Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 15: Không có tư cách cự tuyệt




Sáng hôm sau, Lăng Nhữ Y thức dậy, ở bên tủ cạnh giường đặt hộp thuốc cùng một ly nước lọc nhắc nhở cô uống thuốc, Lăng Nhữ Y cũng không muốn có con nhanh uống thuốc.

Kể từ đây, Lăng Nhữ Y và Mạc Đình Quân rơi vào một vòng lặp, chỉ cần anh trở về nhà lập tức sẽ đè Lăng Nhữ Y ra phát tiết, sáng hôm sau tỉnh lại anh đã rời đi, đặt bên tủ cốc nước lọc nhắc nhở cô uống thuốc.

Anh trở về nhà phát tiết trên người cô, khi cô tỉnh lại anh đã rời đi chỉ để lại một cốc nước lọc. Cứ như vậy kéo dài cả một tháng trời, Mạc Đình Quân cách một ngày sẽ trở về nhà ngủ một đêm, mà đêm đó chắc chắn sẽ hành hạ Lăng Nhữ Y đến ngất đi.

Lăng Nhữ Y cố gắng phản kháng đến mấy cũng vô dụng, ở căn hộ chỉ có hai người, Lăng Nhữ Y không tài nào chống đối được Mạc Đình Quân, một gã đàn ông cao to lớn tướng còn cô chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm. Phản kháng đến mấy cuối cùng cũng chỉ có nằm dưới thân anh khóc lóc rên rỉ, đã có mấy hôm, vì Lăng Nhữ Y phán kháng kịch liệt, Mạc Đình Quân càng mạnh bạo cuồng sát, truy cùng đuổi tận rong ruổi chạy nước rút trong cơ thể cô.

Lăng Nhữ Y hôm sau ngủ li bì cả ngày, đến tối mới tỉnh dậy, hiển nhiên ngày hôm đó cô không đi làm, hôm sau vào công ty, trưởng phòng Lâm mắng cô một trào. Lăng Nhữ Y liên tục nghỉ làm không phép như vậy, số lần bị trưởng phòng Lâm phê bình nhảy vọt, nhân viên trong công ty dần dần chẳng xem Lăng Nhữ Y ra gì cả.

Bây giờ họ không còn che miệng đàm tiếu về cô nữa mà họ có thể thẳng thừng chê cười ngay trước mặt cô, Lăng Nhữ Y cũng chỉ có thể giả điếc giả câm, bỏ ngoài tai những chê cười ấy. Bề ngoài cô giống như chẳng hề quan tâm, thật ra sâu trong thâm tâm cô lại vô cùng để ý, từng lời nói, từng chê cười của mọi người đục khoét trái tim nhỏ nhoi của Nhữ Y.

Hôm nay tan làm, trở về căn hộ, nơi bình yên nhất của Nhữ Y, nhưng mà dạo này nó cũng không còn bình yên nữa. Hôm qua Mạc Đình Quân đã trở về rồi, theo lệ hôm nay anh sẽ không ở nhà, cô đã có thể thư giãn, Lăng Nhữ Y nấu một bát mỳ trứng cùng một ít rau, ngồi ở bàn ăn cặm cụi ăn, mấy ngày nay cô ăn rất nhiều, không hiểu vì sao lúc nào cũng có cảm giác đói. Ăn bao nhiêu cũng không lắp được cái bao tử, vừa đi làm về bụng đói meo cô phải nấu ngay một bát mỳ trứng.

À có thể là vì kỳ kinh nguyệt sắp đến, trước mỗi kỳ kinh nguyệt Lăng Nhữ Y đều ăn rất nhiều.

Ăn xong, Lăng Nhữ Y thả mình vào bồn tắm nóng thư giản, tận hưởng nước nóng xoa dịu gân cốt ngồi bàn làm việc cả ngày. Đang nằm trong bồn nhắm mắt tận hưởng, thoải mái khiến cô muốn ngủ tại bồn tắm, bỗng cô nghe âm thanh lạch cạch như tiếng mở cửa ở bên ngoài.

Lăng Nhữ Y bừng tỉnh, đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng tắm, âm thanh bước chân uy lực đặt lên mặt đất đang ngày một gần, cô bước ra khỏi bồn tắm cầm lấy khăn lau vội qua người, mặc vào áo tắm.

Áo tắm vừa được choàng vào, cửa phòng tắm bị đối phương mở ra, Lăng Nhữ Y chưa kịp thắc lại dây áo, cô xoay người vào phía trong gấp rút buộc lại dây áo tắm.

Bước chân vững vàng uy lực tiến lên, rất nhanh đã ngự ở phía sau lưng Lăng Nhữ Y, anh vươn đôi bàn tay từ phía sau vòng ra phía trước cầm lấy dây lưng áo tắm tháo ngược trở ra.

"Không được..." Lăng Nhữ Y đẩy tay anh ra, giữ lại dây áo tắm, xoay mặt lại nhìn anh "Hôm qua đã..."

Mạc Đình Quân thở ra hơi nóng, mùi hương nước hoa trầm quen thuộc phủ lên người cô, hai tay to kia gỡ ra bàn tay cô, cầm lấy dây áo tắm tháo ra, Lăng Nhữ Y nắm níu không xong. Cô nâng bước chân xoay người lại, hai tay chắn trước ngực anh chống đẩy, giọng nói nghiêm túc ngăn cản.

"Em hôm nay không được."

Hôm qua đã sinh hoạt, hôm nay anh lại muốn nữa?

Lăng Nhữ Y không phải một con búp bê, cô có hạn sự dụng, một tháng qua cứ cách một ngày anh tìm cô, cô sắp bị anh phá hư rồi. Lăng Nhữ Y phản kháng là thế, Mạc Đình Quân lấn tới túm lấy hai vai áo cô tụt xuống, vai trần lộ ra, anh cúi đầu hôn lên bã vai xinh đẹp vừa ngâm nước ấm nóng.

"A... Này..." Lăng Nhữ Y hai tay chống đỡ trên ngực áo anh dùng lực đậy, Mạc Đình Quân cắn lên bã vai Nhữ Y, ngấu nghiến da thịt cô trong miệng.

"Ách..." Lăng Nhữ Y đau đớn nhăn mày, cô cố hết sức đẩy anh nhưng không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chắn sẽ như những lần trước bị anh đè xuống.

Mi tâm Nhữ Y nhíu chặt, bàn tay siết chặt áo sơ mi của anh nhăn nheo, anh tụt xuống áo tắm lộ ra hai gò bồng, cúi đầu hạ nụ hôn từ trên vai trượt xuống, những vết hôn hôm qua còn chưa phai đỏ thẫm trên ngực. Lăng Nhữ Y cắn chặt răng, bước chân loạn choạng, anh ngậm lấy được một bên nụ hoa, Lăng Nhữ Y nhắm chặt mắt, ướt áp ngậm lấy một bên, một bên anh xoa nắn.

Chân thục lùi dùng lực hất mạnh cùng một tiếng thét lớn.

"Anh đủ rồi!"

Anh bị đẩy ra, cô vung lên bàn tay trong vô thức lướt qua gò má anh một cái đánh.

Chát.

Bàn tay cô vung lên, gương mặt anh nghiêng sang một bên, lòng bàn tay Lăng Nhữ Y đau rát, mấy đầu ngón tay chợt run, nhận thức được hành động cô thu tay hai giữ lấy áo tắm kéo nó ngay ngắn lại.

Đây là lần đầu tiên cô thét lớn trước mặt anh, còn ra tay đánh anh, Lăng Nhữ Y hành động không suy nghĩ, làm xong mới hối hận cúi đầu.

"Em... Em xin lỗi... Hôm nay không được..."

Mạc Đình Quân xoay lại gương mặt, gò má nóng rát, nhếch ra nụ cười, con ngươi đục màu trừng lên, anh bước lên một bước túm lấy hông Lăng Nhữ Y nhấc bổng, đặt cô ngồi trên bồn rửa cẩm thạch.

Anh áp sát gương mặt cô, để cô không thể tránh né ánh mắt của anh, giọng nói trầm ồ ồ như con quỷ dữ.

"Từ khi nào mà em có quyền kháng cự tôi?" Hai bàn tay to nắm lấy gương mặt cô nâng lên nhìn anh, hai tay nắm lấy tóc hai bên nâng đầu cô lên.

"Ư..." Lăng Nhữ Y đau chau mặt mài, từng sợi tóc bị kéo căng đau đớn. Cô muốn tránh mặt đi không được, bắt buộc phải nhìn anh, Lăng Nhữ Y khẩn cầu, đôi mi ứa ra hàng nước mắt nóng hổi "Em thật sự không được... Hôm qua anh đã..."

"Tôi không quan tâm!" Mạc Đình Quân quát lớn, hai tay hất ra gương mặt cô, Lăng Nhữ Y bị hất ngã ra phía sau bồn cẩm thạch, hai tay chống trên mặt bồn cẩm thạch lạnh tanh.

Giọng anh ồn ồn, lạnh lẽo như băng hà.

"Tôi không cần biết em có được hay không, chỉ cần đủ cho tôi phát tiết là được."

Lăng Nhữ Y vẫn giữ nguyên tư thế bị hất ngã, lạnh lẽo từ bàn cẩm thạch truyền vào lòng bàn tay cũng không lạnh bằng trái tim cô. Hốc mắt cô nóng nóng, cánh mũi cay cay, giọt nước mắt ứa ra chạy lăn tăn trên gò má. Cô nhìn vào hư vô, trái tim chết lạnh cất ra lời chua xót.

Cô cũng biết trong mắt anh, cô chỉ là một công cụ giải quyết nhu cầu, nhưng chính miệng anh thốt ra khiến cô thực đau lòng, đến tư cách cự tuyệt cũng không có sao?

"Anh cần giải quyết như vậy... Anh có thể tìm người khác..." Lăng Nhữ Y xoay mặt nhìn anh, nâng ánh mắt tuyệt vọng trừng lên "Em không phải công cụ cho anh..."

Mạc Đình Quân cất ra nụ cười, tuấn duật phong trần đen tối tàn độc đỏ mắt.

"Cần gì, ngay trước mặt đã có, cần gì phải đi tìm" Anh vung lên bàn tay nắm lấy áo tắm lông giật xuống "Chẳng phải em ham muốn tôi lắm sao? Em cố gắng tranh đoạt tôi từ tay chị em mà, sao bây giờ lại không dám nữa?"

Tuột xuống váy ngủ, anh rút ra phân thân to trướng hằn lên những sợi gân tím đỏ, vạch ra u hoa sưng đỏ đem chính mình đâm vào.

Lăng Nhữ Y hạ thấp người nằm xuống bệ cẩm thạch, đôi mày thanh chau chặt lại nhìn trần nhà trắng tinh, cánh môi mím lại bật ra âm đau đớn.

Anh như một vị thần cưỡi ngựa đi khai thác miền hoang vu, giọng nói anh lạnh lẽo, trầm trầm khàn khàn gầm gừ cùng luật động rút ra cắm vào điên cuồng.

"Em khát khao tôi đến tranh dành với chị của em, sao bây giờ lại sợ sệt như vậy? Tìm người khác? Cần gì phải tốn công sức như vậy, chẳng phải đã có em luôn âm thầm khát khao tôi sao? Tranh đoạt với cả chị của mình, Lăng Nhữ Y, bây giờ em lại làm thanh cao cái gì? Chính em đã biến tôi thành thế này, chính em đã dày vò tôi và Nhữ Nhi, chính em!"

Mỗi một câu nói, Mạc Đình Quân đều đem nó cắm sâu vào, giọng anh nặng trĩu đầy thù hận, thù hận cô đã giết chết tình yêu của anh.

"Lăng Nhữ Y, em thèm khát tôi thì tôi cho em."

Lăng Nhữ Y chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, hạ thể nhức nhói như đang sát nham thạch vào thân thể, cô trơ trơ mắt nhìn trần nhà, hai hàng nước mắt chảy ngược.

Phải rồi, tất cả... Là do cô tự chuốc lấy, là do chính cô gây ra đau khổ cho ba người, cho nên cô không có quyền cự tuyệt, nếu trách thì phải trách bản thân cô ba năm trước cướp đoạt anh từ tay chị.

Thứ cô khao khát từ anh... Là khao khát tình yêu của anh, khao khát nụ cười, ôn nhu và dịu dàng của anh, cô không khao khát tuyệt tình dày vò khổ đau này của anh.

Còn tiếp...

_ThanhDii