Chỗ Nào Không Đúng

Chương 207




Giản Thành cảm thấy mình thực an.


"Vì sao lại là ta ——?!"


Khi ở tam sơn trại hắn liền rất xui xẻo mà bị lão ô quy nhận thành Đường Minh Hòa, nào nghĩ đến đi vào tiên cung bên ngoài Vong Ngữ Thiên Khanh, hắn lại một lần nữa bị trở thành Đường Minh Hòa!!


Bất quá hiện tại tạm thời không ai lo trả lời vấn đề của hắn.


Cửu U Băng Phượng tuy rằng không nhìn thấy Giản Thành, nhưng mà khi toàn bộ không gian đều bị phong sương cùng băng tuyết bao trùm, vị trí của Giản Thành liền thật không cần nhìn, hoặc là nói đối với con Băng Phượng này, hơi thở cách đó không xa quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khắc cốt mất hồn, dù cho lâm vào ngủ say vô số năm tháng, nó vẫn như cũ vô pháp quên đi.


Nó hận a ——!


Cánh chim khổng lồ mãnh liệt chụp xuống, cánh chim thuần sắc trắng giống như là băng khắc lên, hoa văn rõ ràng tinh tế, từng sợi linh vũ dựng đứng, tỏ rõ cảm xúc phẫn nộ của chủ nhân.


Giây tiếp theo, linh vũ phóng ra, giống như vạn mũi tên, che trời lấp đất hướng tới chỗ Giản Thành!


Giản Thành ngao một tiếng, chân dẫm Kim dương kiếm, đỉnh đầu là đỉnh ba chân, tức khắc giống như ruồi ở trên bầu trời vắt chân lên cổ mà chạy.


Thú vị chính là Thanh Minh chân nhân nháy mắt nghe thấy ba chữ Đường Minh Hòa, lập tức dập tắt ngọn lửa của mình, nhè nhẹ dừng ở phía sau linh kiếm của Phiếm Vân Kiếm Tôn, một bộ đi nhờ xe.


Ông còn lấy từ trong tay áo một thanh trường kiếm khoa tay múa chân hai cái, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Phiếm Vân Kiếm Tôn, Thanh Minh chân nhân hơi hơi mỉm cười: "Hiện tại ta chính là kiếm tu!"


Khóe miệng Phiếm Vân Kiếm Tôn co rút, ông lắc đầu, nhìn Giản Thành cách đó không xa bị chụp tới chụp đi, ngón tay như kiếm: "Ta tiến lên, ngươi đuổi kịp."


Thanh Minh chân nhân chớp chớp mắt, không đợi ông mở miệng, Phiếm Vân Kiếm Tôn tự cho là có ăn ý với ông liền vung trường kiếm, kiếm hoa tuôn ra, nhân kiếm hợp nhất, xông ra ngoài.


Tốc độ của ông nhanh không thể tưởng tượng, giống như cầu vồng ở chân trời, trực tiếp vọt tới bên cạnh Giản Thành!


Phiếm Vân Kiếm Tôn giống như bàn thạch đứng trên trường kiếm, khi vọt tới bên cạnh Giản Thành bỗng dưng vươn tay, trực tiếp bắt lấy lưng quần Giản Thành, trở tay một cái, hợp với Kim dương kiếm của Giản Thành cùng nhau chui vào đỉnh ba chân!


Đối với thao tác thần kỳ này của Phiếm Vân Kiếm Tôn, Giản Thành căn bản không kịp phản ứng, thẳng đến mặt đập vào đỉnh với ý thức được chuyện gì xảy ra.


Thanh Minh chân nhân ở bên kia lại đang rơi tự do = =


Ông căn bản không có ý định vận dụng ngọn lửa để bay lên, ngược lại một bên rơi xuống một bên nhìn Cửu U Băng Phượng, bắt đầu tự hỏi.


—— dù sao ông cũng là tu sĩ Hóa Thần, như thế nào cũng không ngã chết.


Con Cửu U Băng Phượng kia thân hình khổng lồ, khi nó giương hai cánh bay lên, bên trong phong tuyết, Thanh Minh chân nhân thậm chí không nhìn được đuôi của Băng Phượng.


Thực lực của Yêu tộc từ trước tới nay có quan hệ trực tiếp với kích thước thân thể, Băng Phượng khổng lồ như vậy, thực lực của nó đúng như biểu hiện bên ngoài hiện tại sao?


Chỉ sợ chưa tới hai thành đi?


Đương nhiên, không riêng Thanh Minh chân nhân, ngay cả Giản Thành gia hỏa cứ luôn kêu ngao ngao kia cũng không dám nhúc nhích một chút, ba tu sĩ Giản Thành nếu như toàn lực ra tay, dù cho không giết được con Băng Phượng này, chạy trốn hẳn là không thành vấn đề đi?


Vấn đề liền tới, vì sao con Băng Phượng này không có bay lên đâu?


Cánh của Cửu U Băng Phượng lớn như vậy, lực lượng khi đánh ra cũng phi thường cường hãn, cơ hồ đem Giản Thành cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn như bóng bàn mà đánh qua đánh lại, nếu Cửu U Băng Phượng thật sự bay lên, cái cánh như cả bầu trời đánh xuống, như vậy cả thế giới này liền trở thành chiến trường công kích của Băng Phượng, tất cả bọn họ đều sẽ lâm vào khổ chiến.


Ngay khi Thanh Minh chân nhân đang hết sức tự hỏi, bùm một tiếng, ông từ trên trời rơi xuống, trực tiếp ngã ở trên mặt đất đầy băng tuyết.


Khác với tưởng tượng của ông, tuyết địa cũng không cứng rắn như vậy, băng tuyết trên mặt đất cư nhiên tuyết trắng mềm xốp, hơi lạnh?!


Thanh Minh chân nhân trực tiếp lâm vào bên trong đống tuyết lớn.


Nháy mắt rơi vào, Thanh Minh chân nhân lập tức cảm nhận được một cỗ lực hút mãnh liệt, linh lực trong cơ thể tức khắc như vòi nước mở khóa, bắt đầu ùng ục ùng ục mà chảy ra ngoài.


Kết hợp với một phần phù văn phát hiện trước đó, Thanh Minh chân nhân lập tức minh không gian nơi phát ra linh lực!


Ông lập tức xoay người lặn xuống, tuyết lớn rất dày, bơi ở trong tuyết dày, phảng phất như trong nước, Thanh Minh chân nhân theo ngọn nguồn trút xuống của linh lực không ngừng tiến về trước, dù sao có Giản Thành cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn làm mồi, con Cửu U Băng Phượng kia có lẽ một chốc một lát không rảnh lo ông ~


Trên thực tế Thanh Minh chân nhân nghĩ không sai, sau khi Phiếm Vân Kiếm Tôn lao ra bắt lấy Giản Thành, khi ngọn lửa đoạn đuôi Thanh Minh chân nhân chưa đúng hạn xuất hiện, Phiếm Vân Kiếm Tôn tức khắc bị linh vũ thật lớn của Cửu U Băng Phượng chụp xuống.


Vừa lúc viên đỉnh ba chân ngược lại bay ra, Giản Thành trèo lên miệng đỉnh muốn trèo ra, thân thể hơi béo kia của Phiếm Vân Kiếm Tôn giống như quả cầu ầm một cái va chạm tới.


Giản Thành tức khắc cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn đồng thời lăn vào bên trong đỉnh ba chân.


Giản Thành: Ngao!


Đỉnh ba chân nhìn không lớn, nhưng không gian bên trong lại phi thường đầy đủ, hoàn toàn đủ cho Giản Thành cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn lăn lộn ở bên trong.


Phiếm Vân Kiếm Tôn nổi giận mắng: "Thanh Minh quá không đáng tin cậy!"


Giản Thành ôm đầu ê ê a a : "Ngài sao lại đột nhiên đâm lại đây?!"


Phiếm Vân Kiếm Tôn xoay người muốn lao ra viên đỉnh, ông vừa mới thăm dò nhìn thoáng qua, giây tiếp theo liền lập tức rụt trở về, đồng thời trường kiếm vung ra, kiếm phong phác họa ra vô số tiết diện không gian, hình thành một tầng kết giới vô hình, chặn lại miệng đỉnh.


Giây tiếp theo, ầm một tiếng, băng tuyết điên cuồng mà đánh sâu vào đỉnh ba chân, viên đỉnh bắt đầu xoay tròn hai hướng.


Bên trong Giản Thành cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn liều mạng chống đỡ, bên ngoài Băng Phượng vương hai cánh, bùm bùm đem viên đỉnh chụp thành quả cầu.


Phiếm Vân Kiếm Tôn cùng Giản Thành ở bên trong đỉnh bị xoay đến váng đầu, Phiếm Vân Kiếm Tôn nhắm mắt lại, ông lớn tiếng nói: "Cái đống lông này là chuyện gì vậy? Vì sao lại cứ nhìn chằm chằm ngươi!?"


Giản Thành bị xoay đến choáng váng hoa mắt, đồng thời trong lòng một cỗ tà hỏa dâng lên, hắn không kiên nhẫn mà mắng: ""Còn không phải là Đường Minh Hòa tổ sư khai phát Đại Nhật Tiên Tông chúng ta! Quỷ biết ông ta làm cái chuyện rách nát gì!!"


Phiếm Vân Kiếm Tôn nghe xong theo bản năng mà trợn mắt, không đợi ông hỏi lại, lại thấy Giản Thành đột nhiên giơ tay đánh pháp quyết.


Một cỗ lực lượng bàng bạc mà cuồn cuộn đột nhiên phun trào mà ra!


Giản Thành bực bội cực kỳ, linh lực dày nặng mà cường hãn chợt bùng nổ, nguyên bản viên đỉnh xoay với vận tốc cao tức khắc dừng lại.


Hoặc là nói, toàn bộ không gian đều bị lực lượng thình lình buông xuống làm đọng lại!


Sau khi thân ảnh Giản Thành xuất hiện ở ngoài viên đỉnh, khóe mắt đuôi mày đều ẩn chứa tức giận, nguyên bản khuôn mặt nhìn ngây ngốc lại túc mục lên, thế nhưng tràn ngập uy nghiêm!


Hắn trở tay đánh vào viên đỉnh ba chân, đông ——!


Tiếng chuông thẳng nhập sâu vào trong linh hồn chợt vang lên, thế công của phong tuyết tức khắc dừng một chút.


Phiếm Vân Kiếm Tôn chật vật mà vụt ra từ viên đỉnh, ông nổi giận mắng: "Tiểu vương bát đản! Ngươi quên gia gia ta còn ở bên trong?!"


Thanh niên tóc đen căn bản không nhìn Phiếm Vân Kiếm Tôn, hắn mở miệng, thanh âm không lớn, lại quỷ dị mà tràn ngập không gian.


"Càn khôn định! Thiên địa chuyển!"


Lúc trước bí pháp xuất hiện ở Chử Giang Lâm Trạch đem toàn bộ tiểu Bồng Lai nhét trở về nửa vị diện một lần nữa xuất hiện.


Nháy mắt giọng nói của Giản Thành rơi xuống, băng tuyết điên cuồng đánh úp lại chợt đình chỉ, xác thực mà nói là bị lực lượng vô hình dừng hình lại trong nháy mắt, tuyết trắng mà nhỏ vụn giống như từng đóa hoa băng, ở trong không trung chiếu rọi nhau, không trung nguyên bản hắc trầm sớm bị ánh sáng này chiếu rọi lóa mắt.


Thanh niên tóc đen bay múa, giương nanh múa vuốt, giống như ma thần, ống tay áo của hắn vì quay cuồng mà hơi hiện nếp uốn dù cho dáng vẻ chật vật nhưng lại hào sảng, lại không chút tổn hao gì với uy thế mãnh liệt phóng khoáng cùng cường hãn của hắn.


Bình thản cùng ngu ngốc ở giữa mày Giản Thành biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là tự tin cùng kiêu ngạo, hắn lộ ra một tia cười dự tợn, mắt đen gắt gao tập trung vào Cửu U Băng Phượng giống như là băng khắc.


"Lão tạp mao đáng chết, xem ta có rút lông của ngươi hầm canh uống không!!"


Hắn ngửa thẳng lên trời thét dài, thanh chấn cửu tiêu.


Kim quang chợt lóe, Kim dương kiếm xuất hiện ở trong tay Giản Thành, bên trong tuyết phong băng lăng, nháy mắt ánh lửa xuất hiện liền dẫn theo vô số chiết xạ của băng tinh, chiếu đầy không gian.


Giản Thành vung trường kiếm, kiếm khí tung hoành, cười lớn nhằm về phía Cửu U Băng Phượng!
"Nhận lấy một kiếm của ta ——"


Cửu U Băng Phượng dựng thẳng thân thể, hai cánh nó hơi rung động.


Ầm ——!


Kiếm thứ nhất hạ xuống, không có tránh thoát khỏi trói buộc từ bí pháp của Giản Thành.


Ầm ——!


Kiếm thứ hai hạ xuống, linh vũ tứ tán, gió xoáy thật nhỏ bắt đầu đảo quanh giữa linh vũ.


Ầm ——!


Kiếm thứ ba hạ xuống, dường như trời có sao băng hạ xuống, phảng phất như sóng lớn đánh vỡ băng sơn, toàn bộ không gian đọng lại cư nhiên dưới hai cánh đánh ra của Băng Phượng, đột nhiên bắt đầu lưu động!


Lịch——!


Tiếng kêu bén nhọn chói tai một lần nữa xuất hiện, bất quá lúc này đây gợn sóng chấn động mở ra, mới vừa đụng tới trước người Giản Thành ba mét, đã bị viên đỉnh ba chân trên đầu Giản Thành phát ra ánh huỳnh quang chặn lại.


Giản Thành đột nhiên múa may trường kiếm, mũi kiếm phá vỡ không khí, chặt đứt băng lăng, băng lăng nhỏ vụn bay tán loạn, không ngờ lại bị Băng Phượng nhấc lên gió lốc phản kích trở về!


Vèo vèo vèo! Ba thanh kiếm nhỏ nửa trong suốt bày thành kiếm trận, chắn trước mặt Giản Thành!


Thân ảnh Phiếm Vân Kiếm Tôn bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh Giản Thành, ông lớn tiếng nói: "Liền một tiếng trống như vậy làm tinh thần hăng hái thêm tiến lên!!"


"A a a a ——!"


Giản Thành khí thế như hồng, trường kiếm như dải sáng, ngọn lửa cuồn cuộn, cuốn theo cả người hắn, như sao chổi rơi xuống, va thật mạnh trên đầu Cửu U Băng Phượng!


Ngọn lửa đỏ vàng đột nhiên nổ tung, vô số sóng nhiệt tràn ra, Cửu U Băng Phượng phát ra tiếng gào rống, giây tiếp theo toàn thân Băng Phượng xuất hiện một tầng ngọn lửa u lam mỏng như cánh ve.


Tầng lửa này mỏng manh như vậy, mà nháy mắt khi va chạm với ngọn lửa đỏ vàng, ngọn lửa u lam cư nhiên trực tiếp cắn nuốt ngọn lửa đỏ vàng của Giản Thành!


"Đường Minh Hòa.............."


Cửu U Băng Phượng buông đầu xuống lần thứ hai nâng đầu lên, hốc mắt đen như mực chậm rãi rơi xuống hai dòng huyết lệ.


"Ngươi đê tiện vô sỉ ——!!"


"Trợn to đôi mắt của ngươi mà nhìn cho rõ!" Giản Thành vọt tới trên mỏ chim của Cửu U Băng Phượng, cũng không rảnh quan tâm ngọn lửa u lam thiêu đốt bốn phía, một kiếm của hắn đâm xuống mỏ chim, nổi giận mắng: "Ta không phải cặn bã Đường Minh Hòa kia! Ngươi nhận sai người!!"


Cửu U Băng Phượng lại không phản ứng với Giản Thành, nó đột nhiên mở cánh ra, đột nhiên vung lên, thân thể khổng lồ nặng nề cư nhiên xoay tròn 360 độ, linh vũ ở dưới mông thế nhưng đột nhiên nhếch lên trời!


Đột nhiên không kịp phòng bị, Giản Thành trực tiếp bị ném ra.


Mà lông đuôi màu lam kia của Băng Phượng thế nhưng cứng rắn như kiếm, chợt mở ra, giống như là mặt quạt, đem người nào đó từ dưới tuyết sâu trực tiếp chụp ra!


Vèo ——!


Thanh Minh chân nhân trong tay ôm một vật bị vỗ lên trời cao.


Phiếm Vân Kiếm Tôn đột nhiên vội vàng tiến lên tiếp được Thanh Minh chân nhân: "Ngươi làm cái gì rồi!?"


Thanh Minh chân nhân lớn tiếng nói: "Ta chui xuống dưới thân Băng Phượng, tìm được cái này!!"


Ông kích động nói: "Ta ở trong điển tịch tông môn từng nhìn thấy qua, đây là Hỗn Độn Ấn Đại Nhật lão tổ chúng ta lưu lại! Tại biến loạn Hắc Sóc năm đó, khi nhậm chức chưởng môn làm thất lạc!"


Biến loạn Hắc Sóc?


Giản Thành theo bản năng mà liếc mắt một cái, lại thấy trong ngực Thanh Minh chân nhân ôm một vật nhìn sao mà quen mắt.


Y, cái ngoạn ý này sao mà giống với Hỗn Độn Ấn phong ấn lão ô quy nha?


Giây tiếp theo Cửu U Băng Phượng phát ra tiếng hô tung trời, nó, nó bay lên?!


Trong chớp mắt, Giản Thành đột nhiên minh bạch chuyện gì.


Hắn nổi trận lôi đình!!


"Sư tổ gia gia a! Ngươi sao lại đem Hỗn Độn Ấn này lấy ra?! Phong ấn mở ra rồi!!"