Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 25: Tình nhân hay phu nhân




Mọi người nhìn Nhữ Y, nhất là mấy cô gái, họ liên tục xì xầm.

Người ngoài có thể không biết bồ nhí hú hí với tổng giám đốc hôm nay là ai, còn riêng phòng kế toán, họ biết cô được gọi lên phòng tổng sau đó thì lan ra tin đồn cũng đủ để họ biết cô chính là bồ nhí đó.

Chuyện này phòng kế toán biết, sau hôm nay chắc chắn trên dưới Mạc thị đều sẽ biết, Lăng Nhữ Y vì chuyện này mà ũ rũ cả một buổi chiều, cô đang đứng ở máy nước tự động chờ ly sữa nóng của mình, thở dài ra một hơi thật phiền não.

Nhan Tiểu Linh đi đến bên cạnh hất vào vai Nhữ Y "Này, sao rầu rĩ như thế?"

Lăng Nhữ Y nhìn Tiểu Linh, trừng mắt "Còn hỏi, là do cậu chứ còn gì nữa, vừa rồi cậu khiến tớ nỡ mặt vô cùng."

"Á à" Nhan Tiểu Linh bật cười, ra là việc vừa rồi, khi mà Nhan Tiểu Linh nói lớn cho cả phòng kế toán đều nghe, nhớ lại lúc đó có mấy nữ nhân viên còn không chấp nhận sự thật.

"Chuyện có gì mà rầu, cậu và Mạc tổng là vợ chồng thì chuyện đó là sớm muộn" Nhan Tiểu Linh nhe răng ma quỷ, hai mắt loé lên tia sáng, nham hiểm che miệng cười khè khè.

"Ô hô, biết đâu" Nhan Tiểu Linh vuốt cánh tay Lăng Nhữ Y "Phu nhân được sủng lại thì khối nhân viên sẽ lật mặt nịnh nọt phu nhân, ây da, lúc ấy phu nhân lên hương rồi cũng đừng quên tôi đây đã một lòng sát cánh nga."

"Cậu thôi đi aaa" Cốc sữa nóng đã chế biến xong thơm lừng bốc ra làn khói trắng, Lăng Nhữ Y cầm lấy cốc sữa nóng, đẩy vai Tiểu Linh né ra đi về hướng phòng làm việc, Tiểu Linh lấy lon nước ngọt liền lẽo đẽo đi theo Lăng Nhữ Y.

"Nè nè, chiều nay cậu có muốn ăn thịt nướng không?"

Lăng Nhữ Y biết tổng Nhan Tiểu Linh muốn moi chuyện hôm nay lúc ở trên phòng tổng, lập tức từ chối "Không nha."

"Ồ..." Nhan Tiểu Linh bĩu môi "Thì bởi vậy, chắc bận về nhà cùng ai kia rồi há."

"Cậu im cái miệng cậu lại" Lăng Nhữ Y giơ ra hai ngón tay hình cái kéo kẹp cái mỏ nhọn nhiều chuyện của Tiểu Linh lại.

Cả hai vừa cười vừa đùa đi từ máy nước tự đồng về phòng, Nhữ Y và Tiểu Linh do đùa giỡn với nhau không chú ý, khi đi qua con cua liền va chạm với người khác. Sữa nóng trên tay Nhữ Y đổ ra, bởi vì cô cầm ly nước hướng vào mình, phần lớn sữa nóng đổ lên hai mu bàn tay và vạt áo của Nhữ Y, chỉ một ít bắn lên người đối diện.

"A..." Lăng Nhữ Y nhăn nhó, bỏng rát từ hai mu bàn tay khiến Nhữ Y chau mi, hai bàn tay run rẩy buông ra cốc sữa, Nhan Tiểu Linh liền hoảng hốt.

"Ấy Nhữ Y, có sao không?" Tiểu Linh nắm lấy hai tay Nhữ Y xem xét, hai mu bàn tay Như Y mẫn đỏ lên vì nước sôi, đơn nhiên rất nóng, sữa vừa mới ra lò kia mà.

"Hai người không còn chuyện gì làm à? Vừa đi vừa giỡn trong công ty?" Giọng nữ kiêu sang phát ra trách móc.

Nhan Tiểu Linh chỉ lo cho Nhữ Y, nâng đầu nhìn đối phương, đập vào mắt là Hạ Tình, người tình bé bỏng của Mạc tổng đây mà, Nhan Tiểu Linh nhịn xuống một bụng khó chịu, khẽ đáp.

"Chúng tôi xin lỗi, thật xin lỗi" Lúc này cần phải đặt Nhữ Y lên hàng đầu "Nào, vào phòng nghỉ trưa lấy đá chườm."

Lăng Nhữ Y nhìn cô bạn lo lắng cho mình mà quýnh lên, môi nhỏ chúm chím cười, cảm giác được lo lắng thật hạnh phúc đi. Hạ Tình nhìn thấy hai người chỉ có chướng mắt, đơn nhiên không thể đẽ dàng bỏ qua được.

"Đợi đã."

Tiểu Linh còn chưa bước đi đã bị gọi lại, Nhan Tiểu Linh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hạ Tình "Còn chuyện gì?"

"Cô cứ như vậy mà đi à? Ít ra phải xin lỗi tôi cơ chứ?" Hạ Tình phủi phủi tay áo bị mấy giọt sữa bắn lên, phủi như phủi một thứ rất dơ bẩn.

"Cô bị điếc à?" Nhan Tiểu Linh trừng lớn mắt, vừa rồi cô đã xin lỗi rồi, bây giờ cô ta còn nổi điên đòi hỏi cái gì?

"Tôi không nói cô" Hạ Tình bắn ánh mắt sang Lăng Nhữ Y ở bên cạnh Tiểu Linh "Là cô ta va vào tôi, còn làm bẩn áo tôi, cô ta mới cần phải xin lỗi."

"Con mụ điên này" Nhan Tiểu Linh khó chịu chửi thề một tiếng, cũng vì gấp rút muốn rời đi để lo cho Nhữ Y thế nhưng Hạ Tình này cứ cản lại. Nhan Tiểu Linh vừa khó chịu vừa nóng giận mắng, ngón tay trỏ chỉ vào người Hạ Tình.

"Cô bị điếc hay bị mù? Tôi đã xin lỗi, cô còn bắt Nhữ Y xin lỗi? Bẩn áo cô? Cô có thấy Nhữ Y đang cần phải chườm đá không?"

"Tôi không quan tâm" Hạ Tình kiêu căng đến hóng hách "Hai người làm bẩn áo tôi, đặc biệt là cô ta, cô ta phải xin lỗi, lịch sự cơ bản như vậy cũng không biết à?"

Hạ Tình và Tiểu Linh lớn tiếng với nhau, còn có Nhữ Y đứng ở bên, lập tức thu hút mấy nhân viên đến ngóng chuyện. Lăng Nhữ Y nhìn thấy mọi người chú ý, cô không muốn gây sự, Nhữ Y nắm lấy tay Tiểu Linh, đôi mi sụp xuống bởi vì dòm ngó của mọi người.

"Thôi mà..." Bất quá là cô xin lỗi, thật ra cũng là lỗi cô, mang nước nóng mà lại vừa đi vừa đùa, Lăng Nhữ Y vẽ ra nụ cười ngượng ngạo nhìn Hạ Tình "Tôi..."

"Không!" Nhan Tiểu Linh hất tay, cản lại lời xin lỗi đã đến miệng của Nhữ Y "Cậu chẳng cần phải xin lỗi cô ta, rõ ràng là cô ta muốn gây sự."

Rõ ràng Hạ Tình cố ý muốn hạ nhục Lăng Nhữ Y, để cho Nhữ Y cúi đầu xin lỗi cô ta trước mấy nhân viên. Nhữ Y ngu ngốc này lại thật sự chịu đựng, Tiểu Linh trừng mắt lớn mắt với Hạ Tình.

"Cô vừa vừa phải phải thôi, chúng tôi đã xin lỗi rồi cô còn muốn gây sự?" Tiểu Linh nắm lấy tay Nhữ Y, bàn tay đỏ mẫn đang run run lên khiến Tiểu Linh vô cùng xót, muốn dắt cô đi chườm đá.

"Mặc kệ cô ta, đỏ hết rồi, có đau lắm không? Đi chườm đá."

Nhưng Hạ Tình khoanh lại hai tay đứng chắn trước mặt Tiểu Linh, không cho Tiểu Ling đi qua, rất kiêu ngạo nhếch môi.

"Tôi sẽ không tránh cho đến khi cô ta xin lỗi tôi."

Tiểu Linh thật sự muốn chửi thề, cô ta nghĩ cô ta là tình nhân lâu năm bên cạnh tổng giám đốc liền có thể hốc hách vô lý như vậy? Cô ta đang lên mặt với ai đây? Nhữ Y là vợ của giám đốc, sao cô ta dám?

"Cô đang cản đường phu nhân đấy?" Tiểu Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Haha" Hạ Tình lập tức bật cười "Cái gì phu nhân? Tôi lại sợ quá cơ, ai lại chẳng biết Mạc tổng ghét cô ta đến chường nào, haha, phu nhân cái gì chứ haha."

Mấy nhân viên đứng theo phe của Hạ Tình cũng gật gù, tay che miệng cười, Nhan Tiểu Linh nhếch mép nhíu mày.

"Ít ra người ta là phu nhân trên danh nghĩa, đường đường chính chính được cưới về, còn cô chỉ là đồ chơi qua đường thôi thư ký Hạ."

Hạ Tình dừng lại nụ cười, gương mặt nghiêm lại lạnh lẽo, dám nói cô là đồ chơi qua đường, Hạ Tình tức giận trừng con ngươi như muốn nổ đom đóm mắt "Cô dám..."

"Àh, nói không chừng đồ chơi cũng sắp không được làm đồ chơi nữa, dạo này Mạc tổng hứng thú với phu nhân của tôi lắm" Nhan Tiểu Linh ngược lại không sợ hãi, còn rất thích thú. Lăng Nhữ Y nắm lấy tay Tiểu Linh, kéo nhẹ tay cô.

"Thôi, đừng náo nữa."

"Gì nha, tớ đâu có náo, là con mụ điên này náo loạn ấy" Tiểu Linh cười tươi.

Hạ Tình trừng lớn mắt, vung lên bạt tay.

Chát.

Mọi người lập tức xì xầm lớn hơn, gương mặt Nhan Tiểu Linh nghiêng một bên, Lăng Nhữ Y giật mình, cái tán đó gián xuống nhanh chỉ trong cái chớp mắt, cả Nhữ Y hay Tiểu Linh đều không phản ứng kịp.

"Cậu..." Lăng Nhữ Y nhìn gò má đỏ hồng của Tiểu Linh, cô mím môi ngẩn mặt nhìn Hạ Tình "Cô làm cái trò gì vậy? Sao lại đột nhiên đánh người?"

Hạ Tình nhếch lông mày đểu "Là do nó không biết quản lý cái miệng."

"Nhưng là do cô vô lý" Lăng Nhữ Y trừng lên đôi mắt đẹp.

"Nếu bây giờ hai người không xin lỗi tôi thì đừng trách tôi" Hạ Tình ngược lại nghênh mặt tuyên bố hùng hồn.

Lăng Nhữ Y nhiu lại mi, nghĩ xem Hạ Tình sẽ làm được cái gì, cô thầm cười, mi đẹp mị lên mê hoặc "Cô sẽ làm cái gì? Cô sẽ nói với Mạc Đình Quân?"

"..." Hạ Tình khoanh lại tay "Phải, cho nên cô biết điều mà xin lỗi tôi đi, nếu không muốn Mạc tổng..."

"Được thôi, cô cứ nói với Đình Quân đi" Lăng Nhữ Y hừ lạnh, đối với đe doạ kia chẳng hề gây cho cô chút lo lắng nào, Mạc Đình Quân thì có thể làm gì cô đây?

Anh ta cũng không thể đánh cô, bất quá...

Hình ảnh hai người trần trụi quấn lấy nhau xẹt qua tâm trí cô, bất giác khiến cô hơi ớn lạnh.

"À không, cứ nói bây giờ đi" Lăng Nhữ Y đột nhiên nói, đôi mắt giảo hoạt nhìn Hạ Tình một cách vô cùng tự nhiên "Đi lên phòng Đình Quân mà nói chuyện, đừng ở đây ồn ào."

Lăng Nhữ Y nắm lấy tay Tiểu Linh, xoay ngược về hướng thang máy đi, Hạ Tình đứng ngây người, kinh ngạc đến không chớp mắt.

Một nhân viên nói khẽ với Hạ Tình "Hai người lên phòng tổng ạ?"

"Thư ký Hạ đi không ạ?"

"Đi thì đi, sợ cái gì" Hạ Tình bị chọt trúng tim đen, còn hùng hồn nhìn mấy nữ nhân viên tuyên bố "Mạc tổng sẽ cần cô ta chắc, phi, Mạc tổng ghét nhất là cô ta."

Hạ Tình cất lên bước chân đi về hướng thang máy.

Tổng giám đốc sẽ giải quyết chuyện của hai người ư? Tổng giám đốc sẽ bảo vệ ai trong hai người? Tình nhân hay phu nhân bị thất sủng?

Mọi người bắt đầu bàn tán, vô cùng mong chờ, đơn nhiên kết quả suy đoán đa số sẽ chọn tình nhân.

Mạc thị hôm nay thật là ồn ào.

Còn tiếp...

(P/s:

"Được thôi, cô cứ nói với Đình Quân đi" Lăng Nhữ Y hừ lạnh, đối với đe doạ kia chẳng hề gây cho cô chút lo lắng nào, Mạc Đình Quân thì có thể làm gì cô đây?

Anh cũng không thể đánh cô, bất quá...

Hình ảnh hai người trần trụi quấn lấy nhau xẹt qua tâm trí cô, bất giác khiến cô hơi ớn lạnh.

À thì bất quá là anh sẽ nổi giận vì cô bắt nạt tình nhân bé nhỏ của anh mà vặn vẹo cô hết một đêm, sau đó thì cô đi đứng sẽ khó khăn một chút, hoặc là sẽ nằm liệt giường ba ngày, ặc, cô không dám, cô không dám. Nên là thôi thì cứ giải quyết thẳng ở công ty đi, có vấn đề thì Nhữ Y còn chạy về nhà mẹ trốn vài ngày để qua cơn bão.

Cho nên mới Nhữ Y mới nãy ra đề nghị đi lên phòng tổng giám đốc nói chuyện, giải quyết rõ một lần, sau đó Nhữ Y sẽ xem xét tình hình, không ổn thì tối nay chị sẽ chạy về nhà mẹ trú bão vài ngày. Vừa có thể giải quyết được công chiện với mụ điên Hạ Tình, vừa cứu thân thoát khỏi cảnh ba ngày liệt giường, thiệt là tài tình, thiệt là thông minh.

Bây giờ hai giờ sáng rồi, Dii sẽ ngủ ngay nên sẽ không soát chính tả, sáng mai dậy tỉnh táo hơn thì sẽ soát chính tả, nếu có sai sót mong mọi người thông cảm nhé.)

_ThanhDii