Chờ Em Nghìn Năm

Chương 33




Nhân viên trong cửa hàng vừa liếc mắt cái đã nhận ra ngay chủ tịch tập đoàn Hà thị, nào dám không niềm nở. Bọn họ bình thường chỉ thấy anh ghé đến cùng mẹ, hiếm hoi thì có mấy lần cùng chị em gái. Chưa bao giờ thấy anh dắt một cô gái bình dân cực kỳ tới đây.

Nhất là...

Bọn họ không khỏi lướt mắt dọc ngang đánh giá Mỹ An. Trên người cô không có nổi một món đồ hiệu!

Lần đầu tiên Mỹ An thấy phiền bởi ánh mắt người khác dành cho mình.

Ngược lại, phong thái của Hà Gia Dĩ rất đỗi tự tin. Anh cư xử như thể đây chính là nhà mình. Anh khoát tay.

"Mấy người mau đem những bộ đồ đẹp nhất ra cho tiểu thư đây thử!".

Nghe Hà Gia Dĩ nói thế, cô càng ngượng. Mỹ An xoay gót, vừa định rời khỏi thì đã bị anh nắm kéo lại.

"Sao thế? Lại giở tính bướng bỉnh rồi?".

Anh đối xử với cô như đang đối phó với một đứa bé. Điện thoại bị anh đút vào trong túi quần. Mọi sự chú ý dồn hết về phía cô.

Thấy Mỹ An cứ mãi đứng yên bất động, Hà Gia Dĩ đành phải tự mình ra tay. Một tay anh nắm tay cô, một tay lựa qua một lượt các mắc áo treo trên sào đồ.

Đám nhân viên ở đó đã há hốc. Hàm như muốn rớt xuống đất. Bọn họ chưa từng thấy chủ tịch Hà thị đối xử tận tình như vậy với ai bao giờ cả. Thái độ của bọn họ bỗng niềm nở hẳn ra.

"Hà tổng, chúng tôi vô cùng vinh hạnh khi được đón tiếp ngài cùng với... bạn gái của ngài đây!" - Chưa gì mà bọn họ đã cho rằng như thế - "Ngài cùng vị tiểu thư đây cứ ngồi xuống ghế, để tôi giới thiệu từng sản phẩm cho ngài ạ!".

Mỹ An nghe được hai từ "bạn gái" thì ngẩn ra, vừa quay qua Hà Gia Dĩ thì đã thấy anh phẩy áo ngồi xuống ghế bành, hoàn toàn không có ý định giải thích. Mỹ An cũng ngồi xuống ghế với một dáng vẻ vô cùng thiếu tự nhiên.

Mấy cô nhân viên cứ lần lượt ra chào hàng. Lần đầu tiên Mỹ An biết đến cảm giác hồn vía lên mây của San San. Cô vừa nghe được đến bảng giá đầu tiên thì đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng. Ngoài tiền ra thì chẳng nghĩ được gì nữa. Hai tai lùng bùng đến choáng váng.

Hà Gia Dĩ lại phải lựa giúp cô. Anh thấy cái váy khoét lưng kia có vẻ đẹp, bèn hỏi.

"Em thấy cái váy đó thế nào?".

Mặt Mỹ An vừa sốc vừa sượng.

Hà Gia Dĩ nghĩ thế nào mà bảo cô mua cái váy đấy vậy? Khoét hở tùm lum! Lại còn quá già!

Mỹ An kinh hoàng lắc đầu nguầy nguậy.

Biểu cảm của cô làm anh có chút buồn cười. Mỹ An quay sang anh hỏi.

"Bộ phong cách của em có chỗ nào... gợi cảm đến thế sao?".

Anh cười. Đấy cũng lần đầu tiên Mỹ An thấy anh cười thoải mái như thế. Hai mắt cong lên, để ra những đường đuôi mắt cực mê người, cùng hàm răng trắng muốt.

"Không biết... Anh chọn bừa thôi. Đa số những cô gái anh biết đều ăn mặc kiểu vậy!".

Mỹ An khẽ "à" một tiếng đầy phán xét.

Cũng phải, với độ giàu có của anh, nếu không quen với những cô như minh tinh màn bạc thì Mỹ An mới thấy lạ đấy. Cô từng nghe San San từng kể, ông Hà Hải Đông trước đây cũng có một dãy tình nhân cũ là minh tinh, người mẫu.

Cô bĩu môi. Hoá ra Hà Gia Dĩ anh cũng như ai thôi.

"Chọn... bộ này đi!".

Mỹ An giơ ngón tay ra chỉ.

Hà Gia Dĩ suýt chút nữa thì đã cười lăn ra ghế. Bộ anh chọn thì cô không chịu. Cứ tưởng gu cô thế nào, Mỹ An thế mà lại chọn một bộ váy theo kiểu hoa hoè hoa sói cực kỳ diêm dúa, lại còn là màu đỏ bầm như tiết canh. Trên mấy bông hoa còn phủ một lớp kim tuyến bạc vô cùng rẻ tiền và khó nhìn.

Anh cố nín lại nhưng mà đã thở không ra hơi nổi nữa.

Nhân viên trong cửa hàng đều đã nhìn đến ngây ngẩn. Bọn họ chưa từng thấy Hà tổng cười hào sảng như thế bao giờ. Anh nổi tiếng là người nghiêm khắc cực kỳ. Cô gái kia quả thật có chiêu!

"Anh cười cái gì?".

Mỹ An thấy bọn họ cứ nhìn, còn anh thì cười, làm cô rất mất mặt.

"Cái váy này em có đem biếu mẹ anh cũng không thèm mặc!".

Cô đánh vào tay anh một cái, buộc anh dừng lại. Mặt đều đã bị châm chọc đến đỏ gay.

"Anh còn cười là em không lựa nữa đâu đấy!" - Cô giận.

"Được. Được..." - Anh dằn xuống nhưng vai thì cứ rung lên từng chập - "Mau mau... tiếp tục đi!".

Cuối cùng thì... Hà Gia Dĩ tự mình chọn, không để cho Mỹ An lựa nữa. Anh bốc ra được một xấp váy áo, bắt cô vào trong lần lượt mặc thử cho anh xem.

Kỳ lạ là, bộ nào mặc lên người cô, cảm giác cũng không tệ.

Bấy giờ Hà Gia Dĩ mới thấy, hoá ra cô gái ở trước mặt mình cũng được coi như xinh xắn. Tuy không phải là cái dạng nhan sắc rạng rỡ, thu hút như em gái anh, nhưng cũng không tính là khó nhìn.

Rốt cuộc, Hà Gia Dĩ quẹt thẻ mua hết.

Mỹ An vội cản anh lại.

"Anh điên sao? Chừng này tiền đủ để trả nợ cho cả nhà em luôn đấy!".

Cô giật lại tấm thẻ từ tay cô nhân viên, để lại vào tay anh. Mỹ An xoay người, lật giở trong đống váy chất chồng mà mình thử nãy giờ, lấy ra bộ váy rẻ tiền nhất.

"Anh mua cho em một cái này là đủ rồi!" - Cô nói.

Hà Gia Dĩ tìm được trọng tâm.

"Nhà em còn nợ tiền ai à?".

Mỹ An câm như hến, coi như chưa nghe thấy gì.

Sau đó thì đột nhiên San San đùng đùng xuất hiện sau lưng họ. Hai tay và vai đều chất đầy cả một đống túi giấy.

"Anh hai, em xong rồi. Anh và Mỹ An nãy giờ đều ở đây sao?" - Cô hồn nhiên hỏi, lại thấy Mỹ An chọn được mỗi một chiếc váy, cô nheo mắt - "Anh lại bắt nạt cậu ấy à?".

Mỹ An lập tức phân bua.

"Không phải, là do tớ đấy! Tớ không thích mắc nợ đâu. Một bộ váy là đủ rồi. Coi như tớ mượn mặc một lần rồi đưa trả lại cậu!".

San San khẽ xì một tiếng.

"Cậu giữ lấy mà mặc. Tớ là con người tính toán với bạn bè vậy sao?".

Hai cô gái lại kéo lấy tay nhau sóng bước, bỏ lại Hà Gia Dĩ ở phía sau.

Lúc về, San San kéo tay Mỹ An vào phòng, khoe toàn bộ đồ mới mua cho mẹ. Bà Vân Ninh cứ tấm tắc khen, thậm chí còn muốn giành lấy mấy thứ của cô. Sắc mặt bà đã đỡ hơn nhiều rồi.

"Mỹ An, còn con thì sao? Con đã chọn được gì rồi?".

Mỹ An phải công nhận là nhà họ Hà cực kỳ hiếu khách. Hà phu nhân và Hà lão gia biết được gia cảnh của cô mà vẫn đối xử với cô như người trong nhà vậy. Nhất là Hà phu nhân, bà là người rất tinh tế. Bình thường nếu có mua đồ gì cho San San thì đều sẽ chú ý mua thêm một phần cho Mỹ An.

Giống như hôm trước, bà tình cờ đi ngang qua tiệm kem mà San San thích ăn nhất, không chỉ mua cho San San mà còn mua cả cho cô một hộp.

Ngày hôm nay đối với Mỹ An giống như một giấc mơ vậy...

"Con mua được... cái váy này...".

San San vừa nghe đến đây liền kéo lấy tay Hà phu nhân kể tội.

"Mẹ, chắc chắn anh hai đã bắt nạt hay nói gì với Mỹ An rồi. Mẹ phải xử lý anh hai cho thích đáng mới được. Mẹ xem, Mỹ An đi mua được có một bộ! Anh hai rõ ràng là không muốn chi tiền!".

"Không phải đâu!".

Mỹ An toan giải thích mà lại nghe Hà phu nhân thở dài. Con bà từ trước đến nay đâu phải là đứa keo kiệt vậy chứ?!

Còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì, bà đã chắc nịch nói với Mỹ An.

"An An, con đừng buồn. Hà Gia Dĩ nhà bác là vậy đấy. Nó với ai cũng cảnh giác như phòng trộm. Nó có lỡ lời gì thì con cho bác thay mặt nó xin lỗi, con đừng để bụng nhé. Hôm nào bác khoẻ sẽ cùng đưa con đi chọn lại có được không?".

"Bác ơi, bác hiểu lầm rồi!" - Mỹ An xúc động đến muốn ứa nước mắt. Nhà họ Hà đối với cô thực sự quá tốt - "Anh Gia Dĩ rất tốt với cháu. Bác đừng nghe San San nói bậy. Ban đầu anh ấy muốn mua hết nhưng cháu tiếc tiền nên đã bảo anh ấy đừng mua".

"Cậu ngốc quá!" - San San trách - "Anh ấy không thiếu tiền đâu!".

"Không thể nói thế được. Bây giờ không thiếu không có nghĩa là sau này không thiếu... Vẫn nên phòng bị tốt một chút thì hơn. Với cả... tớ nghe là anh trai cậu đang đầu tư mạo hiểm gì đó mà...".

Bà Vân Ninh nghe thế. Nét mặt bỗng giãn ra, bà tươi cười, vỗ lên mu bàn tay của Mỹ An.

"Sau này ai lấy được cháu thì đúng là có phúc, không như San San vô tâm vô phế nhà bác, ai lấy phải nó chắc phải khổ nhiều!".

Cả Mỹ An và bà đồng thời cười rộ lên trêu San San.

Thời gian lẳng lặng đi qua. Ngày tổ chức bữa tiệc kia rốt cuộc đã đến. San San dần dần hiểu được tại sao bữa tiệc giáng sinh bỗng biến thành bữa tiệc kinh doanh như thế rồi.

Lý do vô cùng đơn giản, Hà thị đang gặp khó khăn.

Vào lúc này, điều cần làm nhất chính là trấn an và dựa dẫm vào sự giúp đỡ của mọi người.

Mỹ An mặc một chiếc váy trắng bằng lụa, xẻ tà, có phần hơi đơn điệu, nhưng tôn lên được vẻ đẹp trong trẻo và thanh lịch vốn có. Còn San San thì luôn ưa chuộng những kiểu vải bông, mỏng nhẹ và bồng bềnh như công chúa.

Theo Mỹ An thì San San đích thực là một tiểu công chúa hàng thật, giá thật, không cần phải cố gắng làm gì.

Sự xuất hiện của San San đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ai nói cứ minh tinh, cứ nổi tiếng thì mới là người nổi bật nhất. Ở đây, Hà San San là tiểu thư độc thân danh giá nhất còn sót lại ở thành phố S. Đó là còn chưa kể, San San vô cùng xinh đẹp.

Váy trễ tay khoe ra bờ vai thon cùng xương quai xanh mỏng manh, trắng như sứ. Mái tóc được ghim lại phía trên một nửa, nửa còn lại xoã dài đến tận thắt lưng.

Ông Hà Hải Đông và bà Vân Ninh không khỏi tự hào vì ai ai cũng hết lòng ca ngợi cô con gái quá sức xinh đẹp của mình.

Mỹ An lẽo đẽo đi theo San San, cô cũng vô định. Dường như không ai trong bữa tiệc này biết mình định làm gì. Hai người dắt rủ nhau ra bàn buffet, buồn chán ăn và uống cho qua thời gian.

Ở đại sảnh, bố mẹ và các anh em của San San đều được người xung quanh vây kín hỏi han, tiếp đãi và nói chuyện rất nồng nhiệt.

Mắt Mỹ An không khỏi bị hút về phía Hà Gia Dĩ. Anh thẳng thớm đứng đó, nói chuyện và uống rượu, trông vô cùng lịch thiệp, rất ra dáng của một người chủ nhà. Sau khi bị anh tình cờ phát hiện ra đang nhìn trộm thì Mỹ An quay mặt, đưa ly rượu lên uống vờ như đang nhìn chỗ khác. Thình lình, Mỹ An lại bắt gặp Lý Huyền Lịch.

Tay Mỹ An đẩy nhẹ tay cô bạn.

"Bố nuôi cậu cũng đến đây kìa!".

San San vô thức cắn môi, nhớ đến nụ hôn cháy bỏng đó trong giấc mơ.

Những cái chạm và hơi ấm của Lý Huyền Lịch dường như vẫn còn nguyên trên mỗi tấc da thịt của cô. Hà Gia Dĩ không cho cô biết rằng ông sẽ tới đây...

San San không hề có sự chuẩn bị nào.

Vốn dĩ, Lý Huyền Lịch không nên xuất hiện ở những nơi như thế này. Ông cũng không muốn tới. Nhưng tin đồn ông cho gia tộc giàu có nhất đất nước đã bị truyền đi quá xa. Ai ai cũng ráo riết muốn biết đại nhân vật còn giàu có và quyền lực hơn cả nhà họ Hà là ai.

Cánh nữ vừa thấy ông thì đã nhao nhao lên như người hâm mộ bắt được thần tượng. Các tiểu thư trong giới quý tộc dường như chỉ có chờ đến một màn này để sửa soạn váy áo, ra mắt và quyến rũ ông.

San San bỗng đặt ly rượu trên tay xuống bàn.

Lý Huyền Lịch khó mà tưởng tượng ra có ngày mình lại bị một dàn thiếu nữ vây kín. Có cô còn vô cùng táo bạo nhấn cả ngực mình vào tay ông.

Đang không biết làm sao thì bỗng ông trông thấy San San từ đằng xa đang đi tới. Ánh mắt ông từ sững sờ bởi sắc đẹp của cô đi đến tối tăm khi nhớ ra lần trước cô và con trai mình đã ái ân như thế nào. Linh hồn ông như đã lìa khỏi xác. Trái tim đau đớn như đang bị ai đó đâm vào.

San San đi tới chỗ ông, tách đám đông đang vây quanh ông ra. Cô chủ động nắm lấy tay ông trước sự chấn kinh của tất cả mọi người. Có lẽ ngoài nhà họ Hà và Mỹ An ra thì không ai biết cô chính là con nuôi của ông.

Lý Huyền Lịch bị cô dẫn đi ra khỏi đó.

Bọn họ vừa đi ra tới giữa sảnh thì đèn đóm bốn phía tắt vụt, tiếng nhạc lao xao nổi lên. Lý Huyền Lịch cứng đờ, đứng nghệt ra đấy nhìn bóng lưng của San San, rồi lại nhìn tới bàn tay nhỏ của cô đang nắm chặt lấy tay mình. Ngón tay cái đeo nhẫn của ông bỗng mất đi tự chủ mà vuốt lên ngón tay cái của cô.

Chỉ đơn giản là một cái xoa nhẹ như vậy thôi, ấy vậy mà San San đột ngột quay đầu, áp sát ông dưới điểm sáng đang đổ xuống đầu bọn họ. Ngực cô ép chặt xuống khuôn ngực rắn chắc của ông. Lý Huyền Lịch nhất thời quên cả thở, còn đang định hỏi cô muốn làm gì vậy thì ngón tay thon dài của cô đã đưa lên, chặn lấy đôi môi ông định mấp máy.

San San kiễng chân, nhìn ông với đôi mắt khép hờ, cực kỳ quyến rũ. Đôi môi cô hé mở, ngón tay lướt trên môi ông, giống như đang trêu ghẹo. Mắt Lý Huyền Lịch nheo lại, con ngươi sẫm đi vì những ý nghĩ vô cùng đen tối trong đầu.

"Bố... đứng yên đây!" - Giọng của San San cực kỳ lả lơi, cũng rất nhỏ, chỉ đủ để mình ông nghe thấy - "Mọi thứ khác để con lo liệu!".

Tiếng nhạc dần nổi lên. San San bỗng hất tà váy sang một bên để lộ ra đôi chân thon dài, lướt đi trên mặt đất, đều là những bước Tendu cơ bản, nhẹ nhàng, có cảm giác thướt tha giống như là cô đang nhảy múa trên những đám mây. Trục người thẳng đứng. Mũi chân không chút do dự, dứt khoát đá cao, kéo lên đến tận đầu. Chiếc váy mềm xoay vòng theo chuyển động mềm mại của cô. Mái tóc xoăn xoã tung dài cũng bay theo từng chuyển động. Đầu ngẩng cao. Khung xương thoai thoải từ cổ đến cánh tay đẹp đến mê người.

Mọi người ai cũng dán mắt vào cô và Lý Huyền Lịch cũng thế. Ông chưa từng thấy San San múa trước mặt mình thế này, giống như đang cố gắng quyến rũ ông. Mà cái mà cô không biết chính là, ông đã hoàn toàn bị cô chinh phục từ lâu lắm rồi.

Tay níu lấy tay ông, cô xoay mình mấy vòng, rồi đưa chân lên giống như một chú chim thiên nga đang tạo dáng, rồi bất ngờ, cô lấy đà, cuộn mình lại trong vòng tay ông.

Lý Huyền Lịch nhất thời quên cả cách thở. Mông cô dán chặt vào hông ông khẽ đung đưa. Đôi mắt nhìn thẳng vào ông giống như đang khiêu khích. Cô nhìn ông qua vai. Đôi mắt dưới ánh đèn thêm vạn lần ướt át mời gọi. Thái dương cô tì trên má ông, đôi mi rũ xuống, hướng về phía đôi môi đang khô khốc của người đàn ông phía sau. Lý Huyền Lịch thẫn thờ. Ánh mắt ông bỏ quên cả vạn vật xung quanh, rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ cùng với cả xúc cảm bên dưới mà cô đang gây ra cho mình. San San nghiêng người, kết thúc bằng tư thế ngả lưng ra sau. Người cô mềm oặt, sống lưng như không xương. Lý Huyền Lịch điêu đứng đến nỗi suýt chút nữa thì quên cả đỡ. Ông dằn người xuống, tay túm lấy thắt lưng. Từ góc độ này có thể thấy rất rõ hai gò bồng đảo chuyển động lên xuống.

Tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên.