Chỗ Nào Không Đúng

Chương 161




"Tiểu Kim?!"


Trần Húc Chi chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, đây là kiếm linh Kim âm kiếm của y!!


Từ ngày ấy sau khi tiểu Kim tiến vào trong cơ thể Giản Thành, y liền không còn cảm ứng được kiếm linh của mình nữa ai~


Bất quá y nhìn tia hắc tuyến này, nhịn không được trầm xuống: ".............là màu đen?"


Thực hiển nhiên, tiểu Kim vẫn ở trong trạng thái nhập ma như cũ, căn bản không thể trở lại trong thân thể y.


Mà y cũng không thể dùng tiểu Kim liên hệ cùng Giản Thành = =


Chẳng lẽ thật sự phải đánh thức thần hồn của tiểu tử kia trước? nhưng mà như vậy đối với thân thể trẻ con có hại a = =


Trần Húc Chi nhìn tia hắc tuyến linh động, nhịn không được muốn duỗi tay ra sờ, nhưng tia hắc tuyến giống như là có linh tính tự động tránh đi.


Thấy một màn như vậy, Trần Húc Chi đau lòng vạn phần: "Hắn rốt cuộc đang làm cái gì?"


Không phải thề son sắt nói thứ ma khi nhỏ nhoi không có vấn đề gì sao?


Nếu tiểu Kim vẫn ở trạng thái nhập ma, vậy Giản Thành...........


Trần Húc Chi vốn tưởng rằng Giản Thành đã thu phục tâm ma, hiện tại xem ra không phải a!!


Tiểu hắc Kim ở trên làn da Giản Thành đi loanh quanh, như viết chữ đối thoại cùng với Trần Húc Chi.


[đại ca!] tiểu hắc Kim tựa hồ thực hưng phấn: [nhị ca trở nên đen như mực.]


Trong lòng Trần Húc Chi trầm xuống, đen như mực?


Không chờ Trần Húc Chi phản ứng lại, tiểu hắc Kim lại nói: [nhị ca tiến giai]


Trần Húc Chi: "..........."


Có khả năng a có khả năng, đúng là Giản Thành, nhập ma còn có thể tiến giai............


Ai không đúng!! Giản Thành đã là Kim Đan hậu kỳ, hắn đây là tiến giai Nguyên Anh?


Trần Húc Chi cẩn thận quan sát một phen, không nhận ra bất luận manh mối gì, y lại không dám tự tiên đưa linh lực vào trong cơ thể Giản Thành để kiểm tra, vạn nhất giống như lần trước tự tiện đi vào như vậy, y không chỉ tổn hại thần hồn, còn có thể mang lại phiền toái cho Giản Thành.


Trần Húc Chi nghĩ nghĩ, hỏi tiểu hắc Kim: "Giản Thành ở dưới địa quật làm cái gì vậy?"


Tiểu hắc Kim vặn vẹo một chút, nó nói: [giết chuột, lấy bảo bối, tiến giai.]


Trần Húc Chi nhíu mày, lời này nói cũng như không.


Cũng vậy, chỉ có thể chờ Giản Thành tỉnh lại.


Y thở dài, đứng dậy lấy ra nửa khối băng tinh nhũ thạch kia y thay một bộ áo ngoài sạch sẽ cho Giản Thành, sau đó đem người đặt trên mặt đất, lại đắp lên một tầng chăn mỏng


Trần Húc Chi ngồi ở mép giường, y cầm tay Giản Thành, lẳng lặng mà nhìn Giản Thành.


Sau khi lau khô máu trên mặt, thanh niên trên giường lộ ra khuôn mặt trắng nõn, một đầu tóc đen kia của hắn xõa tung trên gối, giữa khuôn mặt lộ ra một chút non nớt.


Trần Húc Chi đột nhiên nhớ tới, Giản Thành trọng sinh trở về quá khứ, đến bây giờ cũng mới có mười tám tuổi, muốn dựa theo tiêu chuẩn trong quá khứ, hắn vẫn là một đại nam hài đâu.


............. là bởi vì khi Giản Thành nghiêm túc quanh thân phát ra khí thế che đi dung mạo non nớt, chỉ làm cho người ta chú ý tới thành thục cùng cường đại của hắn sao?


Nhìn cái mũi thẳng kia của Giản Thành, Trần Húc Chi nhịn không được duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt, sau đó véo véo cái mũi Giản Thành~


Giây tiếp theo, y giống như là trộm lập tức thu tay về.


Tiểu hắc Kim: đại ca! Nguyên lai ngươi là cái dạng này a đại ca!


Trần Húc Chi ho khan một chút, ánh mắt có chút phiêu.


Suy nghĩ của y trôi đi không bờ bến, đột nhiên cảm thấy tựa hồ có chút chậm trẽ.


Bởi vì có trọng sinh giả Giản Thành này, bởi vì Giản Thành là tu sĩ Giản Thành, bởi vì Giản Thành có thể giải quyết hết thảy vấn đề, cho nên y liền theo bản năng đem sự tình đều phó thác cho Giản Thành, quả thật, y tin tưởng Giản Thành có thể thu phục, nhưng y không thể vẫn luôn dùng lý do này để lấy cớ.


Y cũng phải vì tương lai của mình, vì tương lai tông môn, vì......... tương lai của bọn họ hảo hảo phấn đấu mới được a.


Cho nên..............


Trần Húc Chi hơi hơi híp mắt, trong đầu y bắt đầu xuất hiện N cái kế hoạch cùng mưu tính.


Luôn bị ma tu tính kế, y cũng thực phiền = =


Khôn biết qua bao lâu, Trần Húc Chi đột nhiên giật mình, đột nhiên nhìn cái tay gắt gao nắm lấy cùng Giản Thành.


Ngón tay Giản Thành giật giật!


Trần Húc Chi lập tức để sát vào Giản Thành: "Giản Thành?"


Đôi mắt Giản Thành giật giật, sau đó mở.


Trong nháy mắt mở ra, tim Trần Húc Chi đột nhiên co rút, đây cư nhiên là một đôi mắt đỏ máu!!


Nhưng mà giây tiếp theo, đôi mắt đỏ máu này rút đi, một lần nữa biến về màu đen nhánh.


Trên mặt Giản Thành toát ra biểu tình mờ mịt, ngay sau đó trong mắt liền sáng rọi: "..........sư huynh?"


Trần Húc Chi nhấp môi, y ừ một tiếng: "Là ta."


Trong thanh âm Giản Thành tràn ngập không xác định cùng không thể tưởng tượng, hắn nhịn không được muốn duỗi tay đi sờ Trần Húc Chi: "Thật là sư huynh?"


Trong mắt Trần Húc Chi hiện lên một tia ý cười: "Là ta, sau khi địa quật bị phong ấn, ta lập tức nghĩ cách đem ngươi vớt ra." Dừng một chút, y ôn nhu nói: "Xin lỗi, ta tựa hồ vẫn là tới chậm."


Giản Thành giật mình, trong mắt rốt cuộc xuất hiện ý cười cùng vui vẻ.


Hắn muốn ngồi dậy, tay chống giường mới ngạc nhiên phát hiện, dưới thân cư nhiên là Băng Nhũ Tinh Thạch!


Trần Húc Chi hỗ trợ đỡ Giản Thành, y nói: "Ta cùng Linh Nguyệt sư thúc tiến vào địa quật phát hiện người nằm ở trên băng nhũ tinh thạch, liền thuận tiên đem băng nhũ tinh thạch này mang ra."


Giản Thành chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Linh Nguyệt sư thúc?"


Trần Húc Chi giơ tay, cười chọt chọt đầu Giản Thành: "Vô nghĩa, ta tuy không thể giải được phong ấn của sư phụ, nhưng sư thúc có thể."


Giản Thành dựa ngồi ở trên gối mềm, hắn trước sau đều nhìn Trần Húc Chi, phảng phất đang nhìn trân bảo mất mà có lại, căn bản không muốn dời ánh mắt.


Trần Húc Chi có chút kỳ quái, nếu là trước kia, Giản Thành đã sớm bắt đầu lải nhải, như thế nào lúc này lại an tĩnh ngoan ngoãn như vậy?


Trần Húc Chi trên mặt bất động thanh sắc, đứng dậy đi đến trước bàn, cầm lấy ấm trà rót nước cho Giản Thành, cũng cười nói: "Ngươi ở địa quật có thu hoạch được cái gì sao?"


Y bưng chén trà đến trước mặ Giản Thành: "Uống giải khát đi."


Giản Thành nhìn Trần Húc Chi, hắn tiếp nhận chén trà, lần đầu tiên đem ánh mắt dời khỏi trên người Trần Húc Chi.


Hắn nhìn chén trà trên tay, trên nước trà xanh biếc là một đóa hoa trăng tinh trôi nhẹ, giãn ra cánh hoa, nước trà tản ra hương thơm, chỉ là ngửi ngửi cỗ hương khí này, một cỗ cảm giác nhẹ nhàng liền nảy lên trong lòng.


"........... thu hoạch vẫn là rất lớn," Giản Thành nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch: "Ta tiến giai Nguyên Anh."


Trần Húc Chi trợn tròn đôi mắt, y nhịn không được nói: "Ngươi độ kiếp?"


Giản Thành lắc lắc đầu lại gật gật đầu.


Hắn một lần nữa nhìn về phía Trần Húc Chi, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, ngươi ngồi lại đây được không?"


Trần Húc Chi than nhẹ trong lòng, lấy đi chén tràn trong tay Giản Thành, cũng ngồi ở bên cạnh Giản Thành.


Giản Thành duỗi tay, thật cẩn thận cầm lấy ngón tay Trần Húc Chi, hắn vuốt ve một chút một chút, phảng phất như đang xác nhận cái gì.


Trần Húc Chi không nói một lời chỉ là tùy ý Giản Thành, sờ tới sờ lui.


Cuối cùng Giản Thành ngẩng đầu nhìn về phía Trần Húc Chi, sau đó giang hai tay, ôm lấy eo Trần Húc Chi, cũng đem đầu chôn ở chỗ eo bụng Trần Húc Chi.


"...........ta cho rằng sẽ không còn gặp lại sư huynh." Thanh âm Giản Thành rầu rĩ.


Trần Húc Chi duỗi tay sờ sờ đầu Giản Thành, luôn có loại ảo giác đang vuốt cún.


Y nói: "Sao có thể đâu? Ta nghe nói địa quật bị phong ấn, lập tức liền bắt đầu hành động, cho tới hôm nay mới thôi, địa quật cũng phong ấn mới năm ngày đi?"


Giản Thành như cũ không ngẩng đầu, hoặc là nói hắn không dám ngẩng đầu.


"........ vẫn còn là lo lắng sợ hãi."


Thanh âm Giản Thành có chút phát run, nhưng trên thực tế đầu óc hắn bình tĩnh cực kỳ, hắn gắt gao ôm lấy người trong ngực, sợ giây tiếp theo liền biến mất.


Hắn thật là đã rời đi Băng Phong Địa Quật, đúng hay không?


Đây không phải là hắn nằm mơ? Cũng không phải ảo cảnh của Thiên Ma? Càng không phải là người mà tâm ma hắn ảo tưởng ra?


Trần Húc Chi cũng không biết ý nghĩ của Giản Thành, y thở dài nói: "Ta cũng thực lo lắng ngươi, nếu như tiểu Kim không trở thành khi linh ma khí thì tốt rồi, ta còn có thể cùng ngươi câu thông, nhưng hiện giờ...........


Y bĩu môi: "Tiểu tử Cung Thiên Trọng kia còn đang bú sữa đâu, căn bản không đáng tin cậy."


Giản Thành sửng sốt.


Trước đó hắn kỳ thật đụng tới rất nhiều sư huynh hư ảo, sự thật chứng minh đó đều là giả, nhưng hiện tại người này...........


Ai, giống như là thật sự a!


Bởi vì nếu như là sư huynh mà hắn ảo tưởng ra, cũng hoặc là sư huynh trong tâm ma................ cmn chính là tuyệt đối sẽ không nhắc tới gia hỏa mất hứng Cung Thiên Trọng này!


Cung Thiên Trọng: Ta lại trở thành trợ công, dù cho ta đang offline.


Tam Giản Thành nháy mắt sống lại, phảng phất như được rót vào sinh cơ cùng sức sống, hắn ngửa đầu, đối mắt phát sáng.


"Sư huynh, ngươi đây là đang lo lắng cho ta sao?"


Trần Húc Chi cười cười, y thản nhiên nói: "Ta là đang lo lắng ngươi a." Dừng một chút, y nói: "Linh Nguyệt sư thúc biết chuyện của ngươi cùng ta."


Giản Thành trợn tròn mắt: "Nàng sao lại biết?"


Trần Húc Chi giơ tay, vén lên sợi tóc trước mắt Giản Thành, nhẹ giọng nói: "Ta cũng rất tò mò."


"Ta chưa từng nói với bất luận kẻ nào, cũng không có như thế nào gặp mặt sư thúc, theo lý mà nói sư thúc hẳn là không biết." Trần Húc Chi nhìn đôi mắt Giản Thành, con ngươi màu đen lóe ánh sáng nhu hòa: "Sau ta lại nghĩ, có lẽ ở thời điểm ta không biết, lộ ra manh mối."


"Ở dưới cái nhìn của ta, ta không có lộ ra bất luận dấu vết nào, nhưng mà ở trong mắt sư thúc, ta có thể là thực lo âu, tràn đầy sơ hở mà không tự biết." Trần Húc Chi mỉm cười: "Ta lần này chính là làm sư phụ tức điên, còn tùy tiện mời sư thúc hỗ trợ.......... tuy rằng cuối cùng chứng minh suy đoán của ta không sai, nhưng sư phụ khẳng định sẽ hoài nghi quan hệ giữa ta và người."


Tim Giản Thành thình thịch nhảy dựng, hắn có loại dự cảm kỳ diệu, rồi lại có chút sợ hãi.


"A, đây đúng là thất bại a." Trần Húc Chi tự giễu nói: "Cơ hồ là các trưởng bối đều phát hiện vấn đề, chỉ có mình ta còn tưởng rằng dấu diếm thực tốt."


Trần Húc Chi duỗi tay, y đỡ mặt Giản Thành, cười có chút bất đắc dĩ: "Ta có thể là thật sự thích ngươi."


Giản Thành: !!!!


"Bất quá phỏng chừng chỉ có một chút!" Trần Húc Chi cường điệu: "Đúng vậy, chỉ có một chút!"


Giản Thành nhìn gần lỗ tai của thanh niên gần trong gang tấc đỏ lên, cũng không ý thức mà lộ ra tươi cười thực lớn, hắn ngây ngốc mà cười, cũng thực ngu xuẩn chọc thủng biểu hiện giả dối của Trần Húc Chi: "Chỉ thích ta một chút, khiến cho sư huynh ngỗ nghịch với chưởng môn a!"


"........" Trần Húc Chi nhịn không được trừng Giản Thành: "Đó là ngoài ý muốn!!"


Giản Thành chỉ cảm thấy đáy lòng không ngừng nảy lên vui sướng cùng cao hứng, toàn thân đều tràn ngập lực lượng, dù cho trước mặt là địch nhân cường đại cỡ nào, hắn đều cảm thấy mình có khả năng k.o đối phương.


Hắn nhịn không được cọ cọ thân thể Trần Húc Chi, ha hả cười: "Ân, ngoái ý muốn, nhân sinh luôn là tràn ngập ngoài ý muốn a............'


Bất quá loại ngoài ý muốn này, hắn thích ~


Giản Thành cao hứng một cái, liền thuận miệng nói một câu mà hắn vỗn dĩ tính toán tuyệt đối không nói bất luận kẻ nào: "Thật giống như ta lần này ngoài ý muốn dung hợp tâm ma, linh lực biến thành thuộc tính hỗn độn đâu!"


Trần Húc Chi: ".................."


================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản cá chép: "Ta từ cá chép hai màu đỏ trắng, biến thành đỏ đen trắng ba màu! Tuy rằng bộ dáng thay đổi, nhưng chủng loại không thay đổi!