Chỗ Nào Không Đúng

Chương 146




Nháy mắt Trần Húc Chi vọt vào, liền nghe được ba người thét chói tai.


Hai nữ, một nam, y chỉ nhận ra một người trong đó là Sóc Nguyệt, hai người khác suy luận hẳn là tu sĩ Thái Thanh Kiếm Các.


Khi ngọn lửa tán đi, Trần Húc Chi liền nhìn thấy cách trước mặt không xa là một tu sĩ trẻ tuổi, tu sĩ này nhìn qua mặt tương đối non, trên tay khua thanh trường kiếm nhìn qua nước không chảy lọt, vừa nhìn liền biết nền tảng vững chắc.


Bất quá làm chi Trần Húc Chi vô ngữ là đôi mắt tiểu ca này nhắm lại, miệng há ra = =


Có cần hèn nhát vậy không = =


Trần Húc Chi hóa thành ngọn lửa, bay nhẹ cọ qua Khang Xuân Tiền, trực tiếp vọt tới trước mặt Luân Hồi Đài giống như mai rùa đen.


Có lẽ cảm ứng được khí thể phóng ra bên ngoài của Trần Húc Chi, Luân Hồi Đài vẫn không xuất kích, mà là tỏa ra ánh sáng trắng, ý đồ cũng đem Trần Húc Chi bắt vào trong Luân Hồi Đài.


Sóc Nguyệt cũng bất chấp vì sao Trần Húc Chi lại ở chỗ này, nàng lớn tiếng nói: "Trần sư đệ! Thành sư đệ chạm vào ngọc quyết trên vương tọa đằng kia, hình như bị thứ gì khống chế, ta không đánh thức hắn được!"


Mặt Trần Húc Chi hơi biến thành màu đen, y trở tay một cái, dù cho cách một cái Luân Hồi Đài, Kim dương kiếm trong cơ thể Giản Thành như cũ phát ra thanh âm leng keng!


Kiếm linh của Kim kiếm trực tiếp tiến vào trong cơ thể Giản Thành, sau đó liền trợn tròn mắt.


Thần hồn Giản Thành đặc biệt hỗn loạn, thật giống như đang cắn xé cùng cái gì, hoàn toàn là chiến thành một đoàn, căn bản phân không rõ là ai với ai.


Trần Húc Chi nghe được phản hồi của Kim kiếm, tim tức khắc nhấc tới cổ họng, y nhanh chóng nhìn một vòng chung quanh, nhanh chóng nói: "Phiền toái ba vị đạo hữu hỗ trợ cảnh giới."


Sau đó không đợi dám người Thu Vũ Lạc lấy lại tinh thần, Trần Húc Chi liền giống như nhũ yến đầu lâm (đại loại chim bay về rừng jj ấy :)), cũng chui vào Luân Hồi Đài!!


Y cũng chui vào nha ~


Thu Vũ Lạc: !!!!


Thu Diệp Lạc la hoảng lên: "Há? Đại Nhật Tiên Tông các ngươi làm cái len sợi (phương ngữ của Tứ Xuyên = cái lông) gì a? Khi dễ người sao?"


Ba tên tu sĩ của Đại Nhật Tiên Tông đều chui vào cái ma rùa chết tiệt kia, ba tên tu sĩ Thái Thanh Kiếm Các bọn họ hợp lại cũng chỉ có thể đứng bên ngoài làm mồi sao?!


Quá mẹ nói hố đi!!


Sóc Nguyệt khiếp sợ nói: "Trần sư đệ ngươi................"


Nói còn chưa dử, liền thấy trong lòng bàn tay Trần Húc Chi toát ra một thanh kiếm màu xanh biếc, Trần Húc Chi nói với Sóc Nguyệt: "Ngươi trông chừng chúng ta."


Giây tiếp theo, hai mắt Trần Húc Chi nhắm lại, cũng ngã xuống đất không dậy nổi rồi ~


Sóc Nguyệt: "................"


Xoạch.


Ba giây sau khi Trần Húc Chi ngã xuống đất, Luân Hồi Đài hơi hơi phát ra thanh âm rung động, giây tiếp theo, Luân Hồi Đài giống như là bị cố định, yên lặng bất động.


Khang Xuân Tiền run rẩy mà thử thăm dò bước hai bước, Luân Hồi Đài không hề phản ứng.


Hắn nhỏ giọng nói: "....... cái mai rùa đen chết tiệt không đuổi người nữa?"


Thu Vũ Lạc đồng dạng vẻ mặt mờ mịt, nàng ý bảo Khang Xuân Tiền đứng phía sau, nàng thật cẩn thận tiến lên, dạo quanh cái bậc thang tứ phương này một vòng, hỏi Sóc Nguyệt: "Sóc Nguyệt đạo hữu, này rốt cuộc là chuyện gì?"


Trên mặt Sóc Nguyệt tươi cười, trong lòng lại nhịn không được nổi trận lôi đình.


Đã nói năm đó vì sao nàng lại không thích xuất môn du lịch với đồng môn? Còn không phải là bởi vì thế này sao!!


Nàng chớp chớp mắt, nhìn Thu Vũ Lạc, trong ánh mắt tràn đầy chân thành: "Chắc là Trần sư đệ sử dụng thủ đoạn gì, làm cho Luân Hồi Đài an tĩnh trước."


Sóc Nguyệt lộ ra tươi cười vui mừng, đến lúc này còn không quên thu thập cục diện rối rắm của các sư đệ đồng môn nhà mình.


"A nha, không hổ là Trần sư đệ, phản ứng thật là nhanh, thủ đoạn cao siêu a!"


Khang Xuân Tiền ngây ngốc nói: "A, là như vậy sao? Vị Trần đạo hữu này thật lợi hại."


Thu Vũ Lạc quay mặt, tóc dài màu trắng rơi xuống, nàng nhịn không được ném một cái đại đại xem thường.


Thu Diệp Lạc nhướng nhướng mày: ".....Phải không? Sóc Nguyệt đạo hữu, ngươi xác định không có việc gì?"


Sóc Nguyệt một bộ các ngươi tin tưởng ta tuyệt đối không thành vấn đề, tự tin nói: "Trần sư đệ chính là tu sĩ mạnh nhất một thế hệ này của chúng ta, ta tin tưởng y."


".........." Thu Vũ Lạc, Thu Diệp Lạc cùng Khang Xuân Tiền ba người hồ nghi mà nhìn Sóc Nguyệt.


Nói thật, độ tính nhiệm của tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông ở trong cảm nhận của bọn họ đã rớt xuống thấp nhất.


Sóc Nguyệt tiếp tục cười, cứ việc cái tươi cười này có chút cứng đờ: "Trần sư đệ bảo chúng ta cảnh giới, Thu tỷ tỷ, không bằng chúng ta trước cứ từ từ đi, có lẽ thực nhanh Trần sư đệ có thể thu phục."


Thu Vũ Lạc tuy rằng trong lòng cảm thấy ba người Đại Nhật Tiên Tông đều không đáng tin cậy, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy, nàng nói với đệ đệ ở bên cạnh: "Ngươi cùng Khang sư đệ thủ ở bên cánh cửa kia, bố trí chút bẫy rập, thiết lập cái trận bàn."


Ánh mắt nàng dừng ở trên người Khang Xuân Tiền: "Khang sư đệ, lâm trận kỵ nhất là hoảng loạn, linh lực ngươi trong hoảng loạn giảm xuống quá nhiều, để cho A Diệp thủ, ngươi trước tiên điều tức một lát.


Khang Xuân Tiền đầy mặt hổ thẹn, hắn gật gật đầu: "Vâng, sư tỷ." Sau đó nói với Thu Diệp Lạc: "Phiền toái sư huynh."


Dàn xếp xong cho sư đệ nhà mình, Thu Vũ Lạc mới khoang chân ngồi ở bên ngoài cách Luân Hồi Đài năm bước, nhìn Sóc Nguyệt ở bên tròng cái lồng Luân Hồi Đài.


"Sóc Nguyệt đạo hữu, ngươi vừa rồi nói hai vị đạo hữu này đều là sư đệ của ngươi?"


Sóc Nguyệt chính là đang lo lắng mà nhìn Trần Húc Chi cùng Giản Thành, nghe được Thu Vũ Lạc dò hỏi, liền gật gật đầu: "Không sai, đây là Thành sư đệ, là phong chủ đời kế tiếp của Tinh Hải phong."


Ai nha, Tinh Hải phong sớm muộn gì cũng đi tong.


Thu Vũ Lạc nghe xong trong lòng chỉ hiện lên một ý nghĩ như vậy.


Sóc Nguyệt tiếp tục nói: "Đây là Trần sư đệ, y là đệ tử đích truyền đời sau của Đại Nhật Tiên Tông chúng ta, trước mắt mà nói cũng là sư đệ được ủng hộ lên thừa kế chưởng môn nhất."


Ai nha, Đại Nhật Tiên Tông sớm muộn gì cũng đi đời luôn.


Khóe miệng Thu Vũ Lạc hơi run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia vô ngữ cùng rối rắm.


Nàng cảm thấy ý định của sư phụ nhà mình chỉ sợ phải thất bại, Đại Nhật Tiên Tông hố như vậy, Thái Thanh Kiếm Các nếu thật sự phải liên thủ với Đại Nhật Tiên Tông, khẳng định sẽ bị Đại Nhật Tiên Tông liên lụy.


Sóc Nguyệt cũng không biết ý nghĩ của Thu Vũ Lạc, nàng còn đang thao thao bất tuyệt mà tâng bốc Trần Húc Chi, tâng bốc xong Trần Húc Chi lại đến tâng bốc Thành Hạo, tuy rằng Thành sư đệ mới vào sơn môn không lâu, nhưng mà hắn đã cứu Linh Nguyệt chưởng tôn a! Còn được Lan Hải chưởng tôn coi trọng, những chỗ có thể tâng bốc còn rất nhiều a.


Hơn nữa, người ta chính là học bá đấy!


Thời gian liền trôi qua trong khi Sóc Nguyệt đang chém gió.


Mà trạng thái của hai người mà nàng đang chém gió kỳ thật cũng không quá tốt.


Nháy mắt khi Giản Thành đem ý thức chìm vào thần hồn, liền ý thực được không ổn.


Giản Thành sớm đã bước vào cảnh giới Dương Thần, muốn làm cho thần hồn hắn xảy ra vấn đề, chỉ có thứ cùng đẳng cấp mới có hiệu lực, Thiên Quý lão nhân trước đó phóng thích làn sương đên trong thần hồn Giản Thành cũng không phải là linh vật gì, mà là âm thần lão tu luyện thất bại.


Dù cho tu sĩ tu luyện như thế nào, cuối cùng thù đồ đồng quy, đều sẽ bước lên con đường giống nhau, Thiên Quý lão nhân dù là ma tu, cũng không ngoại lệ.


Thiên Quý lão nhân sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ, lại muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể tu luyện Dương Thần, nhưng một ma tu tu luyện Dương Thần............ có chút khó khăn.


Thuộc tính linh lực của ma tu phần lớn đều thiên về âm lãnh, bạo ngược, huyết tinh, muốn dùng linh lực như vậy tu luyện ra Dương Thần, chỉ còn lại một cách.


Âm cực mà sinh dương, tới cực hạn của âm, là có thể chuyển hóa thành dương, cảnh giới Dương Thần cũng như vậy.


..........đương nhiên, lợi dụng một vài thiên chi linh bảo vạn năm khó gặp cũng có thể có cùng loại kỳ hiệu, nhưng loại phương pháp này cũng không có tính phổ biến, liền không được suy xét đến.


Thiên Quý lão nhân cần phải đem thần hồn của mình đạt tới cực âm, trong quá trình tu luyện, thông qua không ngừng rèn luyện thần hồn, từ đó đạt tới hiệu quả lực lượng tinh thuần.


Còn những tạp chất từ đó rèn luyện ra, chính là độc thủ lão lưu lại trước đó.


Loại tạp chất thần hồn thuộc tính âm này có tính ô nhiễm cực mạnh, dính lên một chút, thần hồn liền chịu thương nặng.


Thiên Quý lão nhân vốn định ám toán Trần Húc Chi.


Linh căn của Trần Húc Chi là kim thủy, đây cũng không phải tin tức phải che dấu gì, hơi tra một chút liền biết.


Ngọn lửa của Trần Húc Chi thậm chí thiên về lãnh hỏa, nếu có thể lưu lại ấn ký thuộc về ma tu trên thần hồn y, tương lai khi Trần Húc Chi tu luyện, thần hồn liền sẽ không tự chủ được chuyển hóa theo hướng ma tu, nếu tương lai có thể bắt được người này, dùng Nguyên Thủy Âm Liên tiến hành chuyển hóa.......... vậy vị đệ tử đích truyền Đại Nhật Tiên Tông này chẳng phải là trở thành quân cờ hữu lực của ma tu bọn họ sao?


Chính là Trần Húc Chi cũng không dính phải tia tạp chất này.


Ngược lại, bị dính phải là Giản Thành.


Thần hồn Giản Thành là Dương Thần, nhưng bởi vì thân thể hắn thực lực quá kém, phần lớn lực lượng Dương Thần trong thần hồn đều ngủ say, ngày thường chỉ dùng hai ba thành, sau khi tia tạp chất thần hồn kia xâm nhập vào trong thần hồn hắn, vừa mới đối mặt một cái, tất nhiên đọng lại trong thần hồn Giản Thành, làm hắn mất đi khống chế với thân thể.


Ngay sau đó, lực lượng khổng lồ trong bạch ngọc quyết dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Giản Thành, tia tạp chất thần hồn thuộc về Thiên Quý lão nhân kia sau khi đạt được lực lượng, cư nhiên nhanh chóng cường đại lên, nếu không có Sóc Nguyệt nhanh chóng quyết định, lợi dụng kiếm pháp của Thu Vũ Lạc kích hoạt công năng bảo vệ của Luân Hồi Đài, có lẽ trong nháy mắt kia thân thể Giản Thành thật sự có thể bị Thiên Quý lão nhân [đoạt xá] thành công.


Nháy mắt khi Luân Hồi Đài sáng lên, cỗ lực lượng Dương thần khổng lồ kia của Giản Thành rốt cuộc có vật chịu tải, lực lượng ngủ say bị đánh thức, cỗ tạp chất thần hồn ý đồ cướp lấy thân thể hắn tất nhiên bắt đầu tan tác.


Bất quá bởi vì trước đó Giản Thành ham hố lực lượng khổng lồ của bạch ngọc quyết, những lực lượng đó chính là khí vận của một quốc gia chuyển hóa mà thành, không giống linh lực bình tình tương đối dễ loại trừ, vì thế hai cỗ lực lượng này tạm thời bắt đầu giằng co.


Đây là hình ảnh [hai nhị ca đang cắn tới cắn lui] mà Kim kiếm nhìn thấy.


Trần Húc Chi cũng là ở ngay lúc này vọt vào.


Trần Húc Chi muốn làm cho thần hồn của mình tiến vào trong cơ thể Giản Thành, kỳ thật tương đối khó.


Bởi vì loại hành vi này của y cũng coi như là một loại [đoạt xá].


Cũng may Kim kiếm có thể tự nhiên lui tới thần hồn y cùng Giản Thành, dưới sự che chở của kiếm linh Kim kiếm , Trần Húc Chi mới có thể thử thả ra một tia thần hồn, chui vào trong cơ thể Giản Thành.


Đi vào liền thấy, hay lắm, khung cảnh thật là ngoạn mục.


Trong không gian phi thường huyền diệu của ý thức thần hồn, có hai cỗ lực lượng đang tiến hành chiến đấu kịch liệt.


Lực lượng màu đỏ lóa mắt mà rực rỡ, phản phất như bàn long rít gào xung phong tiến lên liều chết với những cái lực lượng màu đen đó, mà lực lượng màu đen tản ra một cỗ cảm giác âm lãnh tàn nhẫn, dù cho không ngừng bị cự long màu đỏ siết cổ, vẫn cứ không ngừng tụ lại, cơ hồ không hề tiêu tan.


Phía sau cự long màu đỏ là Kim dương kiếm ngủ say, mà phía sau cự long màu đen là một khối bạch ngọc quyết.


Trần Húc Chi đứng ở bên cạnh chiến trường, nhìn nhìn Kim dương kiếm ở bên kia, lại nhìn nhìn bạch ngọc quyết ở bên khác, tự hỏi ba giây, cho ra kết luận.


Đánh nát khối ngọc quyết kia, đã không còn chi viện, lực lượng màu đen kia không phải là xong đời sao?


Vì thế Trần Húc Chi chỉ huy kiếm linh, hào khí vạn trượng: "Lên! Tiểu Kim! Nuốt khối ngọc quyết kia!"


Tiểu Kim: Được!


Sau đó vừa mới đối mặt, Trần Húc Chi liền bị shock rồi.