Chỗ Nào Không Đúng

Chương 38




Trần Húc Chi thật vất vả ứng phó xong nhóm cha mẹ huynh trưởng tẩu tử, rốt cuộc cũng tìm được một tia kẽ hở.
Thừa dịp y rời nhà nhiều năm, khoảng sân ở thời nhỏ đã để cho cháu trai ở, lão phụ nhân liền tính toán để cho Trần Húc Chi ở trong sương phòng ở chủ viện, may mắn đại tẩu Lưu thị đã quét tước sân khách viện tốt nhất, Trần Húc Chi lập tức tỏ vẻ muốn ở tại khách viện, không muốn ảnh hưởng cuộc sống hằng ngày của cha mẹ, sau đó nhanh chóng bay vào ở.
Đem tôi tớ cùng tỳ nữ đều đuổi đi rồi, Trần Húc Chi mới nhẹ nhàng thở ra.
Y nhìn quét một vòng, khách viện này thu thập thực sạch sẽ, đệm chăn đều tỏa ra hương vị mặt trời, hiển nhiên vừa mới phơi ngày hôm nay, mặt đất không nhiễm một hạt bụi, bàn ghế đều thực sạch sẽ, bên cạnh còn có một cái kệ sách, trên kệ còn để mấy quyển du lý cùng tạp học, bên cửa sổ có để một cái bình sứ trắng, trong bình sứ còn cắm một đóa thủy tiên nở rộ.
Trần Húc Chi không tự chỉ được gật gật đầu, hôm nay vừa nhìn, đại tẩu lanh lẹ có khả năng, nhị tẩu ôn nhu biết lễ, nhìn dáng vẻ này mặc kệ là đại ca hay nhị ca đều cưới được hiền thê.
Hai vị huynh trưởng, trưởng huynh kế thừa cửa hàng cùng điền trang của phụ thân, nhị huynh thi trúng tú tài, hiện giờ đang khổ đọc, chuẩn bị năm sau vào kinh thi cử nhân.
Phụ thân tuổi lớn, ngày thường liền cùng lão bằng hữu cũ đi câu cá ở điền trang phụ cận, mẫu thân ở nhà nhìn nhóm cháu trai cháu gái, tận hưởng thiên luân chi nhạc.
Có thể nói mỗi ngày Trần gia phát triển không ngừng, rực rỡ.
Như vậy là đủ rồi.
Đột nhiên Trần Húc Chi xoay người, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Giản Thành vèo một cái nhảy vào phòng, Trần Húc Chi nhíu mày, y nhìn nữ tử trên vai Giản Thành, biểu tình quỷ dị.
".......Sao lại thế này?"
Giản Thành đáng cái ha ha, biểu tình vô tội cực kỳ: "Ta đi loanh quanh trong thị trấn, tỏng lúc vô tình phát hiện được nàng ở trong sông, cũng không thể nhìn nàng tiếp tục trôi xuống đi? Ta liền mang về."
Trần Húc Chi giơ tay một chút, nữ tử trên người còn vệt nước lập tức biến mất, tự động rơi xuống bên cạnh giường.
Cùng lúc đó trên người nữ tử tự động xuất hiện một tầng linh lực mỏng như cánh ve, Trần Húc Chi sửng sốt, y nhìn nhìn Giản Thành, lại nhìn nhìn nữ tử, thình lình phản ứng lại.
".......Hồng nhan tri kỷ của ngươi trước kia?"
Giản Thành kiên định lắc đầu: "Không, nàng tuyệt đối không phải!"
Trần Húc Chi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Giản Thành.
Giản Thành ở trong ánh mắt nghi ngờ như vậy vẫn bất động, hắn thề son sắt: "Ta nhận thức nữ nhi của nàng, nữ nhi nàng gọi Ngô Thanh Nhi, sau này giúp đỡ ta rất nhiều, tướng mạo nữ tử này cùng với Ngô Thanh Nhi có tám phần tương tự, phỏng chừng là mẫu thân của nàng đi."
Trần Húc Chi hơi hơi híp mắt, nga, nhớ rồi, mỗi một vai chính ở bên người đều có một nữ tử tinh thông bói toán, vì nam chủ mà đo lường tính toán hành động, làm cho nam chủ gặp dữ hóa lành.
Y trừng Giản Thành: "Vì sao mang về nhà ta? Ta chỉ tính toán lưu lại nhà hai ngày, ngày hôm sau liền rời đi."
Giản Thành sửng sốt: "Ngươi tính toán rời đi?"
Trần Húc Chi không thể tưởng tượng nói: "Chẳng lẽ muốn ta ở lại trong nhà?"
Vài vị đại năng Đại Nhật Tiên Tông thông qua ngọn lửa trên người Trần Húc Chi, rốt cuộc định vị ra vị trí bí cảnh kia, cũng mở ra cửa vào.
Khi Trần Húc Chi báo cáo sự tình trải qua với Bạch Anh chưởng tôn, nói một nửa che dấu một nửa, sau đó tỏ vẻ việc học có thành tựu muốn về nhà một chuyến, Bạch Anh chưởng tôn tất nhiên không có lý do phản đối, bất quá suy xét đến bản mạng linh kiếm của Trần Húc Chi bị gãy nát, sau khi tiến giai kim đan chưa về tông môn tiềm tu, Bạch Anh chưởng tôn liền dặn dò Trần Húc Chi sớm ngày hồi tông môn, không cần lưu lại bên ngoài quá lâu, phòng ngừa ma tu chó cùng rứt giậu âm thầm ngắm giết y.
Trần Húc Chi đầy miệng đáp ứng, bất quá mười mấy ngày liền tới Ngũ Hà trấn Trần Húc Chi tính tính thời gian, nhiều lắm ở lại nhà ba năm ngày, nhất định phải khởi hàng trở lại tông môn, nếu không sẽ vượt qua thời gian một tháng.
Giản Thành vừa nghe liền biết Trần Húc Chi hiểu lầm, hắn nói: "Ý ta là ngươi không định chuyển nhà đến quốc gia phụ cận Đại Nhật Tiên Tông sao?"
Trần Húc Chi kỳ quái nói: "Vì sao phải chuyển đi?"
Giản Thành uyển chuyển nói: "Nếu ma môn thẹn quá hóa giận, có thể đối với người nhà người nguy hại hay không?"
Trần Húc Chi không xác định nói: "Ngũ Hà trấn lệ thuộc Lâm quốc, Lâm quốc cũng là nước phụ thuộc vào Đại Nhật Tiên Tông chúng ta, nội ứng ở Lâm quốc nên có đệ tử tông môn tọa trấn ở đây."
Giản Thành lắc đầu: "Nơi này hảo sơn hảo thủy, linh khí sung túc, kỳ thật không chuyển cũng đúng, bất quá......... ma môn có không ít bí thuật có thể thi triển thông qua quan hệ huyết thống, vạn nhất có người theo dõi ngươi, đến lúc đó liền phiền toái."
Sau khi Trần Húc Chi trầm mặc thật lâu, y có chút đau đầu: ".........ta hiểu ý người, khi ta trở về vòng một chuyến đến thủ đô Lâm quốc, cùng sư huynh trong tông môn trấn thủ tại đây nói một tiếng, đem cả nhà chuyển đến kinh thành."
Trần Húc Chi nếu như nói với người trong nhà rằng các ngươi đừng ở nơi này nếu không sẽ vì ta mà chết, phỏng chừng người trong nhà một người cũng không đồng ý chuyển.
Cái gọi là lá rụng về cội, đặc biệt là lão thái gia cùng lão phụ nhân, chỉ sợ bọn họ tình nguyện chết ở chỗ này, cũng không muốn rời đi.
Đại ca quản lý cửa hàng, nhị ca muốn thi cử nhân, không bằng đưa tất cả bọn họ đến kinh thành, đại ca có thể mở một cửa hàng ở kinh thành, nhị ca có thể khảo thí gần đó, nếu cả đại ca nhị ca đều ở kinh thành, hai vị lão nhân tất nhiên sẽ không lưu lại ở quê quán, khẳng định cũng đi kinh thành cư trú.
Giản Thành nhíu mày, hắn há mồm muốn tiếp tục khuyên, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, hắn nhắc nhở Trần Húc Chi: "Nhà các ngươi được hưởng linh khí từ năm dòng sông, có lẽ cháu trai cháu gái ngươi cũng có kinh căn, ngươi có thể kiểm tra một chút, nếu bọn họ nguyện ý, ngươi cũng có thể mang vào Đại Nhật Tiên Tông."
Tinh thần Trần Húc Chi rung lên, y gật đầu: "Cái này ngược lại thì khả thi, ngày hôm nay đã muộn, ngày mai ta liền nói cùng mẫu thân một chút, nhìn xem ý tứ của nhóm huynh trưởng cùng tẩu tử."
Khi hai người đang nói chuyện phiếm, nữ tử hôn mê trên giường ưm một tiếng, tỉnh lại.
Giản Thành lập tức lui ra sau một bước, tránh ở sau lưng Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, cười cười với nữ tử: "Đạo hữu tỉnh."
Trên mặt nàng kia lập tức xuất hiện thần sắc đề phòng cùng kiêng kị, nàng nhanh chóng nhìn nhìn bốn phía, sau đó ngơ ngẩn.
Trần Húc Chi nhàn nhạt nói: "Chúng ta đang ở nhờ nhà dân, không biệt đạo hữu muốn đến nơi nào? Nếu như có, liền thỉnh tự nhiên rời đi."
Y trực tiếp bắt đầu đuổi người đi.
Giản Thành âm thầm líu lưỡi, Trần sư huynh làm mặt lạnh cũng thật có khí thế.
Thần sắc nữ tử hòa hoãn một chút, nàng mở miệng, thanh âm ngoài dẹ đoán kiều nộn thanh thúy.
"Là ngài đã cứu ta?"
Nàng nhìn Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi vừa muốn để lộ Giản Thành ở sau lưng, Giản Thành lén lút chọc sau lưng Trần Húc Chi một cái.
"..........." Trần Húc Chi khóe miệng co rút, y khô khan nói: "Nga, thấy ngươi trôi trong nước, tùy tay mà thôi."
Nữ tử bình tĩnh nhìn Trần Húc Chi, đột nhiên giãy giụa xuống giường, nàng trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Trần Húc Chi, phủ phục trên mặt đất, ôn nhu nói: "Tiểu nữ tử Ngô Thanh Nhi, đa tạ ân cứu giúp của tiền bối, tiểu nữ tử không có gì báo đáp, nguyện ý đi theo bên cạnh tiền bối, làm trâu làm ngựa không một câu oán hận!"
Trần Húc Chi: "............................"
Giản Thành: "............................."
Trần Húc Chi đột nhiên quay đầu bóp cổ Giản Thành: MDZZ nói là mẹ của Ngô Thanh Nhi cơ mà?!
Giản Thành bị bóp chạt cổ cũng không có phản ứng hắn trợn mắt há mồm, phảng phất như bị trời giáng kim thần lôi, đem hắn đánh đến ngoại tiêu lý nộn (ngoài cháy trong sống).
Tiểu nha đầu mười bốn mười lăm thanh âm ngọt khả nhân, nụ cười đáng yêu kia, tiểu nha đầu khi thì ôn nhu, khi thì hoạt bát, khi thì làm nũng, khi thì nghịch ngợm kia, tiểu nha đầu cuối cùng khóc lóc không muốn trở thành muội muội của hắn, muốn trở thành nữ nhân của hắn kia.........
Giản Thành trước mắt tối sầm, hận không thể trực tiếp ngất xỉu.
Trần Húc Chi bóp cổ Giản Thành lay đến nửa ngày cũng không thấy bất luận phản ứng gì, nhìn kỹ, phát hiện Giản Thành đã hoàn toàn choáng váng.
Trần Húc Chi bị tức giận đến vui vẻ, y ném một cái xem thường, tức giận nói: ".............Ngô đạo hữu, ngươi nhận sai người, không phải ta cứu ngươi, là Giản đạo hữu bên cạnh ta cứu."
Ngô Thanh Nhi lại cười nói: "Xin ngài không cần phủ nhận, tiểu nữ thành tâm báo ân, còn xin ân nhân cho tiểu nữ cơ hội này."
Nàng cúi đầu, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, mỹ lệ mà vũ mỵ.
"Nếu như ân này không báo, tiểu nữ về sau mỗi ngày tu hành đều sẽ tâm thần không yên, tưởng tưởng đến việc tiểu nữ tử mỗi ngày đều có thể bình yên tu hành đều là nhờ có đạo hữu ban tặng, mà tiểu nữ không hề có bất luận cử chỉ hồi báo gì, tiểu nữ nhất định sẽ bị vây trong tâm ma!"
Ngô Thanh Nhi ngẩng đầu, rõ ràng chỉ là dung nhan thanh tú, giờ phút này lộ ra một cỗ cương nghị cùng mềm dẻo, làm cho người nhịn không được muốn ôm nàng vào trong ngực ôn tồn an ủi.
"Còn xin đạo hữu thành toàn ta!"
Nàng lần thứ hai bái phục.
"............" Trần Húc Chi có ý tưởng giống Giản Thành đồng thời lùi ra sau một bước, cũng tránh đi nhất bái này.
Trần Húc Chi đưa mắt ra hiệu cho Giản Thành: Ngươi mang về, ngươi giải quyết!
Giản Thành kiên định lắc đầu, hắn đáng thương hề hề mà nhìn Trần Húc Chi: Sư huynh! Cứu ta!
Trần Húc Chi lãnh khốc vô tình tỏ vẻ: Ta không phải sư huynh ngươi! Chính ngươi tự mình giải quyết!
Giản Thành trợn tròn mắt, hắn dại ra vài giây, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Hắn tiến đến bên người Ngô Thanh Nhi, cười hì hì nói: "Ngô đạo hữu, sư huynh không cần thị nữ hầu hạ, không bằng ngươi đi theo ta đi?"
Trần Húc Chi sửng sốt, y nhìn về phía Giản Thành.
Ánh mắt Ngô Thanh Nhi hơi lóe, nàng hơi hơi cúi đầu, lông mi dài mà rậm như cây quạt chớp chớp, phảng phất giống như cánh ve phất qua đầu tim, nàng ôn nhu nói: "Tiểu nữ tử một lòng báo ân, nếu ân nhân đồng ý, tiểu nữ tử tuyệt không hai lời."
Sau khi nói xong câu đó, nàng lại cẩn thận liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái.
Cái liếc mắt này như kể ra vô số nhu tình cùng ái mộ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, lặng yên không một tiếng động quấn lên trong lòng.
Nam nhân bình thường thấy một màn như vậy, đều sẽ thuận thế nhận lấy Ngô Thanh Nhi.
Nhưng mặc kệ là Giản Thành hay Trần Húc Chi, bọn họ đều không phải người bình thường.
Nhìn đến phản ứng của Ngô Thanh Nhi, sắc mặt Giản Thành biến đổi, lợi dụng vị trí, Ngô Thanh Nhi nhìn không tới biểu tình của Giản Thành, nhưng Trần Húc Chi ở phía đối diện lại thấy rõ ràng.
Biểu tình âm trầm đáng sợ này, giống như giây tiếp theo liền sẽ bạo khởi đả thương người.
Giản Thành ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh băng, hắn nhìn về phía Trần Húc Chi mở miệng khoa tay múa chân một cái khẩu hình.
Mục đích.
Ngô Thanh Nhi vì sao nhất định phải đi theo bên người Trần Húc Chi?
Năm đó nàng lại vì sao xuất hiện bên người Giản Thành?
Mục đích của nàng rốt cuộc là gì?
Trần Húc Chi ngầm hiểu, y nhìn Ngô Thanh Nhi nhu nhược động lòng người thình lình nhớ tới tiểu sư muội trong tông môn.
Y trầm mặc một chút, ai, nếu sư muội nhìn thấy y mang theo Ngô Thanh Nhi hồi tông môn, nàng sẽ phản ứng như thế nào?
Nhất định sẽ rất thú vị.
Y rốt cuộc mở miệng: "Cũng được, một khi đã vậy, ngươi liền đi theo ta đi."
Sau khi Ngô Thanh Nhi nghe câu nói như thế, trong lòng buông lỏng.
Nàng thành công.
================
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Chu Tinh công thành lui thân.
Thay đổi người