu ra đón tiếp, hắn vô thức đắc chí mỉm cười một cách khoe khoang. Phàm là người sống trong cung, ai mà chẳng phải nhún nhường hắn ít nhiều, huống hồ gì một tiểu công chúa ở một nước chư hầu?
"Đại thái giám, hôm nay ngài có việc gì mà hạ giá đích thân đến đây vậy?" - Nhạc San niềm nở hỏi thăm với hai vành mắt đỏ hoe.
Chút khiếm khuyết đó của nàng không qua được mắt cái người hay bắt bẻ kia.
"Ayo, công chúa Thăng Ninh người ở Nam Khang cung đã phải chịu uất ức gì sao?".
Nàng bất giác đưa tay lên sờ đôi mắt hơi mọng nước.
"Chắc... Chắc do ta vẫn chưa hết hoảng sợ vì sự tình hôm đó. Mấy ngày nay đều bất an, không ngủ được..." - Nàng cười trừ - "Mong đại thái giám đừng bận tâm, cũng đừng bẩm báo chút chuyện nhỏ nhặt này lên Hoàng hậu, kẻo làm người lo lắng".
"Công chúa, thực ra hôm nay thần đến đây cũng vì chuyện này đây" - Lão thái giám nở ra một nụ cười gian trá - "Hoàng hậu muốn mời người sang Phượng cung, để hỏi một chút về chuyện Đông cung bốc cháy ngày hôm đó".
A Hỷ nghe xong không khỏi tức giận, định vùng lên trở mặt rồi nhưng Nhạc San kịp thời dùng tay cản muội ấy lại. Nàng nở ra một nụ cười bất đắc dĩ.
"Đại giám, xin ngài dẫn đường đi!".
Từ Nam Khang cung đến Phượng cung khá xa, dọc đường đi, A Hỷ cứ không khỏi lầm bầm vào tai nàng: "Rõ ràng là người bị hại, gặp nguy hiểm. Bọn họ còn cả gan dám gọi người đến để tra hỏi. Người Thịnh quốc thật chẳng có ai tử tế!".
"Em nói ít thôi. Đại giám nghe được thì biết làm sao?".
Phượng cung yên tĩnh đến lạ thường, tràn ngập điềm dữ. Các cô cung nữ vừa trông thấy nàng thì ái ngại cúi thấp đầu xuống, chẳng đáp lại nụ cười rạng rỡ của nàng. Từ xa, cung điện nguy nga tráng lệ, đằng sau hai con phượng hoàng được đúc từ vàng nguyên khối là Bát công chúa và một mỹ nhân lạ mặt như hoa như ngọc đang ngồi.
Nhạc San cố giấu nỗi thấp thỏm, thẳng lưng đi vào bên trong như chẳng hề gì. Hoàng hậu thấy nàng, lộ ra một vẻ mặt đức độ như bồ tát. Đó là vẻ mặt thường ngày, đối với mọi người như một của bà ta, chẳng để lộ một chút cảm xúc nào.
"Thăng Ninh, vị này là lương đệ đương đắc sủng của Đông cung, thứ nữ của Hứa Xương Công tể tướng, Hứa Phiến Nhi" - Bà cười - "Hai ngươi cũng nên làm quen với nhau đi, sau này sẽ còn hầu một chồng. Thăng Ninh, ngươi phải học tập Phiến Nhi cho thật tốt vào đấy, để cải thiện thêm tình cảm giữa ngươi và Đông Cung. Phu thê vẫn phải nên hoà hợp một chút thì mới tốt!".
Đôi mắt nàng mất tự chủ mà đọng lại trên khuôn ngực căng phồng của vị mỹ nữ kia. Từ lúc nghe A Hỷ đọc Ký sự phòng the của Trấn Bình Vương, đôi mắt nàng trong bản năng đều đã làm ra những chuyện nhơ nhuốc.
Nhưng Hứa Phiến Nhi đúng là loại nữ tử được cánh nam nhân yêu thích. Nàng ta không chỉ có một thân hình rực rỡ như một đoá hoa dư mật mà còn có một điệu bộ vô cùng lẳng lơ mà A Hỷ hay nói là rẻ tiền như mấy cô kỹ nữ ở hoa lâu vậy. Muội ấy chắc chắn đang ở một bên thầm rủa tại sao đường đường một thiên kim công chúa như nàng phải đi học tập một thứ nữ tầm thường như thế?!
Nghĩ lại thì, Hứa Phiến Nhi và tỷ tỷ của cô ta, Xuy Diên quận chúa đã khuất, là cùng một tạng người...
"Thần xin nghe theo lời chỉ dạy của Hoàng hậu".
Mọi chuyện có vẻ không tồi tệ như nàng nghĩ vì sau đó Hoàng hậu vẫn để cho nàng ngồi. Bát công chúa vừa uống trà vừa liếc nàng trả treo. Nhạc San không hiểu vì sao nàng ta có thể làm như vậy suốt hơn chục năm mà chưa lé.
"Thăng Ninh, ai gia triệu ngươi đến đây tất nhiên không đơn thuần là để giới thiệu ngươi và Phiến Nhi. Ai gia còn có chuyện muốn hỏi ngươi".
"Xin người cứ hỏi...".
"Có người đã bẩm báo với ta về vụ hoả hoạn tại Đông cung hôm đó, nói rằng không thấy ai đi qua chỗ của ngươi vào tối đó để phóng hoả cả. Toàn bộ nô tài lúc đó đều đã được điều đến cung Thái tử để phục vụ cho yến tiệc rồi".
Yến tiệc vào giữa đêm... Thay vì thế cứ nói là ăn chơi đàng điếm!
Nhạc San cẩn trọng nhìn Hứa Phiến Nhi ngồi bên cạnh rồi tới Bát công chúa ở phía đối diện. Còn ai bẩm báo ở đây nữa!
"Thần thật sự không hiểu ý của Hoàng hậu là thế nào ạ...".
Nàng thấy tốt nhất mình không nên đoán bừa.
Giờ đây, chính Hoàng hậu cũng thấy khó xử.
"Người đó cho rằng, chính nhà ngươi đã tự tay phóng hoả. Việc Trấn Bình vương phủ bị thiêu cháy trong vòng một đêm chỉ vừa xảy ra cách đây chưa lâu, nay lại đến tẩm cung của ngươi bị cháy. Với mối quan hệ thân thiết giữa ngươi và Trấn Bình vương không khỏi khiến ta nghi ngờ ngươi cố tình làm thế để giá hoạ cho Phong Nhi!".
Trí liên tưởng của mấy người trong cung thật mãnh liệt. Mấy người nên đi viết kịch hết cả đi!
Tuy nghĩ vậy, Nhạc San vẫn giữ nguyên trạng thái cung kính, ngây thơ, không dám lộ ra nửa điểm bất mãn.
"Tâu Hoàng hậu, vậy thì oan cho thần quá... Nếu có người thực sự trông thấy từ đầu đến cuối tẩm cung của thần không có ai đi qua mà bị phóng hoả ra như thế thì đáng nhẽ nên cho gọi người đến dập lửa sớm hơn mới phải. Đâu cần phải chờ đến lúc cả thần và A Hỷ hoảng hốt tỉnh dậy trong mơ rồi mới có người đến ạ? Theo thần thấy, kẻ phóng hoả cũng chính là kẻ đã đứng đó rồi buông lời xằng bậy để vu cáo thần!".
Bát công chúa tự dưng đứng phốc dậy, hồng hộc nói.
"Ngươi...".
"A Uyển!".
Hoàng hậu biết nữ nhi thất thố liền cao giọng cản lại.
Cuộc chiến này không cân sức. Hoàng hậu vừa thiên vị vừa vẫn còn đang oán hận nàng về việc với Lý Tế Kiệt. Tuy chuyện ở bãi săn vẫn chưa tiến triển đến cùng, nhưng sự việc nàng quần áo xộc xệch chạy ra khỏi đại doanh đã lan đến khắp hoàng cung.
Hoàng hậu không có nhân chứng, vật chứng gì cụ thể, khó lòng buộc tội nàng. Nhạc San không dám tỏ ra quá thách đố hay kênh kiệu, chỉ nhún nhường để Hoàng hậu không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhưng có lẽ nàng đã quá khinh thường ý chí muốn dạy bảo nàng của ba vị nữ nhân trước mặt.
"Dẫu sao việc này cũng phải trách ngươi. Do tự ngươi không làm tròn bổn phận, không hầu hạ Thái tử gia cho chu đáo, mới dẫn đến hệ luỵ ngày hôm nay!" - Hoàng hậu nghiêm khắc dạy bảo - "Thế này đi, ngươi về tẩm cung của mình chép lại 50 lần sách Nữ huấn cho ta, coi như đền tội cho việc Đông cung bị bốc cháy. Ta sẽ báo cáo lên Hoàng thượng chuyện tày trời do ngươi làm ra, vụ án này coi như khép lại".