Lăng Nhữ Y ngắm nhìn hoa rơi, những cánh hoa đỏ rơi trên vai anh, Lăng Nhữ Y nhìn anh đang khụy gối cầu hôn.
Trái tim cô nghẹn lại, một trần xuyến xao cồn cào trong lòng ngực chạy thẳng lên đôi mắt làm cho nó đỏ ửng.
Cô vốn tưởng chỉ là một bữa tối lãng mạn nên ngoài, không ngờ đến, quá sức tưởng tượng của cô rồi.
Anh khụy gối chờ đợi hồi âm, gương mặt tuấn tú ngắm nhìn cô, hai tay giơ cao chiếc hộp đen sang trọng, ánh kim trên nhẫn bạc loé lên.
Lăng Nhữ Y khẽ cười, đôi mắt cô đỏ hoe nhìn anh, xuyến xao vui mừng không thành lời làm cho giọng bị nghẹn lại, cô thổn thức đáp.
"Gả cái gì nữa? Chẳng phải là em đã gả cho anh rồi sao?"
Mạc Đình Quân nghiêm mâu, chính trực nhìn cô, anh đáp lại.
"Em gả cho anh, lần này là em gả cho anh, không phải vì gả thay cho bất kỳ ai cả."
Nhắc đến chuyện gả thay, trái tim Lăng Nhữ Y thổn thức đến lạ, cuối cùng cũng có ngày này rồi, ngày mà... Cô không hình bóng của bất kỳ ai.
Lăng Nhữ Y nhìn nhẫn bạc, hai mắt đỏ hoe chảy xuống chất lỏng nóng hổi vì hạnh phúc, cô nâng nhẹ lên bàn tay trái của mình, giơ ra ngón áp út giống như đang dùng mắt để đo ngón tay với nhẫn bạc kia. Gương mặt cô đỏ bừng lên, đôi mày thanh nhíu lại, nước mắt cứ chảy xuống khiến cho cô thổn thức không thành lời.
"Có... Có vừa không?"
Mạc Đình Quân vội vàng đứng dậy, anh rút ra nhẫn bạc khỏi hộp đen, tay nắm lấy tay cô, tay còn lại đem nhẫn bạc kia đeo vào ngón áp út. Chiếc nhẫn bạc đeo vào ngón tay cô, vô cùng vừa vặn, vừa khít vào ngón tay cô.
Mạc Đình Quân giương ra nụ cười thoả mãn, anh hồi đáp.
"Rất vừa là chuyện khác."
Anh nắm lấy tay cô, xoa xoa chiếc nhẫn trên tay cô, Mạc Đình Quân vội ôm lấy cô vào lòng, anh ôm chặt cô trong tay, khẳng định lại.
"Vậy là em chịu gả cho anh rồi đấy, nhẫn đeo vào rồi, không có được tháo ra đâu."
Lăng Nhữ Y được anh ôm, cô mếu lớn, đôi mày thanh nhăn chặt lại ép ra mấy giọt nước mắt nóng hổi, trái tim vừa vui vừa mừng, lại vừa tủi thân.
"Nhưng... Nhưng mà... Hồi trước anh bảo... Em không xứng."
Bốn năm trước, cũng là khoảng khắc anh trao nhẫn vào ngón tay cô, anh đã nói cô không xứng. Chuyện đó đến giờ phút này vẫn là con dao cứa cắm vào trái tim cô, Mạc Đình Quân ôm chặt cô, hận không thể bóp chết chính mình khi ấy.
Tay gì chặt cô đang thổn thực vào lòng, cố gắng xoa dịu vết thương trong lòng cô, anh cương nghị lãnh đạm.
"Anh tồi tệ, anh khốn nạn, anh của khi đó xứng đáng bị trời đánh ah, anh xin lỗi. Anh không bao giờ như vậy nữa, bây giờ là anh không xứng với em."
Lăng Nhữ Y hít hít cái mũi, nuốt xuống ngụm đau lòng, giọng vẫn rất run mếu máo phản ứng lại.
"Thôi đi, không cần bị trời đánh, trời đánh anh chịu không có nổi."
Trời mà đánh anh thì anh có mà lâm mồ xanh mã đẹp, khi ấy thì còn ai để cho cô giận cô hờn. Lăng Nhữ Y mếu máo khóc, Mạc Đình Quân ôm ấp cô, vỗ về tấm lưng nhỏ đang run rẩy trong lòng.
Nói tới nói lui, cô vẫn thương anh thế thôi, Mạc Đình Quân khẽ cười, hôn lên mái tóc ngọt ngào.
"Vậy là em chịu gả cho anh rồi, anh sẽ tổ chức một hôn lễ thật là lớn cho em, anh sẽ dùng một hôn lễ xứng đáng giành cho em, để mọi người biết được, Lăng Nhữ Y là phu nhân của anh. Cả đời này của em có Mạc Đình Quân anh bảo bọc, không một ai có thể tổn thương em nữa" Mạc Đình Quân buông ra cô, tay anh chạm lên gương mặt xinh đẹp, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, ánh mắt anh đầy yêu thương dành cho cô. Trong ánh mắt của anh, lúc này chỉ có duy nhất gương mặt non trẻ đáng yêu đỏ hồng của cô, ngón tay anh xoa xoa gò má đầy cưng chiều "Ngoài anh ra, chẳng một ai có thể khiến em đau lòng nữa."
Nghe anh nói vậy, mắt đẹp cô trừng lên, giơ ra nắm đấm đập vào ngực anh hờn dỗi.
"Anh còn nói vậy... Còn muốn khiến người ta đau lòng nữa hay gì?" Đúng là chỉ có mình anh mới có thể khiến cô đau lòng đến.chết đi sống lại, cơ mà anh nói như vậy, chẳng lẽ về sau có ý định trêu đùa với tấm lòng của cô à?
"Không có, anh nào dám" Mạc Đình Quân nắm lấy tay cô, anh hôn lên tay cô, hai tay lại túm lấy gương mặt cô, chùi đi nước mắt liền hôn chụt lên cánh môi mềm.
"Anh không dám, thật sự không dám, thương em còn không hết nữa là."
Nghe vậy, Lăng Nhữ Y bậm môi, hàng mi rũ xuống mới buông lỏng, nâng lên một nụ cười xinh đẹp.
Đứng trong vòng tròn nến đỏ, cánh hoa phủ đầy dưới chân, hoa cũng không còn rơi nữa, cô nâng lên nụ cười tươi tắn, nụ cười hạnh phúc của thiếu nữ tuổi hồng. Nụ cười tươi đẹp nhất, đôi mắt cô sáng lấp lánh như vì sao đêm, cô trong môi cười đẹp như nàng công chúa cổ tích. Khiến cho anh nhìn đến ngất ngây, đến đôi mắt mở to hơn để ngắm nhìn tròn vẹn sự xinh đẹp đến xuyến xao lòng ngực này.
Giọng cô dịu dàng, ngọt ngào thiếu nữ tựa mây hồng khiến anh đắm say.
"Em không cần giang sơn, lấy cả đời anh đổi cho em là được rồi."
Mạc Đình Quân cũng nâng lên nụ cười tuấn tú, lịch lãm cường nghị.
"Được."
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nắm lấy tay cô bước ra vòng tròn nến đỏ, đi đến bàn ăn rượu đỏ đang chờ đợi để dùng bữa. Bỗng dưng Nhữ Y dừng chân, đây có lẽ là thời điểm rất tốt, cô khẽ nói.
"Nhưng mà anh đừng triệt sản được không?"
Mạc Đình Quân xoay đầu nhìn cô, câu nói này của cô đi lệch tầm kiểm soát của anh, sao đột nhiên lại nói đến chuyện triệt sản.
"Không, anh không muốn em đau như thế nữa, hôm đó đủ doạ chết anh rồi, ngày hôm đó là may mắn, nếu lỡ như em có chuyện gì thì anh phải biết sống sao?"
Lăng Nhữ Y ngược lại với lo lắng của anh, cô hoàn toàn vô tư, cô tươi tắn vẽ ra nụ cười đáng yêu, gương mặt trái xoan nâng lên ý cười.
"Nhưng mà em muốn có con."
Câu nói hoàn toàn vô tư của Lăng Nhữ Y, cô không hề nghĩ cho gả đàn ông ngoài ba mươi bị bỏ đói một năm rưỡi qua. Câu nói đánh vào lòng anh, gợi lên con sói dục vọng trôn sâu trong lòng, anh nhìn về bàn ăn phía sau đã trở nên vô nghĩa.
Gương mặt anh mị lên nụ cười tà, anh bế lấy Lăng Nhữ Y, đi ngược vào bên trong, Mạc Đình Quân bế cô vào căn phòng đã được trang trí ánh đèn màu vàng kim, nếm thơm nồng nàng đẩy kích thích, hoa hồng rải khắp giường.
Anh ôm cô, cả hai ngã xuống giường lớn, mấy cánh hoa trên giường tung bay, anh cúi xuống ngấu nghiến hôn hít lên môi cô. Câu nói kia đánh con thú dữ trong anh tỉnh lại, câu nói kia chứng tỏ cô đã sẵn sàng, Mạc Đình Quân hôn trên môi cô, ngấu nghiến đôi môi non mềm quấn chặt lưỡi nhỏ hút lấy mật ngọt từ miệng Lăng Nhữ Y.
Cô cũng đáp ứng anh, há miệng quấn lấy lưỡi thô bạo kia quấn quýt, hôn nhau phát ra tiếng nước chụn chụt cùng tiếng thở của Nhữ Y. Nụ hôn khiến cho thân nhiệt cả hai nóng lên, cô cũng mê màng rơi vào màn khởi đầu của cảm dỗ ngọt ngào.
Anh trượt nụ hôn xuống cổ, hôn lên cổ thiên nga xương đòn gợi cảm, hôn lên tất da tất thịt trước đồi căn mọng mềm mại. Nhữ Y tận hưởng nụ hôn, cơ thể phát nóng, Mạc Đình Quân hôn lên gò bồng căn mọng, đũng quần căn trướng đội lên con sói to ham muốn. Anh cũng phát nóng, anh hôn hít trên đồi gò bồng, tay cầm lấy cánh tay cô, kéo tay cô câu lên cô anh. Lăng Nhữ Y rất phối hợp câu cổ anh, anh vừa hôn sâu trên cánh môi, vừa kéo cô nâng dậy, tay nắm lấy khoá váy phía sau kéo xuống. Tia kéo chạy rẹt một đường, anh buông ra nụ hôn, thả cô nằm xuống. Tay chạm lên váy áo trước ngực đã bị cởi khoá phía sau, chỉ cần anh kéo nhẹ váy sẽ tuột xuống giải thoát đôi bồng đào.
Anh chạm lên ngực váy, hôn lên cổ lại men lên càm, men lên môi cô, anh nhìn vào cô đang mê mang vì nụ hôn nồng cháy, âm thanh anh trở nên khàn khàn dụ hoặc.
"Bảo bối, em muốn bé trai hay bé gái?"
Lăng Nhữ Y đưa đôi mắt mê hoặc nhìn anh, giống như một tiểu yêu tinh, hai tay cô vương lên câu lấy cổ anh, cô hướng đến hôn lên môi anh. Cô vẫn vụng về như ngày này, hôn hấp ở hai cánh môi làm ướt môi Mạc Đình Quân, kéo ra hơi thở mê hoặc đến say đắm, cô thở ra hơi nóng, mị hoặc nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô tìm con sói đen trong mắt anh, cô khơi lên mào hưng phấn trong tâm trí anh, đáp lời.
"Muốn bé của anh."
Không cần biết bé trai hay bé gái, cô chỉ cần biết, cô muốn của anh.
Mạc Đình Quân nở ra nụ cười khà khà dị hoặc.
"Ah~ Tiểu yêu tinh."
Tay đặt trên ngực váy tuột xuống, giải phóng đôi bồng đào mọng nước, giải phóng trắng nõn căn tròn. Mạc Đình Quân đói khát gặm lấy một bên nụ hoa hồng gậm mút, nắm lấy một bên xoa bóp thành đủ loại hình thù.
Nó tan chảy, nó mềm mại tan chảy trong lòng tay anh.
A.... Cảm giác sung sướng này, chính là cảm giác này, anh nhớ cảm giác này.
Mạc Đình Quân nắm lấy đồi nhũ xoa nắm, ngậm mút nụ hoa, đầu lưỡi quấn lấy nụ hoa hồng vẽ thành vòng tròn, trêu ghẹo nụ hoa đến khi nó căng cứng. Anh buông ra đồi hoa bị xoa đến nóng cứng, bàn tay lướt trên làn da chạy qua bụng đi xuống u cốc, ngón tay chạm vào u cốc ướt át, anh đem một ngón tay đi vào trong cô, buông ra nụ hoa trong miệng, nụ hôn trượt trên làn da cô đi xuống bụng.
"Ách..."
Lăng Nhữ Y nấc lên, ngón tay anh đi vào, anh lại hôn lướt trên mặt bụng, làm cho cô rùng người nấc ra tiếng. Gương mặt cô dần nóng hổi, ngón tay anh ở trong u hoa chà vào vát thịt, nụ hôn lướt trên bụng chạy qua rốn, chạy xuống bụng dưới.
Cô mơ hồ, cảm giác nụ hôn ẩm ướt đang dần đi xuống, Lăng Nhữ Y thẹn đỏ mặt, hình ảnh lần trước anh hôn phía dưới xẹt qua đầu, cô vội vàng nâng người dậy muốn ngăn cản. Nhưng đã không kịp rồi, cô không nhanh bằng anh, anh hôn lướt qua bụng, qua rốn, chạy xuống bụng dưới, hôn thẳng tiến đến vị trí ngón tay đang cắm vào.
"Oa..."
Lăng Nhữ Y vung lên hai chân đá lên không trung, muốn khép chân lại nhưng kẹt đầu anh ở giữa, đầu lưỡi ướt át cùng ngón tay đi vào trừu đưa thịt nộn trong thân thể nóng rực của Nhữ Y. Cô vừa thẹn vừa xấu hổ, cơn trào dâng lùng bùng trong ngực muốn tuông ra, Lăng Nhữ Y toàn thân đỏ bừng, hai đùi ngon không thể khép lại vì đầu anh chôn ở đó.
Cô vươn ra bàn tay, xấu hổ quá, bàn tay nhỏ đưa xuống chạm vào đỉnh đầu anh muốn đẩy đầu anh đi. Ngay giây phút tay cô chạm vào tóc anh, Mạc Đình Quân ma quỷ liếm lấy mút để, ngón tay cong lại co rút bên trong u hoa ướt đẫm tiết nước.
"Á..."
Lăng Nhữ Y nấc tiếng rên rỉ, tay cô chạm vào tóc anh, không thể đẩy ra anh, cơ thể đỏ bừng rút lại, bàn tay nhỏ đổi lại nắm lấy tóc của anh. Chiếc lưỡi ma quỷ ướt át kia khuấy động bên trong Nhữ Y, cao trào đổ đến làm cho toàn thân cô đỏ bừng lên run rẩy. Cô ngữa đầu, ngón chân co quắp, bàn tay túm lấy tóc anh rên rỉ ra một âm mê hoặc.
"Ưm..."
Cào trào đi qua, sảng khoái đổ xuống cô buông lỏng cơ thể, tay thả ra tóc anh nằm buông thả trên giường. Mạc Đình Quân nâng đầu dậy, hai tay đem quần áo trên người cởi ra, mắt nhìn đăm đăm tiểu yêu tinh nằm hít thở dưới thân.
Anh giải phóng chính mình, cô mê mang nhìn thấy gương mặt anh, Mạc Đình Quân liền nhếch lên môi cười liếm trên mép môi. Lăng Nhữ Y đỏ bừng, cả cơ thể như ráng chiều chín mùi.
Anh chen vào giữa chân cô, đem thô dài đặt vào vị trí nó nên thuộc về, đem thắc lưng ưỡn thẳng cảm mình vào bên trong mềm mại ướt đẫm. *** **** đâm vào trong, Lăng Nhữ Y túm lấy đệm giường, bàn tay nắm cả đệm cùng mấy cánh hoa hồng.
Gương mặt thiếu nữ như ráng chiều tà đỏ ửng, người đàn ông sảng khoái cực điểm, nhung nhớ đã lâu, ham muốn tích tụ bung trào, đem tất cả thương nhớ trừu đưa.
Tay nhỏ nắm lấy ga đệm, hoà trộn cùng những cành hoa hồng, cô siết chặt cánh hồng cùng đệm trắng, vấy ra vết hoa hồng nát nghiền thấm vào đệm trắng. Cơ thể trừu đưa theo tiết tố thương nhớ của người đàn ông, toàn thân sảng khoái cùng anh trôi lên những tầng khoái hạc.
Hai thân thể nhung nhớ đã lâu, ham muốn trần trụi quấn chặt vào nhau, trôi qua một đêm đượm tình đầy yêu đến nồng say cháy bỏng.
Sáng hôm sau.
Lăng Nhữ Y được Mạc Đình Ôm trong lòng, anh ôm cô cực kì dịu dàng đặt cô nằm trên lòng ngực mình. Anh xoa xoa mái tóc cùng làn da trên tấm lưng trần trụi, cô mơ màng tận hưởng dịu dàng của anh.
Cánh cửa sổ trong suốt nhìn thẳng ra bầu trời trong suốt trên cao thành phố, ánh sớm phù sương, cô nhẹ nhành nắng, nhìn ra cửa số lớn bầu trời sương mù, hình như còn có tuyết.
Tuyết rơi rồi...
Lăng Nhữ Y trầm tư, thì thầm câu thần chú mà mỗi năm, vào thời gian này cô đều trông đợi.
"Đông đến rồi."
Âm thanh cô ngọt ngào, dịu dàng thốt lên.
Mạc Đình Quân ôm cô, cô nằm trên ngực anh mềm mại, anh vươn hai cánh tay ôm lấy tấm lưng yêu thương, hai cánh tay to bảo bọc cô trong lòng, âm thanh sáng sớm khàn khàn hội ứng.
"Ừ, đông đến rồi, có lạnh không?"
Lăng Nhữ Y tựa mặt vào lồng ngực vững chắc ấm nóng, tai lắng nghe những nhịp tim đập thật êm ái, tận hưởng ấm áp dịu dàng.
Thình thịch.
Cô nâng môi, vẽ ra nụ cười bình an như gió đông nhẹ gõ trên cánh cửa sổ.
"Không lạnh nữa..."
Lăng Nhữ Y có Mạc Đình Quân ở đây rồi, không lạnh nữa, từ nay về sau đều có anh ở đây rồi, gió kia không còn lạnh với cô nữa.
Chờ được rồi... Ngày cô không còn là hình bóng của ai kia nữa.
Đợi được rồi... Ngày nhẫn bạc trên tay vừa khít ngón tay.
Trông được rồi... Ngày âm thanh thình thịch trong lồng ngực này chỉ thuộc về riêng cô.
Mong được rồi... Ngày Mạc Đình Quân dành cả cuộc đời cho Lăng Nhữ Y.
Đã đợi được rồi, ngày đông không lạnh nữa.
_Hoàn văn_