Chờ Em Nghìn Năm

Chương 9




Trong cung dạo này có vẻ thiếu mùi náo nhiệt. Các buổi khảo thí cứ liên tục được diễn ra. Là một người bị hơn phân nửa hoàng cung ghét bỏ như nàng thì đương nhiên chẳng có ai mời tham dự bất cứ thứ gì cả.

"Công chúa, công chúa, chúng ta cuối cùng đã có thiếp mời...".

A Hỷ reo từ bên phía ngoài cung cho đến khi chạy băng băng qua cánh cửa.

Nhạc San buông bút, bỗng thấy rất kì lạ.

"Em có chắc bọn họ không gửi nhầm đấy chứ?".

"Không đâu, chính A Toản, thái giám của Thái tử điện hạ đã đưa tận tay thiếp mời cho em mà!".

"Thế thì càng quái dị... Không có cách nào kẻ thù lại gửi thiệp mời cho ta mà không có chủ đích gì cả..."

"Công chúa, có lẽ người đã nghĩ nhiều quá rồi. Sắp tới sẽ là một buổi tỉ thí võ nghệ, cưỡi ngựa. Em không nghĩ sẽ có nhiều chỗ để ám hại người lắm đâu. Chắc chúng ta sẽ chỉ ngồi yên một chỗ và có một bữa tối thật thịnh soạn".

"Tỉ thí võ nghệ?...".

"Dạ vâng, em phải kiếm cho người bộ y phục đẹp nhất để mặc mới được. Công chúa của chúng ta phải đẹp nhất trong sự kiện đầu tiên mới được".

Nhạc San đứng dậy thở dài.

"Em không cần phải tốn công thế đâu A Hỷ, đằng nào thì bọn họ cũng chẳng để ý đến ta đâu. Ai mà thèm để ý đến một đứa con nít như ta chứ? Em nhìn đi!" - Nàng vuốt vòng ngực nối liền với vòng bụng của mình trơn tuột, hoàn toàn không có lấy một mảnh nhấp nhô.

A Hỷ bị nàng nói cho đến bỏ cuộc.

"Tỉ thí võ nghệ..." - Nhạc San vẫn không thể ngừng nhắc lại - "Như thế thì bọn họ càng không nên mời ta mới phải...".

Lần trước đã là khảo thí kiến thức, lần này là tỉ thí võ nghệ... Nếu bọn họ không định ám hại nàng vậy thì chỉ có thể là đang lợi dụng nàng mà thôi.

"A Hỷ, những lần trước, Ngũ hoàng tử có tham gia không?".

Tự bày bừa rồi tự thu dọn, A Hỷ đang phải gấp lại đống y phục bừa bộn của nàng.

"Người biết ngài ấy mà. Ngài ấy vốn không thích tham gia vào những sự kiện thế này...".

Nhạc San gật gù.

"Xem ra, chúng ta đã trở thành miếng mồi béo bở của Thái tử điện hạ rồi. Hắn muốn làm tất cả để hạ bệ người bạn duy nhất của ta trong cung này...".

"Vậy... người định không đi nữa sao?" - A Hỷ có chút chưng hửng. Muội ấy biết nếu Nhạc San đi, chắc chắn nàng sẽ chôm một ít đồ ăn vào trong tay áo về cho muội ấy - "Nhưng... em nghe nói, người bị bệnh hủi không khác gì tàn phế. Tay và chân muốn cử động đều sẽ rất khó khăn. Ngũ hoàng tử thông minh như thế, biết người biết ta, lẽ nào sẽ tham gia cuộc vui này?".

"Ý em là gì?".

"Ý em là công chúa cứ đi đi vì đằng nào thì ngũ hoàng tử cũng không đi đâu...".

Ngẫm nghĩ mất vài ngày, cuối cùng nàng quyết định đi đến cung Nam Khang để cảnh báo Ngũ hoàng tử. Phải chắc chắn ngài ấy không đi thì nàng mới yên tâm tham dự buổi tỉ thí vô dụng kia được.

Hành cung Nam Khang của Ngũ điện hạ đường đi rất ngoằn ngoèo, lại vắng người. Mặc dù trước đó, A Hỷ đã nhờ một tiểu tiên nữ vẽ cho cụ thể đường đi nước bước rồi nhưng chỉ cần qua hai khúc cua, phương hướng bắt đầu trở nên mù mịt. Hai bên bọn họ chỉ là những bức tường cao chắn hết nửa bầu trời.

Phải mất hết nửa ngày đánh dấu, vòng ra vòng vô, Nhạc San mới tìm được một con đường đúng đắn. Vừa đọc được bảng hiệu Nam Khang cung, nàng và A Hỷ còn chưa kịp vui mừng thì bên trong đã rầm rộ lên những tiếng cãi vã, xô xát vô cùng chói tai.

"Sao hoàng thượng lại sai ta đi thị tẩm một tên lở loét như hắn chứ? Ta không thích, ta không muốn!" - Một tiếng thét váng trời của nữ tử kéo lên nghe đến chói tai.

Nhạc San bước qua cửa cung, thấy nàng ta đang ngồi lê lết trên đất ăn vạ, tóc tai bù xù, y phục xộc xệch, vừa la hét vừa kêu gào. Ngũ hoàng tử ngồi yên trong bàn uống trà ở bên trong, vẫn nghiêm chỉnh không khác với thường ngày là mấy, hoàn toàn không để tâm đến ả ta.

"Bà cố nội của tôi ơi, điện hạ cũng đâu có ép uổng gì cô? Cô ngồi ở đây khóc đông đổng lên như thế là có ý gì?".

Tứ Cửu thiếu điều chỉ muốn quỳ xuống, cầu xin ả ta đừng diễn trò nữa. Mặt hắn thoắt trắng bệch ra khi nhìn thấy nàng.

"Thăng... Thăng Ninh điện hạ, sao người lại đến đây?".

Nàng hoàn toàn không hiểu đã làm gì để cho hắn phải hốt hoảng như vậy. Nghe đến tên nàng, cái vị đeo mặt nạ bên trong cũng phải giật mình quay đầu lại. Chén trà của hắn ngưng trệ trên tay.

"Ta... có chuyện muốn tìm hoàng tử điện hạ... Ở đây, có chuyện gì vậy?".

"À là...".

Tứ Cửu còn chưa dứt lời thì vị nữ tử kia lồm cồm bò đến chỗ nàng, túm váy, gào ầm lên.

"Công chúa tha mạng. Công chúa, xin người hãy giúp ta, không xin người hãy giúp cả các vị tỉ muội đang bị giam giữ ở trong kia của ta, xin người cầu xin hoàng thượng và hoàng hậu đừng ép chúng ta đến hầu hạ tên quái vật đội lốt người liệt dương này nữa...".

Nàng há hốc mồm.

"Choang" một cái. Chén trà đập nát tan từ tay Ngũ điện hạ xuống đất. Ngay cả Tứ Cửu cũng hoảng sợ đến nỗi oà khóc. Hẳn đây là lần đầu Ngũ hoàng tử để lộ ra cảm xúc thật sự của mình.

Tuy nhiên, ngài không nói gì cả.

Có thể... nói gì được đây?

"Điện hạ, ngài đừng giận. Ngài biết mà, đám tiện tì này là một lũ hồ đồ. Có người cố ý đưa chúng qua để chọc giận ngài. Ngài đừng mắc lừa bọn chúng!".

Tứ Cửu vừa định chạy đến chỗ Ngũ điện hạ thì cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt hắn, kèm theo một âm thanh dứt khoát như đinh đóng cột.

"CÚT!".

"Điện hạ... Điện hạ!".

Tứ Cửu nức nở đập cửa bên ngoài. Đêm tối chìm xuống sâu trong hành cung Nam Khang không có lấy một tia sáng nào. Chỉ là một cõi tịch mịch, u ám.

Tiểu thái giám trông có vẻ vô cùng bất lực. Hắn quay sang nàng, thành khẩn cúi đầu.

"Công chúa, người đừng nghĩ xấu về điện hạ. Điện hạ là người cao quý, ngài ấy tuyệt đối không làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy. Đám tiện tì này..." - Hắn nói mà như đang nguyền rủa, hai môi run lên - "Đám tiện tì này, bọn chúng là do Hoàng Thái tử phái đến, bọn chúng tự mình trèo lên giường của Ngũ hoàng tử rồi tung tin bôi nhọ người. Ngài bị bọn chúng làm phiền quá nhiều nên mới khoá cửa nhốt chúng lại... Công chúa... Điện hạ thật sự rất coi trọng người. Vì coi trọng người nên mới không chịu nổi bị người hắt hủi...".

"Nói láo!" - Ả tiện tì kia nghe vậy thì phát điên - "Công chúa minh giám, ta...".

Ả ta còn chưa dứt lời thì một bạt tai rát điếng đã dứt khoát chặt xuống khiến ả ta ngã nhào ra đất. A Hỷ khẽ "A" lên một tiếng, cùng Tứ Cửu tròn mắt nhìn nàng.

"Không ai được phép làm hại bạn ta!".

"Ngươi!" - Ả ta đau đớn thét lên - "Ngươi có biết ta là ai không? Ta là quận chúa, là chính phi của Ngũ điện hạ! Ngươi dám đánh ta, ngươi dám...".

"Có vị chính phi nào ngu ngốc đến nỗi đi bôi nhọ phu quân của mình khắp nơi như ngươi chứ?! Nói về tướng công của mình như vậy, sẽ có ai thấy thương cảm hay coi trọng ngươi sao?" - Nửa mặt trên của nàng chìm vào trong bóng đêm - "Theo ta thấy, để làm được như thế, một dung nhan đẹp đẽ và một danh hiệu vô nghĩa chẳng làm nên được tích sự gì đâu!".

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Nhạc San đã quen với cuộc sống trong cung. Mẫu hậu đã qua đời quá sớm. Ngay sau đó thì hoàng huynh bị đày đến biên cương. Nàng chỉ là một vị công chúa bơ vơ bị thất sủng, chịu đủ loại ấm lạnh và mưu ma chước quỷ ở chốn hoàng cung. Đến nỗi khi được gả đến phương xa vào độ tuổi thế này, nàng thậm chí có phần vui mừng. Mỗi ngày nàng không cần phải lo sợ hay nghĩ cách đối phó với những cạm bẫy đã được giăng sẵn...

Cánh cửa phòng một lần nữa lạch cạch mở ra.

Thứ duy nhất sáng trong khung cảnh này chỉ có vầng trăng im lìm ảm đạm, đôi lúc bị vây quanh bởi một tầng mây đen mờ.

"Thăng Ninh" - Ngũ điện hạ cố tỏ ra kiên nhẫn với nàng - "Ngươi về đi! Ta không cần ngươi bảo vệ. Ngươi chỉ làm mọi thứ thêm tệ đi thôi".

Nàng mím môi, không biết phải nói gì. Đột nhiên hoàn toàn quên mất chuyện duy nhất mình đến đây để nói.

"Thực ra... ta đến đây để cảnh báo ngài, đừng tham dự vào cuộc tỉ võ sắp tới...".

Ngũ hoàng tử vẫn đứng đó bất động, không mảy may có chút lay động.

"Ta sẽ tham gia!".

Nàng kinh ngạc, vừa mở miệng hỏi: "Nhưng tại sao...?". Căn phòng lại lạnh lùng sập vào trước mặt.

Sau đó chỉ còn lại một sự hụt hẫng khó nói thành lời...

Trời đã tối. Tứ Cửu lo lắng cho nàng nên đã soi đèn, dẫn lối cho nàng về cung. Hành cung của nàng nằm ở phía Đông, là một tẩm điện nhỏ thuộc Đông cung. Một quãng đường vô cùng dài.

Ngọn đèn lồng cam vàng le lói tựa như cánh đom đóm yếu ớt bay lượn trong đêm đầy ảo não, chán chường.

"Công chúa, người đừng buồn. Điện hạ, ngài đang rỉ máu nên mới cư xử thô lỗ như vậy...".

Nhạc San vẫn không hiểu.

"Còn chuyện tỉ võ thì sao?" - Nàng bồn chồn - "Ta không nghĩ điện hạ vì nhất thời hồ đồ mà nói thế!".

Tứ Cửu thở dài. Bóng lưng non nớt của hắn còng lại như một con tôm. Hệt như bóng đêm đang đè nặng lên nó.

"Chắc... điện hạ đã nghĩ thông suốt rồi...".

"Ý ngươi là sao?".

"Có một chuyện công chúa không biết..." - Giọng hắn kể chuyện như đang than thở - "Thân thể của điện hạ đang yếu và tê liệt dần... ngài có thể không sống được bao lâu nữa...".

Tiếng bước chân sột soạt của Nhạc San dừng lại. Không gian lắng đọng vô thường.

"Mấy ngày trước, thần có nghe được một câu chuyện thần kỳ về một vị thầy phép đến từ nước Xiêm xa xôi. Cô cung nữ ấy kể rằng mẫu thân bị một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng, thậm chí đã qua đời được ba ngày rồi nhưng nhờ vị thầy phép đó mà đã cải tử hoàn sinh. Sau khi kể lại cho điện hạ, ngài đã sai người đi truy lùng gã thầy phép ấy rất nhiều ngày. Cuối cùng đã có được tung tích...".

Nhạc San không giấu được sự nhẹ nhõm. Vẻ mặt nàng như sáng bừng lên.

"Như vậy... hoàng tử được cứu rồi..." - Nàng băn khoăn - "Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện tỉ võ chứ?".

"Cuộc tỉ võ lần này không chỉ là tỉ thí đơn thuần. Hoàng thượng đã treo thưởng cho người nào lập công sẽ được nắm binh quyền, phong làm Trấn Bình vương, giữ chức Đô đốc, tham chiến cùng với Dương quốc đánh chiếm nước Xiêm. Đây là một cơ hội tốt để hoàng tử có thể xuất cung, đi kiếm người đó".

"Như vậy quá nguy hiểm!" - Nàng phản đối - "Với... thể trạng của điện hạ hiện giờ, đừng nói đến điều binh, đánh trận, để cưỡi ngựa thôi đã là nguy hiểm. Tại sao ngài không tấu thẳng với phụ hoàng mời vị cao nhân đó về?".

Tứ Cửu vẫn vô cùng nhẫn nại, giải thích cho nàng hiểu.

"Thần không biết Dương quốc thế nào, chứ ở Thịnh quốc, tin vào phép thuật, các loại bùa chú, tà thuật đều là tội chém đầu. Hoàng thượng vốn đã không thích điện hạ rồi, sao có thể vì ngài mà làm trái luật lệ được chứ? Công chúa, người đừng tỏ ra thương hại ngài. Điện hạ có thể mạnh mẽ hơn người tưởng rất nhiều đấy!".

Đây hoàn toàn không phải là những điều Nhạc San mong đợi.

Bất kể điều nàng mong muốn xảy ra là gì, buổi tỉ võ vẫn sẽ được tiến hành.

Nàng được ngồi giữa các phi tần mỹ nữ trong cung. Trước mặt là một màn bào ngư vi cá. Thế nhưng trong bụng nàng cứ cồn cào sục sôi lên vì lo.

Vừa trông thấy Ngũ điện hạ, Thái tử đã mỉa mai từ xa.

"Hoàng huynh, ta cứ tưởng huynh sẽ không đến chứ?! Phải cần đến biết bao can đảm mới có thể xuất hiện ở đây?" - Hắn vừa nói vừa phủi yên ngựa - "Không sao. Ta có thể dùng một người tàn phế như huynh làm mã phu của ta cũng được".

Đám hoàng tử thi nhau cười rộ lên, chỉ có mình nàng là chẳng thấy chuyện này buồn cười chút nào. Đế hậu thì cứ ngồi yên một chỗ, nghe bọn họ chế nhạo con trai mình. Cung nhân đều là những người tàn nhẫn, vô tình, Nhạc San ấm ức gặm chiếc màn thầu trên tay.

Sự bình thản của Ngũ hoàng tử càng làm nàng thấy thương cho ngài. Ghi nhớ lời của Tứ Cửu, nàng nhồm nhoàm nhai bánh bao đầy miệng.

Không được thương hại ngài! Không được thương hại ngài!

Vài vị lương đệ của Thái tử ngồi kế nàng bắt được dáng vẻ đó, thầm thì cười với nhau rất khả ố, bị nàng trừng đôi mắt nai nhỏ doạ nạt.

Màn thi đầu tiên là cưỡi ngựa.

Trong khi Lý Tiêu Phong tập trung quá nhiều vào việc phô bày biểu cảm và đủ loại động tác màu mè dư thừa thì Ngũ hoàng tử thong dong với một vẻ trước sau như một là một con ngựa ô thâm hiểm khó lường ở trong trận đấu. Ngay vào lúc người ta dồn hết sự chú ý vào những màn bay lượn trên yên ngựa của Thái tử thì y đã bứt phá xông lên như một con mãnh hổ chớp mồi.

Ở đường đầu tiên, khoảng cách giữa các vị hoàng tử đều san sát. Nhưng ngay khi qua khúc cua để cướp cờ, mọi thứ đột ngột biến chuyển khi con ngựa ô dưới thân Ngũ hoàng tử đột ngột nghiêng người, gần như đã sà xuống đất ngã để ngài có thể vươn người nắm được lá cờ trong tay. Mặt đất vốc lên. Rồi trong cát bụi người ta thấy ngài dựng thẳng người, quất ngựa lao đi.

Giống như một tia chớp vút qua khiến người người sững sờ với tốc độ của nó. Lúc Lý Tiêu Phong và các vị hoàng tử khác kịp phản ứng thì Ngũ hoàng tử đã bỏ xa bọn họ một đoạn. Vó ngựa vút cao, vẽ lên một khoảng khói bụi đầy huyền ảo. Nam tử trong chiếc mặt nạ màu bạc lao vút về phía trước như một mũi tên bay. Thái tử đuổi theo sát phía sau.

Ngọn cờ vải giương lên, Ngũ hoàng tử về đích trước, chỉ trong gang tấc!

Ở trên cao, nàng cá là đã thấy Lý Tiêu Phong mắng chửi luôn mồm.

Phía trên khán đài ban nãy còn nô nức, hiện tại chẳng có lấy một động tĩnh nào.

Khi Ngũ điện hạ xuống ngựa, chỉ có một mình Nhạc San như nhảy cẫng lên rồi hô vang: "Điện hạ, người làm tốt lắm!".

Nếu không phải nàng là công chúa Dương quốc, chắc chắn đám người ở trên khán đài đã lôi nàng đi xử trảm rồi. Trong mắt bọn họ và kể cả trong mắt của Ngũ hoàng tử, nàng không chỉ là một đứa trẻ ranh không hiểu chuyện mà còn là một đứa trẻ tầm nhìn hạn hẹp, không có chút triển vọng gì.

Nàng có thể nhân những tháng ngày này, sống thật với bản thân mình một chút.

Mọi người trong ngượng ngập trực tiếp bỏ qua thắng lợi của ngài mà đi đến màn thứ hai.

Màn thứ hai là tỉ võ.

Khác với lần thi đấu trước, lần này, Ngũ hoàng tử đã để lộ ra điểm yếu chí mạng của mình. Tay chân ngài ấy vô cùng thiếu linh hoạt.

Những đường kiếm chém xuống liên hồi mà ngài ấy phải chật vật và lảo đảo chống cự. Những tràng cười hả hê và sự móc mỉa không dứt từ phía kẻ thù. Tất cả khiến màn này như một cơn ác mộng, một sự sỉ nhục lớn lao và dai dẳng.

Nhưng bất kể thế nào, ngũ hoàng tử chưa khi nào bỏ cuộc. Ngài ngã rồi lại đứng dậy, quờ quạng vung lên thanh kiếm trên tay. Mỗi nhát bổ xuống đều như đã dốc cạn sinh khí của mình để đấu tranh với sự chống cự từ trong cơ thể. Trong mắt ngài hằn lên tia máu, không chỉ vì nỗi đau bại liệt mà còn vì nỗi ê chề khi phô bày sự yếu đuối của mình trước tất cả mọi người. Đối với người khác, đây là cuộc chiến về thể chất, về sức mạnh, nhưng đối với ngài, đây là cuộc chiến về sức bền, về sức mạnh của ý chí và nghị lực.

Nhạc San chỉ có thể hi vọng, ở phần thi cuối cùng, ngũ hoàng tử sẽ giành được chiến thắng...