Chỗ Nào Không Đúng

Chương 221




Thanh Minh chân nhân thiếu chút nữa bị Giản Thành hố mất mặt ở trước mặt đồ tôn.


Giản Thành này còn thực không hiểu, khi Thanh Minh chân nhân dùng ngọc giản ký lục trần văn đồ đằng còn lải nhải, một bộ dáng của nhân viên bán bảo hiểm.


Thanh Minh chân nhân hít sâu một hơi, ông xem như minh bạch một chuyện.


Giản Thành ngày thường rất bình thường, một khi liên quan đến đại đồ tôn, chỉ số thông minh cùng đầu óc liền sẽ cùng nhau biến mất!


Bằng không đường đường đại năng Dương Thần, cư nhiên còn bị tâm ma gây khó khăn?


Quả thực là nói giỡn!


Thanh Minh chân nhân vì thế còn hạ một cái chắn âm thuật cho mình, ông hết sức chuyên chú mà thu thập tài liệu mà người của sơn trại trước đó lưu lại ở tế đàn cùng với vài mảnh của phong ấn, sau đó liền quyết định trở về tông môn!


Giản Thành đối với quyết định này của Thanh Minh chân nhân giơ hai tay đồng ý, hắn đã sớm muốn trở về tìm sư huynh nha ~


Rời khỏi tam sơn trại, làm lơ lão ô quy ở trong thần hồn lải nha lải nhải, Giản Thành vui vui vẻ vẻ mà bước lên con đường về tông môn.


Hai đại năng Hóa Thần nếu toàn lực lên đường, tốc độ khá là khả quan, chờ khi bọn họ trở lại Oánh Hạ sơn, cũng chưa tới nửa tháng.


Từ Oánh Hạ Sơn trở về tông môn, liền có truyền tống trận của Giới Luật Đường, dù sao tu vi bọn họ cường hãn, cũng không sợ di chứng của truyền tống trận, một người để sớm gặp Trần Húc Chi, một người vì để thoát khỏi ba chữ Trần sư huynh như ma âm rót vào tai này, đều dùng truyền tống trận để lên đường.


Vài ngày sau, hai người thành công trở lại trước sơn môn Đại Nhật Tiên Tông.


Bạch Anh chưởng tôn mang theo đồ đệ Trần Húc Chi tới tiếp đón sư phụ.


Nhìn thấy Thanh Minh chân nhân đã lâu không gặp, Bạch Anh chưởng tôn lộ ra tươi cười, ông bước nhanh tiến lên: "Sư phụ, ngài đã trở lại."


Giản Thành nhìn thấy thanh niên tóc đỏ đứng bên cạnh Bạch Anh chưởng tôn, trong lòng cực kỳ nóng bỏng, hắn nhanh chóng bước lên: "Sư huynh, ta nhớ ngươi muốn chết nha ~"


Tươi cười trên mặt Trần Húc Chi cứng đờ.


Y đang muốn tiến lên hành lễ với Thanh Minh chân nhân, thế nhưng tốt rồi, eo còn chưa kịp cong xuống, đã bị Giản Thành ở trước mặt cầm lấy tay, tuy rằng trong lòng khá vui, nhưng mà.............


Ấy, có chút xấu hổ.


Bạch Anh chưởng tôn: "................."


Y vung tay lên muốn mắng Giản Thành, tiểu tử này quá không lễ phép cũng quá làm càn! Y còn ở đây đâu!


Kết quả không đợi y nói ra, giây tiếp theo Bạch Anh chưởng tôn cư nhiên bị Thanh Minh chân nhân cầm tay?!


Thanh Minh chân nhân đã chịu đủ Giản Thành, nhìn thấy Giản Thành rốt cuộc dời mục tiêu, trong lòng thế nhưng dị thường cao hứng!


Giờ khắc này, Thanh Minh chân nhân rộng lượng cực kỳ, ông kéo tay đồ đệ nhà mình, cười tủm tỉm nói: "Bạch Anh, không cần quá nghiêm túc, Thành Hạo cùng Húc Chi là duyên trời tác hợp, chúng ta thân là trưởng bối không cần xen vào chuyện của hậu bối."


Bạch Anh chưởng tôn: "................."


Từ từ, không đúng chỗ nào a! Đi ra ngoài một chuyến, Giản Thành cư nhiên thu mua được sư tôn nhà mình?!


Không đợi Bạch Anh chưởng tôn nói cái gì, Thanh Minh chân nhân lôi kéo đồ đệ liền đi rồi.


Tổn thọ, ông sợ giây tiếp theo lại thuận miệng nói cái gì mà Trần sư huynh thấy thế nào, vậy hình tượng của ông liền hoàn toàn hủy rồi!


Vì thế ở cửa vào sơn môn, chỉ còn lại Giản Thành cùng Trần Húc Chi.


Đã không còn Bạch Anh chưởng tôn vướng bận, trong lòng Giản Thành cơ hồ nở hoa, ai, sư tổ thật là sư tổ ruột! Quá hữu ích!


Trần Húc Chi lại dở khóc dở cười, sư tôn Bạch Anh nhất định lại sinh khí, bất quá..................


Y nhìn thanh niên tóc đen trước mặt, thanh âm ôn nhuận mềm mại: "Hoan nghênh trở về."
hai mắt Giản Thành phát sáng, hắn gắt gao nắm tay Trần Húc Chi, ừ một tiếng: "Ta đã trở về."


Hồi lâu không gặp Giản Thành, trong lòng Trần Húc Chi cũng rất nhớ.


Bất quá y không tiện mỗi ngày đều lôi kéo Giản Thành nấu cháo điện thoại, để cho Cung Thiên Trọng chế giễu là một chuyện, về phương diện khác vạn nhất Giản Thành đang chiến đấu, y tùy tiện tìm Giản Thành, ngược lại sẽ quấy rầy Giản Thành.


Đợi nghe Giới Luật Đường hội báo Giản Thành cùng Thanh Minh chân nhân đã trở lại, tâm tình Trần Húc Chi cũng thẳng tắp bay lên.


Đã nhiều ngày việc phê công văn Giới Luật Đường đều cực kỳ dễ dàng, Trần Húc Chi tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thấy tốt, tất cả đều phê thông qua, làm cho toàn bộ đệ tử bị y điều giáo đầy đầu mờ mịt.


Trước tiên xử lý xong công tác, đi theo sư tôn nhà mình đón người, sau đó Trần Húc Chi đón Giản Thành như con cún lớn vui vui vẻ vẻ mà trở về Tam Khê Các.


Tiến vào Tam Khê Các, lên lầu hai, vào phòng ngủ bên noãn các, đôi mắt Giản Thành liền dời không được.


Nguyên lai trong noãn các treo vài bức tranh!


Bức tranh treo chính giữa, một nam từ mặc tế phục đơn giản, đứng ở phía trên dòng sông, sợi tóc cùng dây thừng trên người theo động tác mà bay lên, bốn phía sơn thủy, bức tranh cuộn màu đen thể hiện hết vẻ thê lương cùng xa xưa, đem thân hình rắn chắc cùng tinh tráng của nam tử kia cùng với khí thế dày nặng đều bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.


Giản Thành vô thức mà đi đến trước bức tranh, theo bản năngg mà tinh tế miêu ta mặt mày nam tử ở trên bức tranh, thanh âm thực nhẹ.


"Đây là.................. ta?"


Trần Húc Chi đang ngâm trà cho Giản Thành, nghe Giản Thành nói xong, y cười tủm tỉm mà nói: "Đúng vậy, không phải ngươi thì là ai?"


Y đi đến bên cạnh Giản Thành, đồng dạng nhìn bức tranh trước mặt, ôn nhu nói: "Du ký mà ngươi cho ta ta đều xem kỹ, ta tuy rằng không thể cùng ngươi du lịch, bất quá vẽ du ký của ngươi ra, nhìn ngươi trong bức tranh, thật giống như ngươi đang ở bên cạnh ta, cũng giống như ta bồi ngươi cùng nhau đi Trọng Sơn Lĩnh."


Giản Thành đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng Trần Húc Chi đang nhìn bức tranh, đôi con người kia tựa hồ có ánh lửa thiêu đốt, sáng không thể tưởng.


Tim hắn bị một cỗ tình cảm mênh mông làm đầy, hắn không chút do dự duỗi tay, nhẹ nhàng nâng mặt Trần Húc Chi.


"Sư huynh, vậy lần sau chúng ta cùng đi đi?"


Trần Húc Chi giơ tay cầm lấy bàn tay bên mặt mình của Giản Thành, cười gật đầu: "Được."


Cửu biệt gặp lại, Giản Thành chỉ cảm thấy có nhiều lời muốn nói nhưng nói không xong với Trần Húc Chi, hắn lôi kéo Trần Húc Chi ngồi xuống, líu ríu như chim nhỉ, không cần Trần Húc Chi dò hỏi, liền đem toàn bộ chuyện phát sinh dọc theo đường đi đều nói ra.


Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, thậm chí còn có cả chuyện mất mặt lần đó của Thanh Minh chân nhân.


Trần Húc Chi nghe Giản Thành mặt mày hớn hở mà miêu tả Thanh Minh chân nhân nói Trần sư huynh thấy thế nào, dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng tựa hồ bị tình yêu kích động mà mãnh liệt không ngừng làm đầy tràn.


Nếu không phải toàn tâm toàn mắt Giản Thành đều là y, sao có thể giống như ma âm, làm cho người mạnh mẽ như Thanh Minh chân nhân trúng chiêu?


Y ngồi ở trước bàn, một tay chống cằm, sợi tóc rơi xuống, rơi vào chén trà mà cũng không biết, liền lẳng lặng như vậy mà nhìn Giản Thành.


Giản Thành cùng bộ dáng trong trí nhớ của y đã xảy ra biến hóa không nhỏ, nguyên bản mặt mày hơi ngây ngô cùng đường cong bên mặt đã trở nên cường ngạnh, trường mi nhập tấn, mũi cao thẳng, đôi mắt càng thêm sáng ngời hữu thần, khi nói chuyện hai cánh môi phiếm hồng, hình môi no đủ, khóe môi tinh tế, thủy quang của linh trà đọng lại ở trên làm tăng thêm vài phần mị sắc cho màu hồng này.


Ánh mắt Trần Húc Chi dừng ở trên mạt màu hồng này, khó có được có chút không tập trung tinh thần.


Giản Thành vừa rồi nói cái gì?


Tiến giai cảnh giới Chân Dương? Thần hồn hóa thể, đổi lại mà nói hiện tại không phải là mười bảy tuổi, mà là hơn bốn mươi tuổi?!


Không đúng, thời điểm Giản Thành chế là hơn bốn mươi tuổi, sau khi hắn trọng sinh lại qua hơn hai năm, bấm tay tính toán, đã năm mươi rồi a!


Năm mươi tuổi, tuổi không nhỏ.


Trần Húc Chi rũ mắt, cái gì mà phân linh của Đường Minh Hòa cái gì mà sự tích bưu hãn của Quá Sơn cùng Quá Thủy đều như là nước chảy qua lỗ tai trái, lại rời khỏi lỗ tai phải.


Y tất cả đều không nhớ rõ.


Trần Húc Chi bắt đầu tính toán, tính tuổi tác của mình.


Y đời trước khi chết cũng hơn hai mươi, đời này sóng lại hơn hai mươi, thêm thêm bớt bớt, kỳ thật cũng không sai biệt lắm với tuổi của Giản Thành.


Trần Húc Chi tước kia không có người yêu, đời này vừa mới bắt đầu vì sinh tồn nên không có tâm tự hỏi chuyện này, hiện tại sao............. ấy, vừa mới hồi thần, đã bị thằng nhãi Giản Thành này theo dõi.


Tương giao yêu nhau tất nhiên muốn thân mật với nhau, bất quá trước đo Trần Húc Chi cảm thấy Giản Thành mới mười bảy, sớm a, liền không suy xét đến phương diện này.


Nhưng hiện tại.............


Trần Húc Chi lâm vào thời gian triết học, luôn nghẹn không tốt đối với thân thể, vấn đều tuổi tác của Giản Thành đã giải quyết, cũng đã trở về, thừa dịp trước khi chưa khai chiến cùng ma tu còn có chút thời gian nhàn hạ, không bằng trước thử xem?


Cái gọi là ấm no sinh dâm dục, Trần Húc Chi cũng không ngoại lệ.


Giản Thành bla bla nói hồi lâu, đột nhiên phát hiện sư huynh ở bên cạnh không hé răng.


Hắn dừng lại, nhìn Trần Húc Chi, có chút ngượng ngùng: "Chỉ là ta nói, sư huynh có phải cảm thấy nhàm chán hay không?"


Mi mắt Trần Húc Chi cong cong, y bưng lên cái ly đưa đến bên miệng Giản Thành, cười ngâm ngâm nói: "Sao lại vậy được? Chỉ là nghe thanh âm của ngươi, liền một chút cũng không nhàm chán."


Giản Thành nghe xong trong lòng nóng lên, hắn cười hắc hắc, cư nhiên không đưa tay tiếp, trực tiếp từ trên tay Trần Húc Chi uống trà.


Uống xong hắn còn theo bản năng mà duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi, liếm mặt nói: "Trà của sư huynh thật dễ uống."


Ý cười trong mắt Trần Húc Chi gia tăng, thậm chí nhiều thêm vài thứ khác, chỗ sâu trong con người nguyên bản màu đen nay nhiều thêm một màu đỏ nhè nhẹ mỹ lệ.


Y thu hồi ly trà lại, làm bộ làm tịch rót thêm, chính mình một bên uống một bên cười nói: "Nguyên lai đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là vất vả cho ngươi."


Giản Thành lập tức nói: "Không vất vả, đúng rồi, ta có được mấy thứ sư huynh ngươi nhìn xem có thích hay không, nếu thích liền cầm đi đi ~"


Trần Húc Chi không thèm để ý, đồ vật ở trong tay Giản Thành còn có thể bay


"Đó là thứ ngươi cùng sư tổ du lịch cùng nhau có được, vẫn là trước tiên nói với sư tổ một câu tương đối thích hợp."


Trần Húc Chi tùy tiện dùng một cái cớ lấy lệ cho qua.


"Trong tông môn có thêm hai vị sư thúc, một vị là Túy Tinh chân nhân, hắn là tiền bối Huyễn Nguyệt phong, một vị là Thiên Lưu chân nhân, là tiền bối Tinh Hải phong các ngươi."


Ngữ khí Trần Húc Chi không nhanh không chậm: "Tính cách Túy Tinh chân nhân có chút lười biếng, bất quá hắn không có tiếp xúc gì với ngươi, ngươi không cần để ý, nhưng thật ra vị Thiên Lưu sư thúc kia, tính cách hắn tương đối nghiêm túc đoan chính, rất là cổ hủ, dù là Tiêu sư huynh cũng bị hắn nói nhiều lần."


Ánh mắt Giản Thành sáng lên, rất là cao hứng: "Tiêu sư huynh tỉnh? Đây chính là chuyện tốt!"


Trần Húc Chi nhìn Giản Thành: "Hắn là đích truyền của Lan Hải sư thúc, ta thấy Thiên Lưu sư thúc muốn cho Thâm Thủy sư huynh kế thừa Luân Hồi Cung, nhưng mà Luân Hồi Đài ở trên tay ngươi, Thiên Lưu sư thúc chỉ sợ sẽ tìm ngươi bàn chuyện này."


Giản Thành hào phóng mà nói: "Không sao cả, cùng lắm thì ta đem Luân Hồi Đài cho Tiêu sư huynh."


Đó vốn dĩ là Lan Hải chưởng tôn mạnh mẽ đưa cho hắn, đưa lại cho Tiêu sư huynh cũng không sao.


Trần Húc Chi ngô một tiếng, y cười tủm tỉm, nghiêng mặt 45°, chừa cho Giản Thành một cái sườn mặt thật xinh đẹp.


"Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, còn có một việc."


"Túy Tinh sư thúc biết chuyện của ngươi và ta, hắn tặng ta một phần công pháp song tu làm lễ gặp mặt."


Trần Húc Chi từ từ nói: "Ngươi có hứng thú không?"
=======================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành: Ta rất có hứng thú a a a a a a a !!!!!!