Chỗ Nào Không Đúng

Chương 189




Trung bộ đại lục, bên trong thành nào đó được gọi là Yến thành, một nữ tử đầu đội đấu lạp, tấm màn che thật dài rũ xuống, chỉ thấy được nàng mặc một cái váy dài màu nguyệt bạch, bên trên thêu hoa nhỏ màu xanh nhìn thanh đạm tú nhã.


Nữ tử chậm rãi mà tiến vào một khách điếm, sau khi đặt phòng, nàng cười dò hỏi điếm tiểu nhị: "Ở Yến thành này rượu nhà ai nổi danh nhất?"


Điếm tiểu nhị nghe xong nhịn không được đánh giá trên dưới nữ tử, trong lòng nói thầm nữ tử này sao lại hỏi vị trí tiệm rượu, trên mặt lộ ra tươi cười: "Phu nhân nếu là muốn tìm của hàng bán rượu, thật đúng là hỏi đúng người!"


Điếm tiểu nhị ân cần nói: "Yến thành chính là nơi khởi nguyên của rượu thuốc, rượu thuốc ở nơi này của chúng ta có nhiều loại, phải xem ngài yêu cầu loại rượu nào."


Nữ tử cười khẽ: "Nga? Nguyện nghe kỹ càng."


Ngón tay giống như là bạch ngọc của nữ tử hơi đong đưa, mấy đồng tiền liền dừng ở trên tay điếm tiểu nhị.


Đối mắt điếm tiểu nhị nháy mắt sáng lên, hắn nhanh chóng thu hồi tiền thưởng, tươi cười trên mặt cũng chân thành hơn nhiều.


Sau khi nghe được tin tức mình muốn, nữ tử, cũng chính là Linh Nguyệt chưởng tôn cười tủm tỉm mà cáo biệt điếm tiểu nhị, tiến vào phòng đã đặt nghỉ ngơi.


Linh Nguyệt chưởng tôn từ trong tay áo lấy ra một bạch ngọc giản, nàng cẩn thận đọc tin tức tình tình báo ở trên, dù cho nàng có thể đem toàn bộ tình báo ở trên đọc thuộc, nhưng chuyện tới trước mắt, nàng vẫn cần cẩn thận như cũ.


Linh Nguyệt chưởng tôn chuyến này tới có hai mục đích, thứ nhất chính là chỉnh hợp Huyễn Thiên Bộ, tận lực làm cho Huyễn Thiên Bộ sưu tập càng nhiều tình báo ngoại vực, để ứng đối chính ma đại chiến cùng liên minh hai tông môn sắp tới.


Thứ hai, Linh Nguyệt chưởng tôn cần tìm mấy sư huynh sư tỷ du lịch bên ngoài trở về.


So với mục tiêu trước, cái sau càng khó hơn.


Nhiều năm như vậy, sư huynh sư tỷ năm đó rời đi có thể đã ngã xuống, cũng có thể là đi xa tha hương bặt vô âm tín, càng có khả năng là tâm tính đại biến không muốn trở về, dù cho Linh Nguyệt chưởng tôn có tín vật ở trong tay, nhưng nếu đối phương cố tình che dấu, tránh mà không gặp, Linh Nguyệt chưởng tôn cũng không thể nề hà.


Cho nên trước tiên cần phải xác định vị trí của đối phương, lại bắt lấy người ngay khi xuất hiện, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ thuyết phục, khuyên bảo nhiều mặt, mới có thể đảm bảo đối phương có thể ngoan ngoãn hồi tông môn.


Linh Nguyệt chưởng tôn trước khi đi đã thương lượng qua với Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh chưởng tôn.


Năm đó rời đi tổng cộng có bảy sư huynh sư tỷ, hiện giờ có thể xác định còn sống năm vị, còn ba vị hành tung không rõ, chỉ có hai vị đại khái có chút tin tức không xác định.


Trong đó một vị đúng là sư huynh ruột (tức là cùng phong với Linh Nguyệt í) của Linh Nguyệt chưởng tôn, tên là Túy Tinh chân nhân.


Túy Tinh chân nhân bổn gia họ Tần, xuất thân từ một gia tộc khá lớn ở Đại Nhật Tiên Tông, có lẽ do từ nhỏ không lo tài nguyên, bản thân hắn lại thiên phú dị bẩm, con đường tu luyện rất là thông thuận, cho nên Túy Tinh chân nhân tu hành không cầu trường sinh, không vấn tiên lộ, chỉ vì có thể thể nghiệm bách thái nhân sinh, uống rượu ngon chưa từng uống, nhấm nháp món ngon chưa từng ăn.


Năm đó sau khi thay đổi triều đại, Linh Nguyệt chưởng tôn rút thăm kém một chiêu rút phải màu đỏ, không thể không lưu lại Huyễn Nguyệt phong làm phong chủ, Túy Tinh chân nhân tấm tắc vô cùng cao hứng mà rời đi tông môn, hắn cũng chạy ra phiến đại lục này, liền ở tại trung bộ đại lục ẩn tàng thân phận, lắc mình biến hóa thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ trà trộn ở các quốc gia, ngày trôi qua mỹ tư tư.


Nói thật, Linh Nguyệt chưởng tôn năm đó hoài nghi cái thẻ đỏ kia là bị Túy Tinh chân nhân động tay động chân, nếu không nàng rõ ràng đã tính xác xuất rất tốt, thậm chí còn thương lượng cùng một vị sư muội âm thầm gian lận, lại vận vị bắt trúng = =


Bởi vậy có thể thấy được Túy Tinh chân nhân tuy rằng tính cách lười nhác, lại là một hỗn đản thủ đoạn phi phường.


Linh Nguyệt chưởng tôn muốn đem vương bát đản này bắt về tông môn làm trâu làm ngựa, còn cần một chút thủ đoạn.


Linh Nguyệt chưởng tôn hóa thân thành nữ tử các độ tuổi khác nhau, hoặc là thiếu nữ, hoặc là phụ nhân trung niên, hoặc là bà lão lớn tuổi, thường xuyên ra vào các tiệm rượu, cuối cùng có được tin tức xác thực.


Trong Yến thành có ba nhà bán rượu thuốc lớn nhất, trong đó có một nhà sắp xuống dốc, chính là năm trước mới thu một học đồ mới, học đồ kia ở trên phương diện rượu thuốc có thiên phú kinh người, bất quá mới một năm liền cải tiến bí pháp chế rượu của nhà nọ, làm họ một lần nữa bừng bừng sức sống cùng sinh cơ.


Học đồ này họ Tần, tên Phong.


Nháy mắt nghe cái tên nọ, Linh Nguyệt chưởng tôn liền lộ ra nụ cười mỉm mê người.


Vị sư huynh này của nàng thật giỏi a, còn rảnh rỗi hóa thành thiếu niên đi cứu vớt cái nhà bán rượu thuốc kia? Kỳ thật là hắn thèm uống đi?


Nếu sư huynh có tình thương như vậy, vậy về tông môn quảng phát thiện tâm đi!


Linh Nguyệt chưởng tôn thông qua định vị tinh chuẩn, kín đáo sưu tập tình báo, cuối cùng vào một buổi sáng sớm, trên đỉnh núi không biết tên ngoài Yến thành, trong một gian phòng cỏ dại, ngăn chặn nên thiếu niên nào đó còn buồn ngủ tính toán đi ra ngoài ruộng dược liệu xem xét nguyên liệu ủ rượu.


Nháy mắt nhìn thấy thiếu niên, Linh Nguyệt chưởng tôn liền khôi phục tướng mạo sẵn có, lúm đồng tiền của nàng như hoa, thanh âm ôn nhu thân mật, dễ nghe cực kỳ.


"Sư huynh ~~~~"


"Ta muốn giết ngươi nha ~"


Thiếu niên có một cái đầu ổ gà, khuôn mặt thanh tú, hắn mặc vải thô, trên chân đi giày rơm, nhìn qua đầy đầu mờ mịt.


"Tiên, tiên tử!"


Thiếu niên đầu tiên là mờ mịt, sau đó trợn tròn đôi mắt nhìn Linh Nguyệt chưởng tôn, ngây ngốc, xuẩn cực kỳ.


"Oa, ngài là tiên tử trên trời sao?" thiếu niên ổ gà ngữ khí nhảy nhót nói: "Thật là đẹp mắt ~"


Linh Nguyệt chưởng tôn trong lòng cười lạnh, giả vờ, người cứ tiếp tục giả vờ đi!


Tươi cười trên mặt nàng càng thêm ôn nhu, nàng buồn bã nói: "Sư huynh, biệt lai vô dạng, dù cho ta dưỡng dung nhan, lại không bì kịp sư huynh, cư nhiên biến thành bộ dáng thiếu niên đâu?"


Linh Nguyệt chưởng tôn giơ tay che mặt, ha ha cười rộ lên: "A nha, đột nhiên nhớ tới một chuyện đâu, năm đó sư huynh nói lần đầu tiên gặp được Liệt Phong Báo, trở về còn đái dầm, sẽ không phải là ở độ tuổi hiện tại này đi?"


Sắc mặt thiếu niên trong nháy mắt vặn vẹo, giây tiếp theo hắn liền che đũng quần, hoảng sợ mà nhìn Linh Nguyệt chưởng tôn: "Tiên, tiên tử sao biết ta còn đái dầm?!"


"............" Linh Nguyệt chưởng tôn tỏ vẻ chịu phục, nàng quả nhiên không bì kịp sư huynh!


Linh Nguyệt chưởng tôn thở dài, lấy ra đòn sát thủ.


Đôi tay nàng chụp lại, trong chớp mắt, lòng bàn tay nàng liền nhiều thêm một con thỏ trắng tinh.


"Sư huynh, ta biết ngươi chưa đụng tường nam chưa quay đầu lại, vì để huynh hết hy vọng, ta mời linh thú của Thanh Minh sư bá cùng tới đâu."


Đại bạch thỏ trắng tinh, hai lỗ tai dựng lên thẳng đứng ~


Nháy mắt nhìn đến con thỏ trắng này, đôi mắt thiếu niên lập tức trợn tròn.


Linh Nguyệt chưởng tôn cười ngâm ngâm nói: "Huynh là muốn đứng trở về? Hay là nằm trở về?"


Đại bạch thỏ nhếch miệng cười, cái miệng nhỏ tam giác mở ra, lộ ra răng cửa trắng tinh, răng rắc một tiếng, cắn đứt một miếng nhân sâm.


Nhìn kỹ, nhân sâm đó chính là Hồng Thụy Linh Tham mà khi vẫn còn là thiếu niên vất vả mười mấy năm mới nuôi sống được.


Nhìn đến hoa thơm mình cực cực khổ khổ mới dưỡng ra bị tiểu quái thú gặm mất, thiếu niên quả nhiên rốt cuộc không nhịn được, thống khổ kêu lên một tiếng: "Khinh người quá đáng a!!"


Hắn đột nhiên xông tới ý đồ bắt thỏ.


Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, thiếu niên bị con thỏ đánh tơi bời một trận.


Nói giỡn, đây chính là đại bạch thỏ có thể đánh với Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh, đánh một Túy Tinh chân nhân nhác tu luyện mỗi ngày chỉ ăn ăn ăn, chẳng phải là đơn giản như chơi sao?!


Nhìn thiếu niên bị đại bạch thỏ đánh tơi bời, Linh Nguyệt chưởng tôn chỉ cảm thấy sướng cực kỳ, chờ thiếu niên đáng thương hề hề mà nằm trên đất, Linh Nguyệt chưởng tôn mới chậm rãi đi qua, nàng cầm lấy Hồng Thụy Linh Tham bị đại bạch thỏ ném một bên, chọc chọc thiếu niên giả chết.


"Sư huynh? Còn sống không?"


Túy Tinh chân nhân thảm hề hề mà ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên tràn đầy bùn đất cùng sưng nhẹ: "Đau..........."


Nhìn vào đặc biệt có thể dẫn phát tình mẹ.


Linh Nguyệt chưởng tôn lại kiên cường chống đỡ một chiêu này, nàng tùy tay đem nhân sâm bị thỏ gặm mất nhét trong miệng thiếu niên, từ ái cực kỳ: "Vậy liền hảo hảo bồi bổ."


Túy Tinh chân nhân: ".................."


Ai, địch nhân quá cường đại, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ a!


Mười lăm phút sau, thân hình thiếu niên chợt kéo dài, sau bùm bùm một lúc, thanh tú thiếu niên biến thành một đại thúc trung niên.


Đầu ổ gà của hắn biến thành tóc dài còn tính là sạch sẽ, vị đại thúc này tùy tay vuốt một cái, đem tóc dài màu đen tùy ý cột thành bím tóc ở sau đầu, lại vuốt tóc mái ở trước mắt, lộ ra một khuôn mặt lười nhác hơi u buồn.


Cằm hắn phát xanh, tất cả đều là ria mép so le không đồng đều, gò má như là đao tước, đường cong cương ngạnh.


Trung niên đại thúc ngáp một cái, lười biếng nói: "Nói đi, mang theo đại bạch thỏ tiền bối tìm tới cửa, xảy ra chuyện gì?"


Linh Nguyệt chưởng tôn lúc này mới vừa lòng gật đâu, nàng từ trong tay áo lấy ra một cái hồ lô nhỏ.


"Lệnh triệu tập của tông môn, sư huynh, thỉnh lập tức về tông môn."


Ánh mắt trung niên đại thúc ngó qua cái hồ lô nhỏ kia, lập tức dừng mắt: "Đó là cái gì? Ta không quen, đó không phải tín vật ta lưu lại, ta mới sẽ không lưu lại loại tín vật không thể ăn này đâu!"


Linh Nguyệt chưởng tôn: = =+


Nàng nhỏ giọng nói: "Thông báo luôn cho sư huynh biết, Diệp sư tỷ hiện giờ đã tiến giai Hóa Thần, tông môn có bạch thỏ tiền bối tọa trấn, ta nghĩ sư tỷ sẽ thật vui vẻ đuổi theo ngài chạy khắp đại lục."


Túy Tinh chân nhân: "..........."


Hắn liền lập tức xoay người, đầy mặt chính khí: "Thân là đệ tử tông môn, khi tông môn gặp nạn tất nhiên phải chi viện! Ta ngày mai liền về tông môn!"


Linh Nguyệt chưởng tôn: A, nàng biết ngay!


Thu phục một vị sư huynh, Linh Nguyệt chưởng tôn lập tức thông qua Huyễn Thiên Bộ, báo tình huống của Túy Tinh chân nhân trở lại, cũng yêu cầu đệ tử ven đường tận lực theo dõi thúc giục.


Túy Tinh chân nhân khổ hề hề mà thu thập đồ đạc dẹp đường hồi tông môn, hắn cũng từng thực tập qua ở Huyễn Thiên Bộ, nhưng thật ra biết một vài cứ điểm của Huyễn Thiên Bộ ở trung bộ đại lục, Linh Nguyệt chưởng tôn khi truyền tin tức cũng không kiêng dè Túy Tinh chân nhân.


Túy Tinh chân nhân nhìn về cái tin tức về mình nhanh chóng truyền đi, không ngăn trở, mà là thuận tay cầm lấy một chồng tình báo ở bên cạnh lật xem.


"Ý!" Túy Tinh chân nhân kinh ngạc mà chỉ vào một tờ tình báo nói: "Thành Hạo này là người phương nào? Thanh Minh sư bá cư nhiên tính toán đi Yêu tộc bên kia cùng hắn?"


Linh Nguyệt chưởng tôn cười ngâm ngâm nói: "Không biết đi? đây chính là nhân tài mới xuất hiện của tông môn chúng ta, mười bảy tuổi Nguyên Anh sơ kỳ!"


Túy Tinh chân nhân hít ngược một hơi khí lạnh: "Cái gì? Mười bảy tuổi Nguyên Anh?!"


Linh Nguyệt chưởng tôn: "Đúng vậy, sư huynh nếu lại không nỗ lực, liền bị hắn vượt qua."


Túy Tinh chân nhân dừng chân ở Nguyên Anh trung kỳ một trăm năm, không phải không thể đột phá, mà là hắn lười đột phá.


Túy Tinh chân nhân biểu tình thực phức tạp.


Hắn lại tiếp tục lật tình báo, không thấy vài tờ đâu liền kỳ quái nói: "Ấn trên tình báo truyền từ Giới Luật Đường không đúng a? Giới Luật Đường đường chủ thay người?"


"Đúng vậy, đổi thành đại đệ tử của chưởng môn sư huynh Trần Húc Chi." Linh Nguyệt chưởng tôn tiếp tục cười ngâm ngâm: "Hài tử Húc Chi kia cũng là Nguyên Anh kỳ nga, bất quá so với Thành Hạo vẫn kém hơn một chút, hai mươi bảy mới Nguyên Anh, còn phải tiếp tục nỗ lực đâu."


Túy Tinh chân nhân: "................"


Hắn lau mặt, hỏi Linh Nguyệt chưởng tôn: "Nhân tài mới của tông môn xuất hiện nhiều như vậy, vì sao còn phải triệu tập đồng môn?"


Linh Nguyệt chưởng tôn kinh ngạc mà nhìn Túy Tinh chân nhân: "Thanh Minh sư bá cũng đã trở lại, ngươi còn dám ở bên ngoài chơi? Ngươi cảm thấy là ta tự mình thỉnh các ngươi về tốt hơn, hay là Thanh Minh sư bá tới cửa đem một đám các ngươi bắt trở về tốt hơn?"


Túy Tinh chân nhân: ".............."


Đây mới là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.


Xem xong đại khái tình báo rồi, lòng mang theo tràn đầy cảm giác kính sợ đối với hậu bối đệ tử của tông môn, Túy Tinh chân nhân đáng thương vô cùng mà bước lên lữ đồ về tông môn.


Linh Nguyệt chưởng tôn tiếp tục căn cứ theo tình báo mà đi tìm một vị sư tỷ khác.


Một vị sư tỷ khác hình như sau khi tiến vào bí cảnh nào đó, liền không còn tin tức, tám phần là bị nhốt ở bên trong, Linh Nguyệt chưởng tôn chỉ cần đem người cứu ra là được.


Linh Nguyệt chưởng tôn nhẹ ngàng thở ra, nếu như tông môn có nhiều thêm hai vị Nguyên Anh tu sĩ, tương lai khi khai chiến cũng nắm chắc hơn.