Chỗ Nào Không Đúng

Chương 170




"Ngươi nói cái gì?" Trần Húc Chi kinh ngạc mà nhìn Cung Thiên Trọng: "Tri kỷ bách hợp?!"


Cung Thiên Trọng chớp chớp mắt: "Cái kiếm linh màu đen kia nói như vậy."


Trần Húc Chi nghe xong nhịn không được cười lạnh ba tiếng, trách không được Giản Thành có tin tưởng nói ngả bài cùng chưởng môn như vậy, nguyên lai hắn là ngả bài như thế này!!


Trần Húc Chi cười phi thường ấm áp.


"Tới tới tới, con ngoan a!" y ôm tiểu oa nhi, còn duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Cung Thiên Trọng: "Giúp ta nói cùng tiểu Kim một chút, để nó trực tiếp truyền toàn bộ lời nói của Giản Thành qua đây."


Y nhưng thật ra Giản Thành bịa như thế nào!


Cung Thiên Trọng nhịn không được rụt rụt cổ, hắn chính là nhìn ra được từ trên mặt của Trần Húc Chi một tia thanh khí cùng sát khí.


Hắn cứng nhắc mà nga một tiếng, lập tức truyền đạt ý của Trần Húc Chi sang cho tiểu Kim.


Tiểu hắc Kim nghe xong hưng phấn mà kích động, đây chính là yêu cầu đến như chủ nhân đã lâu a!


Nó cảm động đến hỏng rồi!


Hắc kim vội vàng tỏ vẻ không thành vấn đề, cũng bắt đầu đồng bộ phát sóng trực tiếp.


".........Nguyệt Liên sau khi chết, sư huynh cùng ta hoàn toàn cứng nhắc."


Tiểu Hắc Kim chuyển cái cùng Cung Thiên Trọng, Cung Thiên Trọng lại đồng thời nói cho Trần Húc Chi.


"Tình huống lúc ấy thực phức tạp, ta cùng Nguyệt Liên ước định hội hợp ở nơi nào đó trong bí cảnh, ta bởi vì cùng người đấu pháp trong bí cảnh, bị thương chút, liền tạm thời trốn đi chữa thương."


Sau đó liền gặp Thiên Chu Tinh, xuân phong nhất độ.


Đương nhiên cái này không cần phải nói ra.


"Sau đó ta lại dưỡng thương tốt rời đi ra tìm Nguyệt Liên, liền nghe Tây Xuyên nói Nguyệt Liên đã chết."


"Tây Xuyên? Nga, gã là đệ tử ngoại môn, rất là cừu hận tông môn, các ngươi cũng nên cẩn thận gã."


"Nhưng vì quan hệ của ta cùng Nguyệt Liên lúc ấy, đợi tới sau khi ta đi ra khỏi bí cảnh, sư huynh liền hoàn toàn hận ta."


"Đối với sư huynh mà nói, Nguyệt Liên xem như là muội muội ruột thịt của y, vì ta, Nguyệt Liên đã chết, y đương nhiên hận ta."


"Nga, chưởng môn cũng hận ta, Vô Cấu đường chủ cũng không thích ta."


"May mà sư tôn Lan Hải thu ta vào Tinh Hải phong, ta trở thành đệ tử nội môn."


"Khi đó Linh Nguyệt chưởng tôn đã mất tích hơn hai năm, sư huynh hận ta, rồi lại ngại với sư tôn, liền rời khỏi tông môn, chỉ tiếc không bao lâu sau, y cũng mất tích."


"Lúc ấy chính đạo cùng ma đạo khai chiến, tuy rằng sư huynh không thấy đâu, nhưng cũng không phân ra nhân thủ đi tìm được, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới....."


"Sư huynh tái xuất hiện, liền thành ma tu, y thậm chí trở thành Thánh Tử của tam tông ma môn."


"Chưởng môn nói chuyện này để ông xử lý, sau đó ông cũng một đi không trở lại, sau đó ta lại cơ duyên xảo hợp trở thành Nguyên Anh, cùng sư huynh đại chiến một hồi, tự tay tiễn y đi."


"Sư huynh đi rồi, ta phi thường phẫn nộ, liền tiến giai Hóa Thần."


"..........Cái này có gì kỳ quái, dù sao như vậy liền tiến giai, ngô, muốn tính, ta từ khi bắt đầu tu luyện đến khi trở thành Hóa Thần, cũng mất mười mấy năm đi."


"Sau khi tiến giai Hóa Thần, ta cùng Thiên Quý lão nhân đại chiến một hồi, xử lý lão, đánh nát Huyết Cổ Ma Quật, bình loạn tam tông ma môn."


"Trên cơ bản chính là như vậy, bất quá sau đó ta cũng đã chết."


"Chết như thế nào? A, ta bị Vô Cấu đường chủ giết chết."


"Vì sao? Ta trước kia cũng không rõ, nhưng lần này đã minh bạch, Nguyệt Liên chung quy cũng là vì ta mà chết, Vô Cấu đường chủ là vì báo thù đi."


"Bất quá giết người thì bị người giết, khi còn tuổi trẻ không hiểu chuyện, tự cho là có thể nắm giữ hết thảy, tự cho là đúng, cuối cùng ta một tu sĩ Hóa Thần bị sư thúc Nguyên Anh đâm chết, ngược lại cũng coi như là đáng đời."


"Thù hận của quá khứ đã nhất đao lưỡng đoạt, không liên quan đến hiện tại."


"Ta trở về quá khứ, duy nhất muốn làm chỉ có ba chuyện, không để sư huynh chịu khổ, xử lý Thiên Quý lão nhân, cùng với biết rõ chuyện tình năm đó."


"Chuyện năm đó......... kỳ thật có chút kỳ quái."


"Hiện tại ngẫm lại, rất nhiều quyết định của ta đã bị ảnh hưởng cùng thúc đẩy từ rất nhiều kẻ, thật giống như có người hy vọng ta trở thành người đứng đầu thế giới này, sau đó lại xử lý ta."


"Cái gì? Vô Cấu đường chủ? A, nàng chỉ sợ là cũng bị người lợi dụng, lúc ấy đại lục trở lại yên bình, có người muốn ta chết, nàng lại hận ta."


"........vì sao Vô Cấu đường chủ có thể giết ta?"


"A, bởi vì nàng chạy tới nói cho ta, phát hiện chuyển thế của sư huynh."


"Ta lúc ấy kích động mừng rỡ như điên, ta không biết nàng làm sao tìm được, mà nháy mắt khi ta nhìn thấy hài tử kia, liền cảm thấy nó đích xác có quan hệ cùng sư huynh."


".......được rồi, là ta nhất thời sơ ý, Vô Cấu đường chủ lợi dụng hài tử kia giết chết ta."


"Trên cơ bản chính là như vậy, về chi tiết chờ ta gặp rồi nói sau."


"Nga, hiện tại toàn đầu óc đều là sư huynh, hiểu không? Thích một người tất nhiên là toàn tâm toàn mắt đều là đối phương, chỉ cần y không chết, ta quản người khác thế nào?"


"Dù sao sự tình đều nói cho các ngươi, các ngươi cũng phải vì sư phụ báo thù, không phải sao?"


"Không sai, ta cũng cảm thấy mục đích của ma môn không chỉ là suy yếu thực lực của tông môn, chỉ sợ còn càng mang theo nguyên nhân càng sâu hơn, nhưng điểm này ta cũng không biết."


"Hoặc là nói, ta còn chưa kịp tra ra, liền chết mất."


"Năm đó Linh Nguyệt chưởng tôn chết, sư huynh đột biến, chưởng môn mất tích, thực lực tông môn suy yếu, nếu không có sư phụ chống đỡ cùng Thái Thanh Kiếm Các, Đại Nhật Tiên Tông sớm đã suy sụp."


"Ta bị không trâu bắt chó đi cày trở thành chưởng môn, căn bản không rảnh đi nhìn điển tịch của tông môn, ta thậm chí còn không biết nhiều bằng Vô Cấu đường chủ!"


"Cho nên........ Nếu hỏi như vậy, Linh Nguyệt chưởng tôn, ngươi có phải nghĩ tới cái gì?"


Nghe đến đó, lực chú ý của Trần Húc Chi đã hoàn toàn tập trung ở trên nội dung cuộc nói chuyện, y đối với việc tiểu hắc Kim chỉ truyền lại lời của Giản Thành mà không phải cả những người khác rất là bất mãn.


Cung Thiên Trọng sau khi truyền đạt ý tứ của Trần Húc Chi, tiểu hắc Kim thực là ủy khuất: "Ta hiện tại bị ô nhiễm, hắn cũng sẽ không để cho ta ra ngoài, ta đương nhiên chỉ nghe được những gì hắn đang nói, người khác nói đều nghe không được."


Trần Húc Chi cứng họng, y hỏi: "Ta không nghe ra có tri kỷ bách hợp a?"


Đã nói là hồng nhan tri kỷ biến thành bách hợp đâu? Y còn định nghe một chút Giản Thành định bịa chuyện xưa như thế nào đâu! Kết quả lại nghe đầy một tai hai ba bốn chuyện Giản Thành yêu say đắm đại sư huynh trong quá khứ = =


Tiểu hắc Kim ngượng ngùng thật lâu mới tỏ vẻ, ban đầu trong lòng Giản Thành đích xác là cuồn cuộn chuyện xưa về bách hợp, bất quá chờ đến lúc hắn nói lại thành chuyện tương giao cùng Trần Húc Chi = =


Trần Húc Chi: '............"


Có thể ở trong đầu nghĩ đến bách hợp của Diệp Vô Cấu, ngoài miệng nói ái mộ sư huynh thật sâu, loại năng lực bậy bạ này cũng thật là lợi hại!


Còn có, cái gì gọi là chuyển thế của sư huynh? Bịa cũng quá mức rồi đi?


................Ân? từ từ!


Trần Húc Chi đột nhiên phản ứng lại!


Giản Thành cũng thẳng thắn thổ lộ vấn đề tình cảm của hai người bọn họ!!


Sư phụ biết rồi sẽ nghĩ như thế nào? Các sư thúc thì sao?


Đủ loại ý niệm lộn xộn hiện lên trong đầu, cuối cùng lại nhớ tới thái độ thản nhiên cùng dứt khoát của mình khi nói với Hoa Điệt chuyện này.


A nha, y cùng Giản Thành cũng xem như là tâm hữu linh tê nha? Nên nhận liền nhận, tuyệt đối không kéo dài.


Nghĩ đến đây, Trần Húc Chi nhịn không được lộ ra tươi cười có chút ngốc.


Nếu Trần Húc Chi lúc này nhìn vào gương, nhất định có thể phát hiện nụ cười này rất quen mắt, còn không phải là điệu cười ngây ngô của Giản Thành trước đây sao.


Bất quá............... Trần Húc Chi hơi hơi híp mắt.


Vấn đề lại tới.


Giản Thành nói hắn sau khi giết Trần Húc Chi trong nguyên tác liền tự hiểu rõ vấn đề tình cảm của bản thân.


Hiện tại hắn lại chạy tới nói thích mình, vậy hắn là thích Trần Húc Chi trong quá khứ, hay là Trần Húc Chi ở hiện tại đây?


Thật là vấn đề chết người.


Trần Húc Chi không hề đi nghe đám người Giản Thành cùng Bạch Anh chưởng tôn nói chuyện nữa, y nhìn Cung Thiên Trọng.


"Vấn đề của Giản Thành một hồi ta tự mình nói với hắn, hiện tại nói ngươi."


Cung Thiên Trọng lập tức đứng thẳng, biểu tình cứng đờ.


Trần Húc Chi: "Đối với bên ngoài, ngươi là nhi tử của ta, mấy tháng tuổi, nhưng hiện tại ngươi lại bớt mất, cần phải có lý do thích hợp."


Đại sư huynh cười tủm tỉm nói: "Ta cân nhắc ngươi lại đi theo ta cũng không quá tiện, cũng dễ bị người chú ý, nếu không ngươi cứ đi theo Giản Thành đi."


Cung Thiên Trọng sửng sốt: "Đi theo...... hắn?'


"Đúng vậy." Ngữ khí Trần Húc Chi ôn hòa cực kỳ: "Sau khi hắn bế quan xong tu luyện thành công, vì thế về nhà một chuyến, phát hiện ngươi thiên phú thật tốt, liền mang về tông môn, dựa theo tuổi mà tính, ngươi là muốn làm đệ đệ hắn, hay là cháu trai?"


Cung Thiên Trọng: "............."


"A, tên cũng phải sửa, cái tên Trần Mộ này ngươi không dùng được, thoạt nhìn ngươi với ta là có duyên không có phận a." Trần Húc Chi chậm rì rì nói: "Nếu là họ Thành mà nói, ngươi muốn lấy tên gì a?"


"Thành Cung? Thành Thiên? Thành Trọng?"


Cung Thiên Trọng nghe xong mặt cũng tái rồi, hắn nhanh chóng lắc đầu, giống như là trống bỏi.


Hắn đáng thương vô cùng nói: "............Ngài cho ta một cái tên mạnh mẽ đi, tốt xấu cũng áp được một thân thể chất này."


Trần Húc Chi giật mình, trong lòng than nhỏ, y nghĩ nghĩ nói: "Diệp (烨), trong ánh sáng rực rỡ, Thành Diệp, như thế nào?"


Cung Thiên Trọng thở ra một hơi dài, hắn nghiêm túc bái tạ: "Đa tạ tiền bối."


Thu phục xong vấn đề của Cung Thiên Trọng, để tiểu oa nhi trở về nghỉ ngơi, Trần Húc Chi bắt đầu trầm tư.


Giản Thành có câu nói phi thường thú vị.


Hắn nói, tựa hồ có người thúc đẩy hắn đi lên địa vị mạnh nhất đại lục, sau đó lại âm thầm giết chết hắn.


Nói cách khác, trước khi đối phương cháy nhà ra mặt chuột, đều cần Giản Thành không ngừng tăng lên tu vi, xưng bá một phương.


Vì thế đám ma tu đều cung cấp rất nhiều người cho Giản Thành, đương nhiên tính cách rách nát đời trước của Giản Thành cũng sẽ chủ động thu hút kẻ khác.


Trong nguyên tá Trần Húc Chi bị hóa thành ma tu, thậm chí cuối cùng chết trên tau Giản Thành, đây chẳng lẽ là điều kiện cần thiết muốn đạt thành sao?


Hay là nói............ nuôi cổ?


Đúng vậy, đều nói Huyết Cổ Ma Quật của ma môn ngoan độc, nếu trời đất này là huyết cổ, còn chúng sinh là cổ trùng thì sao?


Có người phát hiện cái cục này, muốn thử phá cục?


......... Lại nói, mấy năm nay, trừ bỏ chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, đã có ai chân chính phi thăng thành tiên?


Nhớ tới hình ảnh nhìn thấy trước hi Chung Diệu Nhi biến mất, Trần Húc Chi nhịn không được rét run trong lòng.


Chung Diệu Nhi đến từ Tử Lưu Giới, nàng có thể cùng tổ sư gia của Đại Nhật Tiên Tông quen biết, có thể thấy được tổ sư gia nhà mình từng đi qua Tử Lưu Giới.


Nhưng mà hiện tại tu chân giới, ai còn biết chuyện còn có thế giới bên ngoài đại lục?


Có ai? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì, làm cho khắp đại lục đều tuyệt tự?


Có người phát hiện phát hiện manh mối lớn muốn vạch trần, vì thế lợi dụng Giản Thành............


Hay là những người vùi lấp lịch sử đó lại muốn làm cái gì? Do đó xem Giản Thành như tấm mộc mà sử dụng đâu?


Dưới ánh trăng, thanh niên tóc đỏ ngồi ở bên bàn, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.


Y rũ mắt, vô thức mà toát ra một tia ý cười lành lạnh.


Có nên lợi dụng điểm này dẫn xà xuất động?


=================


Tác giả có lời muốn nói:


Khi Giản Thành nỗ lực đem phiền toái đẩy cho trưởng bối, Trần Húc Chi bắt đầu vén tay áo tính kế người.