Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 2: Phu nhân Mạc tổng




Mạc Đình Quân bắt buộc phải cưới cô, hôn nhân ấy đến nay kéo dài cũng ba năm rồi.

Ba năm hôn nhân, nay Lăng Nhữ Y đã hai mươi lăm tuổi, cô đã nhận lấy được gì? Được một chiếc danh phu nhân Mạc tổng.

Hôn nhân lạnh nhạt, hai người là vợ chồng lại chẳng khác nào người dưng, có khi còn thua kém người dưng nước lả. Đêm tân hôn, Mạc Đình Quân bỏ mặc Lăng Nhữ Y một mình, cô dâu khoác váy cô độc ngồi cả một đêm thâu lạnh lẽo.

Cũng phải, anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là chị, là cô chen giữa hai người họ, là do cô phá hủy tình yêu của hai người họ. Mạc Đình Quân còn có thể thích cô sao?

Anh ấy căm ghét cô không hết, ba năm hôm nhân anh chẳng nói với cô một lời, lúc nào đối với cô cũng lạnh nhạt, ánh mắt chán nản ghét bỏ. Tất nhiên, Mạc Đình Quân chưa bao giờ chạm người Lăng Nhữ Y.

Hôn nhân này đối với Mạc Đình Quân chỉ là sự ép buộc, anh đối với nó cực kì ghét bỏ, kinh tởm. Chỉ có một mình Lăng Nhữ Y cố gắng níu kéo hôn nhân này, giống như lời mẹ từng nói, nếu hiện tại anh không có tình cảm, thì thời gian bên nhau lâu dài anh sẽ có thể có tình cảm với cô.

Chỉ cần có một chút tình cảm nhỏ nhoi thôi cũng được, chỉ cần có một chút thôi, Lăng Nhữ Y sẽ có thể cố gắng tiếp tục. Nhưng ba năm rồi, anh không một thay đổi nào, vẫn chỉ chán ghét cô.

Ba năm này, anh trở về nhà được bao nhiêu lần? Những lần anh ngủ cùng giường với cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hai bàn tay hoàn toàn không đếm hết, anh chưa từng cùng cô dùng bữa, chưa từng nói chuyện cùng cô.

Chỉ có Lăng Nhữ Y cố gắng níu kéo, nhìn thấy anh trở về nhà liền sốt soắn chuẩn bị cơm nước cho anh, dẫu biết rằng anh sẽ không động tới chúng. Chỉ có Lăng Nhữ Y lo lắng hỏi han anh, anh chẳng trả lời, một câu cũng không nói, những lắng lo của cô đối với anh chỉ là sự ồn ào phiền phức.

Lăng Nhữ Y thân là phu nhân của tổng giám đốc, người ta gọi cô là phu nhân Mạc tổng, vào Mạc thị lại chỉ được sắp xếp một vị trí hộ trợ kế toán nhỏ nhoi. Chuyện giám đốc và phu nhân không có tình cảm với nhau ai ai trong tập đoàn cũng biết, thậm chí, ngay khi có mặt phu nhân ở công ty, tổng giám đốc và cô thư ký riêng của mình vẫn có thể cư nhiên mập mờ. Đã có mấy lần tại công ty, chính mắt Lăng Nhữ Y nhìn thấy hai người bọn họ dang díu với nhau, Lăng Nhữ Y có thể làm gì được.

Cô không thể tức giận nổi trận giống như những bà vợ khác, cô không có cái quyền đó. Lăng Nhữ Y chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, bỏ ngoài tai mới lời đồn của nhân viên, những chê cười của người khác giành cho cô.

Trong Mạc thị, không một nhân viên nào thật sự tôn trọng Lăng Nhữ Y, họ ngoài Mạc cười nói vui vẻ với cô vì cô là tổng giám đốc phu nhân. Còn trong thâm tâm họ, phía sau lưng cô, họ dè biểu chê cười, khinh thường cô.

Vì dù là vợ của giám đốc đi chăng nữa, thân phận của cô cũng không bằng cô thư ký Hạ Tình bên cạnh tổng giám đốc. Tổng giám đối đối với Hạ Tình còn có tình trên giường, cảm trên công việc, còn với Lăng Nhữ Y, một chút tình cảm cũng không có.

Thậm chí có thể nói, tổng giám đốc đến nhìn vợ cũng thấy chán ghét, sự xuất hiện của Lăng Nhữ Y trong mắt tổng giám đốc lúc nào cũng phiền phức.

Nên, trong Mạc thị này có mấy người thật sự xem trọng phu nhân Mạc tổng này? Họ xem Hạ Tình mới là vợ thật sự của tổng giám đốc, còn cô, chỉ là một người vợ trên danh nghĩa bị ghét bỏ.

Có một lần, trưởng phòng kế toán đột nhiên gọi Lăng Nhữ Y, bảo cô mang tập tài liệu lên phòng cho giám đốc. Lăng Nhữ Y cầm lấy tệp tài liệu, như mọi khi mang lên phòng cho anh.

Đi đến trước khi vực thư ký không nhìn thấy Hạ Tình, cô cũng không nghĩ nhiều, đi đến phòng tổng giám đốc, gõ cửa nhẹ ba cái, không có âm thanh đáp trả. Lăng Nhữ Y đứng đợi vài phút lại nâng tay gõ cửa thêm một lần nữa, bên trong vẫn không có âm thanh trả lời.

Lăng Nhữ Y mới cầm lấy tay cầm cửa, đẩy nhẹ mở cửa phòng ra, cánh cửa vừa mở ra đã nghe thấy một âm thanh đầy ái muội.

"A... Aa..."

Lăng Nhữ Y bất động, đầu mi tâm cô chau lại, bàn tay trên tay cầm cửa chợt lạnh, bước chân Lăng Nhữ Y nặng trĩu nâng lên một bước, đẩy cánh cửa ra thêm một chút để nhìn vào bên trong.

Đập vào mắt cô là Hạ Tình không một mảnh vải đang ngồi trên người Mạc Đình Quân nhúng nhảy sung sướng, gương mặt xinh đẹp thoát tục đầy dục vọng đỏ bừng rên rỉ. Mạc Đình Quân tựa vào sofa đệm hưởng thụ, ánh mắt lạnh băng bắn về phía cánh cửa, nhìn cô với nửa con mắt lạnh lẽo.

Nếu là một người vợ bình thường, ngay lúc này nên la hét, nên tức giận chạy đến bắt gian tại trận, còn Lăng Nhữ Y, cô bất thần đứng im, mi dài rũ xuống che đi con ngươi tăm tối. Tay cô lạnh ngắt, lạnh hơn cả chốt cửa bằng đồng, giọng cô run rẩy nhỏ xíu, chỉ vừa đủ cho Nhữ Y nghe thấy.

"Làm... Làm phiền rồi..."

Mạc Đình Quân nhìn cánh môi nhỏ mấp mấy nghe được lời cô nói, ánh mắt chỉ có chán ghét thêm, bàn tay to nâng lên chạm vào hông Hạ Tình nắm lấy hai hông Hạ Tình nhấc lên hạ xuống cuồng nhiệt hơn, phát ra âm thanh phánh phách khiến người ta thẹn người.

"Aa... Mạnh quá... Sâu quá..."

Hạ Tình không hề nhận biết ra hiện diện của Lăng Nhữ Y, rên rỉ kiều mị cực sảng, Lăng Nhữ Y nhăn mày, đôi mắt nhắm lại xoay đầu, bước chân như bị điện giật thục lùi ngay lập tức, cô kéo mạnh lại cánh cửa.

Rầm!

Lúc này, Hạ Tình mới bị tiếng đóng cửa lớn làm cho giật mình, xoay đầu lại nhìn về phía cửa không biết là ai.

Lăng Nhữ Y đứng phía sau cánh cửa, chân lùi một bước, lại lùi thêm một bước, hai tay cô buông ra tài liệu từ lúc nào, giấy rơi phấp phới nằm trên mặt đất, Lăng Nhữ Y mở to đôi mắt ngấn nước, hai bàn tay siết chặt thành quả đấm ngăn cản lại cơn tê dại từ trái tim.

Cô hôm ấy tận mắt nhìn một màn ái muội, có chút không chịu đựng nổi, bỏ về ngay sau đó. Dù Lăng Nhữ Y đã từng nhiều lần nhìn thấy hai người họ mập mờ, nhưng hôm đó là lần đầu tiên nhìn thấy màn trần truồng quấn quýt. Cô chạy về nhà giống như đang trốn chạy sự thật, nhốt mình trong phòng cả một ngày hôm sau, đêm đó Mạc Đình Quân cũng không trở về nhà.

Có lẽ, đêm hôm đó anh đang ôm ấp Hạ Tình ở một căn hộ nào đó.

Còn cô chỉ cô quạnh một mình, đây chính là cái giá của Lăng Nhữ Y, cái giá cho việc làm người thứ ba phá hoại tình yêu của người khác, cái giá cho sự ít kỷ của bản thân. Cô thức trắng đêm đó, nước mắt đẫm trên mặt cả một đêm dài.

Hôm sau nữa, cô mới có thể bình tĩnh tiếp tục đến Mạc thị làm việc. Đến làm việc, Lăng Nhữ Y còn bị trưởng phòng khiển trách, la mắng vì bỏ về giữa chừng, còn nghỉ việc một ngày hôm sau mà không xin phép.

Hôm đó gặp Hạ Tình, cô ta còn cười cợt khinh thường Lăng Nhữ Y.

Lăng Nhữ Y cũng chỉ có thể cam chịu, cô không thể phản ứng, bởi khoản cách giữa người được yêu và người không được yêu rất xa, cô ấy được anh ưu ái còn cô thì không.

Năm đó, anh yêu chị chán ghét cô, chị bỏ đi rồi, anh có thể chấp nhận người phụ nữ khác là Hạ Tình cũng không muốn chấp nhận cô. Anh kinh tởm cô, đến một cái chạm cũng chưa từng động vào cô, anh không những không yêu cô, anh chán ghét cô đến tột cùng.

Phu nhân Mạc tổng, há ra cũng chỉ là cái danh xưng, danh phận của cô còn không bằng một tình nhân nhỏ bên ngoài.

Còn tiếp...

_ThanhDii