Chờ Em Nghìn Năm

Chương 37




San San cựa mình tỉnh dậy.

Không thể tin là hiện tại cô và bố của người đáng nhẽ đã trở thành bạn trai cô đang trong một mối quan hệ, ở trong mơ. Hơn nữa, tình cảm ở trong mơ của bọn họ không hề vừa... một chút nào...

Hôm nay là buổi học cuối cùng trước Tết.

Cô xách theo túi đồ để trả bạn mình, rốt cuộc thì... Mỹ An không đi học? Thế là sao?

San San mở điện thoại, gọi vào số của bạn mình. Cô còn lo lắng là Hà Gia Dĩ đã đoán trúng, đáng nhẽ cô nên nói cho anh ngay từ đầu để anh đi kiếm Mỹ An mới phải.

May mắn thay là quá ba hồi chuông thì đã có người bắt máy.

"Alo?".

San San kinh ngạc khi cái giọng vừa trả lời kia chính là cái giọng đặc sệt ngái ngủ của anh hai mình.

"Anh Hà Gia Dĩ?! Sao anh lại bắt máy? Mỹ An đâu? Sao anh lại cầm máy của cậu ấy?!".

Hà Gia Dĩ nhìn quanh, ôm đầu.

Tối qua sau khi chở Mỹ An về nhà, anh đã đậu xe ở bên ngoài để đề phòng con bé trốn đi một lần nữa, hoặc ông cha dượng nổi khùng. Kết quả là chẳng có gì cả.

Mỹ An để quên điện thoại trên xe anh. Còn anh thì ngủ li bì ở đây. Chính anh cũng không hiểu mình thành ra thế này từ lúc nào? Từ khi nào anh vô công rỗi nghề tới mức đi làm bảo vệ vậy?

Thật điên khùng!

...

Đêm qua Mỹ An vào trong nhà thì mới biết, bố dượng cô đã chuyển đi từ lâu. Mẹ cô nói rằng, mấy ngày trước có người tới đây đã trả hết nợ nần cho nhà ngoại. Ngay cả căn nhà này cũng đã được mua về dưới tên bọn họ, bố dượng không còn lý do gì để được ở lại đây nữa.

Đấy cũng là lần đầu tiên sau rất lâu rồi Mỹ An mới có thể ngủ say giấc trong chính căn nhà của mình. Cô thậm chí còn quên đặt báo thức, ngủ dậy thì đã quá giờ đi học.

Đang hối hả lấy sữa và sửa soạn bữa sáng từ tủ lạnh thì đột nhiên trong nhà vang lên tiếng "Đíng- Đoong...".

Ra ngoài thì đập vào mặt cô là tên đàn ông đáng ghét hôm qua cùng với chiếc xe đắt tiền của anh ta. Mỹ An khoanh tay, không có ý định mở cửa, hỏi.

"Anh vẫn còn ở đây làm gì?".

Hà Gia Dĩ vô tội giơ lên chiếc điện thoại.

"Em để quên đồ!".

Nghe thế thì cô mới đi lại, nhận lấy.

Mặt Hà Gia Dĩ khi thấy cô thì sượng đi đôi chút. Cách một lớp cửa gỗ dày, anh chăm chú nhìn cô, bỗng nói.

"Xin lỗi...".

Mỹ An không tin được. Cô biết anh của San San là một người vô cùng trâu bò cố chấp, anh sẽ chẳng nhận sai bao giờ.

"Đêm qua anh là một thằng khốn nạn..." - Hà Gia Dĩ vo trán - "Và em thì rõ ràng chưa đủ tuổi. Anh cũng chẳng hiểu mình đã nghĩ gì nữa... Chắc anh đã quá say...".

Mỹ An hoàn toàn sững sờ.

"Dù sao thì... từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Không cần phải gặp lại nhau nữa. Anh đoán, như vậy thì em cũng sẽ dễ chịu hơn. Khi nào em qua nhà chơi với San San thì anh sẽ tự động tránh mặt nên em đừng lo!".

Mỹ An còn chưa kịp nói gì thì Hà Gia Dĩ đã quay lưng. Đằng sau tấm áo trắng phau của anh còn có chút nhàu nhĩ. Một thân thẳng tắp, anh mạnh mẽ mở cửa xe rồi bước vào.

Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu Mỹ An. Cô vội vội vàng vàng mở cửa định hỏi có phải anh chính là người đã giúp cô trả nợ và mua lại nhà không? Nhưng cánh cửa vừa mở thì chiếc xe đen sáng bóng đã phóng vụt đi như tia chớp và khuất mất ở phía chân trời, để lại một mình Mỹ An đứng ngẩn ngơ...

Chắc cô cũng có thể đã ngẩn ngơ như vậy cả ngày trời nếu không đột nhiên nghe San San kể lại giấc mơ ban tối.

"Gì...? Vậy là cậu và Lý Huyền Lịch đã...".

San San vội bịt miệng cậu ta.

"Không! Chưa có! Mặc dù rất thân mật nhưng chưa có!".

Khi nói ra những lời này, mặt cô muốn cháy ra lửa.

"Nhưng như vậy cũng đã..." - Mỹ An chống tay lên cằm - "Còn Vạn Nương thì sao? Chuyện động trời như vậy xảy ra ngay trong phòng mà bà ta không biết à?".

Nói đến đây, San San không nhịn được mà tủm tỉm cười.

"Trấn Bình vương vô cùng gian trá. Ngài ấy đã cho Kỷ Dũng giả đeo mặt nạ đóng làm ngài ấy đòi vào phòng. Vạn Nương và A Hỷ đã phải ở ngoài phòng chặn bọn họ lại. Nếu Tứ Cửu còn chưa thấy ngài ấy trở về thì Kỷ Dũng vẫn sẽ tiếp tục đòi vào phòng cho đến khi nào ngài ấy về thì mới thôi".

"Nói như vậy..." - A Hỷ cũng thấy buồn cười - "Bọn họ hẳn đã phải đóng cả đêm nhỉ?".

"Chứ còn thế nào nữa?".

Hai người đang rôm rả nói chuyện thì đột nhiên Lý Vĩnh Hoàng ngồi ngay xuống đó. Tay anh rất tự nhiên mà nắm lấy tay San San, hoàn toàn không để ý đến việc tay cô cứng đờ và lạnh ngắt.

"Hai em đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?".

Mỹ An biết tình huống này không hề hay một chút nào, vội vàng đứng dậy chuồn đi ngay.

"Không có gì cả đâu..." - Cô băn khoăn nói - "Bọn em chỉ đang bàn về bữa tiệc tối qua mà thôi...".

"Thảo nào mấy ngày nay anh nhắn tin đều không thấy em trả lời. Hoá ra là vì bận cho bữa tiệc đó hả?".

San San không nói gì, chỉ gật.

"Tối qua anh không dự. Em biết thừa anh không thích những bữa tiệc như thế mà. Kỳ lạ là người như Lý Huyền Lịch mà lại đi. Tối hôm qua em có gặp ông ta không?".

"Em có...".

San San còn chẳng dám đề cập đến việc mình đã quyến rũ ông như thế nào trước mặt bàn dân thiên hạ.

Bố mẹ cô sáng nay còn chưa tỉnh ngủ đã lôi cô ra hỏi. San San mới nói như hôm qua là mình đi giải vây thôi, nhưng cả bố và mẹ cô đều không tán thành với cách hành xử như vậy. Điệu nhảy ballet thì không có gì đáng nói, cái đáng nói là điệu valse kia kìa.

San San cũng không thể nói là do mình có lòng riêng được... Lỡ như giấc mơ không phải là sự thật thì toàn bộ hành động ngày hôm qua của cô thật đáng phỉ nhổ.

"Nhưng hôm qua là tiệc của nhà em mà anh cũng không đến dự luôn sao?".

San San hỏi trước khi Lý Vĩnh Hoàng kịp đào sâu về việc Lý Huyền Lịch và tối qua.

"Nhà nào cũng vậy thôi" - Anh dùng ngón tay khều khều cằm cô - "Anh đã không thích thì ai cũng đừng hòng ép anh đi!".

San San không hài lòng lắm.

"Nhưng đó là nhà em... Em hiểu là tính tình của anh phóng khoáng. Em cũng không bắt anh phải lấy lòng bọn họ, nhưng ít ra thì anh cũng phải lễ độ một chút chứ?".

"Bố mẹ em có từng lễ độ với anh bao giờ chưa?".

San San mím môi, cô bỗng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa.

"Thực ra, có chuyện này, em muốn nói với anh...".

Lý Vĩnh Hoàng rất điềm nhiên, cầm lấy đũa, ăn đồ từ trong khay của cô. San San thực tình không hiểu, chẳng nhẽ anh không có một chút dự cảm nào về việc sắp xảy ra sao?

Kể từ sau lần ngất xỉu ở nhà họ Lý, San San chẳng mấy khi liên lạc với anh. Cô luôn viện cớ để chậm trả lời tin nhắn, thậm chí anh gọi điện cũng rất ít khi bắt máy. Mà Lý Vĩnh Hoàng, cô thấy, hình như không mấy để tâm...

"Em... Em cảm thấy chúng ta không thích hợp..." - Cô rụt tay ra khỏi bàn tay anh - "Có lẽ chúng ta nên tiếp tục làm bạn bè thì hơn".

Vĩnh Hoàng nghiêng mặt. Mắt anh không giấu được sự kinh ngạc.

"Chuyện này từ đâu ra vậy? Em đang nói thật sao? Em thật sự không giỡn đấy chứ?".

Cô áy náy.

"Em đang nói thật... Em mong anh có thể hiểu cho...".

"Hiểu chỗ nào?" - Lý Vĩnh Hoàng đột nhiên lớn tiếng - "Vì giận dỗi anh về chuyện không tham gia ba cái vũ hội nhảm nhách của nhà em mà em cư xử như vậy sao San San?".

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Lý Vĩnh Hoàng đã đập mạnh đôi đũa xuống bàn ăn. Anh đứng dậy, lập tức rời đi.

"Vĩnh Hoàng, khoan đã!".

San San muốn nói là cô không có đùa, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì người đã biến mất sau cánh cửa. Cô vội đuổi theo.

Chân Vĩnh Hoàng dài, anh bước đi cũng nhanh. San San chạy theo anh mà chạy mãi chẳng đuổi kịp. Khi ra đến bên hông trường, anh thoắt cái là đã nhảy qua bờ tường rồi, còn San San thì vẫn kẹt cứng ở bên trong. Cô đành phải gấp rút men theo bờ tường đến cổng trường, đi như người thường qua.

Bác bảo vệ đã định giữ cô lại, nhưng ngay sau đó nhận ra cô là tiểu thư của Hà gia nên đành im bặt.

Chân cô thoăn thoắt chạy lại ngay điểm ban nãy Vĩnh Hoàng đã phóng qua nhưng đã không còn thấy anh đâu nữa. Cô đành phải chạy vòng vòng quanh trường tìm. Quên mất mình đang đến ngày, cô chạy được một đoạn thì bị sốc hông đành phải nghỉ lại, điều hoà lại cái bụng đang lên cơn của mình một lát.

Hai đầu gối co ro, va cầm cập vào nhau. Tay chân đều lạnh toát.

Mắt đang hoa lên vì đau thì bỗng trông thấy bên phía đối diện là bóng một người thiếu phụ và một chàng trai vô cùng cao lớn... Đồng phục của trường cô...

Là Vĩnh Hoàng!

"Vĩnh...".

Cô định gọi nhưng lại thấy hai người kia đang giằng co với nhau. San San không nên xen vào thì hơn... Nhưng người đó là ai?

Trông có vẻ rất xinh đẹp và thời thượng.

Đứng từ đây thôi mà đã thấy nước da trắng bóc, tóc đen nhánh, môi đỏ chót cùng dáng người vừa cao vừa gầy, như siêu mẫu vậy.

San San không nén được tò mò nên vẫy tay qua đường để nhìn cho rõ. Đúng lúc người phụ nữ đó đột nhiên tháo khăn trùm đầu Versace cùng mắt kính ra khỏi. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Dáng người đồng hồ cát được giấu sau chiếc váy đen bó sát, khoét xẻ rất sâu, phô ra được hai bầu ngực như hai quả bóng treo trước người cùng bờ eo nhỏ đến mức vô thực, hông lại nảy nở vô cùng.

Bà ta trông có vẻ rất trẻ. San San đoán chừng chắc không nhỏ hơn mẹ cô là bao...

Cô vừa tiến lại thêm mấy bước thì phát hiện có một chiếc xe đắt tiền đã đỗ lại ở bên cạnh Lý Vĩnh Hoàng và người đó.

Cửa xe đen bóng mở ra. Lý Huyền Lịch bước xuống.

San San thành ra ngẩn ngơ. Lông mày mảnh mai khẽ chau lại.

Tại sao hắn lại ở đây? Hắn không nên xuất hiện ở đây mới phải!

Lý Huyền Lịch chưa từng xuất đầu lộ diện!

Vậy mà bây giờ...

Bước chân San San hơi chững lại rồi gia tốc bước thêm về phía trước thêm một đoạn nữa thì trông thấy người phụ nữ kia dang tay vô cùng tự nhiên ôm lấy eo ông. Gương mặt ngẩng lên chào đón Lý Huyền Lịch rạng rỡ như hoa.

Trước sự sững sờ của cô, bà ta nhướn người, hôn lên má ông một cái. Cái túi xách trên vai cô rơi xuống đất cái phịch, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở gần đó.

Cả Lý Huyền Lịch, Lý Vĩnh Hoàng và cái bà cô đang tựa đầu lên ngực Lý Huyền Lịch kia đồng thời quay đầu nhìn cô.

"San San, sao em lại ra đây?" - Lý Vĩnh Hoàng đi tới, có vẻ như vô cùng tức giận.

"Em..." - Cô nói, mặt mũi đều tái nhợt đi - "Em tìm anh...".

"Còn chuyện gì để nói nữa hay sao? Chờ chừng nào em nguôi giận và đủ tỉnh táo để không hành xử con nít thì hẵng nói chuyện với anh!".

Thật sự thì cô đã không còn để tâm đến Lý Vĩnh Hoàng nữa. Ánh mắt của cô cứ dán lên người của Lý Huyền Lịch cùng bàn tay của phụ nữ kia đang vuốt dọc trước ngực ông, chợt nhớ tới trong giấc mơ đêm qua ông đã từng cầm tay chỉ cô cách vuốt ve mình thế nào...

Tim vô cớ nhói lên.

Tai trở nên lùng bùng...

"Vĩnh Hoàng, người đó là ai?".

Cô hỏi. Bộ dạng trông không khác gì một kẻ mất hồn.

"Còn ai nữa?!" - Lý Vĩnh Hoàng hỏi lại - "Là mẹ anh!".

Cô lắp bắp.

"Mẹ... Mẹ anh sao?".

"Ừ... Dạo này thực ra anh có hơi lơ là với em vì bận đi tìm mẹ. Mẹ anh cuối cùng đã trở về rồi!".

Đất trời đang chao nghiêng trước mặt San San. Cô ôm lấy đầu mình. Bóng hai người trở nên vặn vẹo... Chân cô xụi đi.

"San San!" - Vĩnh Hoàng đỡ lấy cô - "Em sao vậy?".

"Không sao... Em... có hơi mệt...".

Cô cúi xuống, bình tĩnh lượm cái túi xách của mình lên, rồi rời khỏi đó.

Đúng rồi! Tại sao cô ngu ngốc thế nhỉ?

Vĩnh Hoàng là con của Lý Huyền Lịch. Anh dĩ nhiên phải có mẹ rồi!

Làm sao cô có thể quên đi sự tồn tại của người này được cơ chứ?

Giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi San San!

Một giấc mơ vô duyên vô cớ! Một trò lừa đảo của trí tưởng tượng.

Một giọt nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt cô bỗng rơi ra. Rồi theo đó là hai ba giọt nước mắt thi nhau rớt xuống. Cô đã yêu... yêu một người trong mơ, dù chẳng biết là thật hay đúng...

Bóng lưng cô đi có phần ảo não. Bước chân vẫn nhịp điệu bình thường. Từ sau gáy, đầu vẫn ngẩng cao.

Không ai biết được sau dáng vẻ đó là loại tâm trạng gì...

Cô không còn tâm trạng học hành gì nữa, gọi tài xế đến đón mình. Trong lúc đó thì cứ bước đi vô định xung quanh trường với lồng ngực đau đớn. Từng khung cảnh, từng khung cảnh ở trong mơ bỗng chốc ập đến, giày vò cô.

Toàn bộ đều không phải là sự thật!

Bác tài rất nhanh đã đánh xe đến. Lúc tới nơi thì thấy cô tinh thần phờ phạc, ngơ ngơ ngác ngác đứng trên đường.

Trên khoé mắt còn hơi sưng đỏ. Tiểu thư thường ngày đều rất rạng rỡ, dễ gần, không hiểu sao hôm nay tâm trạng lại nặng nề, buồn phiền như thế. Ông định hỏi nhưng đột nhiên nhớ đến mỗi lần đi cùng với phu nhân và ông chủ, bài học lớn nhất chính là không được nhiều chuyện, bất kể xe có dập dình hay bên sau phát ra những loại tiếng động kỳ lạ gì...

Dinh thự nhà họ Hà giờ này không có ai. Bố mẹ cô đều đã lên công ty hết cả rồi. Hà Hải Đông đã bị bãi nhiệm ở Hà thị rồi nên hiện tại ông là giám đốc chiến lược của bà Vân Ninh, giúp đỡ bà trong chuyện kinh doanh trang sức.

San San đờ đẫn đi lên phòng. Hai má đều ướt đẫm. Trái tim cô đang đau quặn lại từng cơn, khiến cô hận không thể tự tay đâm chết nó. Đoạn hình ảnh thân mật giữa gia đình nhà họ Lý cứ tua đi tua lại trong đầu, khiến cô tê tái...

Cô nhớ lại đêm qua lúc mình dựa vào lồng ngực của bố nuôi. Cảm giác đó chân thực và giống hệt như cảm giác ở trong giấc mơ của cô vậy. Có điều...

Lý Huyền Lịch lại không thuộc về cô.

Lý Huyền Lịch mà cô yêu hoàn toàn không có thật!

Lý Huyền Lịch đã có đầy đủ vợ con. Đây mới chính là sự thật...

Cô vò đầu bứt tai một hồi ở trên giường, chịu không nổi cơn đau đang giày xéo trái tim và khối óc mình. Trên gối và chăn đều đã ướt đẫm một mảng. Cô đứng dậy, bắt đầu lùng sục ở khắp nhà đi tìm thuốc an thần...

P/s: 15 vote ra chương mới ẹ. Các bạn vote bằng cách nhấn vào hình ngôi sao dưới mỗi chương nhé. Happy thanksgiving!