Chỗ Nào Không Đúng

Chương 140





Khang Xuân Tiền có chút mờ mịt.


Hắn theo bản năng tiến lên, cũng định truyền linh lực đế thi thể.


Thực hiển nhiên, hắn làm chuyện vô ích.


Tâm tình Khang Xuân Tiền thực phức tạp, trước khi xuống núi hắn biết đám ma tu cực giảo hoạt, cho nên đối với tên ma tu trọng thương này ôm tâm cảnh giác, nhưng hắn không nghĩ tới bộ dáng trọng thương trước đó của ma tu cư nhiên không phải ngụy trang, mà là thật sự!


Kính Long Lăng...................


Khang Xuân Tiền không tự chủ được mà cân nhắc từ này, cũng bắt đầu tìm tòi trong đầu.


Kính Long Lăng ở nơi nào?


..............Không biết.


Khang Xuân Tiền buồn rầu mà vò đầu, đệ tử Thái Thanh Kiếm Các bọn họ từ trước đến nay đều hành tẩu ở phía Đông đại lực, đối với địa lý Đông Nam cùng Đông Bắc tương đối quen thuộc, Tây Nguyệt Quốc thuộc về trung bộ đại lục, hắn chính là lần đầu tiên tới a!


Bất quá thiếu niên mới ra đời này vẫn nhớ kỹ từ này, Kính Long Lăng.


Đây chính là một câu cuối cùng ma tu trước khi chết nói ra, vẫn nên nói cho sư tỷ cùng sư huynh.


Ôm ý nghĩ như vậy, khi Thu Vũ Lạc mang theo đệ đệ cùng Sóc Nguyệt trở về, Khang Xuân Tiền liền nhanh chóng kể lại sự tình một lần.


Sóc Nguyệt sau khi nghe được ma tu Kim Đan cư nhiên đã chết, thế nhưng theo bản năng liếc mắt nhìn Thu Vũ Lạc một cái, sau đó vọt vào trong phòng, bắt đầu kiểm tra cho Cung Thiên Trọng đã chết.


Một lần kiểm tra này, tất nhiên nhìn ra rất nhiều dấu vết Cung Thiên Trọng sinh thời từng chịu qua tra tấn.


Sóc Nguyệt thiện tâm lại phát tác, nàng thở dài nói: "Trước khi ta rời đi hẳn là cho hắn chút đan dược."


Ấn đường Thu Vũ Lạc nhíu chặt, tóc dài màu trắng rũ trên mặt, trong mắt màu trắng lộ ra lạnh băng nhè nhẹ, nàng nghe Khang Xuân Tiền miêu tả xong, cũng theo bản năng mà lặp lại cái địa danh Kính Long Lăng này một lần.


"Không nghe nói qua nơi này." Thu Vũ Lạc nhìn về phía đệ đệ mình, nhằm dò hỏi.


Thu Diệp Lạc đồng dạng lắc đầu.


Thu Vũ Lạc thấy đệ đệ cũng không biết, nàng liền nói: "Chậc, ghi nhớ chuyện này, chúng ta rời đi."


Từ góc độ của nàng mà nói, đây hoàn toàn là một chuyện nhỏ gặp phải trên đường mà thôi, tuy rằng không bắt được Yến Phi, nhưng cũng chém chết cùng chém thương mấy tên ma tu khác, cũng không tính là không có thu hoạch, nàng mang theo đệ đệ cùng sư đệ xuất môn mục đích là bái phỏng Đại Nhật Tiên Tông, cũng không thể để lãng phí thời gian.


"Rời đi?" vượt ngoài ý liệu của Thu Vũ Lạc, phản đối bọn họ rời đi cư nhiên là Sóc Nguyệt: "Từ từ, chúng ta cứ như vậy rời đi sao?"


Thu Vũ Lạc nghiêng đầu: "........... Sóc Nguyệt đạo hữu, ngươi muốn nói cái gì?"


Sóc Nguyệt kinh ngạc mà nhìn người phàm hôn mê bốn phía cùng ma tu chết đi, không thể tin tưởng mà nói: "Ngươi tính toán cứ như vậy mà đi luôn?"


Thu Diệp Lạc bất mãn nói: :"Mời chúng ta đi là Đại Nhật Tiên Tông các ngươi, chẳng lẽ chúng ta muốn ở chỗ này chậm trễ thời gian sao?"


Sóc Nguyệt hơi há mồm, thần sắc kiên định: "Phải đi các ngươi đi, ta không đi!"


Thu Vũ Lạc nghe vậy, đôi mắt màu trắng hơi hơi trợn to, tựa hồn hoàn toàn không nghĩ tới đệ tử đích truyền Đại Nhật Tiên Tông cư nhiên nói ra lời như vậy?


Sóc Nguyệt nói: "Nếu chúng ta đi, Những người phàm đó nhất định sẽ bị hoàng đế giết chết, còn có ma tu kia, hắn liều chết lưu lại tin tức cho các ngươi, các ngươi liền thờ ơ sao?"


"Hơn nữa, chờ chúng ta đi rồi, hoàng đế kia khẳng định còn sẽ tiếp tục luyện chế đan nhân, chẳng lẽ chúng ta liền mặc kệ như vậy sao?"


Khang Xuân Tiền nhìn nhìn sư tỷ diện vô biểu tình, cùng sư huynh có chút bất mãn, hắn nhỏ giọng nói: "Nhưng mà từ trước đến nay tiên phàm có khác, chúng ta đã xử lý nhưng tên ma tu khuyến khích hoàng đế làm những việc hoang đường như vậy, dư lại đương nhiên chỉ có thể để bọn họ tử xử lý."


Sóc Nguyệt mở to hai mắt, biểu tình nàng trong nháy mắt trở nên phi thường lạnh nhạt, dù cho giây tiếp theo liền khôi phục thành bình tĩnh.


"Khang đạo hữu, ngươi chẳng lẽ là trời sinh trời nuôi sao?"


"Thật sự cho rằng tiên phàm có khác, liền chờ khi ngươi phi thăng thành tiên rồi lại nói."


Khang Xuân Tiền bị mỉa mai không còn lời gì để nói, hắn theo bản năng nhìn về phía Thu Vũ Lạc.


Thu Vũ Lạc nhíu mày, nàng nói: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"


Sóc Nguyệt nói: "Ít nhất phải đêm những người phàm tục này đưa ra hoàng thành, cho bọn họ một ít tiền bạc, để cho bọn họ nhanh chóng rời đi." dừng một chút, nàng lại nói: "Thu tỷ tỷ, Tây Nguyệt Quốc là phạm vi thế lực của Quy Nguyên Tông, nói vậy bên trong hoàng thành nhất định còn dư nghiệt ma tu, nếu tỷ tỷ còn thưa sức lực, không biết có thể đi vào trong thành càn quét một chút?"


Nếu ba vị đạo hữu Thái Thanh Kiếm Các không muốn quản chuyện này, Sóc Nguyệt cũng chỉ có thể tìm chuyện cho họ làm, nhân lúc này, nàng sẽ nhanh chóng an bài những người phàm đó.


Thu Vũ Lạc nghe xong sảng khoái đáp ứng, bất quá trước khi đi, nàng để cho Khang Xuân Tiền đi theo Sóc Nguyệt cùng nhau hành động.


Sóc Nguyệt vui vẻ đồng ý.


Sóc Nguyệt chỉ huy Khang Xuân Tiền đưa toàn bộ người phàm ra hỏi hoàng thành, đồng thời lại đi tìm hoàng đế, một phen lửa đốt phòng lưu giữ thông tin của người thân tu sĩ lão hoàng đế thu thập được, cũng uy hiếp hoàng đế sau này không thể làm như vậy, hết thảy an bài thoải đáng, đã là giữa trưa ngày hôm sau.


Khang Xuân Tiền nhưng thật ra thực ngoan ngoãn, Sóc Nguyệt làm cái gì hắn liền lằm cái đó, chờ sau khi tiễn những người phàm tục cửa nát nhà tan đó đi, Khang Xuân Tiền nhịn không được nói với Sóc Nguyệt: "Bọn họ sống không được lâu đâu."


Dù cho có thể sống sót, trong lòng cũng tràn ngập hận ý, dù là hận ý đối với tu sĩ, hay là hận ý đối với hoàng đế.


Sóc Nguyệt trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể bởi vì có thực lực, liền cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của bọn họ. Dù cho sống không lâu, nhưng nếu có một phần vạn xác suất sống sót, như vậy là đủ rồi."


"Chúng ta cho họ không phải là sinh cơ, mà là khả năng sinh cơ."


Khang Xuân Tiền ngơ ngẩn mà nhìn khuôn mặt Sóc Nguyệt, biểu tình nàng thương xót, trong mềm dẻo lộ ra kiên cường, con ngươi màu đen ẩn ẩn có ánh lửa lập lòe.


Đại Nhật Tiên Tông.....................


A, trước đây từng nghe nói qua, Đại Nhật Tiên Tông không chỉ có ngọn lửa thô bạo cuồng liệt, còn có ngọn lửa tràn ngập sinh cơ cùng hy vọng.


Xử lý người phàm xong, Sóc Nguyệt nhìn thi thể ma tu, có chút thở dài.


Thái độn của Khang Xuân Tiền đối với Sóc Nguyệt hoàn toàn thay đổi, hắn kính cẩn hỏi Sóc Nguyệt: "Hắn phải xử lý như thế nào?"
Sóc Nguyệt duỗi tay trùm trên mắt của thi thể, sau đó chắp tay trước ngực, tựa hồ đang cầu nguyện cái gì.


Cuối cùng, nàng đứng lên, dứt khoát nói: "Thiêu đi."


Khang Xuân Tiền sửng sốt: "....Thiêu?" Hắn còn tưởng sẽ để cho ma tu nhập thổ vi an đâu.


Sóc Nguyệt kỳ quái mà liếc mắt nhìn Khang Xuân Tiền một cái: "Thi thể ma tu cũng có thể dùng để luyện chế bí thuật khôi lỗi, càng không biết trong thi thể hắn ẩn chứa ma trùng độc vật gì, thiêu là an tâm nhất.


Nói xong, Sóc Nguyệt trở tay một chút, từng đợt diễm sắc nhè nhẹ xuất hiện trên thi thể, nàng ôn nhu nói: "Trần về trần, thổ về thổi, nguyện nhữ an giấc ngàn thu."


Ngọn lửa đốt thật nhanh, bất quá mới mấy hơi thở, thi thể Cung Thiên Trọng liền hóa thành tro bụi, gió nhẹ thổi qua, tứ tán khắp nơi, hoàn toàn tiêu tán.


Giản Thành hồn nhiên không biết thi thể Cung Thiên Trọng bị đốt thành tro, hắn đang đỡ lấy tinh huyết cùng thần hồn nóng hầm hập của Cung Thiên Trọng, chuẩn bị nhét vào trong bụng của Sầm Kiến Tuyết đâu!


Lý tu sĩ hồ nghi mà nhìn Giản Thành: "Thật sự không thành vấn đề?"


Giản Thành vỗ ngực cam đoan: "Tuyệt đối không thành vấn đề, bọn họ huyết mạch tương hợp, vừa lúc trong bụng chất nữ ngươi là thai chết, để nàng một lần nữa sinh bằng hữu của ta ra, cũng làm cho chất nữ ngươi có chỗ dựa tâm lý, mọi người đều vui nha!"


Lý tu sĩ nhíu mày, vẫn cảm thấy không quá đáng tin cậy: "Vị bằng hữu kia của ngài sao lại ngã xuống?"


Giản Thành rung đùi đắc ý: "Ai, vận khí hắn thật kém cỏi, trước đó không phải nói rồi sao, hắn phát hiện thân hữu của mình bị hoàng đế Tây Nguyệt Quốc bắt đi, hắn liền đuổi tới hoàng cung, những không nghĩ tới tối hôm qua hoàng cung một phen đại chiến, ma tu bên có tới bốn đại năng Kim Đan!"


Lý tu sĩ hít ngược một hơi khí lạnh: "Bốn đại năng Kim Đan?"


"Không sai, may mà không biết từ nơi nào lòi ra ba vị kiếm tu Thái Thanh Kiếm Các, bọn họ xử lý hai ma tu Kim Đan, chạy mất hai tên. Nhưng bằng hữu kia của ta vốn là tu vi không cao, khi thoát đi bị ma tu Trúc Cơ đồng dạng rút lui phát hiện, sau một phen chiến đấu liền.........." Giản Thành giơ tay che mặt làm bộ bi thương: "Ta chỉ tới kịp lưu lại một phần thần hồn cùng tinh huyết của hắn, cái khác đều không."


Lý tu sĩ nghe xong thổn thức không thôi: "Con đường tu đạo thật sự nhấp nhô a..........."


"Đúng vậy, ta vốn đang thương tâm đâu, bất quá nghĩ lại nghĩ, chất nữ ngươi đang mang thai, đây không phải là cơ hội tốt trời ban sao?" Giản Thành liên tục chắp tay thi lễ với Lý tu sĩ: "Còn xin đạo hữu phát thiện tâm, cho vị bằng hữu kia của ta một con đường sống đi!"


Lý tu sĩ nghĩ đến chính mình phiêu bạt nửa đời, như cũ vẫn chỉ là một tu sĩ luyện khí nho nhỏ, cũng từng giãy giụa cầu sinh trong đông đảo tu sĩ cấp cao, tức khắc tâm sinh thương hại, hắn gật đầu nói: "Nếu Thành lão ca cũng đã nói như vậy, ta nếu lại cự tuyệt, liền quá bất cận nhân tình."


Giản Thành đại hỉ: "Đa tạ lão đệ!"


Lý tu sĩ lại nói: "Chỉ là hài tử kia sau khi sinh, phương diện ký ức..........."


Giản Thành đầy miệng nói: "Yên tâm, chuyển thế trùng tu sao trước kia hoàn toàn tán đi, mẫu thân hắn là Sầm Kiến Tuyết, hắn là cháu trai của ngươi, điểm này tuyệt đối không thay đổi!!"


—— hắc hắc, không chỉ cho Cung Thiên Trọng cơ hội chuyển thế trùng tu, còn tìm tới cho hắn một người mẹ cùng thúc gia gia, mình thật là một chủ nhân tốt ~


Lý tu sĩ nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lo lắng trong lòng tiêu tán, hắn nói: "Vậy phiền đạo hữu thi pháp."


Chờ Giản Thành đem huyết huyền cũng tinh huyết của Cung Thiên Trọng nhét vào bụng Sầm Kiến Tuyết, đã là ba ngày sau.


Trong lúc này bình kinh thần hồn nát thần tính, Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc cặp song sinh này giống như là cắt cỏ, đem toàn bộ bình kinh quét một lần, cơ hồ nhổ hết toàn bộ thế lực của Quy Nguyên Tông ở chỗ này.


Sau đó bọn họ có thêm thu hoạch.


"Kính Long Lăng liền ở vùng ngoại ô Tây Bắc cách bình kinh hai mươi dặm?" Sóc Nguyệt kinh ngạc mà nhìn Thu Vũ Lạc ở trước mặt: "Thu tỷ tỷ, ngươi nói....... đó là hoàng lăng?"


Thu Vũ Lạc gật gật đầu, nàng nói: "Ta thành trừ thế lực ma tu nơi này, phát hiện một ít tư liệu công văn, Kính Long Lăng kia tuy là hoàng lăng của hoàng thất Tây Nguyệt Quốc, nhưng cung phụng bên trong hoàng lăng sớm đã không phải là hoàng thất, mà là ma tu!"


Sóc Nguyệt nháy mắt minh bạch: "Bọn họ đây là đánh cắp vận khí quốc gia!!"


Thu Vũ Lạc ừ một tiếng, giơ tay phất quá kiếm phong ngân bạch của mình, lộ ra một tia mỉm cười lạnh lẽo: "Trước khi rời đi, vẫn nên đâm thủng Kính Long Lăng."


Sóc Nguyệt nghe vậy trên mặt lộ ra tươi cười: "Thu tỷ tỷ nói rất đúng! Chúng ta cùng đi!!"


Giản Thành trước tiên đã biết hướng đi của đám người Thu Vũ Lạc.


Bạch Thủy Ưng vẫn luôn bồi hồi ở trên trời cáo, nhìn chằm chằm hành tung của vài người này.


Giản Thành lập tức bắt đầu hành động, Thu Vũ Lạc bọn họ đương nhiên là làm chuột bạch, hắn tất nhiên đi làm chim sẻ nha.


Bất quá trước tiên phải đưa Sầm Kiến Tuyết cùng Lý tu sĩ đưa ra hoàng thành.


"Hiện tại tu sĩ hoàng cung cung phụng cùng ma tu nguyên khí đại thương, đúng là thời điểm tốt để rời đi!" hắn nói với Lý tu sĩ như vậy, Lý tu sĩ cực kỳ đồng ý, đêm đó liền cùng Giản Thành mang Sầm Kiến Tuyết rời khỏi bình kinh.


Bọn họ ở một thôn trang phụ cận bình kinh tạm thời đặt chân, sau đó xuất hiện một màn sau.


"Tuyết nương!" một người trẻ tuổi hình dung tiều tụy sau khi nhìn thấy Sầm Kiến Tuyết, cư nhiên lệ nóng doanh tròng!


"Lưu lang!" Sầm Kiến Tuyết thất thanh la hoảng lên, nàng không chút do dự hướng đến người trẻ tuổi kia.


Lý tu sĩ cao hứng nói: "Thật là trời phù hộ chất nữ ta a, tu sĩ Thái Thanh Kiếm Các kia cư nhiên đem Đại Lang Lưu gia cứu ra!"


Giản Thành nhìn một màn này, đồng dạng cao hứng đến hỏng rồi!


Thật tốt quá, sư huynh sau khi biết tuyệt đối sẽ không sinh khí a ~


Hắn lập tức phụ họa: "Người hữu tình sẽ thành thân thuộc a! Hỉ sự, thật là đại hỉ sự!"


====================


Tác giả có lời muốn nói:


Nhìn thấy hồng nhan tri kỷ song túc song phi cùng người yêu đầu tiên của nàng, Giản Thành tỏ vẻ thực vui mừng.